Bạc Minh Thành nhìn những bình luận kia, trái tim như bị cái gì đó đâm một cái, hơi nhói đau.
Những lời Trần Ánh Nguyệt nói trước đây không lâu dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, mà những bình luận khó coi nhìn thấy ở trên điện thoại lúc nãy cũng giống như đang ở trước mắt.
Trần Ánh Nguyệt và những bình luận kia giống như một đòn cảnh cáo, tàn nhẫn giáng xuống, lần đầu tiên Bạc Minh Thành sinh ra mấy phần luống cuống.
Anh xoa mắt, thoát khỏi Weibo, cầm điện thoại nhập số của Thẩm Thanh Ngọc, nhưng trước khi bấm gọi, ngón tay anh dừng lại, cuối cùng vẫn không ấn xuống.
Chuyện trên mạng đã lên men mấy tiếng đồng hồ mà giờ anh mới biết, bây giờ toàn bộ Giang Thành và cả dân mạng hóng dưa đều đã nhìn thấy.
Bỗng dưng bây giờ Thẩm Thanh Ngọc trở thành “người thứ ba” chen chân vào giữa anh và Lâm Mai Chi, tình cảm nhiều năm bị người ta chửi là tiện.
Ly hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Bạc Minh Thành có mấy phần hổ thẹn không tên.
Anh xóa bỏ số điện thoại của Thẩm Thanh Ngọc khỏi màn hình quay số, đổi thành số điện thoại của Lâm Nam Vũ, lần này, anh không chút do dự mà ấn gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lâm Nam Vũ cầm điện thoại, đáy lòng có chút bất an, lo sợ mà gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Bạc?”
“Chuyện trên mạng ai làm?”
Lâm Nam Vũ cũng vừa điều tra ra, thật ra cũng không cần tra, thủ đoạn làm việc của Bạc Minh Tâm quả thật là quá mức ngu ngốc và lớn mật, vừa biết chuyện Lâm Nam Vũ đã tự giác sắp xếp người đi điều tra, dù sao chuyện cũng liên quan đến Bạc Minh Thành.
Trước khi Trần Ánh Nguyệt đến cậu ta đã tra được là do Bạc Minh Tâm làm, chỉ là không đợi cậu ta mở miệng, Trần Ánh Nguyệt đã nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Bạc Minh Thành làm rối loạn tất cả.
Sau đó cậu ta càng không có cơ hội mở miệng, sau khi bị Trần Ánh Nguyệt chửi, Bạc Minh Thành trực tiếp vác bản mặt lạnh lùng nghênh ngang rời đi, mấy lần Lâm Nam Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có tinh thần can đảm.
Bây giờ nhận được điện thoại của Bạc Minh Thành, Lâm Nam Vũ cũng đã lường trước được là có liên quan đến chuyện trên mạng rồi.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy Bạc Minh Thành vừa mở miệng đã đề cập chuyện này, tay Lâm Nam Vũ vẫn hơi run: “Tổng giám đốc Bạc, là do cô ba làm.”
Lâm Nam Vũ cũng không dám nói thêm lời thừa thãi gì.
Đương nhiên, Bạc Minh Thành cũng không cần hỏi nữa.
Bạc Minh Tâm làm, em gái của anh.
Chuyện này, so với việc Bạc Minh Thành anh làm, cũng không khác nhau mấy.
Bạc Minh Thành bỗng nhiên nghĩ đến câu nói kia của Trần Ánh Nguyệt: “Có phải anh cho rằng Thẩm Thanh Ngọc mềm lòng, nên nhà họ Bạc các người mới bắt nạt cậu ấy không chút kiêng dè?”
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Bạc Minh Thành chợt phủ kín vẻ âm u trong nháy mắt.
Anh liếc nhìn nhà trọ ngoài cửa sổ xe, lập tức khởi động xe, lái thẳng trở về hướng nhà họ Bạc.
Cùng lúc đó, một chiếc xe con màu đen chậm rãi lái vào biệt thự nhà họ Bạc, xe con nhanh chóng dừng lại ở trước cửa biệt thự.
Bạc Vĩnh Cơ được Bách Gia Tính dìu xuống xe, gương mặt của ông cụ Bạc nghiêm túc lạnh lùng đến dọa người, quản gia đứng ở cửa nhìn thấy, sau khi gọi một tiếng “Ông chủ” bèn vội vàng cúi đầu xuống.
Làm việc ở nhà họ Bạc lâu như vậy, đương nhiên quản gia nhìn ra được, bây giờ ông cụ Bạc đang giận dữ ngút trời.
Bạc Vĩnh Cơ chống cây ba toong, không đi ngay vào trong biệt thự, ông ta quay đầu liếc nhìn Bạc Minh Tâm ở trong xe: “Đổi một bộ quần áo, đi đến từ đường.”
Bạc Minh Tâm ở trong xe, khi nghe thấy lời này của Bạc Vĩnh Cơ thì toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng như tờ giấy, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Bạc Vĩnh Cơ ở ngoài cửa sổ, muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng tầm mắt nhìn đến trên mặt Bạc Vĩnh Cơ, Bạc Minh Tâm lập tức không dám nói câu nào.
Cô ta biết tối hôm nay cô ta xong đời rồi.