Thẩm Thanh Ngọc đi theo Bạc Minh Thành lên xe, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh.
Lúc này, men rượu của hai chén “Nhân Gian Vô Thượng” dần xông lên, Thẩm Thanh Ngọc thấy mặt mình ngày càng nóng.
Cô nhìn cảnh đêm vụt nhanh qua cửa kính xe một lúc: “Anh có phiền nếu tôi hạ cửa kính xuống không?”
Trong xe bật máy lạnh nên các cửa đều được đóng kín.
Bạc Minh Thành liếc cô một cái: “Không phiền.”
Kể từ sau khi kết hôn rồi ly hôn cho đến hiện tại, hiếm khi hai người chung sống hòa bình như vậy.
Thẩm Thanh Ngọc ấn nút để cửa kính hạ xuống một nửa, không khí nóng nực bên ngoài tương phản hoàn toàn với cái lạnh bên trong xe.
Cửa kính vừa mở ra, gió bên ngoài ùa vào, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng nóng nực.
Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy gió tự nhiên dễ chịu hơn.
Ban đêm, gió thổi mạnh, cửa sổ xe mở ra, gió đêm thổi vào mặt Thẩm Thanh Ngọc, cả người cô trở nên thanh tỉnh.
Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại.
Bạc Minh Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Đi đâu?”
Thẩm Thanh Ngọc cúi xuống nhìn giờ, cũng không còn sớm nữa, đã gần mười giờ.
Lúc này, lấy quan hệ của hai người họ thì không thích hợp để tìm một chỗ ngồi xuống vừa ăn vừa tán gẫu.
Nhưng trong vòng một giây, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đưa ra lựa chọn: “Đến công viên Việt Giang.”
Công viên Việt Giang, buổi tối vẫn còn nhiều người đi tản bộ, ở nơi công cộng, cho dù có bị chụp ảnh lại thì còn tốt hơn là hai người xuất hiện cùng nhau ở khách sạn.
“Được.”
Bạc Minh Thành đáp lại, Thẩm Thanh Ngọc không nói nữa, anh cũng không chủ động mở miệng.
Từ trước đến nay Bạc Minh Thành không phải người chủ động tìm đề tài, mặc dù lúc này anh rất muốn nói gì đó nhưng nhìn qua gương mặt của Thẩm Thanh Ngọc, anh lại không biết nên nói gì.
Chẳng lẽ phải giống như Bạc Vĩnh Cơ nói, nói với Thẩm Thanh Ngọc rằng anh thích cô, tỏ tình với Thẩm Thanh Ngọc sao?
Nhưng anh vẫn không thể nói ra miệng, cũng không biết tại sao, chỉ là không nói ra được.
“Đèn xanh rồi.”
Đèn xanh đã bật được một lúc, chiếc xe phía sau bấm còi thúc giục, Thẩm Thanh Ngọc đợi hai giây, thấy Bạc Minh Thành vẫn không có động tác gì, đành phải mở miệng nhắc nhở.
Nghe thấy giọng nói của cô, Bạc Minh Thành quay về từ dòng suy nghĩ, đôi mắt đen hơi chuyển động, đạp ga khởi động xe.
Mười phút sau, xe chạy vào công viên Việt Giang.
Bạc Minh Thành tìm một vị trí bên bờ sông, đậu xe ở đó, Thẩm Thanh Ngọc tháo dây an toàn, xuống xe trước, sau đó đi đến lan can bên sông.
Bạc Minh Thành cầm tài liệu từ ghế sau xuống xe, đi về phía Thẩm Thanh Ngọc,
“Anh muốn nói gì?”
Thẩm Thanh Ngọc không nói cho ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Trần Ánh Nguyệt cũng không biết rõ sự việc.
Nếu không phải vừa rồi Bạc Minh Thành đột nhiên nhắc lại chuyện đêm bốn năm về trước, Thẩm Thanh Ngọc sẽ không bao giờ đồng ý nói chuyện với anh.
Bạc Minh Thành đưa cho cô tập tài liệu trong tay: “Đây là thứ mà thư ký Lâm điều tra ra được.”
Anh nói xong, dừng lại một chút, nhìn ánh mắt đầy vẻ mơ hồ, không rõ của Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi tưởng đêm đó cô đã bỏ thuốc tôi.”
Nghe được lời anh nói, bàn tay mở tài liệu của Thẩm Thanh Ngọc hơi dừng lại, cô không ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười châm chọc: “Cậu hai Bạc quá coi trọng tôi rồi.”
Tài liệu không quá nhiều, tổng cộng chỉ có một tờ, trong vài phút, Thẩm Thanh Ngọc đã đọc xong.
Cô lật tài liệu về trang đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Minh Thành: “Vậy tối nay anh tìm tôi là muốn nói chuyện gì?”
“Tôi đến là để nói cho em sự thật, sở dĩ em vẫn luôn ghét tôi là vì em hiểu lầm tôi đã bỏ thuốc em vào đêm đó bốn năm trước, phải không?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nói vừa cười giễu cợt: “Nếu là như vậy, Bạc Minh Thành, anh thật sự quá nực cười.”