Bạc Minh Thành không tiếp tục hỏi nữa, dường như anh ta đã hiểu rõ nguyên nhân Thẩm Thanh Ngọc “qua loa” như thế.
Hai người kết thúc chủ đề như vậy, Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói gì nữa, trực tiếp ném một câu “Tôi bận rồi”, sau đó cô đứng dậy rời đi.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, lúc Thẩm Thanh Ngọc đi ra khỏi nhà hàng, cô không khỏi ngừng lại.
Cô quay đầu lại, phát hiện Bạc Minh Thành đang nhìn cô.
Trong tròng mắt đen kia là thứ mà lúc trước cô chưa từng nhìn thấy, đó chính là sự hy vọng xa vời.
Nhưng mà bây giờ, cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, lại quay đầu nhìn qua, song cô phát hiện nội tâm của cô không hề gợn sóng.
Thậm chí cô còn cảm thấy, tại sao anh ta lại như vậy?
Sao anh ta lại thích cô được.
Đúng là nực cười mà.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy ba giây, Thẩm Thanh Ngọc chậm rãi thu hồi tầm mắt, cô quay người không chút do dự đi về phía công ty, giống như một năm trước cô và Bạc Minh Thành ly hôn vậy.
Bạc Minh Thành nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Ngọc, không biết vì sao anh ta lại có cảm giác rằng Thẩm Thanh Ngọc muốn rời đi mãi mãi.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức khiến anh ta trở tay không kịp, anh ta cau mày, nhìn bóng hình xinh đẹp kia đi xa dần dưới ánh mặt trời.
Có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
Sau lần gọi điện thoại của ông cụ Bạc, Bạc Minh Thành đã nắm toàn quyền lo liệu chuyện hôn lễ.
Sự nghiêm túc của Bạc Minh Thành đối với hôn lễ khiến Bạc Minh Tâm cũng cảm giác nguy hiểm đang tới gần.
Từ lần trước bị dùng gia pháp, mấy tháng nay Bạc Minh Tâm rất an phận, lần trước cũng vì thấy ông cụ Bạc ngầm đồng ỵ́ nên cô ta mới dám mấy chuyện xấu đấy.
Bây giờ, thấy mỗi ngày Bạc Minh Thành đều đến địa điểm tổ chức hôn lễ một chuyến, còn muốn tự mình viết thiệp mời bằng tay, Bạc Minh Tâm không khỏi có chút nghi ngờ có phải anh trai của cô ta đã biến thành người khác hay không.
Cô ta không dám nói trước mặt Bạc Minh Thành mấy câu đó, đành phải hỏi Tần Minh Tú: “Mẹ, có phải anh hai bị ngốc hay không, anh đối xử tốt với Thẩm Thanh Ngọc như vậy làm gì?”
Tần Minh Tú nhíu mày, bà ấy cũng không lo lắng chuyện này.
Mấy ngày hôm trước bà ấy lại bị ông cụ Bạc hạ lệnh đi gặp Thẩm Thanh Ngọc một lần, Thẩm Thanh Ngọc đối xử với bà ấy không sai một chỗ nào, thái độ cũng không có gì lạ, thậm chí còn có vài phần kính trọng và khiêm tốn hơn hồi Thẩm Thanh Ngọc còn ở nhà họ Bạc.
Nhưng trước khi đi, bà ấy đã nói với Thẩm Thanh Ngọc: “Chuyện trước kia đều đã qua rồi, dì chỉ hy vọng sau này các con vui vẻ hạnh phúc, nắm tay nhau cả đời, bạch đầu giai lão.” Lúc đó, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cười, cũng không nói gì.
Lúc trước, nếu bà ấy nói với Thẩm Thanh Ngọc những câu này, lần nào Thẩm Thanh Ngọc cũng kiên định gật đầu: “Nhất định sẽ vậy, thưa mẹ.”
Nhưng hôm nay, cô không gọi mẹ nữa, cũng không nói “Nhất định sẽ vậy” nữa rồi.
Bạc Minh Tâm thấy Tần Minh Tú không để ý cô ta, bị mất mặt, cô ta cầm cái gối ôm trên tay rồi ném đi.
Cái gối ôm bị ném trúng dưới chân ông cụ Bạc, Bạc Vĩnh Cơ trừng mắt nhìn Bạc Minh Tâm một cái: “Cháu rất rảnh rỗi đúng không, giúp anh của cháu đi bài trí hôn lễ đi!”
Bạc Minh Tâm chu miệng: “Cháu không thèm đi đâu, cháu…”
Nói được nửa câu, Bạc Minh Tâm thấy vẻ mặt ông cụ Bạc, cô ta biết điều sửa miệng: “Cũng không phải là cháu kết hôn!”
Ngày ngày trôi qua, ngày mà Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc tổ chức lễ phục hôn cũng tới.
Mặc kệ người ngoài nghĩ thế nào, cũng mặc kệ bọn họ thấy được hay không được, mặc kệ họ có chê cười hay không, nhưng hôn lễ của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành vẫn được cử hành.
Lần này, Bạc Minh Thành đã tự giám sát toàn bộ hành trình, tự mình sửa chữa bản thiết kế bối cảnh hôn lễ, toàn bộ người Lâm Thành cũng biết Bạc Minh Thành rất nghiêm túc muốn phục hôn với Thẩm Thanh Ngọc.
Đương nhiên, Thẩm Thanh Ngọc cũng sẽ rất hạnh phúc, đúng không?
Không phải là Thẩm Thanh Ngọc vẫn luôn rất yêu Bạc Minh Thành sao?
Hôm nay cô đã được như ý nguyện rồi, chẳng phải đang nằm mơ cũng phải cười sao?