Bạc Minh Thành nghe ông nội nói vậy, chỉ ngẩng lên nhìn ông nội Bạc một cái.
Từ đầu đến cuối anh không nói một lời đã quay người đi thẳng.
Chẳng bao lâu sau, dưới nhà đã vang lên tiếng động cơ, ông cụ Bạc nhìn chiếc xe dưới nhà lái đi xa dần, nở nụ cười, sau đó mới gọi Bách Gia Tính vào: “Gia Tính.”
Bách Gia Tính nhanh chóng đi vào, trước khi đi làm việc, ông ta vẫn không nhịn được hỏi: “Thưa ông, chúng ta làm như vậy, nếu đến một ngày cậu hai biết được mọi chuyện đều do ông tính sẵn, liệu cậu hai có…”
Ông nội Bạc nghe Bách Gia Tính nói vậy lập tức thay đổi sắc mặt: “Vậy thì vĩnh viễn đừng để nó biết được!”
Ông ta biết Bạc Minh Thành không có tình cảm gì với nhà họ Bạc, nếu để anh biết được mọi chuyện đều do ông ta lên kế hoạch, bao gồm cả chuyện Bạc Minh Tâm bỏ thuốc cũng là do ông ta ngầm cho phép thì chắc chắn Bạc Minh Thành sẽ dứt khoát rời khỏi nhà họ Bạc.
Hiện giờ nhà họ Bạc chỉ còn lại mình Bạc Minh Thành có thể chống đỡ, vậy nên, để nhà họ Bạc một trăm năm sau không sụp đổ, vĩnh viễn không thể để Bạc Minh Thành biết được những chuyện này.
Bách Gia Tính nhìn sự kiên quyết trong mắt ông nội Bạc, khá kinh ngạc những rất nhanh đã đáp lại ngay: “Tôi biết rồi thưa ông.”
“Được rồi, ông đi gọi người đến đi.”
Tối đó, bọn họ sớm đã bàn xong chuyện ông cụ Bạc đột nhiên vào viện.
Bách Gia Tính gật đầu rồi vội vàng chạy xuống tầng gọi bác sĩ gia đình, vừa gọi người tới kiểm tra vừa điện thoại gọi xe cấp cứu đến.
Vì tối hôm trước ngủ không ngon nên lúc dậy, đầu Thẩm Thanh Ngọc hơi nặng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn điện thoại di động thấy đã không còn sớm nữa rồi. Sáng hôm nay cô còn có một cuộc họp, nên không nằm lì trên giường nữa mà đứng ngay dậy, kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh mặt trời lúc tám giờ chiếu vào chói sáng rực rỡ, Thẩm Thanh Ngọc nheo mắt, cả người cũng tỉnh tảo hơn rất nhiều.
Sau khi rửa mặt, Thẩm Thanh Ngọc trang điểm nhẹ, rồi tám giờ rưỡi rời nhà thuê đến Vạn Tượng.
Cô tiện tay mua đồ ăn sáng trên đường đi, nhà thuê ở gần công ty, lúc Thẩm Thanh Ngọc đến Vạn Tượng cũng mới qua khoảng năm mươi phút.
Thẩm Thanh Ngọc đang ăn sáng thì điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, cô quay sang nhìn, là tin nhắn do Trần Ánh Nguyệt gửi.
Thẩm Thanh Ngọc cau mày, mở điện thoại di động lên, nhấn vào xem. Trần Ánh Nguyệt gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình, nội dung là đêm khuya hôm qua ông nội Bạc được đưa đi viện cấp cứu. Còn về tại sao lại cấp cứu, truyền thông cũng không rõ, chỉ biết là nửa đêm hôm qua, cả nhà họ Bạc đèn đuốc sáng trưng.
Trần Ánh Nguyệt luôn ghét ông nội Bạc, vừa thấy tin này đã vui đến mức gửi liền mấy biểu cảm ha ha cười to: “Ông trời có mắt rồi Tiểu Ngũ à, cái ông già nhà họ Bạc ngã bệnh rồi, ha ha ha, tớ vui quá đi mất!”
Thẩm Thanh Ngọc thì không quá kích động, dù gì thì người nhà họ Bạc cũng chẳng liên quan gì đến cô.
So với chuyện này thì điều Thẩm Thanh Ngọc để ý hơn là rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Còn đang suy nghĩ thì cửa phòng làm việc lại có tiếng gõ.
Lúc này đến gõ cửa, ngoại trừ Phó Ngọc Lam ra thì chẳng thể có ai khác.
Thẩm Thanh Ngọc thôi không nghĩ nữa mà ngẩng lên nhìn về phía cửa: “Vào đi.”
Vừa dứt lời Phó Ngọc Lam đã đẩy cửa đi vào.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ấy, khóe mi giật giật.
“Cô Thẩm, chào buổi sáng, đã tra ra được chuyện đêm đó rồi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc tắt dần: “Chuyện như thế nào?”
Phó Ngọc Lam đưa tài liệu cầm trên tay cho cô: “Chuyện tối hôm qua có thể có chút liên quan đến cậu Phó.”
“Phó Ngọc Hải?”
Thẩm Thanh Ngọc cau mày không hiểu tại sao chuyện này lại có liên quan đến Phó Ngọc Hải.