Trần Ánh Nguyệt vừa đóng cửa xe, ngay khi định lái xe đi lại phát hiện ra một vấn đề.
Phó Ngọc Hải còn đang đứng bên cạnh xe, tuy anh lùi lại vài bước, không ảnh hưởng đến cô ấy lái xe rời đi nhưng ánh mắt đó từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú vào Thẩm Thanh Ngọc ở ghế phụ.
Trần Ánh Nguyệt hắng giọng một tiếng, cảm giác trong miệng hơi chua, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Tiểu Ngũ, hay là cậu ngồi xe của cậu Phó đi?”
Thẩm Thanh Ngọc cười: “Sao cậu không dứt khoát xuống xe bảo Phó Ngọc Hải lái xe của cậu đi?”
“…”
Trần Ánh Nguyệt định nói gì nhưng đám phóng viên đó lại đến nhiều hơn.
Xe rời khỏi khách sạn chưa lâu, Trần Ánh Nguyệt nhìn kính chiếu hậu, không kìm được mà hắng giọng: “Tiểu Ngũ, cậu giỏi đó, tớ thấy cậu Phó si tình với cậu lắm đấy.”
Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn lên kính chiếu hậu thấy xe của Phó Ngọc Hải đang theo sát phía sau, cô ngước mắt lên: “Nghiêm túc lái xe, tớ nhớ không sai thì bằng lái xe của cậu không còn bao nhiêu điểm để trừ nữa rồi.”
“…”
Quá đáng rồi, cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của người ta!
Trần Ánh Nguyệt cũng không dám chọc Thẩm Thanh Ngọc nữa, vừa hay phía trước đèn xanh sáng lên, cô ấy lại khởi động xe đi.
Mười lăm phút sau, xe dừng bên dưới chung cư của Thẩm Thanh Ngọc.
Trần Ánh Nguyệt nhếch khóe miệng: “Được rồi, tớ không làm phiền hai người nữa.”
Cô ấy rất biết điều, không làm bóng đèn nữa.
Thẩm Thanh Ngọc cũng liếc cô ấy một cái: “Được rồi, quay về ăn dưa đi.”
Chắc chắn chuyện tối hôm nay đã truyền ra ngoài rồi, cũng không biết lan truyền thành gì rồi.
Nói thật, Thẩm Thanh Ngọc cũng mong chờ lắm.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước xuống xe đã thấy Phó Ngọc Hải.
Trước khi hôn lễ tối hôm nay bắt đầu, cô có để ý, không hề thấy Phó Ngọc Hải xuất hiện, Thẩm Thanh Ngọc còn nghĩ tối nay Phó Ngọc Hải sẽ không đến, không ngờ vào lúc đeo nhẫn, anh lại đột nhiên xuất hiện.
Thật ra Thẩm Thanh Ngọc cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ra chuyện này vào tối hôm nay, ông cụ Bạc gài bẫy cô, cô cũng muốn gài lại ông cụ Bạc một lần.
Chỉ cần Lâm Mai Chi bước vào nhà họ Bạc, sẽ có rất nhiều chuyện để nói, ông cụ Bạc muốn đuổi Lâm Mai Chi đi, chắc chắn dư luận sẽ khiến huyết áp của ông cụ Bạc tăng lên vùn vụt.
Nhưng hôm nay như vậy cũng tốt, bùng nổ trước, dư luận sẽ chuyện bé xé to, cũng chả trách ông cụ Bạc lại xỉu ngay đó.
Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến đây thì tâm trạng càng tốt hơn.
“Anh không tin tôi sao?”
Thẩm Thanh Ngọc thấy anh im lặng thì chủ động lên tiếng.
“Không phải.”
Phó Ngọc Hải cười lắc đầu, đôi mắt đào hoa là ý cười dịu dàng, cảm giác như muốn đắm chìm cô trong đó.
Thẩm Thanh Ngọc chỉ nhìn một cái đã không chịu nổi.
Khi đôi mắt này tràn ngập tình ý nhìn người khác, cô tin rằng đổi lại là người khác cũng sẽ không chịu nổi.
Phó Ngọc Hải ngừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Cho dù biết là giả, nhưng tôi cũng vẫn không kìm được.”
Anh tin Thẩm Thanh Ngọc, tin cô không phải muốn tái hôn với Bạc Minh Thành.
Nhưng cho dù như vậy, cho dù anh biết cô đang diễn kịch, anh đứng nhìn dưới sân khấu vẫn sẽ không có cách nào nhìn cô và Bạc Minh Thành tiến hành hôn lễ.
Năm đó anh không dám xông lên sân khấu vì anh cảm thấy mình chẳng qua chỉ là một người yêu thầm không biết nặng nhẹ.
Anh không có tư cách, cũng không có thân phận nào để nói không.
Cho dù bây giờ cũng vậy, nhưng chuyện giống nhau, anh không thể nhịn thêm lần nữa.
Thẩm Thanh Ngọc không ngờ là như vậy, cô nhìn Phó Ngọc Hải một cái, muốn lên tiếng nhưng nghe thấy anh hỏi trước: “Thẩm Thanh Ngọc, đừng yêu anh ta nữa, được không?”