Hôm sau Thẩm Thanh Ngọc tỉnh lại, Phó Ngọc Hải đã đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn trên ghế sô pha không có một ai, không khỏi hơi nhíu mày lại.
Coi như biết điều.
Ngủ một đêm, tinh thần Thẩm Thanh Ngọc tốt lên rất nhiều, mặc dù còn hơi đau râm râm, nhưng vẫn có thể chịu được.
Buổi sáng hôm nay có một cuộc họp sớm, Thẩm Thanh Ngọc muốn đi sớm, lúc đến công ty cũng còn chưa đến giờ.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, Phó Ngọc Lam đã bước vào: “Cô Thẩm, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành, thư ký Phó.”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một miếng gừng đường đỏ trong bình giữ nhiệt, là Phó Ngọc Hải đã nấu và bỏ vào bình giữ nhiệt cho cô trước khi đi.
Không thể không nói, Phó Ngọc Hải lăng nhăng thì lăng nhăng, thế nhưng tri kỷ cũng rất tri kỷ.
“Cô Thẩm, chuyện trên mạng chị có muốn đè xuống không?”
Hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành nói xin lỗi xôn xao trên mạng, mặc dù Thẩm Thanh Ngọc không làm gì cũng không nói gì, nhưng cô làm một trong “Nhân vật nữ chính”, tất nhiên vấn đề này không thể thiếu bàn luận về cô.
Thật ra dư luận cũng không xem là tốt xấu, đa số người đều đang suy đoán Thẩm Thanh Ngọc sẽ chọn ai.
Đương nhiên, ở trong đó có chút âm thanh không quá hài hòa, còn nhắc đến cuộc hôn nhân ba năm của Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Thành.
Nói tóm lại, đa số người đều có tâm thái ăn dưa xem trò vui.
Ngược lại Thẩm Thanh Ngọc không có trái tim thủy tinh như vậy: “Tùy ý đi, không cần phải để ý đến.”
Phó Ngọc Lam nhẹ gật đầu: “Em đã biết, cô Thẩm.”
Dù sao hiện tại dư luận trên mạng nghiêng bên Phó Ngọc Hải, Phó Ngọc Lam cảm thấy không phải một chuyện xấu.
Đương nhiên, đây cũng không đại biểu cô ấy cảm thấy Thẩm Thanh Ngọc chọn Phó Ngọc Hải là một lựa chọn tốt.
Bên này Thẩm Thanh Ngọc không quan trọng, bên nhà họ Bạc lại rất khó chịu.
Chiều hôm qua xuất hiện một bài văn như vậy, gièm pha nhà họ Bạc không nói, còn mắng ẩn dụ ông cụ Bạc và Bạc Minh Tâm.
Ông cụ Bạc tức giận đến cả đêm ngủ không ngon, hôm nay tỉnh lại vốn muốn để bọn họ đè xuống nhiệt độ, hẳn là vấn đề này gần như bị đè xuống, thật không nghĩ đến, sáng sớm hôm nay lại nhiều hơn một chuyện.
Đêm khuya hôm qua Phó Ngọc Hải ngủ lại nhà trọ của Thẩm Thanh Ngọc bị chó săn chụp được, nhưng ảnh đã bị thư ký của Phó Ngọc Hải cản lại, có người trong hội nói chuyện này, Bạc Minh Tâm biết chuyện, khi ăn sáng không nhịn được nói một câu: “Ông nội, cháu thấy Thẩm bây giờ Thanh Ngọc vốn không muốn hợp lại với anh trai, cô ta đã ở cùng Phó Ngọc Hải!”
“Nói hươu nói vượn, làm sao lại ở cùng được? Không phải thằng nhóc nhà họ Phó đã có niềm vui mới à?”
Bạc Minh Tâm quẹt miệng: “Ai mà biết, người ta biết chơi thôi, cũng đã ở qua đêm rồi, không ở cùng nhau thì là gig?”
Ông cụ Bạc nghĩ Bạc Minh Tâm lại nói lung tung, sắc mặt lập tức lạnh xuống: “Cháu lại đang nói linh tinh gì thế?”
“Cháu không có! Không tin ông nội xem đi, có ảnh chụp! Bạn cháu gửi cho cháu đó!”
Ông cụ Bạc cầm lấy điện thoại của Bạc Minh Tâm, quả nhiên thấy Phó Ngọc Hải đi ra từ nhà của Thẩm Thanh Ngọc.
Sắc mặt ông ta lập tức xanh lại, trong chén cháo cũng nuốt không trôi, đứng dậy trực tiếp trở về phòng sách gọi điện thoại cho Bạc Minh Thành: “Không phải tối hôm qua cháu đi tìmThẩm Thanh Ngọc nói xin lỗi sao? Làm sao thằng nhóc nhà họ Phó kia lại qua đêm ở chỗ Thẩm Thanh Ngọc?”
“Cháu và Thẩm Thanh Ngọc sẽ không phục hôn.”1
Nói xong, Bạc Minh Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Hình ảnh buổi sáng hơn sáu giờ Phó Ngọc Hải đi ra từ nhà trọ Thẩm Thanh Ngọc anh cũng nhận được, là Châu Du Dân gửi sang.
Bạc Minh Thành biết hẳn là Phó Ngọc Hải vô liêm sỉ để người ta gửi tới, nhưng phản ứng đêm qua của Thẩm Thanh Ngọc đã nói rõ, cô thật sự không yêu anh.
Đã như vậy, tại sao anh lại phải tiến lên cầu xin hợp lại chứ?
Bạc Minh Thành anh không trở nên hèn mọn đến nước này được.