Chiều hôm qua Thẩm Thanh Ngọc trở về Nam Thành, sáng sớm hôm nay cô đã bay từ Nam Thành trở về Lâm Thành.
Vừa tới công ty đã mở cuộc họp về hạng mục ở thành Bắc, cuộc họp kéo dài liên tục đến mười hai giờ mười lăm.
Lúc đi ra khỏi phòng họp, Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy đói.
“Cô Thẩm.”
Phó Ngọc Lam đi tới, nhìn cô muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày, khẽ cười nói: “Làm sao vậy? Em chưa mua cơm trưa hả?”
Phó Ngọc Lam lắc đầu, chỉ về phía sau: “Tổng giám đốc Bạc đến rồi.”
Lúc nói lời này, thư ký hơi hơi nhíu mày một cái, Thẩm Thanh Ngọc nhìn ra được, Phó Ngọc Lam rất có thành kiến với Bạc Minh Thành.
Thật trùng hợp, cô cũng có thành kiến với Bạc Minh Thành.
Thẩm Thanh Ngọc hơi hơi quay đầu, liếc mắt đã thấy phía sau Phó Ngọc Lam bảy tám mét, Bạc Minh Thành đang đứng ở bên ngoài.
Cậu hai nhà họ Bạc ở Lâm Thành là một nhân vật nổi tiếng, đột nhiên anh ta đến Vạn Tượng, không ít công nhân đều tò mò đánh giá Bạc Minh Thành và Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua rồi lại thu hồi ánh mắt, cô cầm tài liệu đưa cho Phó Ngọc Lam, sau đó mới nhấc chân đi đến trước mặt Bạc Minh Thành: “Hoan nghênh cậu hai nhà họ Bạc đến chơi, có chuyện gì không?”
Lúc nói câu này, giọng cô mang theo vài phần không đếm xỉa, không khó để đối phương nhận ra cô qua loa và châm chọc thế nào.
Bạc Minh Thành nhìn cô, lần đầu tiên anh ta không có phản bác lại cô, cũng không để ý đến ác ý trong lời nói của Thẩm Thanh Ngọc: “Tôi muốn thương lượng chuyện hôn lễ với cô, cùng đi ăn trưa nhé?”
Thẩm Thanh Ngọc vừa nghe thấy anh ta nói vậy, nụ cười trên mặt cô nhạt đi trong nháy mắt.
Ha, không ngờ Bạc Minh Thành rất để ý đến hôn lễ này.
Đáng lẽ cô định nói “Không”, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như hôm nay cô từ chối, đến ngày đó, có lẽ “niềm vui bất ngờ” sẽ không còn bất ngờ lắm.
Đôi khi, cố đẩy người ta vào vực sâu mới có thể… lấy đi trái tim của người đó, đẩy người đó đến tận cùng của đau đớn.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Ngọc không muốn phí quá nhiều tâm tư diễn kịch với anh ta: “Buổi chiều tôi còn có cuộc họp, ăn ở gần đây thôi nhé.”
“Được.”
Bạc Minh Thành hiếm khi dễ nói chuyện như vậy, anh ta trực tiếp đồng ý.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, đột nhiên cô nở nụ cười.
Thẩm Thanh Ngọc lớn lên thật sự rất đẹp, Bạc Minh Thành không thể không thừa nhận điều đó. Đặc biệt lúc cô cười, trong mắt cô đều là ý cười, giống như có vì sao sáng trong đôi mắt đó vậy.
Sau khi ly hôn, có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc cười với anh ta.
Bạc Minh Thành nhìn cô, yết hầu hơi lăn một vòng, cuối cùng anh ta vẫn không nói gì.
Anh ta sợ bản thân nói gì đó sẽ khiến cô không vui.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta một lát, cô thu lại nụ cười, đi ở phía trước, trực tiếp đi xuống lầu dưới tìm một vị trí để ngồi.
Lúc này đã hơn một giờ, trong nhà hàng có khá ít người, Thẩm Thanh Ngọc gọi một phần salad cho bản thân, sau đó cô nói: “Hôn lễ thế nào cũng được, mấy người muốn làm thế nào thì làm thế đó.”
Nghe cô nói vậy, Bạc Minh Thành hơi ngẩng đầu, con mắt màu đen nhìn cô, không có chán ghét, nhìn kỹ thì dường như còn có thêm độ nóng: “Cô có thích phong cách gì không?”
“Chọn cái mà anh thích đi.”
Thẩm Thanh Ngọc qua loa đáp lời, đột nhiên cô phát hiện, Bạc Minh Thành dịu dàng với cô như vậy, nhưng cô lại không hề rung động một chút nào.
Thật sự là kỳ lạ.
Vì sự dịu dàng đó nên cô mới thích anh ta, nhưng hôm nay, cô lại thờ ơ với sự dịu dàng đó.
Toàn bộ quá trình không đến nỗi không thoải mái, nhưng cũng không thật sự vui vẻ.
Bạc Minh Thành hỏi một câu, Thẩm Thanh Ngọc đáp một câu.
Cô không biểu hiện sự không kiên nhẫn, cũng không tức giận, chỉ trả lời rất qua loa, anh ta có hỏi gì thì cô cũng chỉ có hai đáp án: “Anh thích là được rồi.”, “Cũng được.”.
Bạc Minh Thành cảm thấy dường như cảnh này rất quen thuộc, năm đó, lúc anh và Thẩm Thanh Ngọc kết hôn, Thẩm Thanh Ngọc cũng đã từng hỏi anh ta như vậy.
Còn anh ta thì sao?
Hình như anh ta còn không thèm trả lời, chỉ nói với cô một câu: “Thẩm Thanh Ngọc, cô cho rằng vì sao tôi phải lấy cô?”
Sau đó, cô cũng không hỏi anh ta nữa, rồi tiếp đó, nhà họ Bạc chỉ làm một hôn lễ vô cùng đơn giản.