“Tổng giám đốc Bạc cảm thấy chúng ta đã ở bên nhau sao?”
Chẳng lẽ không phải lúc nào cũng là cô tự mình mơ tưởng hay sao?
Thẩm Thanh Ngọc chỉ cảm thấy vấn đề của Bạc Minh Thành cứ như một trò đùa, trước nay bọn họ chưa từng ở bên nhau, sao lại có chuyện ở bên nhau một lần nữa?
Phó Ngọc Lam vừa mới vào đã nghe thấy lời này của Bạc Minh Thành, trong lúc nhất thời, cô ấy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành phải đứng bên cạnh cửa, giả vờ như mình không tồn tại.
Bạc Minh Thành nghe thấy lời của Thẩm Thanh Ngọc thì như bị cái gì đó đâm trúng. Từ trước đến nay anh luôn là đứa con cưng của trời, câu hỏi vừa rồi đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Anh nhíu chặt mày, bước ra khỏi văn phòng của Thẩm Thanh Ngọc với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn bóng dáng Bạc Minh Thành, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh.
Thật là không ngờ, vậy mà cô lại có thể nghe được câu như vậy từ miệng Bạc Minh Thành.
Đáng tiếc, bây giờ lòng cô đã lặng như nước rồi.
Thu lại suy nghĩ, Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ.
Chẳng bao lâu sau, Phó Ngọc Lam gõ cửa một lần nữa rồi đi vào: “Cô Thẩm, Trần Nguyên Thảo…”
“Hai ngày nay chị đều khá bận, ngày mốt đi, phiền thư ký Phó giúp chị mời cô Trần tới một chuyến nhé.”
Thẩm Thanh Ngọc nói, hơi dừng một chút: “Đúng rồi, ngày đó cô Trần có chuẩn bị cho chị đồ tốt, phiền thư ký Phó cũng chuẩn bị một chút.”
Từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc là người người không đụng ta, ta không chạm người. Trần Nguyên Thảo động tay trước, vậy đừng trách cô dùng tới chân.”
“Vâng, cô Thẩm.”
Phó Ngọc Lam đã theo Thẩm Thanh Ngọc một thời gian, cũng coi như hiểu tính cách của Thẩm Thanh Ngọc.
Chuyện này, cô ấy biết là Thẩm Thanh Ngọc muốn tính sổ.
Dẫu sao lần trước Bạc Minh Tâm bỏ thuốc Thẩm Thanh Ngọc, cô cũng quay về ngay.
Gần đây có một hạng mục mới, Thẩm Thanh Ngọc gần như là mở cuộc họp cả ngày trời.
Lúc tan tầm đã là bảy giờ hơn, trời bên ngoài đã tối đen.
Thẩm Thanh Ngọc cầm di động lên, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Phó Ngọc Hải gửi cho mình.
Chuyện buổi tối hôm đó có liên quan tới Phó Ngọc Hải, tuy rằng Phó Ngọc Hải không biết gì, nhưng không thể không nói, trước kia Thẩm Thanh Ngọc chẳng có cảm giác gì với những cô bạn gái đó của Phó Ngọc Hải, bây giờ lại cảm thấy thật là phiền phức.
Cô không thích phiền phức.
Không còn sớm nữa, Thẩm Thanh Ngọc cầm hai tập hồ sơ định mang về nhà xem.
Cô còn chưa ăn cơm chiều nhưng có mỗi một mình, về nhà nấu cơm thì có hơi phí thời gian, Thẩm Thanh Ngọc định tuỳ tiện ăn chút gì đó quảng trường gần công ty.
“Thẩm Thanh Ngọc.”
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi công ty đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là Phó Ngọc Hải.
Cô hơi nhíu mày, cười nhạt nhìn về phía người đang ông đang đi tới: “Cậu Phó.”
“Ăn cơm chiều sao?”
“Không có.”
Phó Ngọc Hải hơi cong môi, trong đôi mắt có chút ý cười: “Ăn cùng không?”
“Được thôi.”
Vừa đúng lúc, cô cũng có vài lời muốn nói rõ với anh ta.
“Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Phó Ngọc Hải cong cong đôi mắt đào hoa: “Tôi đây nấu cho em ăn?”
Nghe thấy lời anh ta nói, Thẩm Thanh Ngọc sửng sốt một lúc, nhưng ngay sau đó, Thẩm Thanh Ngọc đã phản ứng lại ngay. Cô thu lại ý cười trên mặt, né tránh lời anh ta: “Vậy ăn món Nhật đi, lâu rồi tôi không ăn.”
Phó Ngọc Hải nhìn cô trong chốc lát, cũng gật đầu thuận theo lời cô: “Được.”
Hai người lên xe, giờ cao điểm tan tần, xe vừa mới đi không được bao xa đã bị chắn đường.
“Chuyện buổi tối hôm đó tôi đã tra ra rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh ta: “Thư ký Phó cũng tra được.”
Phó Ngọc Hải nhíu mày: “Vậy xem ra chầu cơm này ăn không ngon miệng rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc không nói tiếp, cô chỉ cười cười, sau đó quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Khoang xe lại trở nên yên tĩnh, hai người cũng không nói nữa, tiếp đó im lặng cả quãng đường.