Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đi một mạch ra khỏi bệnh viện, thời gian chưa đến mười phút, hai người đã quay lại xe.
Trần Ánh Nguyệt ngồi vào xe, nhưng Thẩm Thanh Ngọc lại không vào.
Trần Ánh Nguyệt sững người: “Chắc không phải cậu thật sự sẽ đi mua đồ ăn cho anh ta đấy chứ?”
“Cậu về trước đi.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì bảo tài xế lái xe.
“Này Tiểu Ngũ, cậu quan tâm anh ta làm gì chứ…”
Thẩm Thanh Ngọc không trả lời, cô xoay người đi về phía cửa hàng tiện lợi hai tư giờ ở bên kia đường.
Không phải lòng tốt Thẩm Thanh Ngọc trỗi dậy, cô chỉ nhớ cách đây không lâu lúc cô bị cảm, là Phó Ngọc Hải đã đưa cô đến bệnh viện.
Chỉ xem như trả lại anh ta một ân tình thôi.
Hơn nữa, Phó Ngọc Hải bị đánh bầm mũi sưng mặt, vừa rồi lúc anh ta nói câu ‘cũng không phải tôi không nhịn được’, mặc dù vẫn mang theo ý bông đùa, nhưng vẻ cô đơn trong mắt không làm giả được.
Trông rất đáng thương.
Mặc dù cô không phải người tốt gì, nhưng thỉnh thoảng trên đường nhìn thấy một chú chó lang thang thì cô vẫn sẽ mua đồ ăn cho nó.
Thẩm Thanh Ngọc đã thay quần áo bình thường, chỉ là trên mặt vẫn còn trang điểm xinh đẹp.
Vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, nhân viên trực cửa hàng thấy cô thì sững sờ, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng nhắc lại một lần nữa: “Phiền gói những thứ này lại giúp tôi.”
Lúc này nhân viên mới hoàn hồn, vội lấy hộp cơm ra gói lại cho Thẩm Thanh Ngọc.
Cửa hàng tiện lợi hai mươi bốn giờ ngoài oden ra thì không còn gì nóng để ăn cả, Thẩm Thanh Ngọc gói hết số oden còn lại rồi mua thêm hai cái sandwich và một chai nước, lúc này mới xách đồ quay lại bệnh viện.
Thang máy ting một tiếng rồi mở ra, Thẩm Thanh Ngọc vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Phó Ngọc Hải đứng ở cửa thang máy, cô sửng sốt: “Anh Phó?”
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn đồ Thẩm Thanh Ngọc xách trên tay, làm như không để ý nói một câu: “Dạ dày hơi đau.”
Thẩm Thanh Ngọc đưa đồ trên tay tới: “Cửa hàng tiện lợi dưới tầng chỉ có mấy thứ này.”
“Cảm ơn.”
Anh ta vươn tay ra đón lấy, nhưng lại không cử động.
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Cậu Phó còn vấn đề gì, chi bằng nói luôn một lần đi.”
Cô nói xong thì cong môi, hờ hững cười.
“Cô Thẩm không ngại lát nữa đưa tôi về khách sạn chứ?”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không có xe: “Ngại, tôi không lái xe.”
Cô vừa dứt lời, Phó Ngọc Hải đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của cô: “Đợi tôi một lát, tôi đưa em về.”
Nói xong, anh ta kéo về đi về phòng bệnh.
Lúc này mọi người trong bệnh viện đều đã nghỉ ngơi, ngọn đèn trong hành lang tối mờ, Thẩm Thanh Ngọc sợ làm ồn đến người khác nên chỉ vùng vằng một chút, không giằng ra được nên cô cũng không tiếp tục nữa.
Thực ra Thẩm Thanh Ngọc không đói, nhưng mùi thơm của oden thoang thoảng, Phó Ngọc Hải ở một bên ăn rất thong thả ung dung, đồ ăn mấy chục tệ mà anh ta ăn lại có cảm giác như đồ ăn mấy nghìn tệ.
Cô khẽ nuốt ực rồi dời mắt, nhìn cửa sổ đen ngòm của phòng bệnh, dời sự chú ý của mình.
“Nếm thử không?”
Đột nhiên, một xiên thức ăn đưa tới trước mặt cô, Thẩm Thanh Ngọc lùi lại: “Không cần, anh ăn đi.”
Phó Ngọc Hải chỉ cười rồi đưa xiên đồ ăn đó đến bên môi cô: “Ngoan, há miệng.”
Giọng anh ta rất dịu dàng, dùng chữ ‘ngoan’ khiến Thẩm Thanh Ngọc nghe như anh ta đang dỗ trẻ con.
Trong lúc thất thần, cô đã bất giác cắn một miếng.
Thẩm Thanh Ngọc câm nín, hơi mất mặt.
Nhưng ăn cũng ăn rồi, giờ có nhổ ra thì lại càng lộ vẻ làm màu.
Thẩm Thanh Ngọc giơ tay cầm lấy xiên que: “Để tôi tự ăn.”
Nhưng Phó Ngọc Hải lại cố ý hiểu sai ý của cô: “Tay tôi không sao.”
Thẩm Thanh Ngọc cũng không tiện giành lấy nên chỉ đành rụt tay lại.