Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm nói chuyện của Đỗ Thiếu Khanh cũng không to, thế nhưng mỗi một câu mỗi một chữ lại giống như là thanh âm đạn pháo phóng thẳng vào trong lỗ tai của Hứa Nhạc mà oanh tạc nặng nề.


Hứa Nhạc vốn cũng không nghĩ đến chuyện cùng với vị nhất đại danh tướng này cứng rắn đối chọi, thế nhưng khi nghe đến mấy lời này, cặp lông mày thẳng như phi đao của hắn vốn đã bình tĩnh lại, một lần nữa lại chợt nhướng lên.


Mối quan hệ giữa người với người nói chung cũng là một chuyện tình vô cùng kỳ quái, nếu như lần đầu tiên gặp mặt, nói chuyện đã không hợp nhau, thế thì thông thường cả đời cũng sẽ không bao giờ hợp nhau. Đại khái vị Mãnh hỗ Tây Lâm Chung Gia kia sở dĩ mạnh mẽ áp chế Đỗ Thiếu Khanh cả một thời gian dài như vậy, cũng chính là vì nguyên nhân này. Mà khi Hứa Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, đại khái cũng chính là có cảm giác giống như vậy. Vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng này toát ra một cảm giác vô cùng lạnh lùng và lãnh khốc, khiến cho hắn thập phần khó chịu.


Khi một vị Thiếu Tướng răn dạy một gã Trung Tá, đổi lại ở bất cứ tình huống nào, bất cứ một người nào khác, cũng chỉ có thể cúi đầu thừa nhận, huống chi người đang giáo huấn kia, lại chính là Đỗ Thiếu Khanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.


Nhưng mà Hứa Nhạc lại cũng không phải là một gã Trung Tá bình thường, cảm giác áp bách lãnh khốc mãnh liệt toát ra trên người của Đỗ Thiếu Khanh, có thể khiến cho toàn trường im lặng, lạnh ngắt không một tiếng động, thế nhưng lại cũng không thể nào chân chính đem đầu của Hứa Nhạc hoàn toàn đè ép xuống được. Phải biết rằng lúc trước trong Phòng Thẩm Vấn của nhà ngục quân sự Khuynh Thành kia, ngay cả ánh mắt như lôi điện cùng thanh âm mãnh liệt như sấm chớp của vị Quân Thần đại nhân tại Phí Thành kia cũng không thế nào đánh nát được trái tim mạnh mẽ của hắn, huống chi chỉ là một Đỗ Thiếu Khanh bình thường này.


Cho nên hắn ngẩng đầu lên, từ trong cặp mắt khẽ nheo lại của hắn nổi bật lên ánh sáng mờ ảo của ánh mặt trời phía Tây, đặc biệt sáng ngời, hắn thản nhiên trả lời:


- Báo cáo Đỗ Sư Đoàn Trưởng, tôi không phải là dùng danh nghĩa Giáo quan chính thức của mình mà đè ép bộ hạ của ngài không dám hoàn thủ, mới nhân cơ hội đó mà một phen đánh bọn họ bị trọng thương. Bản báo cáo điều tra chi tiết của căn cứ huấn luyện cũng đã có rồi, ngài có thể đích thân đọc lại bản báo cáo đó.


Sau khi nói xong câu đó, Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp kính râm trên mắt của Đỗ Thiếu Khanh, lớn tiếng nói:


- Hai gã quân nhân sĩ quan kia từng có nói lại, Sư Đoàn Trưởng đã từng dạy, thực lực của một người chính là tập hợp của tốc độ cùng với sức mạnh. Hơn nữa, cũng chính do hai gã quân nhân sĩ quan kia chính miệng nói ra trước mặt mọi người, trong các buổi huấn luyện chiến đấu cận thân cũng thường xuyên xảy ra tình huống bị thương, bảo ta cũng không cần để ý đến chuyện đó... Cho nên, bọn họ bị thương nặng, chính là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Nếu như là Sư Đoàn Trưởng ngài nghi ngờ tính chính xác của bản báo cáo của căn cứ huấn luyện, ngài có thể mời các cao thủ cận chiến của Sư Đoàn Thiết Giáp 1... hoặc là đích thân Sư Đoàn Trưởng ngài tự mình đến đây thử qua một chút...


Thanh âm bình tĩnh, vang dội không ngừng phát ra trên toàn trường, sắc mặt của mọi người ở đây cũng đều phi thường phấn khích, nhất là các thành viên của Tiểu Đội 7 cùng với những quân nhân sĩ quan tiếp nhận huấn luyện đang xếp hàng ở phía sau càng thêm sảng khoái hơn rất nhiều... Những lời nói của vị Hứa Giáo quan này cũng không thể nói là hào khí ngất trời, nghĩa bạc vân thiên, cũng không thể nói là rõ ràng có lực, thế nhưng mà khi những lời nói nhìn qua có vẻ vô cùng bình thường này phát ra, lại khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đứng đó sắc mặt lại đồng thời cứng ngắt lại.


Đại khái là bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy một gã Trung Tá nào lại dám nói ra những lời như thế đối với Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh.


- Giỏi lắm, ít nhất vẫn còn có mấy phần khí phách.


Sắc mặt Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ âm trầm, bàn tay phải cầm hai cái bao tay bằng da màu đen khẽ nâng lên, ngón tay chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, âm trầm nói:


- Vi phạm kỷ luật Quân đội, đối mặt chống lại cấp trên, loại nhân vật tự do tản mạn không chút quy tắc giống như cậu vậy, như thế nào lại có tư cách làm một quân nhân Liên Bang cơ chứ? Quân doanh này cũng không phải là thế giới dành cho loại người như cậu, sớm hãy rời khỏi nơi này đi, bằng không một ngày nào đó nếu như cậu ở trên chiến trường vi phạm điều lệ Quân đội Liên Bang, ta sẽ đích thân xử lý cậu.


Lúc này thanh âm của vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này cực kỳ trầm thấp, đại khái cũng chỉ có hai người đương sự bọn họ mới có thể nghe được. Thế nhưng mà Hứa Nhạc trong loại thanh âm như thế này lại nghe ra được một cỗ cảm giác nguy hiểm cùng với hàn ý chân chính ẩn chứa trong đó. Hắn biết những lời mà Đỗ Thiếu Khanh đang nói đều là lời thật lòng. Tuy rằng mãi cho tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân chân chính của sự ác ý này, thế nhưng mà hắn tin tưởng rằng, nếu trong tương lai ở trên chiến trường vũ trụ rộng lớn, đối phương tìm ra được bất cứ sơ suất nào của mình, nhất định cũng sẽ không do dự xuống tay tiêu diệt chính mình.


Loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm như thế này, khiến cho toàn bộ tóc gáy của Hứa Nhạc cũng đều dựng thẳng hết cả lên. Cảm giác này giống như là cảm giác lúc trước trong bài đậu xe ngầm dưới lòng đất Sân vận động Lâm Hải Châu trước kia vậy, cũng giống như là trong tòa nhà Cơ Kim Hội tại Hoàn Sơn Tứ Châu, mỗi khi gặp phải nguy hiểm trí mạng, hắn đều thường xuyên dùng nụ cười tủm tỉm nhàn nhạt, cùng với ánh mắt càng ngày càng rạng rỡ hơn mấy phần như thế này, cũng giống như là đám tinh quang xuyên thấu qua tầng đất đá dày đặc trên tinh cầu Đại khu Đông Lâm vậy.


Bị một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng tay cầm binh quyền lạnh lùng tàn nhẫn mà răn dạy cùng với đe dọa, có thể làm gì nữa bây giờ? Giữa Thiếu Tướng và Trung Tá nhìn bên ngoài cũng chỉ là kém nhau có hai cấp mà thôi, thế nhưng giữa Tướng quân cùng với sĩ quan cấp tá lại là một khe rãnh thâm sâu gần như là không thể nào vượt qua nổi. Rất nhiều gã quân nhân sĩ quan chuyên nghiệp hùng tâm tráng chí mãnh liệt trong Quân đội Liên Bang đến cuối cùng chính là vẫn ngã xuống trước cái vực sâu không đáy này.


Đối mặt với sự lạnh lùng cợt nhã, sỉ nhục cùng với uy áp mãnh liệt của Đỗ Thiếu Khanh, Hứa Nhạc tựa hồ cũng chỉ có lắng nghe mà thôi. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại là càng ngày càng sáng ngời hơn, làm thế nào có khả năng trở lại bình tĩnh được cơ chứ? Đúng vào lúc này, hắn lại nhớ tới vị phụ thân kia của Tiểu Dưa Hấu, vị Tây Lâm Mãnh Hổ đã không ngừng áp chế Đỗ Thiếu Khanh suốt mười năm trời.


Đối mặt với Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của ông ta, hắn cũng không có bất cứ biện pháp gì khác, cũng biết không thế nào nói tới đạo lý được, chỉ có thể cường hãn và mãnh liệt chống chọi lại mà thôi.


Cặp mắt đang nheo lại của Hứa Nhạc rất nhanh mở lớn ra, phát ra quang mang sáng rọi như hai vầng trăng sáng. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp bao tay trên bàn tay đang giơ lên đẩy nhẹ cặp kính râm của Đỗ Thiếu Khanh, đột nhiên mở miệng nói:


- Bằng da dê à?


Bàn tay đang hạ xuống của Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi ngừng lại, ngưng đọng trong làn gió đêm giữa không trung.


- Không hề để ý đến điều lệ của Cục HTD? Pháp luật Liên Bang so với điều lệ của một Sư Đoàn Quân Đội còn phải cao hơn một chút chứ?


Trên mặt của Hứa Nhạc hiện lên một nụ cười vô cùng chân thành:


- Vi phạm kỷ luật quân đội, chống lại cấp trên, tự do càn rỡ... như vậy liền không có tư cách làm quân nhân của Quân đội Liên Bang? Vậy thì một người giữa ban ngày ban mặt dám sử dụng một vật làm bằng da động vật, vi phạm Đạo luật Bảo hộ Động vật Hoang dã của luật pháp Liên Bang, lại như thế nào có tư cách đi làm Sư Đoàn Trưởng chứ?


Đỗ Thiếu Khanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, biểu tình trên mặt tựa như là đang lắng nghe một chuyện vô cùng buồn cười vậy, trên khóe môi lại tựa hồ như là nở ra một nụ cười trào phúng nhàn nhạt vậy.


Quân nhân trong Quân đội Liên Bang ai chẳng biết rằng vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 này chính là một quân nhân tiêu chuẩn nhất, tuân thủ nghiêm chỉnh vô cùng kỷ luật của Quân đội Liên Bang. Một thân phong tư tuyệt đại tiêu sái lãnh khốc, cặp kính râm màu đen cùng với cặp găng tay bằng da dê đặc chế kia chính là phong cách trang phục tiêu chuẩn nhất của ông ta. Đường đường là một Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng, loại đặc quyền như thế này, ai lại dám nghi ngờ cơ chứ?


Nghe những lời mà Hứa Nhạc nói, trong lòng Đỗ Thiếu Khanh dâng lên một cỗ trào phúng nhàn nhạt, có chút bình thản nói:


- Cậu có thể báo cho Cục HTD đến đây tìm ta, chỉ cần bọn họ dám quản chuyện của Đỗ mỗ ta là được.


Lời nói này quả thật là rất kiêu ngạo, khẩu khí rất lớn. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 từ trước đến nay luôn luôn kiêu ngạo, không ngờ vị Sư Đoàn Trưởng của đơn vị bộ đội lúc nào cũng tuyệt đối bao che khuyết điểm của thuộc hạ lại là như thế này đây. Câu nói kia của Hứa Nhạc gặp phải câu nói này của Đỗ Thiếu Khanh liền mang theo một cỗ ý tứ hàm xúc tự rước lấy nhục nhã. Trong lời nói bình thản mà đạm mạc của Đỗ Thiếu Khanh, toát ra một tia trào phúng không hề che dấu.


- Về chuyện đả thương quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chuyện đối mặt chống đối cấp trên, làm trái kỷ luật của Quân đội Liên Bang....


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp kính râm của Đỗ Thiếu Khanh, bình thản nói:


- Ngài có thể chạy tới Tòa án Quân sự, không... là tới Bộ Quốc Phòng mà cáo trạng tôi... Chỉ cần bọn họ dám quản chuyện của tôi là được.


Đỗ Thiếu Khanh nói cái gì, Hứa Nhạc liền nói ngay lại cái đó. Pháp luật Liên Bang bình thường cũng không quản nổi vị Sư Đoàn Trưởng cao cao tại thượng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chẳng lẽ Tòa án Quân sự hay là Bộ Quốc Phòng có thể quản được chuyện của Hứa Nhạc hay sao? Đây chính là một cái tát vô cùng vang dội, phóng thẳng lên trên mặt của Đỗ Thiếu Khanh. Ngươi có đặc quyền nào đó, thì ta cũng có một vị cha vợ sẵn sàng đứng ra gánh vác chuyện của ta. Hơn nữa bên bờ hồ Phí Thành lại còn có một vị bà con xa sẵn sàng đứng ra nữa mà. Cái gì gọi là không nói tới đạo lý, bão nổi mãnh liệt, quậy đến cuối cùng... Quậy tưng lên không phải là mấy cái này thì là cái gì cơ chứ?


Sắc mặt của Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng không còn bình tĩnh như trước nữa, dòng nước bình thản trên ngọn núi băng rốt lại cũng chảy xuôi xuống, ngọn tuyết tùng thẳng tắp rốt cuộc cũng trôi đi đám tuyết trên những tán cây, vô số hàn ý toát ra mãnh liệt


Nhưng mà ngay tại thời khắc mà vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng này chuẩn bị bộc phát cuồng nộ, Hứa Nhạc lại nói thêm một câu nữa... Trực tiếp tát lên mặt của đối phương một cái tát không nương tay, hơn nữa lại còn không cho phép đối phương có cơ hội để mà phản kích lại.


Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm về phía trước, tầm mắt nhìn xuyên qua khuôn mặt lạnh lùng như được khắc bằng băng tuyết của Đỗ Thiếu Khanh, nhìn xa xa về phía những tia sáng cuối cùng của ánh tịch dương trước khi lặn hẳn vào màn đêm, hạ thấp thanh âm nói:


- Không cần bộc phát bão tố lên nữa. Bằng không sẽ thật sự một phen bức cho tôi tức giận lên, như vậy ngài cùng sẽ không có bất cứ ưu đãi nào cả đâu. Ngài là một đại nhân vật, bày ra nhiều trò như vậy, nếu như ở trước mặt nhiều người như thế này mà bị tôi hành hung, như vậy sẽ mất mặt vô cùng đó. Tương lai ngài làm thế nào có thể còn mặt mũi để mà làm một vị Quân Thần thứ hai của Liên Bang?... Tôi tin tưởng rằng ngài cũng biết rõ là tôi có thể đánh nhau... Mấy vị vệ quan của ngài ở đây cũng có thể nổ súng bất cứ lúc nào... Nhưng quan trọng chính là ngài đã đứng quá gần tôi rồi...


Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đỗ Thiếu Khanh, hạ giọng nói:


- Nếu như tôi đem ngài đánh thành tàn phế, nhiều lắm cũng chỉ là không được tiếp tục ở trong Quân đội Liên Bang nữa, lại bị đưa đến ngục Khuynh Thành thêm vài năm nữa... Tôi mặc kệ những chuyện đó... Hơn nữa ngài chắc cũng từng điều tra qua tôi rồi. Tôi giết Mạch Đức Lâm cũng còn có thể được đặc xá. Cái chức Trung Tá này cũng không phải là tôi muốn làm đâu, mà là do vị kia ở trong Dinh thự Tổng Thống cùng với vị lão nhân gia kia yêu cầu tôi làm mà thôi...


Hiếm khi nào Hứa Nhạc hạ thấp thanh âm xuống mà nói giống như thế này, sau khi nói xong câu đó, hắn mới thật sâu hít một ngụm không khí, nheo mắt lại nghiêm túc nói:


- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, thỉnh ngài vui lòng đừng chọc giận cho tôi phải nổi bão tố.


Toàn trường cũng không ai nghe được vừa rồi Hứa Nhạc đã nói cái gì, bọn họ chỉ là nhìn thấy vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia rất nhanh thu hồi hai bàn tay về phía sau, cặp găng tay bằng da dê màu đen đặc thù nằm trong bàn tay phải của ông ta lúc này đã bị nắm chặt lại đến mức có chút bị biến dạng.


Đỗ Thiếu Khanh giương mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc thật lâu không nói gì cả.


Chờ một lúc lâu sau để cho cơn lửa giận trong lòng ông ta dần dần chuyển hóa thành một loại tâm tình cực kỳ lãnh liệt, Đỗ Thiếu Khanh mới khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt nói:


- Giỏi, tốt lắm. Cậu chính là người thứ hai, sau cái tên dã nhân khốn kiếp ở Tây Lâm kia, dám đứng trước mặt tôi mà lên tiếng uy hiếp thẳng thừng như thế.


Toàn trường là một mảnh tĩnh lặng, màn đêm dần dần buông xuống.


Trong lòng mọi người dần dần sinh ra một sự nghi hoặc cùng với khiếp sợ mãnh liệt. Vị Đỗ Thiếu Khanh Sư Đoàn Trưởng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cả đời này ở trong quân doanh chưa từng mỉm cười qua lần nào, hôm nay lại nở ra một nụ cười lãnh liệt như thế, tâm tình ông ta lúc này đến tột cùng là như thế nào cơ chứ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK