Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào cuối mùa xuân đầu mùa hè của năm 68 Hiến lịch 37, trong khoảng thời gian hai ba tháng đầu tiên trong khu căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, mối quan hệ giữa vị Giáo quan Hứa Nhạc thích đeo kính râm cùng với đám quân nhân sĩ quan đệ tử vĩ đại vô cùng xấu, bên trong tràn ngập địch ý đối kháng mãnh liệt. Quan hệ giữa hai bên quả thật không thể nào hòa hợp được.


Thời gian về sau, khi Hứa Nhạc ở bên trong căn cứ dần dần thể hiện ra trình độ tri thức về phương diện Robot MX của hắn, cùng với năng lực cận chiến cực kỳ kinh người phô bày ra trong một tràng chiến đấu với hai gã quân nhân sĩ quan cường hãn của Sư đoàn Thiết giáp 7 trên sân thể dục, loại quan hệ này mới bắt đầu chậm rãi thay đổi. Cho đến ngày cuối cùng trước khi buổi lễ tốt nghiệp diễn ra, trong căn-tin khu căn cứ huấn luyện, các quân nhân sĩ quan thay nhau tiến lên kính rượu Giáo quan, lúc đó mới xem như là chân chính xác định mỗi quan hệ thầy trò thật sự giữa hai bên.


Nếu cũng chỉ đơn giản là như vậy, sau này trên chiến trường ngẫu nhiên gặp nhau, mấy gã quân nhân sĩ quan cao cấp trẻ tuổi được Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng có nhìn thấy hắn, đại khái cũng chỉ là khẽ gật gật đầu, tiến hành kính chào theo nghi thức Quân đội, trò chuyện vài câu rồi thôi, tuyệt đối sẽ không giống như lúc này, biểu hiện ra một động thái kính sợ đến như vậy.


Nhưng mà trong cuộc sống dần dần về sau, đám quân nhân sĩ quan này dần dần phát hiện ra, cái gà quân nhân sĩ quan Trung Tá vô cùng trẻ tuổi này, lại chính là đệ nhất cường giả trong giới phi công Robot của Liên Bang. Là gã nam nhân trâu bò, ở trên đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ đánh bại Lý Cuồng Nhân, được Quân Thần đại nhân đích thân triệu tập nhập ngũ.


Cũng chính là hắn đã nghiên cứu chế tạo thành công con Robot MX thế hệ mới, đạp đổ Viện trưởng Viện Khoa Học Liên Bang, nghe đồn cái chết của Mạch Đức Lâm cũng có liên quan trực tiếp đến hắn nữa. Là con rễ tương lai của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Liên Bang, là đối tượng trực tiếp trong sự kiện scandal với Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang… Tổng thể hết thảy mọi thứ đó, khiến cho Hứa Nhạc ở bên trong Liên Bang đã nở rộ ra vô sống quang mang sáng rọi, bối cảnh lai lịch cùng với lý lịch hoành tráng của hắn, cũng đủ làm cho vô số gã quân nhân sĩ quan phải vô cùng kính nể rồi.


Thế nhưng đó cũng chỉ là kính nể chứ không phải là kính phục, lại cũng càng không phải là kính sợ.


Điều khiến cho đám quân nhân sĩ quan kia cực kỳ bội phục, cho đến một tia kính sợ nhàn nhạt phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm này, chân chính quan trọng nhất là trong ngày thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp.


Chính cái ngày đó, Hứa Nhạc đứng ngay phía trước mặt của đám quân nhân sĩ quan đang bị người khác mắng chửi nhục nhã là những phế vật, đối diện thẳng với Đỗ Thiếu Khanh, áp bức khiến cho vị danh tướng Liên Bang, vị Sư Đoàn trưởng thiết huyết này không thể nào bộc phát nỗi hận. Sau đó một trận chiến cuối cùng, hắn dẫn theo mọi người tiến hành một hồi thao diễn quân sự phát sinh bất ngờ, đánh thẳng xuống khu sơn cốc, cuối cùng tiêu sái phá tan Doanh bộ của Cận Vệ Doanh Sư đoàn Thiết giáp 7, khiến cho đám quân nhân sĩ quan này có thể ngẩng đầu lên tiếp tục kiêu ngạo trước mặt đám người của Sư đoàn Thiết giáp 7.


Sau khi trải qua một hồi sự kiện đáng nhớ này, khiến cho tất cả đám quân nhân sĩ quan tham gia học tập trong căn cứ huấn luyện kia vô cùng bội phục. Bất luận là bọn họ có kiêu ngạo tự phụ đến mức nào đi chăng nữa, một khi đối mặt với vị Giáo quan Hứa Nhạc này, đều sẽ biến thành một gã đệ tử vô cùng thành thành thật thật, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng. Cái này đại khái là cảm giác tôn sư trọng đạo phát ra từ sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người.


Bọn họ sớm đã quen thuộc với những ngôn ngữ công kích chanh chua ác độc của vị Giáo quan trẻ tuổi trên lớp học cùng với lực đả kích cường hãn mạnh mẽ trên sân thể dục rồi. Lúc này liên tưởng đến khi nãy mấy người bọn họ ở bên trong phòng họp không ngừng mắng chửi ngất trời, thậm chí ngay cả Giáo quan cũng lôi ra mắng, trên người bọn họ nhất thời mồ hôi tuôn ra đầm đề giống như đang dưới cơn mưa rào vậy, chảy ra ướt đẫm cả bộ quân trang nghiêm trang trên người, giống hệt như một đầu ve sầu vào mùa đông bị đông cứng, đột nhiên tiến thẳng vào mùa hè, băng tan ướt đẫm cả người. Thế nhưng bọn họ chưa thấy Hứa Nhạc gật đầu, cũng không dám tùy tiện cử động thân thể chút nào cả, vẫn như cũ đứng thẳng người kính chào, giống hệt như những ngày trong khu căn cứ huấn luyện năm xưa.


- Giỏi lắm!


Vẻ mặt Hứa Nhạc cực kỳ bình tĩnh nhìn thẳng mặt mấy gã quân nhân sĩ quan đang đứng trước mặt mình, nhàn nhạt mắng:


- Tôi nổ súng bắn, sắp bị người ta đập chết rồi, mấy người định xử lý thế nào đây?


Những lời này của hắn vừa mới ra khỏi miệng, mấy gã quân nhân đang đứng nghiêm người kia ngược lại cũng thoáng thả lỏng một hơi, cực kỳ trật tự, tự động đứng tách ra hai bên, tránh ra một con đường cho Hứa Nhạc đi vào, đồng thời còn kéo sẵn một chiếc ghế dựa, đặt tại vị trí chủ vị trước bàn họp, mời Hứa Nhạc lại ngồi.


Lúc mà Hứa Nhạc đi ngang qua trước mặt của Hách Lôi, đột nhiên mở miệng nói:


- Ai là chó hoang?


Hách Lôi đứng thẳng người lên, ngay cả một tiếng cũng không dám phát ra. Tuy rằng hiện tại hắn cũng đã là một gã Đội trưởng, quân hàm Trung Tá, cấp bậc ngang hàng với Hứa Nhạc, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả Hứa Nhạc một bậc, thế nhưng gặp phải Giáo quan trách mắng như vậy, hắn lại làm sao dám mở miệng phản bác?


Hứa Nhạc thoáng tạm dừng lại một chút ngay trước mặt của Lâm Ái, vô cùng nghiêm túc hỏi:


- Còn ai là đám nhà quê?


Lâm Ái thì mắt nhìn mũi, mũi mình tim, vẻ mặt cực kỳ chăm chú mà vô cùng nghiêm túc, tựa hồ như những lời nói mắng chửi xấu xa kia tuyệt đối không phải từ trên miệng của gã quân nhân sĩ quan kỹ thuật cao cấp này nói ra vậy.


Di Tắc Lưu, trái tim trong ngực không ngừng đập thình thịch, khẩn trương chờ Giáo quan mở miệng trách mắng, không ngờ Hứa Nhạc lại trực tiếp đi luôn qua trước mặt của hắn, ngồi xuống ghế, cũng không có nói tiếng nào, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ, nhẹ nhàng thở ra một ngụm bình tĩnh lại.


Ngoại trừ ba gã này ra, vẫn còn Hoa Tiểu Ty, lúc nãy cũng không có tham dự vào trong chuyện hỗn loạn này, thì lại khẽ mỉm cười nhạt, bề ngoài giống như là không thèm để ý đến mọi chuyện, kỳ thật trong lòng chính là cực kỳ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.


Sau khi Hứa Nhạc ngồi xuống, cũng bảo đám người còn lại ngồi trở lạnh quanh bàn. Không khí trong phòng họp trở nên có chút quái dị. Bên trong phòng cũng không phải tất cả mọi người đều biết rõ thân phận của Hứa Nhạc, nhưng nhìn thấy mấy gã quân nhân thượng cấp bình thường nổi tiếng là kiêu ngạo nhất trong quân doanh, ở trước mặt gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này lại biến thành một đám thỏ con trước mặt sói hoang như thế này, bọn họ đương nhiên cũng không dám nói nhiều, một mặt khẩn trương nghe từng lời nói của Hứa Nhạc, một mặc thầm đoán trong lòng lai lịch thân phận thật sự của Hứa Nhạc.


- Đám nhà quê? Chó hoang? Đó là Sư đoàn Đặc biệt I, đó chính là các chiến hữu của các người!


Hứa Nhạc lạnh nhạt nói:


- Trên ba khỏa hành tinh đã rơi vào tay giặc kia, bên phía Thanh Long Sơn đã phái ra bao nhiêu người đi lắp đặt thiết bị? Bọn họ đã ngã xuống biết bao nhiêu người? Bọn họ cũng là bởi vì Liên Bang mà phấn đấu, mà hy sinh. Chẳng lẽ giá trị phía sau tất cả những chuyện đó, lại cũng chỉ nhận được những từ ngữ sĩ nhục của các người như thế hay sao?


Hơi men trong người cũng chưa có toàn bộ tan hết, thanh âm của Hứa Nhạc cũng có chút khàn khàn, nhưng mà nghĩ đến một hồi ẩu đả khổng lồ bên trong khu Chợ đêm, lúc trước bên ngoài cánh cửa lại nghe được những tranh chấp kịch liệt bên trong căn phòng họp này, khiến cho tâm tình của hắn có chút nặng nề:


- Đại địch Đế Quốc ở ngay trước mặt, bên trong Liên Bang lại còn nổ ra mấy cuộc phân tranh nội chiến như thế này sao? Tổng thống tiên sinh đã hao phí biết bao nhiêu tâm huyết, tinh lực cùng với quyết đoán chính trị, mới xây dựng nên được trụ cột cho đại hòa giải bên trong xã hội Liên Bang, thế nhưng bên trong Quân đội Liên Bang, cái trụ cột này lại vô cùng yếu ớt dễ vỡ đến vậy à?


Hắn thoáng dừng lại một chút, quét mắt một vòng đám người kia, sau đó mới nói tiếp:


- Mấy cái chuyện chính trị nào tôi cũng không thật sự hiểu nhiều lắm. Nhưng mà tôi chỉ biết một cái đạo lý vô cùng đơn giản. Lúc ở trên chiến trường, muốn có thể tin tưởng được những chiến hữu của mình, đầu tiên cần phải tôn trọng chiến hữu của mình trước!


Mấy người bọn Hách Lôi nhất thời liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ đây là Giáo quan đang trực tiếp tiến hành một buổi giảng dạy về chính trị à? Lập tức bọn họ nhanh chóng ngồi xuống, lấy mấy tờ giấy biên bản hành chính trên bàn, lật mặt trái lại, vô cùng nghiêm túc ghi chép cẩn thận những gì Hứa Nhạc đang nói. Mà Hoa Tiểu Ty thì lại đảm đương vai trò thư ký riêng của Hứa Nhạc, xoay người pha một tách trà nóng đặt ngay trước mặt của Hứa Nhạc.


- Giữa quân Chính phủ chúng ta cùng với quân Thanh Long Sơn với nhau quả thật có vô số ân oán tình thù, nhưng mà các người không nên quên là, trong môn Triết học ở trường Đại học đã từng có giảng qua, bất cứ sự vật gì cuối cùng cũng có phân ra một cái mâu thuẫn chủ yếu cùng với mâu thuẫn thứ yếu. Hiện tại kẻ địch trước mắt chúng ta là ai? Là đám người Đế Quốc bên kia!


- Các người là những quân nhân sĩ quan của Liên Bang, không phải là đám lưu manh xã hội đen lăn lộn trên giang hồ. Một phen đem ân oán tình thù của mình biến thành một trận ẩu đả trong Chợ đêm? Các người cho rằng mình đang đóng phim xã hội đen à?


- Tôi không phải là muốn giảng đạo lý với các người, tôi cũng sẽ không làm cái chuyện rỗi hơi đó. Tôi chỉ biết là các người làm như vậy vô cùng ngu xuẩn, hoàn toàn không đúng!


Hứa Nhạc càng nói càng càm thấy tâm tình của mình trở nên phiền muộn hơn rất nhiều, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, thanh âm càng lúc càng lạnh lùng hơn, thái độ càng nói càng ác liệt hơn. Đám đệ tử lắng nghe kia, cái đầu càng lúc càng cúi xuống thấp hơn trước. Hách Lôi len lén nhìn qua Hứa Nhạc một cái, móc trong túi áo một cái, hai tay cung cung kính kính đưa qua Hứa Nhạc một điếu thuốc lá, sau đó châm luôn cho hắn.


Đem điếu thuốc lá kẹp trên hai ngón tay, nhìn làn khói thuốc trắng lượn lờ trước mặt, Hứa Nhạc không một chút khách sáo tiếp tục cất tiếng giáo huấn mấy tên gia hỏa này.


Nếu đổi lại là một gã Giáo quan bình thường khác, hẳn là cũng không đến mức không thèm cấp cho đám người Hách Lôi một chút mặt mũi nào như thế, cuối cùng cũng phải chú ý một chút về thân phận hiện tại của đám người bọn họ, có tức giận đến mấy thì cũng chỉ nhàn nhạt nói mấy câu rồi thôi. Sau đó lại chuyển sang nhắc lại chuyện xưa, kể lại cuộc sống bên trong khu căn cứ huấn luyện, để cho quan hệ thầy trò càng trở nên thân thiết hơn một chút. Đây đều là những quân nhân sĩ quan cao cấp, đều là những kẻ cầm binh đánh trận. Năm xưa Bộ Quốc Phòng để cho Hứa Nhạc tiến vào khu căn cứ huấn luyện làm Giáo quan, chính là cố tình muốn cho đám quân nhân sĩ quan trẻ tuổi nhận được sự bồi dưỡng trọng điểm của Quân đội Liên Bang này, ngày sau sẽ trở thành một đám thuộc hạ đáng tin cậy của Hứa Nhạc, tự nhiên là vô cùng nguyện ý muốn nhìn thấy một màn như thế.


Nhưng mà Hứa Nhạc ngay từ lúc ban đầu, vốn dĩ cũng không hề có bất cứ ý niệm gì trong đầu là sẽ tiếp tục phát triển tương lai của mình trong môi trường Quân đội, cũng không hề nghĩ đến chuyện muốn trở thành một trưởng quan cao cấp. Đúng hệt như sự lo lắng của Bạch thư ký của hắn, cái tảng đá này tựa hồ như không có bất cứ hứng thú gì trong việc đánh tạo ra một thế lực riêng của chính mình cả.


Cho nên hắn vô cùng đơn giản trực tiếp, cũng không thô bạo, mà là đặc biệt lãnh lệ khi đối diện với đám người này, thế nhưng vô cùng kỳ diệu chính là, đám quân nhân sĩ quan kiêu ngạo kia lại phi thường ưa thích cái loại thái độ này của hắn.


Những lời nói nhàn nhạt của Hứa Nhạc bên trong gian phòng họp không ngừng vang lên. Còn bên ngoài cửa phòng họp cũng đã có thêm rất nhiều thân ảnh. Tất cả những quân nhân sĩ quan của Tổng bộ Hiến Chương Tây Lâm, lúc này nghe nói trong phòng họp phát sinh ra một cảnh tượng kỳ quái, nên đều hưng phấn mà kinh ngạc chạy đến xem một trận.


Tổng bộ Hiến Binh ở trên Chủ tinh Tây Lâm, công tác chủ yếu chính là duy trì kỷ luật cho Quân đội Liên Bang, đã từng xử lý qua vô số sự kiện vi phạm kỷ luật của đám quân nhân sĩ quan ở đây. Tất cả các chi bộ đội này đều là do những gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi được Bộ Quốc Phòng trọng điểm bồi dưỡng cả, lúc này lại đặc biệt chạy đến đây đòi người… Mấy gã quân nhân sĩ quan này mặt mũi lớn, chiến công nhiều, bối cảnh thâm sâu, tiền đồ sáng lạn, thường xuyên ở trong Tổng bộ Hiến Binh đập bàn đập ghế, chửi cha mắng mẹ, khiến cho Tổng bộ Hiến Binh trở nên vô cùng chật vật. Nhưng mà ai có thể ngờ tới được, có một ngày mấy tên gia hỏa cường hãn này cư nhiên lại bị người ta xem giống như là con cháu trong nhà vậy, mắng chửi suốt… gần hai tiếng đồng hồ!


Trong khu hành lang bên ngoài gian phòng họp lúc này đã đứng đầy những gã quân nhân sĩ quan trong Tổng bộ Hiến Binh. Đám người bọn họ vốn chấp hành kỷ luật vô cùng nghiêm túc, thế nhưng lúc này cũng rốt cuộc bắt đầu nhịn không được khe khẽ hạ giọng nghị luận.


Thân phận của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng bắt đầu lan truyền ra khắp nơi. Đám quân nhân sĩ quan đều vô cùng khiếp sợ, giật mình khâm phục, trong lòng thầm nói đại khái cũng chỉ có một nhân vật như thế, mới có khả năng chấn áp toàn trường như vậy. Chỉ là trong lòng mọi người không ngừng nghi hoặc, Trung Tá Hứa Nhạc hiện tại ít nhất cũng đã là một gã Đội trưởng rồi, thậm chí còn có đủ tư cách tiến nhập vào Bộ Tư Lệnh của các Quân khu nữa, ít nhất thì cũng phải là thống lĩnh một chi bộ đội Robot Đặc chủng nào đó mới được, như thế nào hiện tại vẫn còn lăn lộn trong đám lính đánh thuê của Công ty Cơ khí Quả Xác như thế này?


Một cuộc gặp lại giữa Giáo quan và các đệ tử cũng không hoàn toàn vui vẻ cho lắm. Sau một phen giáo huấn liên tục, đám gia hỏa Hách Lôi vốn dĩ kiêu ngạo cường hãn nhất, cũng hoàn toàn chặt đứt cái ý tưởng từ trong Tổng bộ Hiến Binh mà đòi người, những gã quân nhân sĩ quan còn lại cũng chỉ có thể buồn bực mà rời đi, hướng về phía thượng cấp của mình mà báo cáo lại mà thôi. Sự kiện ẩu đả cùng với nổ súng trong khu Chợ đêm Cúc Hoa, còn phải đợi cuộc điều tra chính thức của các ban ngành kỷ luật vào ngày mai nữa. Tổng bộ Hiến Binh rốt cuộc khôi phục lại sự im lặng vốn có.


Nhưng mà một khi đã gặp lại rồi, tự nhiên cũng không có khả năng cứ như vậy mà chia tay được. Sau này mọi người đều gia nhập vào chiến trường, cũng không biết tất cả mọi người có thể nào còng sống sót mà gặp lại nhau lần nữa hay không. Hứa Nhạc đi đến khu vực nghỉ ngơi ở lầu ba, bảo lãnh Lộ Lộ tiểu thư ra, sau đó dẫn theo mấy gã quân nhân sĩ quan này, cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 ở trong Tổng bộ Hiến Binh, rầm rầm rộ rộ một lần nữa quay trở lại hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng…


Hoàn cảnh hoành tráng bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng rất tự nhiên thích hợp cho việc tổ chức buổi tiệc nhậu nhẹt tập hợp của đám nam nhân này. Đám quân nhân sĩ quan đệ tử ở trong phòng họp thái độ giống như mấy con gà con, lúc này lại hoàn toàn thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, không ngừng bưng lên ly rượu trên bàn mình, hướng Giáo quan Hứa Nhạc liên tục phát động công kích không ngừng nghỉ.


Nhìn thấy Hứa Nhạc sắp sửa không địch lại đối phương, Bạch Ngọc Lan khẽ vén lên mái tóc đen rũ xuống trên trán mình, cũng cầm ly rượu lên, dẫn theo mười mấy gã đội viên lão binh của Tiểu đội 7, cũng không một chút khách sáo, phát động phản công trở lại. Đám người Hách Lôi nhất thời bị trận thế này hù cho nhảy dựng lên, lập tức móc điện thoại ra, liên hệ với đám đồng học năm đó, hiện tại cũng đều là các chủ quản cao cấp của các chi bộ đội chiến trường, mau đến đây tiếp ứng.


Các quân nhân sĩ quan từng ở trong khu căn cứ của Bộ Quốc Phòng tiếp nhận huấn luyện, ngày hôm nay cũng đều đã được triệu hồi về Chủ tinh Tây Lâm, chuẩn bị tham gia vào đại hội khen thưởng ba ngày sau. Bọn họ vừa nghe được tin tức Hứa Giáo quan tổ chức tụ họp, lập tức ở trong điện thoại rống to mấy tiếng, không một chút do dự từ khu quân doanh của khu căn cứ quân sự Trường Phong chạy như điên đến đây.


Trong lúc nhất thời, ở trước cửa lớn của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm xe quân dụng phanh lại chói tai. Khoảng hơn mười phút sau, đủ các loại xe quân dụng cao cấp nhất đã ào ạt chạy thẳng vào cổng lớn. Nhất là những biển số xanh biếc thể hiện rõ ràng cấp bậc phiên hiệu của từng người, khiến cho những người bình thường cùng với các quân lính bình thường đi ngang qua cửa lớn trong lòng cũng đếu sinh ra một sự nghi hoặc kinh khiếp.


Bất luận là quân nhân sĩ quan trực thuộc Quân khu nào đi chăng nữa, mấy ngày trước đây lúc còn đang tác chiến trên chiến trường của khỏa tinh cầu nào đó, có lẽ lúc phối hợp tác chiến, bên trong hệ thống thông tin liên lạc còn không ngừng mắng chửi đối phương, thế nhưng thời khắc này thì lại vô cùng đồng lòng hợp ý, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất phóng vọt đến đây. Bất cứ một gã quân nhân nào có thể đến đều đến cả, còn một số kẻ ở xa hơn thì cũng đang trên đường chạy đến.


Đám quân nhân sĩ quan cao cấp này cùng với mười mấy gã hán tử lão binh của Tiểu đội 7 kia cũng từng ở trong khu căn cứ huấn luyện sinh hoạt chung một khoảng thời gian, hơn nữa cũng cùng nhau tham gia kỳ thôi diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, tự nhiên cũng sẽ không cảm thấy quá mức lạ lẫm. Gần một trăm năm chục gã nam nhân thô hào ngồi trộn lẫn với nhau trong gian phòng tiếp khách lớn nhất của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, vô số bình rượu mạnh ẩn chứa tình nghĩa chiến đấu được mở ra, gia nhập vào trong những cái bụng giống như được chế tạo bằng sắt thép của bọn họ. Vô số những thanh âm có chút thô ráp, khàn khàn bình thường gào thét chỉ huy trên chiến trường, lúc này lại rống lớn hát những khúc hát quân ca vô cùng hào hùng tráng chí.


Những người bình thường hoặc là đám binh lính đi lại trên đường, lúc này cũng đều dùng ánh mắt tò mò mà nhìn về phía khoảnh sân lớn đậu đầy những chiếc xe quân dụng cao cấp của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng. Ai nấy cũng đều nhỏ giọng nghi luận về ý nghĩa mà đám biển số xe kia đại biểu cho cái gì. Đột nhiên mọi người nghe được những thanh âm ca hát hào phóng chói tai xuyên thấu qua lớp bức tường vốn cách âm rất tốt của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, trong lòng không khỏi nghi hoặc nghĩ thầm, chẳng lẽ Đại hội khen thưởng của Bộ Quốc Phòng ngày hôm nay tổ chức trước trong cái hộp đêm này hay sao?






Đều là những nam nhân từng lăn lộn trên chiến trường tiền tuyến, xem qua bề ngoài chính là xem thường sinh tử, nhưng thực tế cũng không có ai có thể thật sự mặc kệ chuyện sống chết cả, mà ngược lại càng thêm xem trọng những lần tụ họp rất khó có được như thế nào. Dù sao lần sau gặp lại cũng chẳng biết là khi nào, chẳng biết những người đang ngồi ở đây còn mất những ai… Cũng chính là bởi vì loại cảm xúc như thế này, khiến cho đám quân nhân sĩ quan cao cấp bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng mới có thể cuồng nhiệt uống rượu, rống họng ca hát, chửi cha mắng mẹ như thế. Trong một mảnh náo nhiệt như thế này, một vài gã quân nhân sĩ quan đệ tử rốt cuộc cũng chạy đến buổi tụ hội hôm nay.


Người đến cuối cùng chính là Chu Ngọc. Đám quân nhân sĩ quan cao cấp đang ngồi rãi rác xung quanh đều đồng loạt đứng dậy, hướng về phía vị sĩ quan chỉ huy của buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp này mà chào hỏi, sau đó mới chú ý đến sau lưng của hắn còn có một gã quân nhân sĩ quan khác của Tây Lâm nữa. Bộ dáng khí chất của hai người nhìn qua cũng có chút giống nhau.


Hứa Nhạc cũng đứng dậy, dang rộng hai tay cùng Chu Ngọc ôm nhẹ một cái. Bạch Ngọc Lan ở bên cạnh hắn cũng cười cười. Bọn họ từng ở trong Bộ Công Trình Quả Xác tại Cảng Đô phối hợp công tác vô cùng chặt chẽ cả một khoảng thời gian dài, cũng chân chính xem là bạn bè thân thiết.


- Đây là Chu Cẩn, đại ca tôi. Hiện tại đang công tác trong Bộ Tư Lệnh Tây Lâm.


Khuôn mặt ôn nhuận dễ gần kia của Chu Ngọc, dưới ngọn đèn màu tím nhạt có chút mê ly của đại sảnh, vẫn như cũ có vẻ vô cùng bình tĩnh. Hắn đối với mọi người đứng đầy bốn phía lớn tiếng giới thiệu, sau đó dẫn theo Chu Cẩn đi đến trước mặt của Hứa Nhạc.


Cặp lông mày của Hứa Nhạc khẽ nhướng lên một chút, nhìn thấy gã quân nhân sĩ quan tên Chu Cẩn này, chợt nhớ tới mấy năm trước, trên chuyến lữ trình dài ngày rời khỏi Đại khu Đông Lâm mấy năm trước đâ, sau khi trầm mặc trong khoảnh khác, cũng vươn tay ra, khẽ mỉm cười nói:


- Xin chào, lại gặp lại lần nữa!


Chu Cẩn nhìn về phía khuôn mặt bình thường giản dị của Hứa Nhạc, cũng có chút cảm khái, lắc lắc đầu nói:


- Tôi cũng từng nghe Chu Ngọc nhắc đến anh mấy lần. Nhất là trong nửa năm gần đây cũng thường xuyên nghe được trên TV nhắc đến cái tên Hứa Nhạc này. Trong lòng vẫn mãi nghĩ thấy có chút kỳ quái. Nhưng thật sự không nghĩ đến thật đúng chính là anh, một gã binh lính ngồi cầu đã xuất ngũ năm xưa trên phi thuyền Cổ Chung Hào, hiện tại đã biến thành đại anh hùng trong Liên Bang rồi.


Mấy năm trước khi Hứa Nhạc rời khỏi Đại khu Đông Lâm, bởi vì nguyên nhân vô tình liên quan đến vụ bỏ nhà trốn đi của Tiểu Dưa Hấu, nên đã cùng với đánh quân nhân của Trường Quân đội Tây Lâm xảy ra một đoạn xung đột. Cách biệt chỉ mới mấy năm sau, Chu Cẩn ngạc nhiên phát hiện ra, trên người của gã thanh niên năm xưa lại xảy ra một sự biến hóa thần kỳ đến như vậy, ý khiếp sợ trong lòng là vô cùng chân thật.


Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan ở bốn phía xung quanh nghe hai người nói chuyện với nhau cũng cảm thấy có chút giật mình. Chẳng lẽ hai người này trước kia cũng đã từng gặp qua rồi sao? Chu Cẩn thoáng mỉm cười tự giễu, đem những chuyện phát sinh năm xưa trên phi thuyền Cổ Chung Hào giản lược lại, nó ra một lần, khiến cho mọi người xung quanh trong lòng cũng cảm thấy cảm khái. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hứa Nhạc cũng trở nên càng thêm quái dị hơn một chút.


Hứa Giáo quan năm xưa không ngờ chính là một gã binh lính ngồi cầu?


Bạch Ngọc Lan cầm bình rượu trước mặt mình rót đầy ly cho mọi người, Chu Ngọc rất nhanh nói tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, hạ giọng xuống cảm khái nói riêng với một mình hắn:


- Tôi có thể cũng sẽ bị điều đến Sư đoàn Thiết giáp 7.


Đám quân nhân sĩ quan đang ngồi xung quanh đây đại khái cũng cùng với Đỗ Thiếu Khanh và Sư đoàn Thiết giáp 7 của ông ta cũng không có quá nhiều hảo cảm. Nhất là đám đội viên của Tiểu đội 7 xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp 17 thì lại càng như thế. Cho nên thanh âm của Chu Ngọc cũng hạ xuống thật thấp. Hứa Nhạc khẽ rùng mình một cái, cặp mày nhăn tít, quay sang hỏi:


- Hiện tại biên chế của anh không phải đang ở Quân khu I sao?

- Đúng vậy!


Chu Ngọc trả lời.


- Nhưng mà anh dù sao cũng là đệ tử của Quân khu Tây Lâm đặc tuyển đi đến Học viện Quân sự I học tập, Chung Tư lệnh sao lại có thể đồng ý để cho Sư đoàn Thiết giáp 7 kéo anh qua đó?


Hứa Nhạc thoáng nhăn tít cặp mày. Một nhân tài vĩ đại giống như Chu Ngọc vậy, tuyệt đối chính là nhân vật mà tất cả các chi bộ đội đều rất muốn tiếp nhận. Năm trước trong ngày thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, Đỗ Thiếu Khanh cũng đã từng đích thân chê cười năng lực thôi diễn chiến thuật của Chu Ngọc cơ mà. Ở mặt ngoài nhìn thấy thì chính là ra dáng chèn ép quân nhân sĩ quan của Quân khu Tây Lâm, thế nhưng trong lòng sao lại không phải là cảm giác muốn lôi kéo nhân tài đâu?


Sư đoàn Thiết giáp 7 mong muốn giành lấy Chu Ngọc về mình, cái này có thể dễ dàng giải thích, nhưng mà Hứa Nhạc thật sự không thể hiểu nổi, bên phía Tây Lâm tại sao lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện này như vậy.


Chu Ngọc cần ly rượu lên, hớp nhẹ một hớp, trên khuôn mặt bình tĩnh nhất thời mang theo một tia trầm trọng nhàn nhạt, thấp giọng nói:


- Bên phía Bộ Quốc Phòng trực tiếp hạ mệnh lệnh xuống, áp lực quá lớn.


Hứa Nhạc cũng cầm lấy ly rượu của mình, cùng với ly rượu của Chu Ngọc khẽ chạm nhẹ một cái, sau đó ngẩng đầu lên một hơi uống cạn. Liếm liếm cặp môi có chút tê tê, lắc lắc đầu mỉm cười nói:


- Tôi nghĩ rằng đó hẳn là ý tứ của phía hậu sơn núi Mạc Sầu. Sư đoàn Thiết giáp 7 dù sao hiện tại của có tiền đồ rất nhiều.


Chu Ngọc thấy hắn chỉ cần một câu liền đem sự yếu hại của chuyện lần này mà vạch rõ ràng ra, nhịn không được khẽ cúi đầu mỉm cười tự giễu, cũng ngửa cổ đem ly rượu trong tay uống cạn, ợ ra một hơi đầy mùi rượu, thì thào nói:


- Thân bất do kỷ!


Hứa Nhạc cùng với Chu Ngọc bình thường đều có liên hệ với nhau bằng email này nọ, hiện tại cũng không có quá nhiều chuyện trao đổi với nhau. Hơn nữa lúc này thường xuyên lại có các quân nhân sĩ quan khác chạy qua mời rượu, cũng không có khả năng cấp cho bọn họ quá nhiều cơ hội để trò chuyện riêng với nhau.


Rượu đã uống qua vô số bình rồi, các cô nương, tiểu thư xinh đẹp bên trong hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng vốn không có bất cứ cơ hội nào để mà phát huy ra những mị lực của bản thân, đành mặc kệ để cho đám quân nhân cứ hô to gọi nhỏ không ngừng uống rượu, sau đó mở lớn cặp mắt đỏ bừng của mình, bắt đầu kể lại những kinh nghiệm tiền tuyến trong chính đơn vị bộ đội của mình.


Ở những khu vực triền dốc nào đó, máu tươi của các chiến hữu đổ xuống nhuộm đỏ cả mặt đất như thế nào, ở khu vực núi đồi nào đó, các công sự của đám nhãi con Đế Quốc tan tác thê thảm như thế nào, ở nơi bãi sông nào đó, thi thể của các chiến hữu bị lạnh lẽo như thế nào… Ở trong toàn khu phòng khách tràn ngập một loại không khí bi tráng oai hùng, thiết huyết cuồng cuộn, cộng với những bài ca oai tráng, mang theo cảm giác kiêu ngạo mà nghiêm trang…


Ở nơi này tràn ngập rượu mạnh, những bài ca bi tráng, những cảm giác chiến đấu… vô cùng phấn khích.


Các quân nhân sĩ quan không ngừng tận tình uống cạn ly rượu trong tay mình, kể lại cho nhau nghe về những trải nghiệm cuộc đời của chính mình sau khi rời khỏi khu căn cứ huấn luyện, trở về đơn vị bộ đội của chính mình, gia nhập ra tiền tuyến, tham gia các tràng chiến đấu thảm thiết. Hứa Nhạc ngồi ở chính giữa mọi người trầm mặc lắng nghe, nghe thấy những chiến công hiển hách mà từng gã đệ tử của chính mình đánh hạ được, biết được đại bộ phận bọn họ hôm nay cũng đã được thăng chức, trong trái tim đã bị hơi men làm cho có chút thoải mái hơn một chút, rất tự nhiên sinh ra một loại tình tự vô cùng kiêu ngạo và thỏa mãn.


Kẻ thăng cấp nhanh nhất chính là Hách Lôi, lúc này hắn cũng uống rất nhiều rượu, chỉ biết ngồi đó ngây ngô cười. Gã Đội trưởng Trung Tá ba mươi mấy tuổi này, chi bộ đội mà hắn suất lĩnh đã gánh vác những nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, lăn lộn trên tinh cầu 3320. Trên những sự cực khổ cũng có những đãi ngộ cực lớn. Những quân nhân sĩ quan còn lại cũng có kẻ là Phó Đội trưởng, cũng có quân nhân tham mưu của Sư Bộ chiến trường, phần lớn đều là những Doanh trưởng của các Doanh Quân đội tăng cường chiến tuyến. Hơn nữa mấy ngày sau sẽ được tham gia đại hội khen thưởng, xem ra bọn họ cũng sẽ đạt được thêm một cơ hội thăng chức nữa rồi.


- Hách Lôi, lão mới chỉ có hơn 30 tuổi một chút, liền đã là một Đội trưởng Trung Tá rồi, làm sao đám anh em khác có thể đuổi theo kịp nữa đây?


Lâm Ái một phen gác hai chân lên bàn, giống hệt như một đứa nhỏ ôm bình sữa của mình vậy, ôm chặt bình rượu mạnh trong tay không chịu buông ra, cả người sặc mùi rượu lớn tiếng gọi Hách Lôi bên kia, lúc này đã sắp không mở mắt ra nổi nữa rồi. Hách Lôi mạnh mẽ nhướng cặp mắt lên, hắc hắc cười nói:


- Giáo quan cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, cũng đã là Trung Tá, cậu như thế nào không đi hỏi hắn đi?


- Mẹ nó, ai có thể so sánh với yêu quái được cơ chứ?


Lan Hiểu Long lúc này đang cầm lấy một cái khăn bịt lại miệng mình, cố gắng ngăn chặn cảm giác nhợn nhợn trong cổ họng, nghe Hách Lôi nói vậy, liền cất giọng nhè nhè khinh thường nói chen vào:


- Bên phía chúng ta lại cũng không có Lý Cuồng Nhân a!


- Lời này quả thật không sai.


Di Tắc Lưu, kẻ nổi tiếng thông tin nhanh nhạy nhất trong đám đệ tử của khu căn cứ huấn luyện, trào phúng nhìn về phía Hách Lôi, nói:


- Hơn nữa tôi đã nghe được chút phong thanh, trong đại hội khen thưởng lần này, lão nhiều nhất cũng chỉ nhận được hai cái Huân chương, muốn thăng chức lên Thượng Tá, đó khẳng định là không có cơ hội.


- Vì cái gì?


Có một gã đội viên của Tiểu đội 7 biểu đạt sự nghi hoặc cùng với khó hiểu của chính mình, thầm nghĩ dựa vào những chiến công mà Sư đoàn Tự động hóa Cơ giới của Hách Lôi đã xác lập nên, việc thăng cấp lên nữa là một chuyện tình vô cùng bình thường.


- Rất đơn giản!


Chu Ngọc khẽ mỉm cười nhạt một tiếng, nói:


- Bởi vì vị Giáo quan của chúng ta cũng chỉ là một Trung Tá mà thôi. Hắn lăn lộn ở Tiểu đội 7, trên chiến trường tiến hành lắp đặt thiết bị cũng rất tốt, theo đạo lý mà nói, hắn cũng nên được thăng cấp. Nhưng vấn đề chính là hắn thật sự còn quá trẻ. Hơn nữa Bộ Quốc Phòng nói thế nào cũng phải cố kỵ một chút giới truyền thông, cho nên lần này cũng không có khả năng đến phiên hắn thăng cấp.


- Chuyện này tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm.


Hách Lôi lẩm bẩm nói, đột nhiên xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nghiêng ngả đi tới, đặt mông ngồi xuống ngay chính giữa Hứa Nhạc cùng với Lộ Lộ, hai tay ôm lấy bả vai của Hứa Nhạc, lớn tiếng hỏi:


- Giáo quan, nghe nói anh đã một phen đập tiêu luôn Cục Hiến Chương? Rốt cuộc có phải là sự thật hay không?


- Chuyện bậy bạ. Cục Hiến Chương cái nơi quỷ quái đó làm sao có thể đập tiêu được chứ? Chỉ có điều đánh trọng thương một gã quan viên của Cục Hiến Chương thì là sự thật!


Hùng Lâm Tuyền dùng thanh âm có chút khàn khàn của mình trả lời.


- Cũng thật sảng khoái a! Ngoại trừ vị Giáo quan đại nhân của chúng ta, ai dám ra tay đánh đám quan viên chó chết của Cục Hiến Chương kia cơ chứ?


Hách Lôi trừng lớn cặp mắt, lớn tiếng cảm khái vô cùng. Tình tự của đám quân nhân sĩ quan cao cấp ngồi ở bốn phía cũng trào dâng lên không kém hắn chút nào, bắt đầu liều mạng bưng ly rượu của mình trên bàn lên, tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, sau đó bắt đầu giống như một đám động vật hoang dã vậy, không ngừng tru lên một hơi.


Hứa Nhạc nhìn thấy một màn này, khẽ lắc lắc đầu, mặc kệ đám người này nổi điên. Hắn nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua một vòng, vẫn cứ cảm thấy nếu như trừ bỏ mất tên gia hỏa còn đang gia nhập tiền tuyến bên kia, hẳn còn phải thiếu khoảng hai ba người. Nhưng mà sau khi hắn cất tiếng hỏi, toàn trường nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc.


- Ba người bọn họ cũng đều đã hy sinh cả rồi. Trong lần đám quân chủ lực của Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành công kích như điên suốt mười bốn ngày liên tục trên tinh cầu 163, đám bộ đội mặt đất phải thừa nhận một áp lực quá lớn. Cuối cùng bọn họ đã tự mình phóng lên mặt đất tiến hành công kích, kiên quyết bảo vệ trận địa… Một đi cũng không có thể trở về được nữa.


Hoa Tiểu Ty khẽ cúi đầu, xoay xoay ly rượu trong tay của mình, hướng về phía Hứa Nhạc giải thích:


- Thường Tam cũng đã chết, chính là một trong hai gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 lúc trước trên sân thể dục đã đánh nhau với anh một trận đó.


Chu Ngọc ngồi một bên cũng nhẹ giọng nói chen vào:


- Nghe nói hắn sau khi chữa lành vết thương, liền đi lên Chiến hạm vận tải gia nhập vào tiền tuyến, tiến nhập trở lại Sư đoàn Thiết giáp 7. Trong lần bắt đầu hành động phản công trên tinh cầu 5460, hình như chính là trong trận chiến đấu phục kích tại sơn cốc Hoàng Sơn Lĩnh, Độc Cô Lĩnh, hắn bị một con Robot của đám người Đế Quốc oanh kích, cả một mảnh đá vụn đổ xuống công sự của hắn, trực tiếp chôn thân bên trong luôn. Mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đào ra được thân thể…


Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, trầm mặc suy nghĩ thật lâu. Hắn nhớ lại lúc đó chính mình đã điều khiển con Robot MX màu đen, giống như một viên đạn màu đen không ngừng bay múa trên đầu con dốc thoải. Không ngờ đó cũng là lúc cái gã quân nhân sĩ quan kiêu ngạo mà mạnh mẽ kia đã vô thanh vô tức chết đi. Có lẽ nơi mà hắn hy sinh, cách nơi mình đang đứng cũng không xa lắm.


Hắn châm tràn đầy ly rượu trước mặt mình, chậm rãi uống cạn, sau đó khẽ gãy gãy mũi một cái, nói lớn:


- Lấy thêm một trăm bình rượu nữa!


Đám quân nhân sĩ quan ngồi đầy xung quanh nhất thời tĩnh lặng lại, đồng thời nâng chén, vô cùng chỉnh tề đem ly rượu trong tay mình uống một hơi cạn sạch.


Chính giữa khu phòng tiệc là một mảnh vô cùng bừa bãi, là một mảnh náo nhiệt. Đám đội viên mới của Tiểu đội 7 ngồi ở phía bên ngoài vừa ôm cô nương vừa uống rượu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bên kia, trong mắt thường xuyên hiện lên một tia hâm mộ. Cái mà bọn họ hâm mộ chính là đám đội viên cũ có thể cùng với đám thượng cấp của các chi bộ đội kia không ngờ lại có thể tạo thàng một mảnh lửa nóng như thế này. Bọn họ hâm mộ Chủ quản Hứa Nhạc của mình không ngờ lại có thể nhận được sự tôn kính sâu thẳm từ trong nội tâm của vô số đại nhân vật dũng mãnh đến như thế.


Tuy rằng gia thế phía sau lưng bọn họ bất phàm, các bậc cha chú trong nhà đều có tiền nhiều, quyền cao chức trọng, nhưng mà các loại đại nhân vật cấp cao trong Quân đội Liên Bang như thế này cũng đều là những nhân vật mạnh mẽ, nhìn thấy cha chú bọn họ cũng chỉ có nể chứ không có kính trọng. Bản thân bọn họ ngày xưa cũng không quá quan trọng đối với loại cảm giác này, nhưng mà sau khi ngây ngốc bên trong Quân đội một khoảng thời gian, chịu sự ảnh hưởng của không khí quân doanh, trong lòng chợt dâng lên một tia hâm mộ cùng với khát vọng.


- Nhìn thấy cậu mỗi ngày đều chạy theo sau mong của Chủ quản, thật sự không ngờ được là, cậu vẫn còn ghi hận hắn trong lòng.


Tòng Tượng Chinh chậm rãi tiến đến bên cạnh người của Tích Bằng, biểu tình có chút phức tạp, khẽ cau mày nói:


- Bỏ qua đi. Tuy rằng trước kia tôi cũng hận hắn lắm, nhưng mà dù sao cũng là người chung một đội ngũ. Nếu không có mấy gã gia hỏa này, chỉ sợ chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.


- Tôi cũng không phải là ghi hận cái gì.


Tích Bằng khẽ đưa tay vuốt tóc mình, nhìn về phía Hứa Nhạc ngồi cách đó không xa, lúc này hiển nhiên là men say mười phần, tê liệt ngã xuống trong lòng của Lộ Lộ, có chút căm tức nói:


- Bằng hữu đã lên tiếng nhờ vả, dù sao cũng phải cố giúp một phen. Hơn nữa, cũng chỉ khiến cho hắn mất mặt một chút, để cho chúng ta phát tiết một chút cơn giận lúc trước mà thôi, căn bản cũng sẽ không khiến hắn mất chút thịt nào, không phải sao?


Hắn có chút không thèm suy nghĩ đến nữa, bưng ly rượu lên uống một ngụm lớn, tiếp tục nói:


- Yên tâm đi, tôi cũng là người của Tiểu đội 7, chuyện tình bán đứng chiến hữu, khẳng định cũng sẽ không làm đâu.


Tòng Tượng Chinh khẽ nhún nhún vai, cũng không lên tiếng khuyên can cái gì, trong lòng thầm nghĩ, dù sao chuyện xấu trên người của Chủ quản đại nhân mình đã có quá nhiều rồi, có thêm một cái nữa cũng không xem là chuyện đại sự gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK