Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ cánh cửa ngách Lưu Phong Pha, đi qua một con đường nhỏ hậu Đông Lâm là đã có thể đến được Quảng trường Hiến Chương. Không có người của hội sở đi theo Hứa Nhạc. Bốn phía xung quanh bãi cỏ phủ tuyết bạc cũng không có người theo dõi. Việc đã đến nước này rồi, Thai phu nhân cũng không cần lo lắng hắn sẽ chạy trốn khỏi mình nữa.


Bên cạnh bãi cỏ có mấy chiếc ghế dài. Phần tay vịn bằng sắt được uốn thủ công thành những hình hoa văn vô cùng phức tạp. Từ trước đến giờ những chiếc ghế này vẫn là chỗ nghỉ ngơi ưa thích của nhân dân Liên Bang. Hôm nay trời lạnh nên mới có vô số ghế trống chờ đợi Hứa Nhạc. Hắn chọn đại một chiếc, phủi sạch đám tuyết bên trên, lặng lẽ ngồi xuống. Miệng vẫn ngậm chặt điếu thuốc, hắn hút hết hơi này đến hơi khác. Khói tỏa ra từng vòng quấn quanh đặc quánh. Điếu này vừa tàn, điếu khác đã lại được châm.


Kiến trúc của Đặc khu Thủ Đô và cách bố trí trong thành phố luôn tuân thủ theo một phong cách lịch sử u buồn, túc mục, tĩnh mĩ. Bất luận là Biệt thự Tổng Thống, Tòa nhà Nghị Viện, tòa nhà Bộ Tài Chính hoa lệ, hay cái quảng trường Hiến Chương trống trải này thì những phong cách kiến trúc đời sau ít ỏi cũng không bao giờ được thể hiện một cách rõ ràng như ở Cảng Đô. Nghĩa là sẽ không có các biển hiệu nhấp nhánh cao chót vót ở các ngã ba ngã tư, càng không thể có những màn hình lớn rực sáng trời đêm khiến người ta chóng mặt.


Phóng tầm nhìn qua cụm các bức tượng điêu khắc khổng lồ của Tiểu đội 5 người đang đứng chơi vơi nơi trung tâm quảng trường có thể nhìn được một cái màn hình lớn phía xa. Màn hình này rộng chừng 70m, diện tích cực lớn. Đài truyền hình Liên Bang đã mất rất nhiều tinh lực cũng như thời gian mới xin được giấy cho phép xây dựng từ phía ủy ban Quản lý Liên Bang.


Lúc này trời đã về chiều, sắc trời đang dần tối lại, những hình ảnh trong mục thời sự càng trở nên rõ nét hơn. Thời sự hôm nay vẫn là những tin tức về việc bộ đôi La Tư, Mạch Đức Lâm tuyên bố rút khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Phóng viên trên khắp các hành tinh trong Liên Bang vẫn đang tiếp tục gửi cảc phản hồi của nhân dân về trung tâm. Những người ủng hộ Mạch Đức Lâm sau một thời gian thất vọng, thậm chí tức giận cũng đã dần dần chấp nhận sự thật này. Bởi vì ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm bất luận là đứng trước tòa nhà Bộ Tư Pháp hay đứng trước cửa Tòa nhà Nghị Viện thì vẫn chưa thốt ra hai chữ ‘lùi bước’ mà vẫn cực kỳ thành khẩn diễn nốt vai nhân vật chính nghĩa.


Trong bản tin thời sự, Nghị Viên Mạch Đức Lâm đang cực kỳ thành khẩn tán dương Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ, còn bên dưới, những người tham gia biểu tình ở Hoàn Sơn Tứ Châu thì lại đang nước mắt vòng quanh, tán dương ngài Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Người phát ngôn tin tức của Nghị Viện cũng vô cùng khen ngợi sự chín chắn, lý trí của nhân dân cũng như Hội Liên Hiệp Công Thương Nghiệp của Kinh Châu cực kỳ khen ngợi sự anh minh của toàn thể Nghị Viên trong vịêc chấm dứt cái hội nghị trưng cầu ý kiến trực tiếp kia, còn có vị chuyên gia thì lớn tiếng ca ngợi lập trường vững vàng của Giới Công Thương Liên Bang thể hiện trong cuộc phân tranh này, cũng có một vài ủy viên từ các bộ, ngành nào đó đang ca ngợi sự khách quan mà Giới Khoa Học Liên Bang thể hiện trong cơn sóng gió này.


Tất cả mọi người đều đang tán dương, chúc phúc lẫn nhau. Thật đúng là một Liên Bang đoàn kết, một Liên Bang hoàn mỹ. Chỉ có người thắng, không có kẻ thua, có người rút lui chứ không có người lùi bước. Nhưng hình như không có một ai nhớ đến Ban Biên Tập Tờ Nhật Báo Đặc khu Thủ Đô, các nhân viên thuộc Ban chuyên án Mạch Đức Lâm của Bộ Tư Pháp cũng như đám quân nhân đến làm chứng từ Thanh Long Sơn xa xôi, rồi bỗng nhiên bị biến thành những tên hề kia.


Hứa Nhạc lại châm thêm một điếu thuốc nữa rồi theo phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn lại. Thấp thoáng trong khu rừng phía đông, phía xa bãi cỏ, nơi những mái ngói cong cong vẫn còn ẩn hiện trong tuyết, những nhân vật thuộc tầng lớp cao cấp của Liên Bang đều đang tụ tập ở đó. Còn hắn, lại đang chơ vơ giữa Quảng trường Hiến Chương, nơi quen thuộc với tất cả nhân dân Liên Bang. Hai nơi cách nhau không xa nhưng lại đại diện cho hai tầng lớp hoàn toàn khác biệt.


Nếu bước vào trong đó, hắn sẽ trở thành Trung Tá trẻ tuổi thứ 2 trong lịch sử Liên Bang, Chủ quản Kỹ thuật cấp I trẻ tuổi nhất của công ty Quả Xác, không lâu sau nhất định sẽ trở thành thuộc hạ thân cận nhất của Tổng Thống Thai Chi Nguyên, sở hữu một tương lai tươi sáng mà không phải đứa trẻ mồ côi ở Đông Lâm nào cũng dám mơ đến. Còn nếu như bước về phía trước, hắn sẽ là tội phạm bỏ trốn của Liên Bang, mục tiêu săn đuổi của Cục Hiến Chương. Hoặc là phải ẩn dật cả đời trong bóng tối, hoặc là ngay lập tức chết dưới họng súng. Một mình một bóng. Dù có thế nào cũng không tránh khỏi phải bước trên con đường đầy hung hiểm.


Hứa Nhạc vốn là một tảng đá. Đối với hắn mà nói, lựa chọn này không phải chuyện gì khó khăn. Trên thực tế, hôm nay, trước khi đến Lưu Phong Pha hắn cũng đã có quyết định của riêng mình. Cho dù gói văn kiện mà Cận quản gia đưa cho hắn có nặng nề, có khiến người ta kinh sợ, có lôi ra cả cái bí mật lớn nhất của cuộc đời hắn thì hắn cũng sẽ không chịu khuất phục. Cùng lắm là đổi lại con chip vi mạch sau gáy rồi lại bỏ trốn. Tiếp tục sống cuộc sống ngang tàng của một tiểu nhân vật.


Nhưng mà...


Tiểu Duy Ca vẫn đang ở Bách Mộ Đại xa xôi, dưới sự khống chế của đối phương. Chỉ còn điều này là vẫn giữ hắn ngồi lại trên băng ghế đầy tuyết, chưa dám đưa ra bất kì quyết định nào.


Bảy chiếc đầu lọc thuốc lá xếp hàng ngay ngắn dưới chân hắn. Lần đầu tiên hắn hiểu ra thuốc hút nhiều không những chẳng có mùi vị gì mà chỉ khiến cho tim người ta ám khói. Hắn nheo mắt nhìn lại một lượt khu quảng trường thưa thớt, thỉnh thoảng lại có một vài bóng người chuyển động, đi đi lại lại. Dưới cái bóng khổng lồ của xã hội Liên Bang này thì có chống cự bao nhiêu cũng chẳng mang lại bất cứ ý nghĩa gì.


Từ khi biết Trương Tiểu Manh vẫn còn sống, và còn lừa hắn suốt một năm qua, Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chẳng muốn quan tâm đến điều gì nữa. Một cách vô thức, mọi người đã có thể quên mất việc điều tra chân tướng vụ án Mạch Đức Lâm, quên mất vụ ám sát tại Lâm Hải Châu cũng như quên mất đã có bao nhiêu người vô tội đã thiệt mạng trong cuộc khủng bố Hoàn Sơn Tứ Châu. Nếu như cái xã hội này có thể quên nhanh như vậy thì hắn còn phải nhớ làm gì?


Phía bên kia quảng trường Hiến Chương bỗng bước đến một đám người cả nam lẫn nữ, già trẻ lẫn lộn, quần áo ấm áp, một tay cầm nến, tay kia giơ mấy tấm hình vuông rộng chừng nửa mét, số lượng rất ít, nhìn vô cùng thưa thớt, không hề có chút khí thế nào cả. Nếu như so với đám đông thanh niên Kiều Trì Tạp Lâm bao quanh tòa nhà Bộ Tư Pháp mấy hôm trước thì đám người thị uy này càng có phần mỏng manh yếu ớt.


Đội thị ủy mỏng manh bước đi trong im lặng. Đại khái là bản thân bọn họ cũng rõ trong hoàn cảnh xã hội hiện tại điều mà bọn họ kiên trì tin tưởng không phải là thứ mà đại bộ phận những người còn lại trong xã hội muốn nhìn thấy. Những tấm hình họ cầm rất nhỏ, nhìn xa chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, nhưng Hứa Nhạc có thể đọc được trên đó tên của những người đã thiệt mạng trong cuộc tập kích khủng bố.


Trên vài tấm hình còn có ảnh những đứa trẻ, những đứa trẻ ngây thơ đi xem thần tượng biểu diễn cuối cùng lại bị chôn vùi ngay dưới bục biểu diễn. Những khuôn mặt non nót được đào lên vẫn còn lấm lem bùn đất, hai hàng mi dài nhắm chặt, chỗ thâm đen, chỗ tái nhợt nhưng chẳng chỗ nào còn sót lại màu hồng hào trẻ thơ. Bởi vì, tất cả bọn chúng đều đã chết.


Đoàn du hành trầm mặc bước đến. Hứa Nhạc lặng lẽ đứng dậy, moi hết tiền trên người bỏ vào thùng quyên góp rồi bước lại nói vài điều với người đứng đầu đám người đó mấy câu.


Sau khi Nghị Viên Mạch Đức Lâm tuyên bố rút lui khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống thì những người trong đội ngũ đối măt với thanh niên Kiều Trì Tạp Lâm, vốn dĩ ủng hộ Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ lại tự động tản ra hết. Đây có lẽ là cái tâm lý thương hại kẻ yếu của số đông quần chúng nhân dân, không muốn đánh chó đã rơi xuống nước. Vì vậy những người chỉ trích Mạch Đức Lâm sát hại trẻ em chỉ còn sót lại rất ít.


- Tôi tin vào bài viết trên Nhật báo Thủ Đô, nhưng những người ở Hoàn Sơn Tứ Châu thì lại không tin, dù họ mới chính là những nạn nhân thiệt thòi nhất trong vụ khủng bố đó.


Đứng đầu đoàn biểu tình là một người đàn ông trung niên. Đón điếu thuốc từ tay Hứa Nhạc, ông hút vội hai hơi rồi buồn rầu nói:


- Người nhà của mấy đứa trẻ này chẳng có tiền để bay từ S2 đến đây. Chỉ cử ra một người đại diện. Nhưng điều làm cho tôi bàng hoàng nhất là cho đến tận bây giờ, người thân của những đứa trẻ đó vẫn cho rằng sự việc đó do Phiến Quân làm, chứ chẳng liên quan gì đến lão già khốn kiếp Mạch Đức Lâm.


Hứa Nhạc không nói điều gì. Người đàn ông trang niên vỗ vỗ vào vai hắn thế hiện sự cảm ơn rồi lại tiếp tục dẫn đoàn người lèo tèo tiếp tục đi một vòng nữa quanh Quảng trường Hiến Chương.


Hứa Nhạc quay lại băng ghế cũ, tiếp tục vùi mẩu thuốc sắp cháy hết xuống đống tuyết dưới chân. Đã là điếu thứ 9 rồi mà hắn vẫn chưa nghĩ ra được.


Hắn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi quay sang nói với Bạch Ngọc Lan bên cạnh mình:


- Tôi hết thuốc rồi, anh có còn điếu nào không?


Cũng không biết Bạch Ngọc Lan đã chuyển từ cổng trước hội sở Lưu Phong Pha sang đứng bên cạnh hắn từ lúc nào. Bạch Ngọc Lan gạt sợi tóc đen xõa trước mặt, lắc lắc đầu, nói:


- Việc lúc nãy anh nhờ, tôi đã nghe ngóng được chút ít rồi. Tình hình cụ thể bên phía Bộ Tư Pháp vẫn chưa rõ. Ban chuyên án Mạch Đức Lâm cũng đã giải tán rồi, nhưng chẳng ai biết được những chứng cứ đó đã được xử lý như thế nào.


Hứa Nhạc lắc lắc đầu, rút từ đống tuyết dưới chân ra một mẩu thuốc, nhưng rồi mới phát hiện ra muốn châm cũng chẳng được, đành ngẩn ra mân mê cái đầu lọc trong miệng. Bạch Ngọc Lan giết người cực giỏi nhưng hắn và Hứa Nhạc lại ở hai tầng lớp hoàn toàn khác nhau. Muốn điều tra mấy vụ này, e rằng có chút khó khăn.


- Bên phía Nhật báo Thủ Đô thì tôi càng chẳng điều tra được gì.


Bạch Ngọc Lan đứng đó chăm chú nhìn vào cái đỉnh đầu đang cúi gằm của Hứa Nhạc nói. Mặc dù hắn không hiểu trước đó đã xảy ra chuyện gì nhưng đại khái hắn cũng biết là lúc này Hứa Nhạc đang bị chuyện của Mạch Đức Lâm làm cho bối rối.


Đúng lúc này thì chiếc điện thoại trong túi của Hứa Nhạc bất ngờ đổ chuông. Hắn chẳng thèm nhìn vào cái tên hiện trên màn hình, hỏi luôn:


- Có thông tin gì chưa?


- Tổng Biên Tập Bob của Nhật báo Thủ Đô đã bị cách chức. Ban Giám Đốc đã dùng điều khoản siêu cấp bồi thường, cấp cho ông ta gấp 10 lần tiền lương. Tôi tin chắc rằng, trong vòng 5 năm nữa, vị Tổng Biên Tập này sẽ rất khó tìm được một công việc thích hợp.


Đầu dây bên kia, Lợi Thất thiếu gia Thất Hiếu Thông thở dài, nói:


- Còn ngài phóng viên Ngũ Đức mà cậu quan tâm, thật không may sáng hôm nay vừa bị tai nạn giao thông. Người thì không chết nhưng cũng đã phải vào Bệnh viện rồi.


Hứa Nhạc cầm điện thoại trong tay mà cảm thấy toàn thân dường như đang đông cứng lại.


- Trong hoàn cảnh hiện nay, tất cả những âm mưu phá hoại sự ổn định, hòa bình của Liên Bang đều sẽ nhận được sự tấn công toàn diện, tổng hợp từ vô số phía. Có lẽ anh cũng hiểu, trong sự tấn công ấy thì Lợi Gia nhà ta đóng vai trò lớn nhất.


Lợi Hiếu Thông vẫn thản nhiên nói tiếp:


- Theo những gì tôi được biết thì cậu đã qua được cuộc khảo hạch của phu nhân. Chỉ cần cậu đồng ý thì cậu sẽ có một thân phận tương ứng để gia nhập vào thế giới của chúng ta. Trong hoàn cảnh này, tôi khuyên cậu nên cực kỳ bình tĩnh.


- Cảm ơn.


Hứa Nhạc nghiêm nghị nói. Hắn và Lợi Thất thiếu gia cũng coi như bạn bè, chỉ là tình bạn dựa trên mối quan hệ lợi ích. Hắn là đối tượng đầu tư trọng điểm của Lợi Hiếu Thông. Vậy mà trong thời điểm này đối phương còn cung cấp cho hắn sự giúp đỡ từ nhiều phía. Có thể nói là thành ý lắm rồi.

oOo


Lợi Hiếu Thông không nói thêm điều gì nữa. Ngắt điện thoại rồi mà hắn vẫn còn ngồi trên sô-pha im lặng một lúc lâu. Hồi đầu, hắn chỉ muốn đầu tư cho mối quan hệ giữa Hứa Nhạc với gia tộc, về sau thì hắn chủ yếu đầu tư vào một mình Hứa Nhạc, bởi vì nhìn Hứa Nhạc, hắn như có thể nhìn thấy hình ảnh năm nào của Lâm Bán Sơn, đặc biệt là cái khả năng phá vỡ mọi nguyên tắc. Lúc này, hắn đang có một dự cảm không tốt, dù Lâm Bán Sơn có xuất hiện ở đây thật thì cũng không dám phá vỡ cái ý chí tập thể đang hình thành từ cao đến thấp, từ tầng lớp quý tộc đến quần chúng nhân dân. Nhưng dường như Hứa Nhạc đang có những suy nghĩ khác.


Một người, dù có mạnh đến mấy, đối diện với cả một Liên Bang thì vẫn chỉ là một người.

oOo


Một đám mây u ám đang bao trùm lên Ban Biên Tập Nhật báo Thủ Đô. Tổng Biên Tập Bob nhìn lại lần cuối căn phòng, cố nặn ra một nụ cười méo mó rồi lặng lẽ rời khỏi tòa nhà trên đường Tạp Tân trước vô vàn cặp mắt buồn rầu của các nhân viên thuộc cấp.


Bước ra khỏi cổng chính, một lần nữa, Tổng Biên Tập Bob ngước lên nhìn biểu tượng vầng trăng nguyệt thực treo trên mặt trước tòa nhà, lòng thầm nghĩ, mấy ngày qua ông không hề hối hận mà ngược lại trong lòng cảm thấy cực kỳ nhẹ nhõm. Là một người làm nghề truyền thông, ông đã làm điều mà mình nên làm. Lương tâm không hề cảm thấy hổ thẹn.


Chỉ tiếc rằng ông đã quá đề cao năng lực của thời sự mà xem nhẹ sức mạnh của cái mạng nhện không nơi nào không có của Liên Bang kia. Thời gian vừa qua ông có thể cùng những tờ báo khác dồn hết sức lực tấn công Mạch Đức Lâm là bởi vì ông nghĩ rằng một thế lực nào đó trong Liên Bang muốn ông làm thế. Nhưng ai mà ngờ được, chờ cho hai bên cùng đạt được sự thỏa hiệp, lợi ích cũng phân chia xong thì ông lại bị đẩy ra ngoài rìa một cách không thương tiếc.


Sức mạnh của thời sự đến từ việc tiết lộ chân tướng sự việc và thông báo nó cho nhân dân biết. Chỉ đáng tiếc là trong phương diện này, Nghị Viên Mạch Đức Lâm lại có đầy đủ khả năng xúi giục. Vì vậy, việc ông bị cách chức là chuyện sớm muộn rồi cũng sẽ phải xảy ra. Đây có lẽ là chiêu bài mà phía Chính phủ Liên Bang tung ra nhằm an ủi những người ủng hộ Nghị Viên Mạch Đức Lâm.


Chỉ đáng tiếc, Ngũ Đức vốn định vẫn sẽ tiếp tục đăng những bài viết của mình lên mạng internet. Ai mà ngờ được ở đâu chui ra một gã khùng tông gãy hai chân hắn.


Quả là đáng tiếc... Nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng cái cảm giác tê mỏi nơi cổ cũng đưa Tổng Biên Tap Bob quay trở về với thực tại chua chát trước mắt. Ông lặng lẽ bước lên ôtô nói vọng lên phía ghế tài xế:


- Đến bệnh viện.

oOo


Cách Quảng trường Hiến Chương không xa, tòa nhà Bộ Tư Pháp cũng trong không khí ảm đạm không kém. Lệnh từ văn phòng Tổng Thống và Nghị Viện Liên Bang đã ban xuống yêu cầu Ban chuyên án ngừng hết mọi công việc. Bộ trưởng Bộ Tư Pháp cũng đã từ chức vì vậy Án sát quan độc lập cũng chỉ còn biết tự dọn ra khỏi văn phòng của mình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK