Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay Hứa Nhạc vừa lật lại, ngón tay cái cùng với ngón tay trỏ giống như là hai cái kìm sắt bình thường, nắm chặt vào các đốt ngón tay có chút to lớn của Thường Nhất. Lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay của hắn chợt phóng thích ra mãnh liệt. Phắc xoẹt một tiếng, mười đầu ngón tay xuyên qua bộ quân phục, hung hàng chụp mạnh lên các chỗ yếu hại trên bàn tay của đối phương.


Một trận đau nhức cùng với cảm giác tê dại đồng thời dũng mãnh tiến vào trong đầu của Thường Nhất. Một kích tàn nhẫn phóng thẳng về phía khóe mắt của Hứa Nhạc đã hoàn toàn ngưng đọng lại giữa không trung, liền giống như một con độc xà bị chết cứng trong không khí, một lúc sau liền mềm mại vô lực xụi lơ xuống dưới.


Một khi đã ra tay, đương nhiên là sẽ không dừng lại giữa chừng, Hứa Nhạc bộ mặt không chút biểu tình, đạp nhanh mấy bước về phía trước.


Thình thịch thình thịch hai tiếng trầm đục vang lên. Một đầu gối của hắn đã đập thẳng vào phần đỉnh đầu gối của Thường Nhắt. Đồng thời cánh tay trái của hắn hất mạnh một cái, đẩy văng Thường Nhị sang một bên.


So sánh với Thường Nhất mà nói, Thường Nhị có vẻ thành thật và đơn thuần hơn một chút, cho nên Hứa Nhạc cũng không có quá nặng tay đối với hắn, mà chỉ là thừa dịp theo trận va chạm lần này, đùi phải lại một lần nữa nâng lên, tựa như lúc trước đá bay Hoa Tiểu Ty vậy, theo một quỹ đạo rất kỳ quái vẽ thành một đạo đường cong dọc theo phần thân, hung hăng đá mạnh một cái vào đùi của Thường Nhị.


Những động tác này nhìn bề ngoài thì hình như bình thường cùng với dễ dàng, thế nhưng do Hứa Nhạc làm ra thì lại vô cùng nhanh chóng liền lạc. Hơn nữa mỗi một động tác ra tay đều có một tiết tấu đặc thù vô cùng đẹp, đơn giản lưu loát đến cực điểm, căn bản không cấp cho đối phương bất cứ sự phản ứng nào.


Đây chính là mười tư thế mà đại thúc đã dạy cho hắn. Những động tác tư thế này sớm đã lẫn vào trong máu của hắn rồi. Mỗi khi đến thời điểm chiến đấu, căn bản không cần hắn phải điều động trí não để suy nghĩ, chỉ bằng vào thế cục trận chiến cùng với bản năng của hắn, đã có thể tự nhiên dễ dàng thi triển ra.


Nhưng mà một cước sắc bén lôi đình này cũng không phải là động tác do đại thúc dạy hắn, mà là hai năm trước trong chiếc phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào, hắn đã nhìn thấy vị Điền thuyền trưởng kia sắc bén thi triển.


Trong lòng hắn bất chợt sinh ra cám giác run sợ, nên ngày đêm cân nhắc lĩnh ngộ, cuối cùng mới có thể chân chính đem một cước đó kết họp với mười tư thế kia, tạo thành một thủ đoạn công kích mà hắn ưa thích nhất.


Nhưng mà một cước đá Thường Nhị lúc này so với một cước đá vào Hoa Tiểu Ty lúc trước là hoàn toàn bất đồng. Bởi vì lúc này Hứa Nhạc đã đem cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của mình toàn bộ quán thông xuống phía trên chỗ xương ống chân của hắn.


Lực lượng lúc đá trúng người của Hoa Tiểu Ty cũng không lớn cho lắm, cho nên Hoa Tiểu Ty bị đá bay văng lên về phía sau. Mà một chân của hắn lúc này vừa cứng cỏi vừa sắc bén như đao, tốc độ cùng với lực lượng cực kỳ khủng bố.


Thường Nhị bị hắn đá trúng đùi một cải, chỉ cảm thấy giống như là bị một cỗ cự lực khổng lồ bổ trúng, thân thể lại căn bản không thể bay lên. Cho nên toàn bộ thân thể của hắn liền thừa nhận hết cỗ lực lượng này.


Chỉ nghe một tiếng rắc giòn tan khiến lòng người lạnh ngắt vang lèn. Thường Nhị rống lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Hắn cũng không bị đá vãng lên giữa không trung, mà giống như là một cây đại thụ bị gió to thổi ngã xuống mặt đất vậy, trực tiếp như vậy mà sụp xuống, nặng nề té ngang xuống đất, sau đó cũng không thể bò lên được nữa.


Một chân đá ngã Thường Nhị, một tay Hứa Nhạc lúc này vẫn còn gắt gao nắm chặt phần cổ tay của Thường Nhất. Đầu ngón tay chỗ bắn bấm vào mơ hồ có máu tươi rướm ra. Đối với gã quân nhân thiết huyết tâm ngoan thủ lạt của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, Hứa Nhạc một khi đã biết rõ ràng nguyên nhân đối phương ra tay tàn nhẫn, tự nhiên hắn cũng không nương tay nữa.


Chẳng qua dù sao nơi này cũng là khu căn cứ huấn luyện của bộ Quốc Phòng, đối phương cũng là quân nhân của quân đội Liên Bang, hắn cũng không nghĩ đến chuyện kết thúc tính mạng đối phương ngay tại đương trường, bằng không thì hắn vừa mới ra khỏi nhà ngục Khuynh Thành, chỉ sợ là sẽ lại vào ăn cơm tù một lần nữa.


Thường Nhất lúc này cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện gã đồng đội của mình đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu. Hắn chỉ cảm giác được cảnh tay phải của mình bị đầu ngón tay cứng như thép nung của đối phương hoàn toàn khống chế rồi, cũng không thể nào điều động nổi nửa phần lực lượng nữa. Một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt cùng với câm giác âm độc nổi lên, khiến cho ý nghĩ của hắn có chút mơ hồ đi.


Hắn giơ một chân lên đạp thẳng vào bụng của Hứa Nhạc, tay trái còn tự do, hắn không chút do dự, hung hăng đấm thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc.


Vào thời điểm ban đầu, hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này chỉ là định muốn làm nhục Hứa Nhạc một trận, ở trong sân thể dục bẻ gãy hai cánh tay của hắn mà thôi. Một khi tình huống đã không theo kể hoạch ban đầu, trong đầu Thường Nhất lại nổi lên ý nghĩ tà ác, không thèm để ý đến thân phận giáo quan của Hứa Nhạc nữa, mà bày ra thủ đoạn tuyệt đối độc ác nhất.


Ngay từ một quyền lúc trước đấm thẳng vào hai mắt của Hứa Nhạc, cho đến một cước đá thẳng vào cằm, rồi động tác móc mắt kia nữa, bất cứ một động tác nào đi nữa cũng có khá năng lấy đi tính mệnh của Hứa Nhạc, hoặc là khiến cho hắn bị thương tích không thể nào phục hồi lại được.


Nhìn hai ngón tay đang phóng tới càng ngày càng gần, sắp sửa chọc thẳng vào hai mắt của mình, ánh mắt của Hứa Nhạc chợt sáng ngời lên một chút hiện ra một vẻ ngoan độc. Tay trái của hắn nhanh như tia chớp thu hồi lại, sau đó hoành ngang, chém mạng vào yết hầu của Thường Nhất một cái.


Lý Cuồng Nhân lúc trước ở tong Lâm Viên đã từng đánh hắn ba quyền, lại bị Hứa Nhạc mạnh mẽ tiếp nhận đủ ba quyền. Hôm nay Hứa Nhạc lại dùng thứ động tác mạnh mẽ không hề do dự kia chém ngang một cái, căn bản không thèm đế ý đến hai ngón tay sắp sửa phóng thẳng vào mắt mình, hay chiếc giày quân dụng sắp đá vảo bụng mình, cứ như vậy ngang ngược khủng bố chém một quyền đánh thẳng về phía đối thủ.


Đối diện với lực lượng cùng với tốc độ tuyệt đối, giống như là một luồng nước lũ khủng bố không ngừng càn quét bừa bài khắp nơi vậy, bất luận đối phương có những kỳ xao tinh vi cùng với thủ đoạn ứng đối thâm hiểm đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị loại lực lượng mãnh liệt đến cực điểm này chia năm xẻ bảy, thảm không nói nên lời.


Soạt một tiếng vang lên, phần tay áo quân phục trên cánh tay của Hứa Nhạc cũng đã bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này chấn rách, biến thành từng mảnh vải bay lung tóe xung quanh.


Hai ngón tay giống như con độc xà đâm thẳng vào hốc mắt của Hứa Nhạc, đối diện với một quyền mạnh mẽ chém ngang tới, phần đốt ngón tay không hề ngoài ý muốn bị chấn động, phát ra thanh âm giòn tan.


Trong mắt Thường Nhất tràn đầy vẻ hoảng sợ, căn bản không thể để ý đến cảm giác đau nhức truyền đến từ bàn tay trái. Hắn quát lớn một tiếng, trước khi luồng quyền phong cuồng liệt kia áp mặt mà tới, hắn đã thu hồi hai cánh tay, chắn nhanh phía trước mặt của hắn.


Nhưng mà Hứa Nhạc có thể ngăn cản một quyền chém ngang của Lý Cuồng Nhân, nhưng gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này lại như thế nào có thẻ chống đỡ nổi cơ chứ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK