Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu xếp mọi chuyện đi, chúng ta sắp sửa lên đưòng ra ngoài….

Đại thúc trung niên vẻ mặt nghiêm túc nói:

-Tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang đã bắt đầu tiến vào thời kỳ quyết định rồi, căn cứ theo phân tích của tôi thì bên trong Liên Bang nhất định sẽ có một số thế lực bắt đầu tiến thành những công kích cần thiết đối với Mạch Đức Lâm…., tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta cần phải làm một số chuyện cần thiết rồi.

-Chúng ta có thể làm được gì?

Trương Tiểu Manh có chút tò mò hỏi.

-Cô có đủ can đảm đứng ra trước đại sảnh Quốc Hội, đứng trước con mắt của hàng triệu triệu công dân Liên Bang… mà lên án uỷ viên Mạch Đức Lâm hay không?

Đại thúc trung niên sau khi nói xong câu đó thì im lặng, nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Manh.

………….

Không có chuyện lầm lẫn, cũng sẽ không có chuyện xưa, nhưng mà cuộc sống nhân loại hoặc nói rộng hơn là cả vũ trụ, có sự tồn tại như ngày hôm nay có lẽ sẽ phát sinh từ vô số những hiểu lầm….

Từ hàng tỉ tỉ năm về trước, cái điểm đen khổng lồ kia có lẽ đã hiểu nhầm mất sự tồn tại của bản thân mình cho nên không cam lòng đối với sự tịch mịnh mà bùng nổ.

Phóng thích ra năng lượng khổng lồ cùng với lượng vật chất không thể dùng con số để hình dung, cùng với thời gian khơi nguồn dòng chảy lịch sử của vũ trụ.

Sau đó tạo thành những cơ duyên trùng hợp mà tạo thành những sinh mệnh có trí tuệ, từ đó khai sinh ra những cảnh tưọng bi hài, lúc hợp lúc tan, bi hoan ly hợp của thế giới nhân loại.

Còn đối với Hứa Nhạc mà nói, mọi chuyện có lẽ vốn cũng không phải là hiểu lầm mà phải nói là lừa gạt.

Hứa Nhạc lúc này đang lái chiếc xe ô tô màu đen hướng về phía nghĩa trang Ngân Hà mà đi.

Trong lòng thầm nghĩ lại cái tin nhắn điện thoại mới nhận được hồi sáng, trong lòng chính là đang suy nghĩ như thế.

Hắn nhẹ nhàng huýt sáo theo giai điệu của bài đồng dao 27ly rượu, nhẹ nhàng điều khiển chiến ôtô chạy dọc theo con đường sơn đạo.

Biểu hiệu của hắn tựa hồ như không hề có chút phẫn nộ nào sau khi phát hiện ra chuyện mình bị lừa gạt cả.

Bởi vì hắn căn bản không nghĩ đên cái tin nhắn điện thoại kia là do Trương Tiểu Manh gửi tới, mà hắn tưởng nhầm rằng đó là do cái gã đại thúc bất lương kia sau khi biết chuyện mình chiến đấu thắng lợi trên núi Sơn Mạch Tạp Kỳ.

Cảm thấy không còn cách nào ẩn núp sau tấm màn đen mà ngồi xem kịch hay được nữa, nên mới chủ động liên hệ với mình như thế.

Từ đại khu Đông Lâm chạy trốn đên thủ đô Tinh Quyển, vô tình phát hiện ra mối quan hệ bí ẩn giữa Phong Dư đại thúc và Phí Thành Lý gia.

Hơn nữa còn mơ mơ hồ hồ phát hiện ra được chân tướng chuyện năm xưa, Hứa Nhạc đã sớm khẳng định Phong Dư đại thúc là một nhân vật vô cùng xuất sắc.

Một trận nổ mạnh khủng khiếp năm đó cũng không thể làm hắn chết, vậy thì 2 năm trước hắn sao có thể chết được chứ?

Trước khi chia tay bên ngoài vùng ngoại ô Hà Tây Châu, Phong Dư đại thúc đã từng đưa cái vòng tay kim loại cho hắn, nói với hắn rằng cũng không cần phải nghĩ chuyện báo thù cho ông ta.

Hơn nữa Hứa Nhạc vẫn mang trong lòng một niềm tin vững chắc rằng cái gã đại thúc mạnh mẽ kia nhất định vẫn còn đang sống một cách khoái hoạt trong một góc khuất nào đó ở vũ trụ bao la này.

Vì thế hắn vô cùng tự nhiên cho rằng cái tin nhắn điện tử kia chính là do Phong Dư đại thúc nhắn cho hắn.

Biết được tin đại thúc vẫn còn sống, trong lòng Hứa Nhạc căn bản không hề sinh ra một chút phẫn nộ vì bị lừa gạt nào, nếu có thì cũng chỉ là cảm giác vui sướng không gì sánh được mà thôi.

Mang theo cái cảm giác sung sướng nồng đậm vô bờ này, thậm chí còn có thể nói là phát điên lên cũng được.

Hắn lái xe chạy thẳng đến nghĩa trang Ngân Hà, cầm một bó hoa tươi thong thả đi tới một góc của nghĩa trang.

Nhìn thấy tấm bia mộ màu đen, bên trong có khắc ba chữ Trầm Dụ Lâm, trên mặt Hứa Nhạc cũng không hề có chút biểu hiện bi thương nào, mà chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống, đưa tay phủi những phiến lá vàng rơi rụng trên tấm bia mộ, đem bó hoa tươi đặt trên đó.

Phong Dư đại thúc cùng với giáo sư Trầm chính là 2 vị sư phụ quan trọng nhất trong cuộc đời phấn đấu của hắn.

Tuy nói rằng thời gian ở chung với giáo sư Trầm cũng không có quá dài, về mặt tình cảm mà nói thì khẳng định không quá thân thiết bằng Phong Dư đại thúc.

Thế nhưng sự tín nhiệm cùng với sự phó thác trước khi ra đi của giáo sư đã để lại cho hắn, cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đại thúc vẫn còn sống, những số liệu trung tâm mà giáo sư để lại đã trợ giúp cho Liên Bang nghiên cứu chế tạo ra con robot thế hệ mới.

Cái tên của giáo sư Trầm cũng được khắc trên con robot đó…..

Bao nhiêu chuyện vui vẻ đựơc hội tụ lại một chỗ …..

Trong suốt những năm gần đây thì Hứa Nhạc cũng chưa từng được thoải mái, khoái trá như thế này.


Hắn đốt hai điếu thuốc lá, một điếu cắm xuống bên cạnh tấm bi mộ của giáo sư, một cây hắn kẹp trên tay, cứ như vậy mà ngồi chậm rãi hút.


Làn khói thuốc mà xám nhàn nhạt cầm chập bốc lên trong khu nghĩa trang, giống như là tầng sương mù bốc lên bên vách núi vậy.

Cũng không biết là có phải do khói thuốc bay vào mắt hay không mà nước mắt của hắn cứ chảy dài….

Trong lòng hắn đang nhớ lại hình ảnh trước khí giáo sư chết đã ngồi trên đầu cái cầu thang kim loại trong phòng thí nghiệm, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với mình.

Hắn trầm mặt nhìn chằm chằm vào tấm bi đá màu đen, một lúc lâu sau mới khẽ nói:

-Giáo sư, chúng ta đã thành công rồi.

Đại khái là trong mấy ngày gần đây, chính phủ Liên Bang đã tổ chức một buổi họp báo công bố tin tức trang trọng, thông báo lại quá trình nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang…

Viện khoa học Liên Bang vì sao chép nên bị thân bại danh liệt, còn con robot Tiểu Bạch Hoa của công ty Cơ khí Quả Xác trở thành con robot tiêu chuẩn mới của Liên Bang.

Trong dòng lịch sử của Liên Bang, nhất định cái tên Trầm Dụ Lâm sắp bị người đời lãng quên này sẽ được vĩnh viễn khắc sâu lên trên đó, đời đời được người người tôn kính.


Bên trong nghĩa trang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Hứa Nhạc đứng thẳng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một vị lão nhân thân thể xanh xao, dưới sự hỗ trợ của mấy người theo sau, đang chầm chậm tiến về phía này.

Lúc trước ở trước cửa khách sạn cao cấp kia, Hứa Nhạc chỉ đứng đằng xa nhìn thấy bóng dáng của vị lão nhân này.

Thế nhưng thông quan những ảnh chụp trên vô số tờ báo chí, trên kênh tin tức, truyền thông cũng đủ cho hắn có thể nhận ra được thân phận đối phưong.

Chỉ là hắn không thể hiểu nổi tại sao người này lại chạy đến nghĩa trang này làm gì?

Lâm Viễn Hồ chậm rãi tiến đến phía trước một của giáo sư Trầm, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá khắc tên người trong mộ.

Thời gian chỉ mới có trôi qua mấy ngày nhưng vị lãnh tụ của giới khoa học Liên Bang này nhìn như là đã già đi mấy chục tuổi vậy.

Cả người giống như là thân cây khô cạn, đứng giữa làn gió thu mà như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy.

-Cậu chính là Hứa Nhạc phải không?

-Phải.

-Ngày mai tôi sẽ chính thức từ chức viện trưởng viện khoa học Liên Bang. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK