Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc vẫn trầm mặc, Lợi Hiếu Thông lại không có ý kiến gì. Hắn chỉ vào mấy chiếc xe thể thao đậu trên đường quốc lộ, cười nói:


- Lần đâu tiên gặp anh tại lối vào Công viên Thanh Sơn, tôi đã biết anh không thích đám công tử nhà giàu đua xe, xem mạng người không quan trọng gì. Bất quá nơi này không giống như vậy. Nơi này vốn là đường cao tốc Thủ Kinh, sau này được xây lại một con đường khác, đường cũ bị bỏ hoang. Từ trước đến nay có rất hiếm người nào đi qua nơi này. Hơn nữa những gã đua xe ở đây đều là nhân vật chuyên nghiệp, tuyệt đối nắm chắc an toàn.


- Tôi không có hứng thú gì với đua xe cả.


Hứa Nhạc lắc lắc đầu.


- Vậy sao? Ngày đó trên đường cao tốc số 3, anh rượt theo tôi và Trâu Úc cũng thấy đâu kém chút nào đâu.


Lợi Hiếu Thông cười cười:


- Đương nhiên, hiện tại anh đã quen tay lái với chiếc xe đặc chế dành riêng cho Thái Tử gia kia rồi, lại nhìn đám xe thể thao gọi là có tên tuổi kia, tự nhiên là không để vào mắt rồi.


Hứa Nhạc lại lắc lắc đầu. Hắn để ý thấy bên cạnh đường quốc lộ có một căn chòi nhỏ lưu động, trong căn chòi kia mơ hồ phát ra ánh lam quang của màn hình máy tính. Cân nhắc một chút, hắn liền đoán ra được nơi đó dùng để làm gì... Mang theo một chút kinh ngạc nói:


- Nơi này cũng tổ chức cá độ như đua xe chuyên nghiệp sao?


- Đừng xem thường mớ tiền cá độ đó. Mười hai năm trước, Lâm Bán Sơn chính là bắt đầu lập nghiệp ở đây...


Biểu tình của Lợi Hiếu Thông liền trở nên nghiêm túc. Khi nhắc tới tên của người kia, hắn cũng không khỏi toát ra một tia kính trọng, chậm rãi nói:


- Năm đó Lâm Gia cũng giống như Lợi Gia chúng ta vậy, có vài hậu nhân có tài năng vĩ đại, vì để tranh đoạt sự tán thành của thế hệ cha chú, mỗi người đều đấu đá với nhau đến mẻ đầu sứt trán. Lâm Bán Sơn là kẻ nhỏ tuổi nhất trong thế hệ thứ hai kia, nhưng cũng là kẻ được mọi người xem trọng nhất.


Hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, tán thưởng nói:


- Kết quả vào năm sinh nhật thứ 18 của mình, Lâm Bán Sơn đứng trước mặt đám khách nhân và trưởng bối đầy sân, cười lại nói, đám gia sản chẳng khác nào *** chó này, ta chẳng cần. Nói xong câu đó, hắn ăn một miếng bánh sinh nhật, cúi đầu lạy cha mẹ mình ba cái thật mạnh, sau đó cũng không quay đầu lại, rời khỏi Lâm Gia.


Nghe được đoạn cố sự này, ánh mắt Hứa Nhạc nhịn không được híp chặt lại.


- Lâm Bán Sơn kiêu ngạo nhưng cũng không ngu xuẩn, chỉ là khi đó bản tính hắn lại quá mức cương liệt cùng với mạnh mẽ. Nhìn mấy người anh của mình mỗi ngày đều mặt cau mày có bày mưu tính kế, đấu đá lẫn nhau, hắn khinh thường đám gia sản này, tiêu sái rời đi, cũng là muốn tự mình gầy dựng nên một giang sơn riêng... Sau khi rời khỏi Lâm Gia, nơi đầu tiên Lâm Bán Sơn đến chính là nơi này. Lúc ấy con đường cao tốc Thủ Kinh mới vừa mới được thông xe, hắn liền ở nơi này mở một sòng đua xe cá độ. Hắn vừa cá độ vừa đua xe, chỉ trong vòng nửa năm, hắn đã kiếm được một số tiền lớn... Ngay sau đó, hắn liền dùng số tiền kiếm được kia, mua lại một cái nhà hàng của nhà khách Cục Quản Lý Liên Bang. Chính là Lâm Viên hiện tại.


- Lâm Viên?


Hứa Nhạc biết Lâm Viên chính là sản nghiệp của Lâm Bán Sơn, nhưng thật không ngờ nhiều năm trước đây, vị Lâm Bán Sơn, hiện tại đã trở thành một truyền kỳ này, lại cư nhiên chỉ dựa vào đua xe phi pháp kiếm tiền, đã có thể mua được mảnh gia sản khổng lồ kia.


- Cho nên cũng không được xem nhẹ thu nhập ở nơi này.


Lợi Hiếu Thông bình tĩnh nói:


- Đều là những con cháu thế gia, cũng biết sản nghiệp của gia tộc nhiều đến trình độ nào. Lâm Bán Sơn cũng là nói không cần tới, tiêu sái kiêu ngạo bỏ đi. Tôi từ nhỏ cũng đã sống trong nhung lụa hoàng kim như hắn ta, nhưng lại không có được sự quyết đoán như hắn, trong lòng đều cảm thấy hổ thẹn.


Liên Bang Thất Đại Gia Tộc cũng không phải là một gia tộc bình thường, cũng không phải là một loại sản nghiệp. Mặc dù tranh đoạt quyền thừa kế có thể thất bại, ở lại gia tộc, cũng có thể hưởng cuộc sống phú quý đến cuối đời, hoặc nhận được những đặc quyền đặc lợi mà đám công dân bình thường ngay cả tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra. Nhưng mà vị Lâm Bán Sơn kia lúc 18 tuổi đã có thể phủi mông mà bỏ đi, còn lưu lại lời nói khinh thường như vậy, kiêu ngạo đến như vậy...


- Trong vũ trụ này, Liên Bang này, chính là do vô số quy tắc tạo thành. Thai phu nhân thần bí, Tổng Thống các hạ cường thế, vị Quân Thần đại nhân cao thượng... vẫn như cũ phải xem xét các mặt lợi ích này nọ, càng phải không ngừng tranh thủ thỏa hiệp, lợi dụng những mối quan hệ chằng chịt để tạo thành sự cân bằng...


Lợi Hiếu Thông hờ hững nói:


- Lâm Bán Sơn đã phá vỡ những quy tắc này, tôi nghĩ tương lại một ngày nào đó, anh cũng có thể sẽ phá những quy tắc đó một lần nữa.


- Tôi vốn cũng không phải là người bên trong tầng lớp thượng tầng Liên Bang. Đối với tôi mà nói, tự nhiên cũng không có quy tắc gì.


Những chiếc xe thể thao đã được tân trang bên dưới nổ vang. Chủ nhân những chiếc xe kia luôn tính toán chi li về tốc độ, tự nhiên cũng sẽ không sử dụng những loại điện năng hoặc là các loại chất đốt tổng hợp này nọ để chạy, mùi xăng gay mũi mạnh mẽ dần dần tràn ngập bốn phía quốc lộ.


Dưới chân núi quốc lộ có một đám nữ nhân tuyệt đẹp quơ cờ xí tưng bừng, dẫn dắt đám xe đua đi vào đường băng. Đôi lúc có vài chiếc xe tải lớn lôi những xác ô tô đâm cháy quay trở về. Dưới đường quốc lộ vẫn còn có mấy chiếc xe cứu thương đậu sẵn ở đó. Hết thảy nhìn qua đều vô cùng chu đáo và hợp pháp. Chỉ có những trạm canh gác ngầm bố trí xung quanh, cùng với tiếng chửi rủa tràn ngập bốn phía mới bại lộ những sự hắc ám cùng với hung hiểm ở nơi này.


Hứa Nhạc đứng trên núi bình tĩnh nhìn một màn phát sinh ở nơi này, cũng không có chú ý sự thắng bại của đám xe thể thao bên dưới, chỉ là suy nghĩ về người tên là Lâm Bán Sơn kia, cùng với chuyện Lợi Thất thiếu gia này đem mình tới đây có mục đích gì.


Dựa theo cách nói của Lợi Hiếu Thông, Lâm Bán Sơn rất nhiều năm nay cũng chưa có quay trở về vùng đất Sơn Khâu này. Cái sòng cá độ đua xe này sớm đã sang tay cho người khác rồi, nhưng mà những quy tắc do người này định ra ở mười hai năm trước, tới bây giờ cũng không có ai dám thay đổi, cũng không có người nào chứng kiến đám công tử thế gia kia dám xúc phạm đến những quy tắc kia. Nhiều năm không quay về, nhưng uy thế để lại vẫn còn mạnh mẽ như vậy, không thể không nói, đứa con phản nghịch của Lâm Gia này, thật sự là một nhân vật không hề tầm thường.


- Có muốn xuống dưới đó chơi đùa một chút không?


Lợi Hiếu Thông nhìn Hứa Nhạc đang trầm mặc, càng ngày càng cảm thấy mình đầu tư không sai lầm. Hắn còn chưa từng thấy một thanh niên nào, dưới tình huống này, nhìn cái địa phương tràn ngập hormon kích thích đến cực điểm như thế này, lại còn có thể bình tĩnh như vậy. Nếu người trong Liên Bang này ai cũng có thể giống như Hứa Nhạc vậy, chỉ sợ năm đó dù cho Lâm Bán Sơn có vĩ đại đến mức nào đi nữa, cũng sẽ chẳng kiếm được đồng nào ở nơi này.


- Nếu tôi có tiền, tôi cũng sẽ không đòi tiền anh rồi.


Hứa Nhạc cười nói, ánh mắt chợt híp lại, phát hiện trong số đám xe thể thao đang đợi đua dưới quốc lộ kia, có một thân ảnh mà hắn cảm thấy có chút quen mắt.


- Đầu tư là chuyện khác. Hôm nay ở trong phòng cơm kia, cảnh trí trang hoàng trong phòng, cùng với bức tranh hướng dương kia, đã tốn của tôi hết bốn trăm vạn rồi. Tiền mà anh mượn tôi, ngày mai tự nhiên sẽ chuyển sang cho anh thôi...


- Là tiền do anh tự nguyện cho tôi mượn...


Hứa Nhạc cải chính.


Lợi Hiếu Thông mỉm cười, cái áo khoác màu đen khoác hờ trên người trong làn gió đêm khẽ lắc lư, nói:


- Ngoại trừ đầu tư ra, bạn bè cho mượn tiền xoay xở này nọ cũng được mà. Anh không có tiền để cá cược, tôi cho anh mượn một ít làm vốn, tôi cũng không ngại đâu.


- Tôi không mượn tiền, mượn tiền thì phải trả, hơn nữa lại còn thiếu nợ ân tình của anh. Cũng như anh nói vậy, cái đó khác với đầu tư.


- Anh đại gia rồi...


Lợi Hiếu Thông có lẽ là mấy năm nay đã quen với việc giả âm trầm trước mặt đại ca cùng các trưởng bối tỏng gia tộc, cho dù hiện tại cười giận mắng một câu, vẫn như cũ mang theo vài phần cảm giác âm lãnh, mắng một tiếng:


- Xem như tôi cho anh, có được chưa?


- Vì sao tôi nhất định phải cá độ chứ?


Hứa Nhạc tò mò nhìn hắn.


Lợi Hiếu Thông bình tĩnh trả lời:


- Những người làm ăn thật ra rất mê tín. Tôi cũng tin vào cái gọi là số phận. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh đại khái là đối tượng đầu tư mạo hiểm nhất trong cuộc đời của tôi, cũng là lần đầu tư lớn nhất trong đời. Tối hôm nay tới nơi này đại khái là muốn thử vận khí một chút xem sao, kiếm một khởi đầu tốt đẹp một chút...


- Nếu tôi thua cuộc, anh cũng vẫn như trước tiếp tục đầu tư tôi?


Hứa Nhạc cười nói:


- Nếu là như vậy, anh bắt tôi cá cược thì cũng có ý nghĩa gì chứ?


- Vạn nhất anh thắng thì sao?


Nhưng mà vào lúc này, trên bãi đất Sơn Khâu, đám người đang đứng gần đó bỗng nhiên huyên náo hẳn lên, tựa hồ như có người nào đó đặt cược lớn, lại cực kỳ có lòng tin, cho nên mấy gã công tử bên kia đang cao giọng quát tháo gì đó. Giống như những gì Lợi Hiếu Thông đã nói, trong Liên Bang nơi nào cũng nói chuyện quy tắc. Hai bên đường quốc lộ đứng chật nức người, ai nấy đều vẻ mặt hưng phấn, nhưng mà đám người đứng trên bãi đất hoang Sơn Khâu lại cũng không nhiều, chỉ có những người có địa vị, có bối cảnh mới có thể đến đây.


- Là công tử con của Phó Chủ Tịch Quốc Hội. Hắn cũng không biết thân phận của tôi, chúng tôi cũng không có nói chuyện với nhau nhiều.


Lợi Hiếu Thông liếc mắt sang bên kia một cái, nói với Hứa Nhạc.


Phó Chủ Tịch Quốc Hội Ủy Ban Quản Lý Liên Bang, không hề nghi ngờ là một trong những nhân vật có quyền lực bậc nhất. Mặc dù là Lợi Hiếu Thông cũng không muốn trêu chọc vào đứa con ăn chơi trác táng của ông ta. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, lập tức thu hồi ánh mắt lại.


- Chiếc xe thể thao màu trắng đậu bên dưới kia chính là của hắn. Nghe nói lái xe là một gã đua xe chuyên nghiệp được hắn đặc biệt mướn tới. Tiền lãi thắng cược thật sự là không cao lắm, bởi vì những người chịu theo ván cược này ít đến đáng thương. Dù nơi này là thi đấu tự do, nhưng mà cũng không ai có hy vọng xa vời là chiến thắng được kẻ đua xe chuyên nghiệp cả.


Lợi Hiếu Thông chỉ vào mấy chiếc xe đang đậu dưới quốc lộ chân núi, nói:


- Loại đặt cược cuộc đua này kỳ thật cũng không phải là theo quy tắc gì cả, nhưng cho dù là không ai theo ván cược với hắn, hắn cũng đành chấp nhận lãi suất thấp mà thôi. Anh xem mấy chiếc xe đậu song song với nó trong đường đua lần này xem, cũng chẳng có danh tiếng gì trong giới xe đua cả. Rõ ràng là ông chủ sòng cược này cũng nể mặt mũi vị công tử Phó Chủ Tịch Quốc Hội, nên để cho hắn có cơ hội thắng cao một chút.


Mấy năm nay vị Lợi Gia Thất thiếu gia kia bị gã đại ca sặc sỡ lóa mắt của hắn áp chế, luôn luôn giả vờ chơi bời lêu lỏng, giả thành một vị hoa hoa công tử, tại mấy tinh cầu của Liên Bang tiến hành đua xe, chơi gái... Đối với những chuyện như thế này cũng vô cùng rõ ràng.


- Cho tôi mượn 100 vạn.


Hứa Nhạc híp mắt lại, nhìn xuống đường quốc lộ, bỗng nhiên mở miệng nói.


- Hả? Không phải cho luôn à?


- Cho luôn cũng là nhân tình, mượn tôi còn trả lại anh.


- Nơi này cũng không phải ngày nào cũng có truyền kỳ xuất hiện, kiểu đặt cá cược như anh, đúng là khiến người ta mệt chết.


Lợi Hiếu Thông thật ra cũng chẳng xem 100 vạn trong mắt, hắn chỉ là nhìn theo ánh mắt của Hứa Nhạc, phát hiện người bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm vào một chiếc xe thể thao đứng gần chót không mấy nổi bật bên dưới.


- Chiếc xe kia dù cho có tân trang lại thế nào đi nữa, nó vĩnh viễn cũng là chiếc xe đua về bét.


Lợi Hiếu Thông nói:


- Cho dù là Lâm Bán Sơn của 12 năm về trước tự mình đích thân lái, cũng không thể nào thắng nổi.


- Cá cược cũng không thể khẳng định là sẽ thất bại. Cũng như là anh đang đầu tư vào tôi vậy.


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao không chút nào nổi bật bên dưới, nhìn gã nam nhân thanh tú giống như là nữ nhân đang ngồi cầm lái, híp mắt nói:


- Một trăm vạn này cho dù là mạo hiểm, chung quy cũng không thể nguy hiểm bằng việc anh đánh cuộc vào tôi đâu.


- Cũng có lý. Tôi vẫn cho rằng anh có chút bình tĩnh trầm mặc quá đáng. Mặc dù nhìn qua còn trẻ, nhưng khí tức thì y như người lớn vậy, có mùi vị rỉ sét, bỗng nhiên bây giờ lại điên cuồng một chút, tôi tự nhiên là tò mò rồi.


Lợi Hiếu Thông nở nụ cười, bảo thủ hạ mình đi đặt cược.


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe thể thao đứng gần chót kia, lại nhìn vào gã nam nhân thanh tú ngồi ở ghế tài xế, biểu tình bình tĩnh, tựa hồ trong lòng đang suy nghĩ cái gì đó. Hắn cũng không phải kẻ thích cá cược, cũng chỉ có chút hiếu kỳ đối với cái tên Lâm Bán Sơn vang dội kia, cũng không có chút hứng thú nào đối với loại đua xe cá cược này. Hắn chỉ là cảm thấy hứng thú đối với gã thanh niên thanh tú đang ngồi trên chiếc xe thể thao áp chót kia mà thôi. Hắn muốn biết đối phương đến tột cùng là hạng người gì...


Những người chịu theo ván đặt cược này cũng không nhiều lắm, thắng thua cũng gần như đã được định sẵn rồi, còn ai lại có hứng thú đi đặt cược nữa chứ. Ngoại trừ vị công tử con của Phó Chủ Tịch Quốc Hội kia ném mấy chục vạn vào chiếc xe của chính mình ra, trên cơ bản cũng không có ai đặt cược nữa. Đột nhiên trong lúc này, trên màn hình vi tính của căn chòi cá cược lâm thời kia, bỗng nhiên xuất hiện thêm một khoản đặt cược 100 vạn vào chiếc xe thể thao áp chót, nhất thời khiến cho mọi người xôn xao lên một trận.


Dựa theo tỷ lệ đặt cược hiện tại, nếu như chiếc xe áp chót kia mà thắng, như vậy vị công tử con Phó Chủ Tịch Quốc Hội kia sẽ phải trả ra đến 700 vạn. Tiền đặt cược lớn đến như vậy, cho dù là Lâm Bán Sơn năm đó tự mình đứng ra đua, cũng không gặp qua bao giờ,


Đám công tử đứng trên bãi đất trống Sơn Khâu đều hướng về phía Lợi Hiếu Thông và Hứa Nhạc, quẳng qua một ánh mắt khác thường. Có thể vung tiền như rác mua một chiếc xe gần như không có khả năng thắng cuộc, trên bãi đất Sơn Khâu này, cũng không có mấy người có được năng lực như thế này.


Chỉ là những người bên kia căn bản cũng không có nghĩ đến chuyện một gã đua xe chuyên nghiệp lại sẽ có thể thất bại được. Vị công tử nhà Phó Chủ Tịch Quốc Hội thậm chí còn cho rằng, đám người kia cố ý thua cho mình một số tiền lớn, vì muốn để kết giao với mình nữa.


o0o

Hơn mười phút sau, tất cả mọi người đều chứng kiến được một màn cực kỳ khiếp đảm.


Chiếc xe vốn xếp áp chót, lại cũng không phải là một loại xe thể thao danh tiếng gì, lại cũ đến mức có thể đem vứt ra bãi rác bất cứ lúc nào, tốc độ chậm giống như là mấy chiếc xe bò kéo trong truyền thuyết viễn cổ vậy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, phía sau chiếc xe cũ nát này, lại căn bản không có bất cứ chiếc xe nào theo kịp nó. Ngay cả cỗ xe thể thao tên tuổi màu trắng do vị đua xe chuyên nghiệp kia lái, cũng bị nó bỏ xa đến không nhìn thấy bóng dáng.


Gần đích đến của đường cao tốc Thủ Kinh cũ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa bốc lên, không biết đã xảy ra sự cố gì, chiếc xe tải kéo xác xe và chiếc xe cấp cứu tức tốc chạy thẳng tới đó.


Hai bên đường cao tốc là một mảnh chết lặng, mãi cho đến khi gã nam nhân thanh tú giống hệt như đàn bà kia từ trong chiếc xe cũ nát, đã về tới đích, chậm rãi bước ra, mới vang lên một trận thét chói tay cùng với thanh âm ủng hộ ầm trời.


Lợi Hiếu Thông lạnh lùng nhìn cảnh nhiệt náo trên quốc lộ, nhìn cái gã lái xe thanh tú kia, chậm rãi quay đầu lại nhìn Hứa Nhạc một cái, âm trầm nói:


- Xem ra, tối nay tôi lại phát hiện ra thêm một tên gia hỏa không biết quy tắc là gì rồi.


Trong lòng hắn sinh ra vô số nghi hoặc. Hứa Nhạc vì sao lại biết trong chiếc xe thể thao kia lại là một tên gia hỏa không sợ chết, lại càng điên cuồng đến mức không ngại làm cho người ta chết như vậy? Rõ ràng gã lái xe kia nhìn qua cực kỳ thanh tú, lại ôn nhu bình tĩnh giống như một xử nữ mà thôi.


- Trong Liên Bang những chuyện không nói đến đạo lý thật ra cũng rất nhiều, nhưng chuyện trùng hợp quả thật cũng rất nhiều.


Hứa Nhạc nhìn gã nam nhân thanh tú đang chậm rãi đi lên bãi đất Sơn Khâu kia, cúi đầu nói:


- Có lẽ anh cùng không tin nổi, người này mới hồi sáng tôi mới gặp qua... Là thư ký riêng của tôi.


Lái xe thắng có thể nhận được bao nhiêu tiền, toàn bộ phải xem xem người ta đặt cược cho mình bao nhiêu tiền, mới có thể từ đó mà chia hoa hồng. Bạch Ngọc Lan cần tiền, cho nên tối nay hắn mới chạy đến đây liều mạng. Nhưng nếu như không có số tiền 100 vạn đặt cược vào hắn tối nay, cho dù tối nay hắn có đua xe đến bỏ mạng đi nữa, cũng chỉ có thể nhận được 11 vạn tiền thắng cuộc từ gã công tử con Phó Chủ Tịch Quốc Hội mà thôi, so với số tiền 120 vạn mà hắn nhận được như hiện tại, đúng là chênh lệch quá xa.


Cho nên hắn đích thân lên núi, phải tự mình cảm ơn vị tài chủ đã tặng cho mình rất nhiều tiền kia. Chuyện này cũng không quan hệ gì đến lễ phép cả, hắn chỉ là tôn kính người đã tặng cho hắn tiền mà thôi.


Cho nên khi Bạch Ngọc Lan nhìn thấy vị đại tài chủ đã giúp cho mình kiếm được rất nhiều tiền kia, cư nhiên lại chính là vị Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà sáng hôm nay mình mới gặp, sắc mặt hắn liền biến thành có chút kỳ quái. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, nói một tiếng cảm ơn với Hứa Nhạc, sau đó lập tức xuống núi.


- Loại người đua xe liều mạng như thế này, không tính chuyện đả thương người, trước đã tự đả thương mình, đã rất lâu rồi không có xuất hiện qua...


Lợi Hiếu Thông nhìn bóng dáng thanh tú đang chậm rãi đi trên sơn đại kia, nhắc nhở Hứa Nhạc một tiếng:


- Loại đua xe không nói tới quy tắc như thế này, rất dễ gặp chuyện không may. Có muốn tôi phái vài người hộ tống hắn về nhà không?


Hứa Nhạc không nói gì. Hắn chỉ không ngờ cặp cánh tay thanh tú ôm tép hồ sơ kia, lại cũng chính đôi tay kia lại điên cuồng lái chiếc xe đua cũ nát kia, cũng chính là cặp cánh tay thanh tú đó, bức cho tên đua xe chuyên nghiệp kia vào tử lộ, phải va chạm với hàng rào quốc lộ mà nổ tung... Một nhân vật có cặp cánh tay như thế, sẽ không dễ dàng chết như vậy.


Lợi Hiếu Thông đi về phía gã công tử con Phó Chủ Tịch Quốc Hội. Cho dù có là công tử con của Phó Chủ Tịch Quốc Hội đi chăng nữa, một trận thua đến 700 vạn, sắc mặt cũng đã trở nên cực kỳ khó coi, hoặc nói là uất ức không chịu nổi. Nhưng không biết Lợi Thất thiếu gia này nói với hắn mấy câu gì đó, gã công tử Phó Chủ Tịch Quốc Hội kia đã khôi phục vẻ kiêu ngạo vốn có của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.


- Tiền mà gã bại gia chi tử kia thua, ngày mai tôi sẽ chuyển qua cho anh.


Lợi Hiếu Thông bước trở lại bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn một mảnh hỗn loạn dưới chân núi, nói:


- Xem ra sự đầu tư của tôi nhất định sẽ có hồi báo tốt.


o0o

Cuộc sống của Hứa Nhạc sau đêm đó lại khôi phục sự buồn tẻ vô vị. Mỗi ngày hắn sống đơn độc trong căn nhà trọ Phủ Minh, sáng sáng chạy đến phòng làm việc giống như nông trường của Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy tại ngoại ô Đặc khu Thủ Đô. Thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm sức khỏe Trâu Úc, hay ra ngoài ăn cơm với Lợi Hiếu Thông một hai bữa, nhìn ngắm những tiểu mỹ nhân hoặc là các nữ minh tinh xinh như mộng không bao giờ vắng mặt bên cạnh Lợi Thất thiếu gia kia...


Cuộc sống hiện tại so với trước đây đại khái cũng có chút giống nhau, nhưng cũng có chút khác biệt. Hắn và Chu Ngọc cũng gặp mặt vài lần, đem một phần mô hình số liệu chuyển cho hắn, nhưng giữ lại những thành quả nghiên cứu mà mình và Giáo sư Trầm Lão hợp tác nghiên cứu ra.


Số tiền thắng cuộc đua hôm trước cùng với tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông đã được chuyển qua cho hắn, Hứa Nhạc bắt đầu thông qua chợ đen, giống như là con kiến xây nhà vậy, không ngừng mua tích lũy dần những dụng cụ và thiết bị mà hắn cần có.


Hứa Nhạc cũng không biết bên phía Viện Khoa Học Liên Bang bên kia đã nghiên cứu tiến triển đến đâu rồi, cũng không biết khả năng ảnh hưởng của vị Trầm Tổng thư ký kia đối với Bộ Công Trình của Quả Xác đến tột cùng là ở mức độ nào. Hắn thậm chí cũng không biết Bộ Công Trình Quả Xác đối với con robot thế hệ mới của Liên Bang đã đạt đến trình độ nào rồi. Nhưng hắn yêu cầu đối phương cũng phải cung cấp cho mình một ít số liệu nào đó.


Những tài nguyên, công cụ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng số liệu cần có cũng đã nắm trong tay. Điều duy nhất cần có bây giờ, chính là con robot mô hình thất bại của Công ty Bảo an Tịnh Thủy kia. Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Truyện "Gian Khách " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thư ký Bạch Ngọc Lan mỗi ngày đều đến văn phòng trình diện hắn một lần, cung cấp những thông tin cần thiết, sau đó cả ngày cũng không tìm ra tung tích của hắn nữa. Thái độ của gã nam nhân thanh tú này đối với Hứa Nhạc, cũng không có bởi vì lần cá cược đêm đó mà phát sinh biến hóa gì, vẫn như cũ vô cùng ôn nhu, nhưng vẫn như cũ ẩn chứa một sự lạnh lùng cố hữu.


Cứ như vậy hơn mười ngày trôi qua, Hứa Nhạc cảm giác vô cùng mệt mỏi. Vào giờ khắc này, hắn không khỏi nhớ đến Thi Thanh Hải, nhớ tới khoảng thời gian sảng khái cùng với Thi công tử phối hợp chống lại Cục Điều Tra Liên Bang. Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Bộ Công Trình của Quả Xác đang âm thầm đua tốc độ, bản thân hắn lại là người nắm trong tay số liệu quan trọng nhất, lại không cách nào để thi triển sở trường của mình. Hắn ngay cả Thai Gia cũng không hoàn toàn tin tưởng mà phó thác, huống chi là Lợi Hiếu Thông. Bạch thư ký kia vẫn như trước lạnh lùng... Bên cạnh hắn, một gã đồng bọn cũng không có... Áp lực này quả thật là quá lớn.


o0o

Cẩn thận quan sát xung quanh, khẽ xoay người cầm lấy một cây búa cứu hỏa gắn trên ban công.


Sau đó hắn bổ mạnh một búa xuống, căn bản không quan tâm xem trong nhà trọ có hệ thống theo dõi hay là hệ thống báo nguy hay không, cứ như vậy dùng búa bổ mạnh xuống cửa căn nhà trọ.


Thanh âm báo nguy cũng không có vang lên.


Thi Thanh Hải một cước đem người nấp phía sau cánh cửa đạp ngã xuống đất. Đóng cửa lại, kéo cây búa đặt lên trên mặt người đó.


Trong căn nhà trọ này nhiệt độ rất thấp. Trong thời tiếc cuối xuân đầu hạ này, chủ nhân của căn nhà trọ vẫn mặc một bộ đồ bằng loại vải tổng hợp cắt vừa người.


Thi Thanh Hải cũng không nói nửa lời với gã nam nhân đang nằm dưới đất này, trực tiếp mộ búa chặt xuống, chặt rớt cánh tay phải của hắn.


Máu tươi cuồng phun, hắn thét lên một tiếng bi thảm.


Thi Thanh Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra một tia thỏa mãn, tán thưởng nói:


- Mày khiến cho tao tìm mệt mỏi luôn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK