Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng giống như tòa núi cao chợt nhìn thấy cái hồ nước nhỏ bé trước mặt mình chợt có khí thế giống như là biển cả dâng trào, trong lòng chợt nảy sinh một tia thưởng thức, sung sướng nhàn nhạt.


Vẻ thương thức nhàn nhạt trên khuôn mặt của lão nhân gia rốt cuộc cũng không có duy trì quá lâu liền biến lại thành một mảnh bình tĩnh như ban đầu. Ông ta nhìn Hứa Nhạc nói:


VỊ sư phụ kia của cậu trước đây từng gây ra rất nhiều những sai lầm vô cùng nguy hiểm. Cậu tự nhiên cũng sẽ không tin những lời ta nói. Nhưng một khi cậu đã nhất định tin tường rằng hắn không bao giờ phản bội Liên Bang, như vậy ta đối với tương lai của cậu, cũng sẽ chỉ có một yêu cầu duy nhất này thôi.


Lão nhân gia lằng lặng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, trong cặp mắt già nua đục ngầu chợt ánh lên như hai vì sao, thần quang ngưng đọng mà vô cùng uy nghiêm, ông ta gằn giọng từng từ:


- Không bao giờ phản bội Liên Bang, có thể làm được hay không?


Hứa Nhạc hôm nay tiên vào căn phòng thẩm vấn này, bởi vì nhìn thấy vị đại nhân vật vạn người kính ngưỡng này, cho nên tinh thần cho đến bây giờ vẫn còn có chút mê muội. Lúc này nghe thấy một câu hỏi như thế, tựa hồ như nắm bắt được một chút gì đó.


Một sự vui mừng tột độ chưa từng mong muốn chợt nảy lên trong lòng hắn. Thế nhưng trên mặt hắn lại mang theo một chút không thể tin nổi, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Lý Thất Phu, sau một lúc lâu mới dùng thanh âm khàn khàn nhưng chấn động mà trả lời:


- Đương nhiên!


Hai chữ đương nhiên này được trả lời một cách đương nhiên theo lẽ thường, thẳng thắng mà hùng tráng, Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng rằng Phong đại thúc lại thật sự là một gã phản đồ cấu kết với Đế Quốc.


Ngay cả bản thân hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ phản bội Liên Bang Cho nên hắn cho rằng điều đó là một chuyện đương nhiên. Mà dĩ nhiên,ở trong lòng của hắn, Liên Bang và Chính phủ Liên Bang hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.


Nghe thấy câu trả lời đó của Hứa Nhạc, lão nhân gia trầm mặc một lúc, cặp mắt chợt thoáng nheo lại một chút, khóe mắt càng khắc sâu những nếp nhăn, thanh âm của ông ta thoáng có chút sâu kín nói:


- Nếu tương lai xảy ra vấn đề gì đó, ta sẽ đích thân giết cậu.


Một câu nói vô cùng bình thản, lại mang theo một cỗ uy thế cùng với khẳng định vững chắc, tựa hồ căn bản khiến người ta không thể nào sinh ra cảm giác chống cụ được.


Nói giết liền có thể giết đây chính là sự tự tin cùng với lạnh lùng mà đã được nuôi dưỡng thành từ máu và lửa trong suốt biết bao nhiêu năm lăn lộn trên chiến trường. Hứa Nhạc nghe thấy câu nói đó, chỉ cảm thấy sau lưng mình là một mảnh lạnh toát.


Toàn bộ phần thân thể sau lưng trở nên hoàn toàn cứng ngắc lại. VỊ Quân Thần đại nhân của Liên Bang mở miệng nói một cách nghiêm túc là muốn giết kẻ nào đó, ai lại dám không sợ cơ chứ?


Sau khi kinh ngạc là cảm giác thư thả, Hứa Nhạc biết rằng bản thân mình cuối cùng cũng có thể sống sót. Tâm tình u uất bấy lâu nay đột nhiên được thả lỏng không ít, thân thể cũng theo tâm tình thả lỏng mà được thoải mái hơn rất nhiều.


Suy nghĩ một chút, hắn không khỏi ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía Lý Cuồng Nhân, lúc này đã ngẩng đầu lên, trầm mặc nhìn thẳng về phía bức tường trước mặt mình, sau đó nghiêm túc gật đầu nói:


- Cảm ơn.


Nếu không phải Lý Phong đã đem chi tiết chuyện giao thủ giữa mình với hắn tại Lâm Viên lúc trước, nói lại cho vị lão nhân gia tại Phí Thành, thì vị đại nhân vật đã ân cư ngắm nhìn sông núi bao la không biết bao nhiêu năm nay, làm sao có thể tự mình đích thân đi đến nhà giam quân sự Khuynh Thành này, đích thân gặp mặt một phần tử khủng bố như Hứa Nhạc?


- Không cần cảm ơn ta. Là do Úc tử chạy đến tìm ta. Ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn nàng ấy. Nói thế nào thì ngươi cũng mang danh nghĩa là đệ tử cua ông chú của ra, ta đương nhiên cũng sẽ không để cho ngươi vô thanh vô tức chết một cách khó hiểu như vậy.


Lý Phong đứng sau lưng vị lão nhân gia kia, biểu rinh trên mặt mang theo một cảm tác lãnh liệt không hợp với độ tuổi của hắn. Toàn bộ cảm giác thô bạo điên cuồng hàng ngày đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự trầm ổn mà thôi. Hắn lạnh giọng nói:


- Ta không phải là nể mặt Lưu Hỏa mà giúp ngươi. Theo suy nghĩ của ta, nó thà không có một người cha giống như ngươi, vậy càng tốt hơn cho nó nhiều. Cho ngươi còn sống, chỉ là ta hy vọng trong tương lai có cơ hội có thể gặp lại nhau trên chiến trường, ta sẽ đem cái xưng hô đó hoàn trả lại ngươi.


Cái xưng hô đó, tự nhiên là muốn nhắc tới trận đánh cuộc về trận chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ ngày đó. Trung tá Lý Phong, thiên tài của quân đội Liên Bang bắt đầu từ ngày hôm đó. mỗi lần thấy Hứa Nhạc liền phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc. Đây thật sự là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.


Lão nhân gia lúc này đột nhiên mở miệng gọi một tiếng:


- Lý Phong.


- Có!


Lý Cuồng Nhân lúc này đang lạnh lùng giương mắt nhìn Hứa Nhạc, đột nhiên nghe được thanh âm chấn động của ông nội, theo bản năng trả lời một tiếng, đá giày, ưỡn ngực, nghiêm túc thực hiện một cú chào quân đội.


Lão nhân gia nhìn thẳng Hứa Nhạc, cũng không có quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói:


- Nếu trong tương Lai Hứa Nhạc phản bội Liên Bang, mà ta đã già chết đi rồi, như vậy cháu liền nhận trách nhiệm giết hắn.


Trong cặp mắt Lý Phong đội nhiên ẩn hiện mội cảm giác run sợ, trầm giọng nói:


- Vâng, Nguyên Soái.


Trong lòng Hứa Nhạc đột nhiên dâng lên mội cảm giác cả kinh.


- Chẳng qua nếu như hắn không phản bội, thì từ nay về sau cháu nhìn thấy Hứa Nhạc, nhớ rõ là phải gọi hắn một tiếng tiểu thúc.


- Hả?


Cặp mắt của Lý Phong chợt tròn xoe trừng trừng, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái ót của ông nội mình, có chút không biết phải nói cái gì.


Lão nhân gia cùng không để ý đến phản ứng của hắn. Ông ta chậm rãi đứng dậy, cũng không có nói thêm lời nào với Hứa Nhạc nữa, sau đó mới khẽ chấp hai tay sau lưng, chầm chậm bước nhẹ nhàng ra ngoài cửa phòng.


Nhìn thấy thân ảnh của lão nhân gia đi lướt ngang qua bên người của mình, Hứa Nhạc cảm giác giống như là cỏ một giận gió nhẹ thổi quét qua. Tốc độ gió thổi rất chậm, thế nhưng lại súc tích trong đó một uy thế vô cùng mãnh liệt.


Hắn biết rằng bản thân mình lúc này nên đứng lên. Thế nhưng sự khiếp sợ trong lòng cùng với cảm xúc may mắn phức tạp kia, khiến cho hai chân của hắn có chút yếu ớt.


Về chuyện thay đổi con chip vi mạch của mình, hán đã di thiên hoán nhật nói dối một phen, Kết quả cuối cùng không ngờ đã có thể lừa gạt được Quân Thần đại nhân của Liên Bang, sắc mặt của Hứa Nhạc có chút trắng bệch, ngồi luôn trên ghế, có chút suy nghĩ mà hoảng sợ, cảm thấy có chút may mắn.


Liền ngay lúc đó, thân thể có chút gầy yếu của lão nhân gia đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc. Cặp mắt kìa sáng như sấm sét mạnh liệt như điện, cảm giác như là không hề dừng lại trên mặt bàn kim loại cứng rắn, mà giống như là trực tiếp xuyên qua nhìn thẳng xuống dưới vậy.


Cánh tay trái cua Hứa Nhạc từ đầu đến giờ vẫn cẩn thận giấu sâu phía dưới cái bàn, lúc này cổ tay hắn đột nhiên cảm thấy có chút nóng lên. Tuy biết rằng đó là do tâm lý của mình ảnh hưởng, thế nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi mãnh liệt. Hắn chợt phát hiện ra rằng vị Quân Thần đại nhân này đã sớm hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi.


Cũng may là lão nhân gia cũng không có thực hiện bất cứ động tác đặc biệt gì. Chỉ là mỉm cười nhàn nhạt nói:


- Lúc trước ta cùng không có lừa gạt cậu. Nếu như cậu thật sự có được năng lực thay đổi mấy thứ kia giống như hắn vậy, như vậy quân đội Liên Bang quả thật rất cần cậu. Có thể tiến hành thay đổi con chip vi mạch, như vậy tự nhiên cũng có thể lấy hẳn con chip vi mạch ra khỏi cơ thể. Mà nếu có thể lấy con chip vi mạch ra khỏi cơ thể... như vậy cậu có thể chạy tới Đế Quốc giả dạng làm người Hoàng tộc…


Một câu nói bất ngờ thức tỉnh ngay người trong mộng. Bởi vì Hứa Nhạc mặc dù vô cùng thống hận sự xâm lược của Đế Quốc, thế nhưng dù sao trận đại chiến lần thứ nhất cùng đã trôi qua mấy chục năm nay rồi.


Hắn ngay cả một người Đế Quốc còn sống cũng chưa từng nhìn thấy qua lần nào, cũng không nghĩ đến chuyện bản thân mình có tài cán gì để cống hiến cho trận chiến tranh to lớn vì đại này. Nhưng mà nghe xong câu nói đó, trong đầu hắn chợt vang lên một tiếng ông khá lớn, mơ hồ nhìn thấy được một chút ánh sáng nào đó...


Đế Quốc vì cái gì lại phải lập ra một kế hoạch mầm mống kia? Bởi vì dưới sự chiếu rọi của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, bất cứ người nào không có con chip vi mạch trong cơ thể, cũng không thể nào bước chân vào Liên Bang nửa bước.


Vì cái gì Liên Bang từ trước đến giờ thủy chung vẫn không thể nào lấy được tin tức tình báo trực tiếp của Đế Quốc? Bởi vì tất cả những công dân Liên Bang sau khi sinh ra đều sẽ được cấp cho một con chip vi mạch.


Khi mới sinh đã có, cả đời cùng không thể nào lấy ra. Đối với Đế Quốc mà nói, đây chính là đặc thù lớn nhất của người Liên Bang.


Chỉ có Phong Dư đại thúc, chỉ có chính bản thân mình, tựa hồ mới có thể không chút e ngại mà chạy qua chạy lại giữa Liên Bang và Đế Quốc mà thôi. Nếu như bản thân minh có thể tiến vào Đế Quốc, như vậy chẳng phải là có thể làm được rất nhiều chuyện cho Liên Bang rồi hay sao? Cái ý niệm này vừa lóe lên trong đầu của Hứa Nhạc, đã khiến cho hắn lâm vào trầm mặc.


0O0


Tiếng bước chân dần dần đi xa, Hứa Nhạc có chút gian nan đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của hai ông cháu đi đẳng xa kia.


Trên hành lang sâu thẳm bên ngoài căn phòng thẩm vấn, chính là một cái trần làm bằng thủy tinh trong suốt có ánh mặt trời chiếu rọi thẳng xuống, dừng lên trên người của hai ông cháu một già một trẻ kia.


Lý Phong năm nay mười bảy tuổi, lưng hồ eo gấu không thể nào hình dung nổi. Trong thân hình khôi ngô tuấn tú ẩn chứa một lực lượng vô cùng khủng bố.


Theo mỗi một động tác tiêu sái của hắn, mỗi một khối cơ thể ẩn chứa bên trong quân trang giống như là từng tảng nham thạch bình thường, vận động theo những quy tắc vô cùng chuẩn xác, giống như là thần phong đón gió, như gió lộng thổi qua núi cao vậy.


VỊ lão nhân gia đứng bên cạnh Lý Phong nhìn qua chỉ là một vị lão già vô cùng bình thường. Bởi vì nguyên nhân già nua, sinh mệnh đếm ngược từng năm mà tra tấn khiến cho thân thể của hắn gần như là còng xuống.


So sánh với Lý Phong bên cạnh nhìn qua có chút vô cùng thấp bé, nhưng mà khi vị lão nhân gia này chậm rãi bước đi trong cái hành lang im lặng này, những hào quang sáng rọi chiếu từ trên đinh đầu xuống, lại tựa hồ như đều nguyện ý chiếu rọi lên trên người của ông ta vậy.


Những gã quân nhân sắp hai hàng thẳng tắp dọc theo cái hành lang này đều chống thẳng súng thực hiện một động tác chào quân đội đồng loạt, vô cùng trang nghiêm.


Ánh mắt của bọn họ tựa hồ cùng giống như là đám ánh sáng trên đỉnh trần chiếu rọi kia vậy, theo sự di động của vị lão nhân này mà di động theo.


Đám quân nhân trong nhà giam quân sự Khuynh Thành đại khái cho tới bây giờ cùng không thể nào tin nổi, bản thân mình cư nhiên lại có thể tận mắt được gặp mặt vị Quân Thần đại nhân cua Liên Bang, sự kích động của bọn họ tự nhiên là khó có thể khống chế nổi.


Ai ai đều là khuôn mặt ừng đỏ, bàn tay đang chống súng, giơ lên chào đều thoáng run rẩy. Lão nhân gia mới là một ngọn núi chân chính, là một ngọn núi đang sừng sững đứng đó,tắm trong ánh nắng mặt trời sáng rọi.


0O0


Hứa Nhạc thoáng có chút ngây ngô đứng bên trong căn phòng thẩm vấn, ánh mắt nhìn theo bóng dáng sừng sững như ngọn núi kia dần dần đi xa, chỉ cảm thấy giống như là bản thân mình vừa mới nằm mộng vậy. Giết chết Mạch Đức Lâm tự nhiên hắn biết chắc là mình sẽ chết.


Mặc dù Mạch Đức Lâm chính là gián điệp của Đế Quốc, nhưng Thai phu nhân đã nắm trong tay bí mật lớn nhất của bản thân mình, cục Hiến Chương khẳng định tuyệt đối sẽ không tha cho mình. Thế nhưng lúc này vị lão nhân gia này lại đến đây gặp mình...


Bởi vì vị lão nhân gia kia đã ra mặt, hắn biết bản thân mình chắc chắn là có thể sống sót hơn nữa nếu mình đã có thể dựa vào tòa núi cao hùng vĩ, kiệt xuất bao la nhất trong Liên Bang này.


Từ nay về sau, chỉ sợ là sẽ không có bất cứ người nào có thể dựa vào bất cứ nguyên nhân gì để có thể đối phó với mình nữa. Cho dù là Thai phu nhân, có lẽ cũng chỉ có thể mạnh mẽ áp chế đi địch ý đối với mình mà thôi.


Thế cục biến hóa quá nhanh, ai lại có thể không cân nhắc rõ ràng tất cả những tư vị trong đó cơ chứ?


0O0


Bắt đầu từ sau ngày hôm đó, cuộc sống của Hứa Nhạc trong nhà giam quân sự Khung Thành trở nên hoàn toàn khác với cuộc sống trước kìa. Tuy rằng hắn vẫn như trước bị nghiêm khắc giam giữ trong căn phòng biệt giam, nhưng đám quân nhân trong nhà giam quân sự đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối với hắn, đối xử với hắn trờ nên dễ chịu hơn rất nhiều.


Hắn được cho phép xem TV, đọc báo chí hằng ngày, mỗi ngày nếu hắn muốn ăn uống cái gì đó, cũng sẽ có những đầu bếp chuyên dụng an bày riêng cho hắn.


Mỗi ngày khi hắn ra ngoài tắm nắng, tuy rằng vẫn còn những chiếc xiềng chân điện tử đeo trên người, thế nhưng tầng điện từ nam châm bên trong mấy chiếc còng kia đều đã bị cẩn cẩn thận thận lấy hết ra.


Ngay cả vị trưởng trại của nhà giam Khuynh Thành, mỗi ngày cũng đều chạy đến bên ngoài căn ngục riêng của Hứa Nhạc, cùng hắn tiến hành nói chuyện thân thiết một phen.


Những công văn thẩm vấn của cục Điều Tra Liên Bang lúc trước đã hoàn toàn im bặt. Tòa án quân sự cùng đã ký kết ra những văn kiện pháp luật tương qua. Những vấn đề pháp luật cần phải xử lý, Hứa Nhạc đều giao cả cho Từ Tùng Tử, bản thân mình không hề để ý đến, chỉ biết là những chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.


Cuộc sống bên trong nhà ngục đột nhiên lại biến đổi khủng khiếp như thế, tự nhiên là bời vì hai chuyến viếng thăm của hai đại nhân vật trong Liên Bang kia.


Nhất là ngày đó khi Lý Thất Phu đã đích thân đi đến phòng thẩm vấn nói chuyện... Quân Thần đại nhân cất tiếng nói, cả Liên Bang đều phải rửa sạch lỗ tai mà lắng nghe, lắng nghe xem gió bên đó sẽ thổi về phía nào.


0O0


Vào một ngày oi bức của tháng 6, Hứa Nhạc đang nằm trên giường, hưởng thụ luồng không khí thanh lương mới mẻ trong hệ thống thông gió mới lắp đặt, tay trái cầm một chùm nho chín mọng, tay phải cầm một quyển tiểu thuyết tùy tiện lật xem.


Trong lòng hắn thì đang suy nghĩ xem Thi Thanh Hải bên kia đến tột cùng là bị xử lý như thế nào. Đúng vào lúc này, trên hệ thống ba thông báo chợt vang lên thanh âm cực kỳ ôn hòa của vị trưởng trại tiên sinh.


Cẩn thận nghe xong lời thông báo, bàn tay cầm chùm nho của Hứa Nhạc chợt cứng lại trong không trung. Lệnh đặc xá của tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã tới nhanh như vậy hay sao? Nhưng mà bản thân mình còn chưa ra Tòa án quân sự nữa mà? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK