Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời đã tối, bão tuyết cũng đã ngừng thổi quét, những đám mây dày đặt trên những đỉnh núi băng cũng đã sớm theo ánh thái dương ban ngày mà hạ xuống sau những dãy núi cao. Những đạn dược lưu trữ cuối cùng của Thanh Long Sơn cũng sớm đã phóng thích hết ra toàn bộ. Trong tiếng nổ mạnh cực kỳ khủng bố, vô số những tia hồ quang màu lam sẫm không ngừng xuy xuy bốc lên trên không trung, biến chuyển không ngừng giãy dụa lan tràn nhanh chóng ra chung quanh, dừng lên trên những thân hình hợp kim của những chiếc xe thiết giáp cùng với những đồng Robot Nguyệt Lang Đế Quốc kia, tựa như vô số những đầu cự xà đang trong giai đoạn ngủ đông, bất chợt bừng tỉnh lại, bằng vào bản năng sinh vật của mình, hướng về phía địch nhân mà khởi xướng tiến công mãnh liệt.


Dưới sự yểm trợ mạnh mẽ của tràng nổ mạng kia, dưới sự tiếp ứng của chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn, hai đầu Robot Liên Bang màu trắng từ phương kia một đường tấn công mà đến kia, rốt cuộc cũng ngay trước thời điểm lung lay sắp ngã xuống, đã thập phần mạo hiểm mà xuyên thấu qua trận địa chiến đấu ngăn chặn lâm thời do đám Quân viễn chinh Đế Quốc kia điên cuồng tổ chức, mạnh mẽ quỷ mị xuyên qua ba tầng phòng ngự của Thanh Long Sơn, tiến nhập vào doanh địa chỉ huy của chi bộ đội bị vây khốn này.


Cùng với tiếng kim chúc ma sát trầm thấp cùng với tiếng chất lỏng áp súc ù ù, cánh cửa khoang điều khiển của hai đầu Robot màu trắng kia chậm rãi mở ra, bốn người Hứa Nhạc mệt mỏi đến gần như không chịu nổi chậm rãi bước xuống, trên người kẻ nào hoặc ít hoặc nhiều cũng đều mang theo những vết thương do sự va chạm kịch liệt lưu lại. Đám chiến sĩ Thanh Long Sơn trên mặt đất rất nhanh chạy tới tiến hành tiếp ứng, cẩn cẩn thận thận đón đỡ thân thể mệt lả người của những người từ phương xa cất công đến trợ giúp này.


Đám quân nhân sĩ quan cùng với những binh sĩ bên trong Bộ Chỉ Huy nhất thời khiếp sợ nhìn thấy những vết thương thê thảm trên thân thể hai đầu Robot màu trắng này, nhìn thấy bốn người thanh niên kia ai nấy cũng đều ướt đẫm cả người. Những gã quân nhân sĩ quan Liên Bang khuôn mặt tiều tụy hốc hác, rất dễ dàng có thể liên tưởng ra được tình huống hung hiểm lúc trước khi hai đầu Robot màu trắng tiến hành đột kích. Trong lòng bọn họ không khỏi thầm nhủ khâm phục đối với dũng khí cùng với lực chiến đấu cường hãn của những người này…


- Tôi là… Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn tiên phong của Doanh đoàn I Đặc biệt, Lật Minh!


Đội trưởng Lật Minh rất nhanh cầm chặt hai bàn tay của Hứa Nhạc, nở nụ cười ấm áp, nói:


- Hoan nghênh các vị đến đây hỗ trợ. Chẳng qua tôi có một cái tin tức phi thường không tốt muốn báo cho các vị… Toàn bộ lượng đạn dược tạc đạn điện từ lưu trữ cuối cùng của Doanh đoàn chúng tôi, vừa rồi đã toàn bộ ném hết ra ngoài rồi. Nếu như đám nhãi con Đế Quốc kia một phen đem toàn bộ đám Robot Nguyệt Lang cuối cùng đầu nhập vào trường chiến đấu, ngoại trừ hai đầu Robot này của nhóm các cậu, chúng tôi cũng không có bất cứ biện pháp nào khác nữa cả…


Hứa Nhạc cảm thấy từ chỗ bàn tay mình truyền đến một mảnh cảm giác ôn hòa hiền hậu ấm áp vô cùng, hắn liếc mắt nhìn về phía vị sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của chi bộ đội đang bị vây khốn này, không khỏi đối với việc thân đang lâm vào trong tuyệt cảnh nhưng tâm tính lại vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh trầm ổn của vị Đội trưởng này mà cảm thấy một tia bội phục.


- Doanh đoàn của chúng tôi đã ở đây phòng ngự hai ngày một đêm rồi, thật sự có chút thê thảm…


Nụ cười trên mặt của Đội trưởng Lật Minh dần dần thu liễm lại, lạnh nhạt nói:


- Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa bị hao tổn nghiêm trọng, hai cái Đại đội mắc kẹt bên phía đỉnh núi tuyết bên kia không thể nào liên hệ được, chỉ biết là tình huống chiến đấu bên kia vẫn còn tiếp tục kéo dài chưa chấm dứt… Tôi thật sự không biết đến tột cùng đã có bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh. Nhưng nếu như không có sự trợ giúp hữu hiệu một chút, chúng tôi cũng không thể chống đỡ thêm được lâu hơn nữa đâu.


Hứa Nhạc trầm mặc không vội trả lời.


- Trên thực tế, tôi nghĩ rằng sẽ không còn ai thèm để ý đến chúng tôi nữa chứ…


Đội trưởng Lật Minh nói:


- Không nghĩ đến, không ngờ lại còn có hai đầu Robot của quân đội Chính phủ nguyện ý đến tiễn chúng tôi một đoạn đường sau cùng…


Hứa Nhạc nghe ra được trong giọng nói của vị Đội trưởng Thanh Long Sơn này ẩn chứa một tia chua xót nhàn nhạt cùng với một tia oán khí mơ hồ. Nếu đổi lại là bản thân hắn, bị bỏ rơi trong cơn bão địa từ cùng với những cơn bão tuyết khủng bố, còn có bị chi tàn quân Đế Quốc này vây khốn suốt hai ngày một đêm như thế này, lại không nhìn thấy ra được bất cứ sự trợ giúp gì bên phía Liên Bang hoặc là cơ hội có thể thoát vây, có lẽ oán khí của hắn càng nặng nề hơn một chút.


- Tôi tin tưởng rằng hai gã đại gia hỏa này nhất định có thể chống đỡ được đến lúc cuối cùng. Còn đại bộ đội hỗ trợ phía sau rất nhanh sẽ đến đây mà thôi.


Hứa Nhạc dùng sức nắm nhẹ lấy bàn tay dày rộng của vị Đội trưởng này, mang theo một chút thành khẩn, nói:


- Chúng tôi một khi đã đến được nơi đây, tình huống hẳn sẽ chuyển biến tốt đẹp hơn một chút…


Bọn quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của chi bộ đội Thanh Long Sơn này trong một hồi chiến đấu thảm liệt hai ngày một đêm này, sớm đã bị cảnh máu tươi cùng với tử vong kích thích đến mức có chút chết lặng. Khi bọn họ nghe được những lời nói của gã quân nhân sĩ quan Liên Bang có cặp mắt ti hí này, cũng không có bất cứ khí lực nào để mà làm ra những biểu tình phấn khởi ủng hộ hoặc là biểu hiện phản ứng gì cả, ngược lại trong lòng lại có chút cảm giác bi ai cam chịu cùng với trào phúng nhàn nhạt.


Bọn họ lúc trước đã từng tận mắt chứng kiến một tràng hình ảnh màn mạc hai con Robot đột kích phấn khích đến cực điểm kia, đối với bốn gã quân nhân sĩ quan Liên Bang này cảm thấy vô cùng bội phục, thế nhưng vẫn như cũ không thể nào tiếp thu nổi, đối mặt với sự phục kích của một chỉnh biên Đại đội thiết giáp của Quân viễn chinh Đế Quốc, chỉ có thể dựa vào hai đầu Robot Liên Bang này, lại có thể cứu vớt vận mạng của chi bộ đội mình.


Loại cảm xúc này ngay trong khoảnh khắc sau khi Hứa Nhạc nói ra một câu sau cùng kia, đã liền biến mất vô tung vô ảnh. Trên mặt của đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của chi bộ đội Thanh Long Sơn nhất thời đều hiện ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, có chút không tin tưởng vào lỗ tai của chính mình.


- Tôi xin tự giới thiệu một chút. Tôi là Tổng Giám đốc Kỹ thuật của Sư đoàn Thiết giáp 17, Trung Tá Hứa Nhạc. Hai người này chính là thuộc cấp của tôi. Còn người kia chính là nữ Công Trình Sư đến từ Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác…


Bên trong Bộ Chỉ Huy nhất thời trầm mặc suốt hai giây đồng hồ. Mọi người nhìn về phía gã quân nhân sĩ quan Liên Bang sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, không có bất cứ chỗ nào đặc biệt khác người kia… Nghi hoặc mà giương mắt nhìn cặp mắt ti hí kia, liên tưởng đến khuôn mặt của một vị đại nhân vật lúc nào cũng luôn đeo một cặp kính râm lớn che hơn phân nửa khuôn mặt giống hệt như một vị Trung Tướng nào đó… Rốt cuộc bọn họ cũng đem vị quân nhân sĩ quan bình thường trước mặt mình cùng với bị anh hùng chiến đấu cực kỳ nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên TV kia kết hợp lại với nhau…


Người này chính là vị Trung Tá Hứa Nhạc kia sao?


Đội trưởng Lật Minh khẽ rùng mình một cái. Trong hốc mắt đã hãm sâu xuống của ông ta chợt bạo mở ra một tia tinh quang sáng lóe, niềm vui sướng trong ánh mắt hoàn toàn không hề che dấu.


Bởi vì từng trải qua hơn mười năm ngăn cách cùng với chiến tranh nội bộ thảm liệt, cho nên giữa quân đội Chính phủ cùng với chiến sĩ Thanh Long Sơn có một mối thù truyền kiếp cực kỳ sâu đậm. Sau khi trải qua hai ngày một đêm tử thủ vô cùng thảm thiết, hắn vốn tưởng rằng Quân đội Liên Bang đã từ bỏ chi bộ đội của mình. Nhưng mà giờ phút này lại có thể nhìn thấy gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi trước mặt này, lại sinh ra một loại cảm giác lâm vào đường cùng lại gặp sinh cơ.


Nếu như vị quan nhân sĩ quan ở trước mặt này thật sự chính là vị Trung Tá Hứa Nhạc theo như lời đồn đãi kia, như vậy… Vị truyền nhân của Quân Thần Lý Thất Phu, con rể của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, bạn trai của Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, vô số những thân phận vĩ đại vô cùng phấn khích pha trộn lại một chỗ với nhau này, bất luận là xuất ra một cái nào đó, cũng đủ để làm cho Bộ Tư Lệnh Quân đội Liên Bang không dám trơ mắt bỏ mặc hắn chết đi được.


Đội trưởng Lật Minh khẽ mỉm cười, thầm nghĩ một khi đã như thế, lúc này nếu như đối phương đã cùng với chính mình đứng cùng một chỗ, đứng ở ngay chính giữa Bộ Chỉ Huy của mình, cái này tự nhiên cũng có ý nghĩa, Bộ Tư Lệnh tất nhiên sẽ tiến đến hỗ trợ mình.


- Phái một tiểu đội đặc chủng… là Tiểu đội I ra bên ngoài… Phải một phen đem vị sĩ quan liên lạc kia tìm trở về ngay cho tôi!


Đội trưởng Lật Minh thật sâu hút một hơi dài, hướng về phía đám thuộc hạ lớn tiếng nói:


- Chúng ta đã được cứu rồi, hắn không cần phải trở thành một liệt sĩ đâu!


- Sĩ quan liên lạc?


Nghe thấy cái chức vụ cực kỳ hiếm có trong quân đội kia, cặp đồng tử trong mắt của Hứa Nhạc nhất thời co rút nhanh lại, nhớ tới cái gã huynh đệ mà mình đã mất liên lạc mấy ngày gần đây, rất nhanh hỏi dồn:


- Thi Thanh Hải đang ở trong bộ đội của các ông à?


Đội trưởng Lật Minh thoáng giật mình một cái, khẽ gật gật đầu.


Thông qua lời giảng giải sau đó của Đội trưởng Lật Minh, Hứa Nhạc lúc này mới biết được, hóa ra cái tên gia hỏa Thi công tử này từ ba tháng trước đây liền đã tiến đến Tây Lâm, đi theo chi bộ đội Thanh Long Sơn này, phụ trách công tác phối hợp giữa chi bộ đội này cùng với phương diện quân đội Chính phủ Liên Bang bên kia. Lần này Doanh đoàn I Đặc biệt tiến hành công tác tiền trạm thăm dò chiến trường, xui xẻo bị Quân viễn chinh Đế Quốc tiến hành vây khốn, Thi Thanh Hải cũng đồng dạng bị rơi vào trong vòng vây này. Sau khi trải qua một hồi chiến đấu thảm khốc một ngày một đêm, hắn để lại trong Bộ Chỉ Huy mọt phong thư nói những lời lẽ hào sảng thoải mái, nói rằng muốn giết thêm mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nữa, để cho cái chết của mình có thể xinh đẹp thêm một chút, sau đó liền mang theo một cái rương cá nhân không bao giờ rời khỏi người của mình, phiêu nhiên mà đi, thẳng nhập vào trong một mảnh bão tuyết cuồng bạo.


- Không cần một phen phái chi Tiểu đội đặc chủng kia ra ngoài làm gì phiền phức…


Hứa Nhạc rất nhanh tiến hành vài lần hô hấp dồn dập, sau đó mới bình tĩnh lại tâm tình, nghĩ đến bổn sự của tên gia hỏa đào hoa kia, khẽ lắc lắc đầu, nói:


- Hắn một khi đã muốn ra ngoài chơi trò bắn tỉa ám sát, không có một ai có thể kiếm được hắn cả, trừ phi chính bản thân hắn muốn quay trở về!


Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Đội trưởng Lật Minh, nói:


- Tin tưởng tôi đi, trên thế gian này không có ai hiểu biết rõ ràng bổn sự của hắn so với tôi đâu. Đồng chí Đội trưởng, hiện tại chuyện tình cấp bách mà chúng ta cần phải làm ngay bây giờ chính là phải mau chóng sửa chữa lại hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa. Xin mời phái ra các nhân viên công trình của Doanh đoàn, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian gấp.


Đội trưởng Lật Minh đồng dạng cũng không có nghĩ đến một hồi kinh hỉ thứ hai này, ông ta khẽ cau mày, liếc mắt nhìn về phía thân ảnh khổng lồ của hai con Robot đang đứng bên ngoài doanh trại, nói:


- Nhưng ở đây chúng tôi không có linh kiện!


Thời điểm lúc bọn họ bắt đầu trò chuyện với nhau, hai người Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền cũng đã mở ra lớp ngoại giáp bằng hợp kim tại khu vực 41 trên người một trong hai con Robot ngoài kia. Bên trong lớp ngoại giáp đó vốn dĩ cất chứa cánh tay máy móc tự chữa trị cùng với cấu kiện khống chế hỏa lực của con Robot, lúc này cũng đã bị gỡ ra thành khoảng trống, bỏ vào trong đó những loại linh kiện cần thiết để tiến hành sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa.


- Có một số loại không phù hợp cho lắm! Có một số… Những thứ này vốn không phải là linh kiện…


Một gã Công binh từng trải thuộc Liên đội Bảo Dưỡng Sư của Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn, vốn vô cùng hưng phấn khi nghe thấy có linh kiện tiến hành sửa chữa hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa, nên rất nhanh đã phóng vọt tới trên mặt đất đầy tuyết trắng kia. Sau đó hắn rất nhanh ngồi xổm xuống, một hơi tiến hành kiểm kê linh kiện ngay tại chỗ, thế nhưng rất nhanh đã cực kỳ thất vọng, đưa ra một câu kết luận như vậy.


Đội trưởng Lật Minh thoáng liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái.


- Có một số loại phù hợp. Đương nhiên những cái linh kiện này cũng không phải hoàn toàn đầy đủ.


Hứa Nhạc sau khi được nghỉ ngơi trong chốc lát, lực lượng bên trong thân thể cũng khôi phục lại vài phần, trên sắc mặt tái nhợt cũng đã hơi có chút chuyển biến tốt đẹp. Chỉ là cảm giác đối khát bên trong dạ dày vẫn như cũ giống như một đoàn lửa lớn không ngừng thiêu đốt:


- Tôi cần tất cả những chiếc xe thiết giáp bị hư tổn ở nơi này của các ông, cùng với hết thảy những thiết bị tự động không cần thiết cho công tác chiến đấu. Mặt khác… nếu như công tác cấp dưỡng còn sung túc một chút, có thể nào cấp cho tôi vài thanh thức ăn năng lượng cao hay không?


- Không thành vấn đề!


Đội trưởng Lật Minh nghe được danh sách những yêu cầu hơi có chút cổ quái của Hứa Nhạc, nở nụ cười có chút cứng ngắc, nói:


- Bộ Tư Lệnh ít nhất trên phương diện cung cấp cơm ăn cũng không đến mức hà tiện cho lắm… Chỉ là… Chỉ như vậy liền có thể sửa chữa tốt được hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa hay sao?


Trong một góc sáng sủa của Bộ Chỉ Huy, bên cạnh một đống thiết bị chất đống giống như một mớ sắt vụn hỗn tạp, Thương Thu sau khi tiến hành xong công tác kiểm tra hư tổn ban đầu, khẽ đứng thẳng người lên. Cô nàng nghe được câu hỏi của vị Đội trưởng Lật Minh, đưa tay gỡ xuống cặp kính mắt trên sống mũi, khẽ day day một chút hai bên thái dương bởi vì bị dằn xốc quá mạnh mẽ mà hơi có chút đau đơn, bình tĩnh nói:


- Không thành vấn đề!


o0o


Bóng đêm trên khu vực sông băng nơi Cực Bắc của hành tinh 5460 luôn luôn lâu dài hơn những nơi khác một chút. Trên một đỉnh băng tuyết tối đen giữa khu vực cánh đồng tuyết kia, vẫn như cũ có một số tràng chiến đấu lẻ tẻ không ngừng xảy ra, chưa hề chấm dứt. Xa xa vẫn còn mơ hồ phát ra những thanh âm nổ mạng. Chính là trong hoàn cảnh chiến đấu cực kỳ ác liệt như thế này, cho dù là đám người Đế Quốc đang tràn ngập loại cảm xúc điên cuồng, không ngừng dùng phương thức tự sát để mà công kích, nhưng cũng không muốn phát động một hồi công kích trên diện rộng.


Trên một bãi đất phía sau Bộ Chỉ Huy của Doanh đoàn I Đặc biệt đến từ Thanh Long Sơn, Hứa Nhạc cùng với Thương Thu đang dưới sự hỗ trợ của các nhân viên Bảo Dưỡng Sư của Liên đội Thanh Long Sơn, khẩn trương mà bận rộn tiến hành công tác sửa chữa. Dựa theo những danh sách thiệt bị mà bọn họ đã yêu cầu, có rất nhiều gã quân nhân, binh lính của Thanh Long Sơn, dưới sự yểm trợ của bóng đêm đen kịt, tiến ra bên ngoài những tầng phòng tuyến, hướng về phía các chiếc xe thiết giáp cùng với các khẩu pháo tự động đã bị tổn hại như rác rưởi, không ngừng tiến hành tháo tháo cắt cắt gì đó.


Mấy trăm cái linh kiện, cấu kiện linh tinh, sau khi thông qua công tác kiểm tra đo lường, xác định còn có khả năng hoạt động, lúc này được dồn đống lại ở một góc sáng sủa. Hứa Nhạc cùng với Thương Thu đứng bên ngoài doanh trại, chăm chú quan sát trên màn hình điều khiển của hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa, không ngừng tiến hành thấp giọng trao đổi qua lại. Thương Thu thân là người tiến hành nghiên cứu chế tạo ra, phụ trách định ra bản vẽ kỹ thuật cùng với phương án trình tự sửa chữa. Còn Hứa Nhạc, được Phong Dư một tay bồi dưỡng đi ra, hơn nữa còn bằng vào tinh thần sửa chữa đơn thuần, đem đầu Robot biến thành thiết bị điện tử gia dụng, thì lại phụ trách công tác thí nghiệm các loại cấu kiện thay thế.


Gã Bảo Dưỡng Sư của Liên đội Thanh Long Sơn từ đầu vẫn luôn mãi nghi vấn về tính khả thi của công tác sửa chữa này, sau một khoảng thời gian dài quan sát từng cái thao tác, rốt cuộc cũng phải khiếp sợ mà thừa nhận, đại não của một cặp thanh niên nam nữ trẻ tuổi này tựa hồ như có được hiệu suất cực cao cùng với sự tinh chuẩn của một đầu máy vi tính tính năng cao vô cùng tinh vi vậy. Mà tài năng của bọn họ ở phương diện sửa chữa thiết bị điện tử, lại khiến kẻ khác nhìn thấy mà phải trố mắt cứng lưỡi.


- Ta nói này người anh em… Hai vị này đến tột cùng là ai vậy?


Gã Bảo Dưỡng Sư Liên đội sau một khoảng thời gian dài thất thần giương mắt quan sát bên kia, mới lấy ra một hộp thuốc lá, hướng về phía hai tên gia hỏa đang trầm mặc đứng bên kia mà mời thuốc lá, có chút khiếp sợ nói:


- Cái vị Lão Đại kia của hai người, Trung Tá Hứa Nhạc là một trong những người nghiên cứu chế tạo ra con Robot MX, chuyện này tất cả mọi người cũng đều biết. Nhưng mà cái cô nha đầu dáng người bốc lửa kia, thì lại là thiên tài từ nơi nào xuất ra vậy?


Hai tên gia hỏa Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến giờ vẫn mãi ôm súng trầm mặc đứng một bên canh giữ bên cạnh Hứa Nhạc cùng với Thương Thu, dù sao cũng là quân nhân Chính phủ chính tông. Cho dù bọn họ đã từng thực hiện qua vô số các nhiệm vụ hắc ám dơ bẩn, thế nhưng chịu sự ảnh hưởng của sự tuyên truyền của Liên Bang cùng với văn hóa của Quân đội Liên Bang, địch ý cùng với sự khinh thường của bọn họ đối với Phiến Quân Thanh Long Sơn rất khó có thể trong khoảnh khắc mà tiêu trừ đi được.


Cho nên lúc này chợt nghe được ba chữ ‘người anh em’, lại có một hộp thuốc lá hiệu Ba số 7 đưa qua, bọn họ vẫn như cũ có chút không thích ứng. Sau khi thoáng dừng lại trong chốc lát, mới phản ứng lại, tiến đến bên cạnh gã Bảo Dưỡng Sư Liên Đội trưởng này, đón lấy bật lửa của hắn mà châm thuốc, thật sâu hút một ngụm thuốc lá.


Hùng Lâm Tuyền cất tiếng giải thích:


- Cô ta là Thương Thu, Chủ quản Kỹ thuật bậc I của Công ty Cơ khí Quả Xác. Cô ta mới chính là người nghiên cứu chế tạo chính yếu của con Robot MX, còn về phần cái hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa bị hư hỏng kia của các người, cũng vừa khéo chính là do cô ta thiết kế.


Điếu thuốc lá trên môi của gã Bảo Dưỡng Sư Liên Đội trưởng kia bất chợt rơi thẳng xuống, vẻ mặt hắn giống hệt như là đang nhìn thấy quỷ vậy, xoay sang bên kia, nói:


- Cô ta chính là Thương Thu? Đó chính là thần tượng của toàn bộ Liên đội chúng tôi a! Không ngờ lại xinh đẹp như vậy!






Chương 208: Đông Bắc Thiên Bắc (H)



Tại khu vực Cực Bắc thì đêm đến sớm, ngày tự nhiên sẽ tới chậm. Hứa Nhạc há to mồm từng ngụm từng ngụm nhai nuốt mớ thức ăn dinh dưỡng cường độ cao, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, quầng mắt bởi vì quá mệt mỏi nên đã có một tầng quầng thâm xung quanh. Cả một đêm nay hắn cùng với Thương Thu chưa hề nhắm mắt qua một giây nào, khẩn trương không ngừng tiến hành công tác sửa chữa. Trong suốt một đêm này, bên ngoài cánh đồng tuyết tối tăm chưa từng gián đoạn qua thanh âm bắn súng tạch tạch, liền giống như những tiếng trống đập không hề có quy luật nào, không ngừng quấy nhiễu tâm tình của hắn. Đủ hết mọi loại như thế, cộng thêm tinh thần đã vô cùng mỏi mệt bởi vì điều khiển Robot tác chiến, khiến cho tinh thần hắn càng có vẻ không thể nào chống đỡ nổi nữa.


Sau khi ăn qua loa một chút cho no bụng, tùy tiện hốt lấy một nắm tuyết lạnh như băng ở bên cạnh không ngừng dùng sức lau lau trên mặt mình mấy cái, cảm giác thấy tinh thần mình tựa hồ tốt hơn một chút. Hứa Nhạc cũng không có lập tức tiếp tục công tác sửa chữa của mình, mà là khẽ nhắm lại cặp mắt, yên lặng vận hành một vòng cỗ lực lượng thần bí kia trong cơ thể, để cho những sợi gân cốt đã có chút đau nhức khổ sở trong cơ thể thoáng thư giãn một chút, cố gắng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.


Thương Thu thì sớm đã chống đỡ không nổi nửa, nằm dài trên chiếc ghế nhỏ gần đó mà ngủ, cho nên hắn cũng không muốn cấp cho chính mình có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi xa xỉ trong lúc này.


Chi bộ đội Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn bị phục kích này, bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào kính viễn vọng điện tử mà chỉ huy những chi bộ đội thuộc cấp trên cánh đồng tuyết gần khu vực này mà tác chiến. Thế nhưng hai cái Đại đội tác chiến bên phía bên kia dãy núi tuyết, thì mãi vẫn toàn bộ biệt vô âm tín. Hệ thống liên lạc chỉ huy chiến địa có thể sửa chữa sớm được một phút đồng hồ nào, thì chi bộ đội Thanh Long Sơn có thể làm ra quy hoạch toàn cục, có lẽ liền có thể cứu vãn thêm vài tính mạng của những thanh niên nhiệt huyết của Liên Bang.


Hắn chợt nghe được phía sau truyền đến những tiếng bước chân ổn định nhẹ nhàng, cặp mắt ti hí hơi mở to ra một chút, cũng không có quay đầu lại, hơi hơi cúi đầu mang theo vẻ có lỗi, nói:


- Còn chưa có thể sửa chữa lại hoàn chỉnh, nhưng mà nhất định có thể sửa chữa thành công. Nhưng mà… tôi không có biện pháp cấp thêm thời gian cho ông được.


- Tôi không phải là muốn hỏi những cái này.


Đội trưởng Lật Minh, Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn tiền trạm Thanh Long Sơn thoáng mỉm cười hồi đáp.


Ông ta thoáng nhỏm người ngồi xuống trên một đống tuyết lạnh bên cạnh của Hứa Nhạc, thở nhẹ một hơi nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương đã có chút tóc hoa râm của mình, tiếp tục nói:


- Kỳ thật, ngay trước khi các người đến nơi này, tôi thật sự đã tuyệt vọng. Đương nhiên, thân là một quân nhân sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của chi bộ đội, tôi không có khả năng thể hiện ra sự tuyệt vọng này trước mặt các thuộc hạ được. Nhưng các người đến đây đã cấp cho chúng ta hy vọng. Như vậy thôi cũng đã đủ rồi.


- Nhưng cũng cần phải nắm chặt thời gian một chút.


Hứa Nhạc liếc mắt nhìn về phía những luồng gió bão cấp chín thổi quét trên cánh đồng tuyết kia, có chút lo lắng nói:


- Đám người Đế Quốc kia lúc này có thể vẫn còn đang ngủ. Nhưng mà đến khi trời sáng, nhất định sẽ khởi xướng một hồi tiến công cực kỳ hung mãnh.


Đội trưởng Lật Minh nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Hứa Nhạc. Quân viễn chinh Đế Quốc hôm qua nhìn thấy hai đầu Robot Liên Bang xâm nhập vào trong chiến trường, tự nhiên sẽ nghĩ đến chi bộ đội hỗ trợ của Liên Bang ngay sau đó sẽ đến, khẳng định sẽ nắm chặt thời gian cuối cùng, hy vọng có thể một phen đem chi bộ đội Thanh Long Sơn này ăn sạch trước khi chi bộ đội hỗ trợ có thể tiến đến.


- Đối diện là một chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, tôi phỏng chừng cái vị Lão Tướng quân An Bố Lý kia đã thu nạp hết thảy những đối tượng còn lại sức chiến đấu cường hãn nhất trong đám tàn quân, tất cả đều tập kết lại hết trên bốn phía của cánh đồng tuyết này.


Ánh mắt của Đội trưởng Lật Minh nhìn xuyên thấu qua những làn gió tuyết dày đặc trên chiến trường, bắn thẳng về phía trận địa của đám người Đế Quốc bên kia, trầm ngâm nói:


- Quấn bện đánh nhau suốt hai ngày hai đêm, chúng ta còn có thể sống sót, kỳ thật toàn bộ là nhờ vào những tạc đạn điện từ tự động mà thôi. Đám Robot Nguyệt Lang của bọn chúng mãi cũng không dám tập kích xung phong tấn công, ta nghĩ hẳn là do sĩ quan chỉ huy của đối phương vẫn còn luyến tiếc chút tiền vốn cuối cùng, thà rằng dùng tính mệnh của các chiến sĩ mà thu thập tính mệnh của đám chúng ta chứ không dám hy sinh đám Robot Nguyệt Lang kia. Nhưng mà số lượng đạn dược điện từ dữ trữ cuối cùng của chúng ta ngày hôm qua toàn bộ đã phóng hết ra ngoài rồi, tuy rằng cũng oanh kích được không ít đầu Robot của bọn chúng, nhưng lại không có biện pháp đi giải quyết những vấn đề chết người này.


- Buổi tối ngày hôm qua mãi cũng chỉ là những cuộc tập kích về đêm nhỏ lẻ mà thôi, phỏng chừng là đám người Đế Quốc kia đã đánh giá được lượng đạn dược dự trữ của chúng ta rồi.


Hứa Nhạc khẽ cúi đầu nhìn những đống băng tuyết bên cạnh chiếc giày quân dụng của mình, nhẹ giọng nói.


- Kỳ thật trong lòng của tôi mãi vẫn… khụ… khụ… có một tia nghi vấn.


Đội trưởng Lật Minh khẽ khụ khụ ho nhẹ hai tiếng, cặp mày nhăn lại một cách thống khổ, đưa tay lên che lại miệng mình, nói:


- Một cái chỉnh biên Đại đội của Đế Quốc, binh lực gấp ba lần so với chúng ta, mấy chục đầu, thậm chí là cả trăm đầu Robot Nguyệt Lang. Xem cái loại hình thức tấn công điên cuồng tự sát này của bọn chúng, hẳn là cũng không nên quý trọng một chút vốn luyến cuối cùng như vậy chứ. Tôi cuối cùng vẫn nghĩ không biết bọn họ là đang chờ cái gì đây?


- Muốn vây đánh viện binh sắp đến sao?


Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nói:


- Đám người Đế Quốc lúc này đã yếu ớt cùng cực rồi, trang bị hỏa lực so với chúng ta càng kém hơn mấy bậc. Bọn họ cực kỳ không dễ dàng tập hợp lại được một chỉnh biên đại đội cuối cùng như thế này, cũng phải mượn dùng sự hỗ trợ của lão thiên gia cùng với vận khí vô cùng tốt như thế, mới có thể đem Doanh đoàn của ông mà bao vây lại thế này. Nếu như bọn họ tham lam muốn đánh chủ ý với chi bộ đội Liên Bang tiến hành hỗ trợ… Đó thật sự là một chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Cho dù là một Doanh đoàn nào đó trong số hai Sư đoàn Thiết giáp của chúng ta tiến đến đây, đám người Đế Quốc đối diện kia cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được.


- Vậy anh làm thế nào giải thích cảnh đám người Đế Quốc ở phía đối diện lâm vào tình trạng thê thảm như vậy, lại thủy chung không chịu đầu nhập toàn bộ chi bộ đội vào tiến hành chiến đấu? Hơn nữa lại càng giống như một tên ngu ngốc vậy, chọn dùng loại chiến pháp du chiến như thế này?


Đội trưởng Lật Minh nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Hứa Nhạc, trầm ngâm nói:


- Bởi vì cậu cũng không có nắm giữ được tâm tình lúc này của đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia. Bọn họ bao vây chúng ta ở đây, cũng không phải là muốn một hơi tiêu diệt chúng ta, mà là nghĩ muốn liều chết tiêu diệt chi bộ đội tiến đến hỗ trợ phía sau.


- Liều chết?


Hứa Nhạc khẽ nhíu cặp mày một chút.


- Từ sau hồi đại chiến trên đường ranh giới Nam Bắc, quân chủ lực của Đế Quốc đã hoàn toàn tiêu tán. Quân đội Liên Bang hướng về phía Bắc bán cầu phát động cường công, sau đó trong mấy tháng gần đây đột nhiên giảm hẳn cường độ công kích. Các chi bộ đội của chúng ta giống như là chậm rãi gọt vỏ táo vậy, dựa vào ưu thế áp đảo về mặt trang bị và bổ sung, thong thả mà bình tĩnh không ngừng như tằm ăn lá tơ, gặm nhấm dần sinh lực, lực lượng của bọn chúng, lại gắt gao đem bọn chúng vây khốn bên trong khu vực sông băng.


- Đám người Đế Quốc bên kia đã sớm rất rõ ràng, kết quả cuối cùng của bọn chúng là cái gì. Đây là một sự thật căn bản không có khả năng thay đổi. Trừ phi có mấy trăm vạn quân tại bản thổ Đế Quốc đột nhiên ngồi chiến hạm, thông qua thông đạo trong không gian đột ngột chui ra…


Đội trưởng Lật Minh nở nụ cười trào phúng, nói:


- Đương nhiên, đây là một hồi chuyện tình không có khả năng xảy ra.


- Cho nên bọn họ nghĩ muốn liều mạng, nghĩ muốn điên cuồng bạo phát một trận cuối cùng cho oanh liệt. Nhưng mà Quân đội Liên Bang từ đầu mãi vẫn không chịu cấp cho bọn họ cơ hội để mà liều mạng. Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên thật sự là quá lớn, khiến cho đám tàn binh Đế Quốc này nghĩ muốn chiến đấu chết đi một cách thống khoái nhưng cũng không thể được.


- Hiện tượng bão địa từ bùng nổ cùng với bão tuyết lớn đột ngột xảy ra, cực kỳ hiếm thấy. Lúc này mới cấp cho bọn họ một cái cơ hội chết đi một cách oanh liệt, một cách thống khoái. Cho nên bọn họ cũng không chỉ muốn ăn một cái Doanh đoàn của chúng ta, mà còn muốn kéo thêm một cái Doanh đoàn, thậm chí một cái Sư đoàn nào khác nữa của Liên Bang tiến đến. Cho dù rằng cuối cùng vẫn là thất bại, nhưng mà bọn họ cũng không hề tiếc, chỉ cầu cho những chiến sĩ của chúng ta có thể chết nhiều thêm được một chút.


Hứa Nhạc nhìn về phía đỉnh núi tuyết xa xa phía bên kia, trầm mặc mà lắng nghe Đội trưởng Lật Minh phân tích tình huống. Hắn nghĩ muốn trào phúng lòng nôn nóng muốn chết của đám người Đế Quốc kia, nhưng mà trong lòng cũng kỳ diệu bộc phát ra một tia hàn ý nhàn nhạt. Ở trên lãnh thổ Liên Bang, đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc cũng đã tàn nhẫn điên cuồng đến như thế… Nếu như sau này Liên Bang phát động tiến công về phía lãnh thổ của Đế Quốc, như vậy sẽ còn gặp phải những công kích khủng bố đến cỡ nào cơ chứ?


Tựa hồ nhìn ra được tình tự suy nghĩ lúc này của Hứa Nhạc, Đội trưởng Lật Minh thoáng có chút khinh thường nói:


- Không cần một phen nghĩ đám nhãi con Đế Quốc kia thành ra một cái gì đó quá đáng sợ. Nếu như là chúng ta gặp phải tình huống giống như bọn chúng lúc này, phỏng chừng chúng ta cũng sẽ lựa chọn cách làm như thế này thôi.


Hứa Nhạc trong lòng thoáng tự hỏi một lát, cuối cùng vẫn phải gật đầu mà thừa nhận lời suy luận này của Đội trưởng Lật Minh. Đang ở một nơi dị quốc tha hương, tình cảnh khẳng định phải chết không hề nghi ngờ. Trước mặt có vô số những địch nhân chiếm ưu thế trang bị tuyệt đối cùng với bổ túc trang bị cuồn cuộn không ngừng, phía sau cũng chỉ có một mảnh vũ trụ hạo hàn rộng lớn mênh mông cùng với một chuyến lữ hành về cố hương cực kỳ xa xôi nhưng không có cơ hội thực hiện kia, cũng không có chiến hạm… Đây là một loại cảm thụ tuyệt vọng dữ dội đến mức nào cơ chứ? Nếu đổi lại là chính bản thân mình, nói vậy chắc cũng sẽ phản ứng giống như thế mà thôi.


o0o


Trong không gian vũ trụ rộng lớn, cách mặt đất một khoảng cách 42331 thước, một chi Hạm đội vũ trụ do từ mười một chiếc Chiến hạm vũ trụ tạo thành đang phiêu phù không trọng lực trong không gian rộng lớn vô biên. Dưới bối cạnh vũ trụ rộng lớn không biết biên giới thế này, một chi Hạm đội vốn vô cùng đồ sộ nhìn qua hơi có chút cô đơn cùng với lạnh lùng.


Trong bố trí chiến lược của Quân đội Liên Bang, nhiệm vụ hàng đầu của chi Hạm đội Đế Quốc này chính là ngăn cản các chi Hạm đội Đế Quốc có thể bất ngờ từ trong các tinh vực hoang vu đi ra, hướng về phía ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc bên dưới mà tiến hành trợ giúp. Tuy rằng các chi Hạm đội Đế Quốc đường xa mà đến này vốn dĩ có trang bị kỹ thuật lạc hậu, hơn nữa sau khi trải qua một chuyến lữ trình xuyên tinh vực dài đằng đẳng sáu bảy năm trời cực kỳ hung hiểm, căn bản không có khả năng là đối thủ của Hạm đội Liên Bang. Nhưng mà vì để chấm dứt một cách hoàn mỹ lần hành động quân sự Thắng Lợi lần này, Quân đội Liên Bang vẫn như cũ đầu nhập vào đó sự tôn trọng cần thiết. Thậm chí ngay cả chi Hạm đội II vốn thường xuyên đóng trú tại Hành lang Gia Lý cũng đã bị điều đến khu vực tinh vực bên cạnh Tây Lâm. Cho nên các chi Hạm đội từng tiến hành đánh lén Hạm đội Đế Quốc trên không gian tinh hệ của ba khỏa tinh cầu đã rơi vào tay giặc kia, đại bộ phận cũng bị dời đi.


Trong một chiến Chiến hạm Chỉ huy của Hạm đội Liên Bang có một màu xám bạc, vừa từ trên khu vực tinh hệ của hành tinh 163 chuyển dời đến nơi này. Vị Trung Tướng Dịch Trường Thiên, Phó Tư lệnh của Quân khu I Quân đội Liên Bang, phụ trách chỉ huy hồi chiến đấu cuối cùng trên hành tinh 5460 đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Ông ta lạnh lùng thông qua cánh cửa sổ bên ngoài mạn tàu nhìn về phía khỏa tinh cầu đang tràn ngập màu sắc tiên minh bên dưới chiếc Chiến hạm, sau khi trầm mặc suy nghĩ một lát, nới xoay người lại nói với đám thuộc hạ bên dưới của mình, chậm rãi nói:


- Tất cả các chi bộ đội tham chiến ở bên ngoài khu vực 40 vĩ độ Bắc bán cầu, đình chỉ hoàn toàn công tác tiến công hiện thời, lập tức tập kết, hướng về phía khu vực bão địa từ bùng nổ mà tiến đến.


Đây là một gian phòng chỉ huy tác chiến vô cùng rộng lớn. Mười mấy gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp của Quân đội Liên Bang sau khi nghe được Dịch Phó Tư lệnh hạ mệnh lệnh, đều khẽ rùng mình một cái, rất nhanh trầm giọng đáp ứng.


- Cái tên lão tặc An Bố Lý kia nghĩ muốn liều mạng, tôi cũng không nghĩ sẽ cấp cho hắn bất cứ cơ hội liều mạng nào.


Ánh mắt Dịch Phó Tư lệnh khẽ cụp xuống, tiếp tục nói:


- Nói cho Đỗ Thiếu Khanh cùng với Vu Lâm Hải, hai Sư đoàn của bọn họ cách đó gần nhất. Động tác không cần phải quá chậm, cũng không cần phải quá ôn nhu hiền từ, cứ một phen đem nắm đấm mạnh nhất của mình mà nện xuống. Thậm chí ngay cả một lớp da giấy cuối cùng của đám Quân viễn chinh Đế Quốc cũng không được chừa lại.


- Vâng ạ!


Một gã quân nhân sĩ quan tham mưu cao cấp ngay bên cạnh ông ta rất nhanh tiến hành công tác ghi chép lại mệnh lệnh, nhìn về phía những số liệu quân lực dày đặc thể hiện trên màn hình máy vi tính quân dụng mini trước mặt, có chút do dự, hạ giọng nhắc nhở một câu:


- Căn cứ vào tính toán của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương Liên Bang, cơn bão địa từ bùng nổ kia còn kéo dài một khoảng thời gian nữa, đại khái là khoảng mười ngày đến mười lăm ngày nữa…


- Bão địa từ bùng nổ cùng với đánh giặc có quan hệ gì chứ?


Cặp lông mi hoa râm của Dịch Phó Tư lệnh khẽ nhướng lên một chút, nhìn về phía đám quân nhân sĩ quan thanh niên đang ngồi đầy trong đại sảnh chỉ huy, nói:


- Năm đó chúng ta ở trên hành tinh K2 bên lãnh thổ của Đế Quốc gặp phải cảnh núi lửa bùng nổ dữ dội, tầng điện ly xảy ra tình huống biến dị, thế nhưng mà chúng ta vẫn cứ tiến đánh oanh liệt như bình thường. Chẳng lẽ nói rằng các chi bộ đội hiện tại, không có sự bảo mẫu của Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương kia, liền biến thành những đầu bup bê vô dụng hay sao? Nếu là như vậy, trong tương lai nếu chúng ta đánh về phía bản thổ Đế Quốc thì làm sao bây giờ?


Cái vị Tướng quân đức cao vọng trọng này, vẻ mặt không hề lộ ra chút xíu vẻ hờn giận nào cả, trầm trọng hỏi:


- Hay là các người nghĩ rằng đám người Đế Quốc lúc đó sẽ khoan dung mà cho phép chúng ta ở trên lãnh thổ của bọn chúng chút thời gian để xây dựng mạng lưới theo dõi của Đệ Nhất Hiến Chương hay sao?


Các quân nhân sĩ quan bị Dịch Phó Tư lệnh giáo huấn, đều cúi đầu không dám nói gì, rất nhanh hướng về phía máy tính xách tay của chính mình mà đi đến, thông qua liên hệ với Máy vi tính Trung ương Cục Hiến Chương mà tiến hành các công tác thôi diễn chiến thuật, đồng thời đem mệnh lệnh của Phó Tư lệnh đại nhân của mình, hướng về phía các chi bộ đội các cấp trên bề mặt tinh cầu mà phát ra mệnh lệnh.


- Mới vừa nhận được hồi báo của Sư đoàn Thiết giáp 17, Doanh đoàn I của bọn họ hai ngày trước đã xuất phát tiến về phía đó. Trong vòng hai mươi mấy giờ trước đây đã bắt đầu tiến nhập vào trong khu vực bão địa từ bao phủ, mất đi liên hệ, tình trạng không rõ ràng…


Một gã quân nhân sĩ quan biểu tình vô cùng lo âu tiến đến, hạ thấp giọng báo cáo.


- Tốt lắm, bộ đội do Vu Lâm Hải chỉ huy, quả nhiên vẫn còn lưu lại phong cách chiến đấu của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũ… Ở vào loại thời điểm như thế này lại còn muốn chờ Bộ Tư Lệnh truyền mệnh lệnh xuống, đó thật sự là chuyện ngu xuẩn đến cực điểm mà. Nhưng mà biểu hiện lần này của Sư đoàn Thiết giáp 7, lại khiến cho tôi thật sự có chút thất vọng rồi.


Dịch Phó Tư lệnh khoanh tay xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía khỏa tinh cầu dưới chân mình, giương mắt nhìn về phiến khu vực màu trắng toát chói mắt ở khu vực đỉnh Cực Bắc của khỏa tinh cầu, trầm mặc không nói gì, tựa hồ căn bản không hề lo lắng cho chi bộ đội Thanh Long Sơn đang bị vây khốn kia cùng với Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 vừa mới tiến đến hỗ trợ sau đó, đã hoàn toàn mất đi tông tích kia. Còn về chuyện Hứa Nhạc đầu tiên tiến đến hỗ trợ kia… cũng không thể khiến cho biểu tình của hắn có bất cứ biến hóa nào cả.


Vị lão Tướng quân Đế Quốc ở trên mặt đất kia ý đồ muốn lợi dụng uy lực của thiên nhiên, tìm kiếm một cái kết cuộc lẫy lừng, nhưng mà đối với vị lão tướng Liên Bang dày dặn kinh nghiệm sa trường này mà nói, đây làm sao không phải là một lần cơ hội diễn tập tuyệt diệu cho tương lai tiến vào bản thổ Đế Quốc kia chứ?


Trong đại sảnh chỉ huy lúc này là một mảnh im lặng, chỉ có thanh âm điện lưu chậm rãi vang lên nhàn nhạt cùng với thanh âm của các đầu ngón tay ma xát với màn hình cảm ứng không ngừng vang lên. Ai cũng không hề chú ý đến, ở tại một góc nào đó trên màn hình lớn chính giữa khu đại sảnh kia, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vẫn cứ một mực rất nhanh tiến hành tính toán dị biến khí hậu trên bề mặt tinh cầu này. Nó không chỉ là tính toán các cơn bão địa từ bùng nổ cùng với bão tuyết khủng bố kia sẽ kéo dài thêm bao lâu nữa. Mà hơn nữa nó tựa hồ càng tính toán phân tích vì cái gì trên bề mặt khỏa tinh cầu này lại có thể xuất hiện vấn đề như vậy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK