Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như những chứng cứ này là hoàn toàn chính xác, như vậy, cái vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm giả dối đạo mạo kia, thanh danh trước mặt mấy trăm triệu dân chúng bên trong Liên Bang sẽ biến thành một đống hỗn độn, hơn nữa còn trực tiếp bị tầm nã bỏ tù, tiếp nhận sự thẩm tra và trừng phạt của Pháp luật Liên bang nữa.


Hứa Nhạc mở ra hai mắt, kinh ngạc nhìn mấy thứ hiện lên trên màn hình, trong lòng tràn ngập một thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, trong lòng thở dài một tiếng, lẩm bẩm:


- Tên lưu manh kia, cậu đến tột cùng làm thế nào có thể kiếm được mấy thứ này?


Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất trong những cái chứng cứ này chính là, những chỉ lệnh mà Văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm đưa ra lại cũng không để lại bất cứ chứng cứ nào cả. Bên trong những tài liệu ghi âm này, cũng không có thứ nào có thể tạo thành mối liên hệ giữa những thứ này với nhau. Thứ duy nhất có thể nói lên một số vấn đề chính là, trong bức ảnh chụp lại cảnh gã trung niên nhân mặc áo trắng bằng vải tổng hợp kia trao đổi với cô gái mái tóc vàng, có ghi chú vô cùng rõ ràng, cô gái đó chính là thư ký Hải Luân, thư ký riêng bên cạnh Nghị Viên Mạch Đức Lâm.


Ánh mắt Hứa Nhạc dần dần híp lại. Nếu như hắn nhớ không lầm, trong tin tức trên TV về chuyện khủng bố tập kích tại buổi biểu diễn mấy hôm trước, phía bên Văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm đã bất hạnh chết mất bảy nhân viên công tác. Trong số bảy người đó, có cô gái Hải Luân với mái tóc vàng hoe này.


Tựa hồ như những bức ảnh chụp trong kiện tài liệu kia, đã có thể chứng minh được chuyện Nghị Viên Mạch Đức Lâm cùng với hai sự kiện thảm án điên cuồng khủng khiếp kia là có quan hệ với nhau. Nhưng mà những bức hình này nếu đem lên trên tòa án, phỏng chừng cũng không tạo thành tác dụng gì đáng kể. Huống chi hiện tại Mạch Đức Lâm thân là đối tượng ứng cử cho chức Phó Tổng Thống Liên Bang, trước khi cuộc Tổng tuyển cử kết thúc, sẽ được miễn cho một số quyền tư pháp nào đó. Nếu như muốn làm cho Ủy Ban Quản Lý Liên Bang vì chuyện này mà đặc biệt thành lập một tổ điều tra riêng, tựa hồ là có chút hơi khó khăn.


Hắn nhìn lướt lại một lần nữa những tài liệu tự khai kia, khẽ day day thái dương một chút, cố gắng đem sự hưng phấn cùng với kích động trong lòng dần dần bình ổn lại.


Đúng vậy, những cái chứng cứ này cũng không đủ để khiến cho Nghị Viên Mạch Đức Lâm đi vào chỗ chết, nhưng cũng có thể nói là một kết quả vô cùng khả quan rồi. Một chuyện cũ vô cùng hợp lý, đủ để các cử tri bên trong Liên Bang sinh ra một nghi vấn về vị Nghị Viên Mạch Đức Lâm vốn đáng kính kia. Mà nếu như bên phía Chính phủ Liên Bang nắm được những chứng cứ này, với năng lực cực kỳ cường đại của Chính phủ, không có khả năng không tra ra được một số chứng cứ quan trọng hơn nữa.


Hắn có thể tưởng tượng ra được, Thi công tử vì để đạt được những tài liệu cực kỳ quí giá này, đã hao tổn biết bao nhiêu tinh lực cùng với mạo hiểm phiêu lưu đến thế nào.


Cái gã trung niên nhân mặc áo bằng vải tổng hợp cùng với cái gã thương nhân tại Nam Khoa Châu đã khai báo toàn bộ thông tin kia, đại khái đã chết trong tay của Thi Thanh Hải. Thế nhưng đối phó với những kẻ chuyên nghiệp kia, sự điều tra phán xét của Liên Bang, sự tra hỏi của Cục Hình Sự Liên bang, cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên bọn họ còn sống hay không cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.


Cái sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu kia, Văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm là nhận được tin tình báo từ phía Trương Tiểu Manh, sau đó lại thông qua cái gã trung niên nhân mặc áo trắng bằng vải tổng hợp kia, giao cho một gã quân nhân nào đó.


Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ híp lại một chút, nghĩ thầm nếu như chuyện này cần đưa lên đến tòa án, thì bản thân mình có thể đứng ra làm chứng cho chuyện trước đó, nhưng mà những chuyện sau đó thì chứng cứ ở đâu?


Bên trong những tài liệu cùng với những ghi chú của Thi Thanh Hải, có ghi ra rõ ràng, trong những tên quân nhân đã tự sát của Quân Khu II, cũng không có đối tượng quân nhân mà tên trung niên nhân kia đã tiến hành móc nối liên lạc. Tên quân nhân kia tựa hồ là đang phục vụ cho một vị Nghị Viên nào đó... Nhưng mà trong Ủy Ban Quản Lý Liên Bang có vô số Nghị Viên, còn có các Nghị Viên các châu nữa, làm sao có thể tra ra kẻ đó là ai được?


Hứa Nhạc nhìn những chứng cứ trên màn hình máy tính xách tay kia, trong lòng sinh ra rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn tựa hồ có thể tận mắt nhìn ra, Thi Thanh Hải vì để tìm được mấy thứ này, đã ẩn nấp bên trong bóng tối, rình rập giống như là một con báo săn vật, chờ đợi cơ hội, rồi đánh một cú lôi đình... sau đó mới dùng những thủ pháp tàn nhẫn, bức ra cái đáp án mà bọn họ đã chờ đợi rất lâu rồi này.


Thi công tử lúc này đại khái lại một lần nữa biến mất trong bóng đêm, hắn là đang chờ đợi phản ứng từ phía Chính phủ Liên Bang, hay là đang tiếp tục đi thăm dò tên quân nhân kia, hay là đang lạnh lùng nhìn cái khuôn mặt tràn ngập sự bi thương cùng với tinh thần trọng nghĩa cao độ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm bên trên những tấm áp-phích tranh cử dán khắp Liên Bang kia?


Hứa Nhạc tin tưởng rằng về bản chất, hắn và Thi Thanh Hải thực chất đều là cùng một loại người. Hắn hiểu rõ ràng nếu như trong tương lai, Mạch Đức Lâm nếu như không nhận được sự phán xét và trừng phạt đích đáng của Liên Bang, bọn họ có lẽ cũng sẽ không hẹn mà cùng đứng ra đảm đương vai trò của vị quan tòa công minh kia.


Địa vị của một người sẽ ảnh hưởng rất lớn đến mức độ tin tưởng của những lời mà người đó nói. Lời nói của một gã đào phạm của Liên Bang, tự nhiên sẽ không khiến cho bất cứ ai tin tưởng, cho nên Thi Thanh Hải mới đem những thứ này chuyển lại cho Hứa Nhạc. Đương nhiên, trước khi con robot thế hệ mới kia xuất hiện trước mặt công chúng của Liên Bang, lời nói của Hứa Nhạc, thật sự cũng sẽ không có quá nhiều phân lượng, chỉ có điều là Thi Thanh Hải biết rõ, bản thân Hứa Nhạc có những con đường riêng mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết rõ.


Hứa Nhạc đóng máy tính xách tay lại, cầm điện thoại di động lên, bấm gọi một số, sau đó nói:


- Xin chào! Trong tay của tôi có mấy thứ, có lẽ phía bên anh sẽ cảm thấy hứng thú đó.


Bên kia đầu dây điện thoại truyền đến thanh âm vĩnh viễn lúc nào cũng bình tĩnh của Trầm thư ký:


- Có cần gặp mặt trực tiếp không?


- Cần!


Trầm thư ký nói qua điện thoại một địa điểm, hẹn rõ thời gian gặp mặt.


Trước khi cúp điện thoại, Hứa Nhạc còn nói thêm:


- Đây là những thứ mà một anh em tốt của tôi đã đổi mạng để lấy về, tôi hy vọng anh có thể sử dụng tốt nó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK