Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một khẩu súng tự động đang im lặng nằm trên tảng đá lớn ngay ở bên chân của hắn!

Tiếng súng lại một lần nữa vang lên!

Hai mươi bảy giây đồng hồ sau đó, phần thắt lưng của Đạt Văn Tây lại một lần nữa trúng đạn. Hắn xem đây như là cái giá phải trả cho việc giết chết ba gã cao thủ của Tiểu đội chiến đấu đặc biệt trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí. Sau đó hắn giống hệt như một đầu mãnh hổ sau khi bị thương, rít gào phẫn nộ, phóng vọt vào khu vực rừng rậm phía sau lưng mình!

Ban ngành điều tra đặc biệt của Liên Bang cùng với tiểu tổ trinh sát hỗ trợ, tổng cộng mười bốn người đi đến khu vực rừng rậm của Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR tiến hành hỗ trợ, khi quay trở về chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa cũng không thể nào mang về đối tượng mà bọn họ muốn thẩm tra. Bởi vì cái sự kiện đấu súng phát sinh vào buổi tối đêm hôm đó, cùng với sự trốn chết của Đạt Văn Tây, toàn bộ điều này đã khiến cho khu căn cứ phải ồ lên một mảnh kinh ngạc.

Căn cứ vào lời khai của những người sống sót thuộc Tiểu đội chiến đấu trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí cùng với Tiểu đội trinh sát hỗ trợ kia, bên phía Bộ Tư lệnh Quân đội Liên Bang rất nhanh đã xác định mức độ nghiêm trọng của sự kiện huyết tinh lần này, ngay sau đó một vài đại cơ cấu bên trong hệ thống Quân pháp đã trong khoảng thời gian nhanh nhất bắt đầu tiến nhập điều tra chi tiết. Mục tiêu điều tra của bọn họ chính là toàn bộ Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, còn có tất cả những quân nhân sĩ quan binh lính có mối quan hệ thân thiết cùng với Đạt Văn Tây!

Chứng cứ đưa ra quả thật là vô cùng xác thực, khiến cho người khác nghe qua phải cực kỳ sợ hãi. Còn đám quân nhân sĩ quan cùng với binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới bị mời vào phòng thẩm vấn uống trà suốt mấy ngày liền, thế nhưng cũng không hề sinh ra quá nhiều tình tự phẫn nộ hay là oán hận nào cả. Bọn họ chỉ là ngơ ngẩn thất thố cùng với không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà cái tên gia hỏa Đạt Văn Tây kia lại làm ra những chuyện tình không thể nào hiểu nổi này?

Trung tướng Hồ Liên lạnh lùng giương mắt nhìn chằm chằm vào Sư Đoàn trưởng Hách Lôi ở trước mặt mình, phất phất tay ngăn cản những câu chất vấn không ngừng của tên gia hỏa này, lạnh giọng nói:

- Tôi chỉ cần cậu giải thích cho tôi biết, vì cái gì khi đội hỗ trợ tiến đến, bộ hạ của cậu lại làm ra những phản ứng kịch liệt đến như thế? Nếu như nói hắn đối kháng với công tác điều tra chính là bởi vì hắn không thể nào bình tĩnh được về mặt cảm xúc, như vậy thì cậu giải thích như thế nào về việc cái tên đào binh này lại có đảm lượng hướng về phía đồng đội mà nổ súng?

Đám râu quai nón rậm rạp dưới cằm của Hách Lôi trong mấy ngày gần đây đã trở nên rất nhanh rối tung, hắn trừng lớn cặp mắt đã tràn ngập tơ máu đỏ rực của mình, nói:

- Tướng quân, Đạt Văn Tây là một gã quân nhân sĩ quan căn bản cực kỳ vĩ đại. Tuy rằng tôi thừa nhận rằng cảm giác kỷ luật của hắn quả thật là có chút vấn đề, nhưng mà tôi dám cam đoan rằng cái tên gia hỏa đó tuyệt đối sẽ không bao giờ lãnh huyết đến mức đám hướng về phía đồng đội mà nổ súng đâu! Chuyện tình này khẳng định là có sự hiểu lầm nào đó!

Nghe được hai chữ hiểu lầm từ trong miệng của Hách Lôi, tia rét lạnh sâu trong đôi mắt của Trung tướng Hồ Liên nhất thời trở nên nồng đậm hơn rất nhiều. Hắn ta xoay người cầm lấy bản ghi chép tư liệu hiện trường, hung hăng ném thẳng vào mặt của Hách Lôi, gầm rú thét lên:

- Hiểu lầm? Chính cậu tự mình đọc đi, dùng một khẩu súng tự động, một phen đem ba gã đội viên Tiểu đội chiến đấu đặc chủng biến thành một tổ ong vò vẽ, đây là là hiểu lầm hay sao?

Vị quan viên Chủ nhiệm Bối Lý của Cục Hiến Chương kia, từ đầu cho đến giờ mãi vẫn luôn im lặng đứng trầm mặc ở một góc phòng, nhìn thấy một đám quân nhân sĩ quan không ngừng liên tục tiến vào văn phòng Bộ Tham Mưu tiến hành biện hộ cho tên đào binh kia, sau đó lại nhìn thấy Trung tướng Hồ Liên một phen đem đám người kia đều mắng thành một đống phân chó thối hoắc. Lúc này hắn ta đột nhiên tiến tới trước, từ trong cái túi áo quân trang lấy ra một con chíp vi mạch nhỏ bé, nhìn thẳng vào mặt của Hách Lôi, nhẹ giọng nói:

- Sư Đoàn trưởng Hách Lôi, căn cứ vào công tác truy tung chíp vi mạch nhân thể từ bên phía Cục Hiến Chương, thì hiện tại Đạt Văn Tây đã bị trọng thương, lúc này đang hướng về phía khu vực Thu Diệp Nguyên mà bỏ chạy. Căn cứ vào sự phán đoán của tiểu tổ điều tra, thì hắn chuẩn bị phản bội, gia nhập sang phía Đế Quốc bên kia!

Hách Lôi cực kỳ phẫn nộ, hung hăng nhào tới chụp lấy cổ áo của vị Chủ nhiệm Bối Lý, nhấc hắn lên cao, gầm rú nói:

- Phản bội cái con mẹ mày! Nếu như không phải là đám chó chết các người muốn quậy Đông quậy Tây như vậy, thì bộ đội của lão tử như thế nào lại xảy ra chuyện như thế này?

- Nếu như không phải là đã phản bộ, như vậy cái gã đào binh kia vì cái gì lại trực chỉ theo hướng Thu Diệp Nguyên mà bỏ chạy chứ?

Trung tướng Hồ Liên lại một lần nữa cầm nguyên xấp tài liệu truy tung theo con chíp vi mạch nhân thể kia quẳng thẳng về phía Hách Lôi, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Kỳ thật cái gọi là con đường bỏ chạy này cũng không phải là vấn đề quan trọng. Ngay tại khoảnh khắc khi mà hắn dám can đảm hướng về phía chiến hữu mà nổ súng, thì hắn cũng đã là một gã phản bội rồi!

Sư Đoàn trưởng Hách Lôi cực kỳ mỏi mệt, theo thói quen khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, sau đó đưa tay lên xoa xoa cặp mắt một chút. Hiện tại hắn căn bản cũng không biết phải nói gì nữa, phải thay thuộc cấp của mình biện hộ như thế nào cho đúng. Hắn chỉ cảm thấy những chỗ mà ánh mắt mình có thể nhìn thấy, toàn bộ cũng chỉ là một mảnh mơ hồ mông lung nhòe nhoẹt mà thôi…

o0o

- Thà rằng nổ súng phản kháng chứ cũng không chịu quay trở về tiếp nhận điều tra… Xem ra cái chi Tiểu đội NTR kia quả thật là có vấn đề a! Càng khiến cho tôi cảm thấy cảnh giác hơn nữa chính là, cái gã đào binh tên Đạt Văn Tây kia có phải là đã nhận ra được chuyện gì đó rồi không? Hệ thống định vị của Cục Hiến Chương cũng chỉ có thể bao trùm đến khu vực hai mươi km vuông ở mặt Đông của phiến rừng rậm mà thôi. Chỉ cần đi xuyên qua phiến sơn lĩnh kia rồi, thì sẽ không thể tìm được bất cứ tín hiệu phản hồi nào nữa cả. Chúng ta phán đoán là hắn đang chạy thẳng về phía Thu Diệp Nguyên, gần sát với khu vực chiến khu Đế Quốc, thế nhưng cũng rất có thể là do hắn muốn men theo khu vực chân núi mà chạy đến khu vực phía Tây mà thôi!

Chủ nhiệm Bối Lý đưa tay kéo kéo một chút bộ quân trang của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí ôm quá sát người của hắn, không chút thoải mái, khẽ cau mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới đưa tay chỉ vào một chỗ nào đó trên tấm bản đồ điện tử, nói:

- Nếu như khu Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR ở bên đây vẫn còn chưa có bị đám người Đế Quốc phá hủy, hẳn là nằm ở trong phiến sơn cốc này! Gã đào binh Đạt Văn Tây kia rất có thể là muốn chạy đến nơi đó, cùng với đám đội viên của hắn tụ hợp!

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía bàn làm việc đặt giữa phòng, chỉ nhìn thấy Trung tướng Hồ Liên đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, liền nhịn không được theo bản năng ho khan hai tiếng, sau đó mới tiếp tục nói:

- Bên trong khu Doanh địa Số 1 của Tiểu đội NTR vốn bố trí tổng cộng mười bốn gã đội viên, trong đó có bốn gã là thành viên cũ của Tiểu đội 7… Càng phiền phức hơn nữa chính là, cái gã chuyên gia điện tử tên Cố Tích Phong kia cũng chính là đang ở nơi đó!

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ liếc mắt về phía trước, phát hiện ra Trung tướng Hồ Liên vẫn như cũ vẻ mặt không một chút biểu tình nào cả, không thể hiện chút ý tứ có lắng nghe, trong lòng Chủ nhiệm Bối Lý khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục giới thiệu về thành tích của Cố Tích Phong:

- Cái gã quân nhân này chính là chuyên gia điện tử chiến địa ưu tú nhất của toàn bộ Quân đội Liên Bang. Hơn nữa thứ mà hắn am hiểu nhất chính là bố trí mạng lưới bom điện từ cực kỳ quỷ dị trong địa hình tác chiến rừng rậm. Năm đó khi người của Sư đoàn Thiết giáp 17 tại tòa nhà Bộ Tài Chính ở gần Quảng trường Hiến Chương tại Đặc khu Thủ Đô bắt giữ hắn, thì hắn đã vừa vặn hoàn thành công tác lắp đặt trang bị có khả năng làm nổ tung hoàn toàn tòa nhà Bộ Tài Chính! Cũng may là lúc đó hắn vẫn chưa kích hoạt hệ thống gây nổ! Cuối cùng nhờ có lão Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải liều mạng một phen tiến hành bảo lãnh hắn, mới có thể bảo vệ được hắn khỏi đứng trước Tòa án Quân sự, chỉ là bị giáng cấp toàn diện, trở về một gã binh nhất, bị sung quân đến Ban Bếp Núc thuộc bộ phận hậu cần của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới. Nhưng mà năng lực của tên quân nhân này tuyệt đối không thể xem thường được.

Nghe đến đây, rốt cuộc Trung tướng Hồ Liên cũng chậm rãi mở hai mắt ra, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Cho dù là một gã phần tử khủng bố lợi hại nhất đi chăng nữa, thì đang bị vây giữa chiến trường đơn độc, không một chút tiếp ứng, hắn có năng lực tạo thành được chút uy hiếp nào cơ chứ?

- Thế nhưng vạn nhất nếu như Tiểu đội NTR vẫn còn lưu trữ lại vài loại trang bị nào đó thì làm sao bây giờ? Nếu như gã Đạt Văn Tây kia cùng với Cố Tích Phong và đám Tiểu đội NTR hội họp với nhau thì phải làm sao bây giờ?

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nhíu mày, nhỏ nhẹ hỏi:

- Nếu như để cho Tiểu đội NTR phát giác ra dụng ý thật sự của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

- Hiện tại đang có một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang cấp bậc Thượng úy vừa lâm trận bỏ trốn, lại còn cực kỳ lãnh huyết bắn chết mấy gã chiến sĩ Liên Bang nữa. Bất luận là nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, hắn cũng là một gã phản đồ!

Nghe ba câu hỏi nếu như liên tiếp của Chủ nhiệm Bối Lý, Trung tướng Hồ Liên dùng ngữ khí ghét cay ghét đắng, khẽ nhướng nhẹ đuôi lông mày, trầm giọng khiển trách:

- Công tác thẩm tra cùng với tìm kiếm ra những phần tử bất ổn trong Quân đội là chức trách của ban ngành điều tra liên hợp các người. Công tác đuổi bắt quân nhân bỏ trốn cũng là thuộc bổn phận công việc của các người. Chuyện tình này Bộ Tham Mưu Quân đội chúng ta sẽ không quản đến! Dụng ý ư? Có dụng ý gì cơ chứ?

Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nhếch môi lên một chút, hai tay khẽ dang ra, nghĩ muốn nói vài câu biện bạch gì đó, thế nhưng cuối cùng lại cũng không biết phải nói như thế nào mới đúng.

- Việc bắt đầu ở nơi nào thì cứ việc chấm dứt ở nơi đó mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên đứng thẳng người lên, nhìn thẳng về phía Chủ nhiệm Bối Lý, không một chút khách sáo lớn giọng khiển trách:

- Một khi phiền toái là do các người gây ra, như vậy thì các người phải nhanh chóng giải quyết nó đi. Mặc kệ các người giải trình như thế nào đi chăng nữa, thì ở trong mắt mọi người, cũng chỉ có thể là do Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí muốn đối phó với Tiểu đội NTR, hoặc là nói muốn đối phó với Tiểu đội 7 cũ mà thôi, chứ không phải là Quân đội Liên Bang muốn đối phó!

- Cái này có phải là một hồi âm mưu hay không? Sự thật như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng quan trọng. Nhưng mà tôi có thể khẳng định nói cho ông biết một chuyện, bên trong Quân đội của tôi đang có rất nhiều người đều cho rằng đây chính là một hồi âm mưu do chính ban ngành điều tra liên hợp các người, chính là đám gia hỏa thích ra vẻ, đem thêu cái đồ án ánh mắt màu đỏ khó coi trên cánh tay các người bố trí ra mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên làm ra động tác trấn an, đưa tay khẽ vỗ vỗ nhẹ lên bả vai phải đã sớm trầm xuống đến tận cùng của Chủ nhiệm Bối Lý, lạnh nhạt nói:

- Một khi đã là một hồi âm mưu, như vậy thì cũng không thể gặp ánh sáng được. Một khi đã bắt đầu rồi, thì nhất định phải chấm dứt nhanh chóng một chút. Tiểu đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lần này đến đây tổng cộng năm trăm người, bây giờ lập tức phái hết đi đến khu vực chiến khu Tây Nam tuần tra cẩn thận một chút đi, có lẽ sẽ có thể tìm được đối tượng truy nã của các người đó. Nếu như vận khí tốt một chút, các người thậm chí còn có thể đụng tới được Tiểu tổ NTR kia nữa đó!

Nghe thấy những lời nói đó, Chủ nhiệm Bối Lý cũng không cách nào tiếp tục bảo trì sự bình tĩnh được nữa. Tuy rằng bản thân hắn là một nhân viên điều tra cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa lại còn nắm trong tay một quyền hạn cực kỳ cao cấp, đủ để khiến cho hắn có tư cách đạm mạc nhìn ngắm hết thảy mọi thức trên đời này. Nhưng mà chính mắt nhìn thấy cái tràng âm mưu lớn nhất tại tiền tuyến hiện tại cứ như vậy mà đập thẳng xuống đầu mình, nếu như không có ý đồ mạnh mẽ giãy dụa một phen, như vậy thì cũng chỉ có kết quả là đầu mình đổ máu mà thôi!

- Tổng Tư lệnh, chức năng của chúng ta chỉ là phụ trách tiến hành điều tra, không có phụ trách tác chiến.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng không một chút biểu tình của vị Tướng quân trước mặt mình, biết rằng chỉ bằng vào những lời này căn bản không thể nào thuyết phục nổi vị sĩ quan chỉ huy cao nhất tại tiền tuyến này. Hắn đưa tay cởi bỏ cái nút áo cổ chật chội đến mức khiến cho chính mình sắp không thể hô hấp nổi nữa, khẩn trương thở dốc dồn dập mất tiếng, sau đó mới nói:

- Hơn nữa phải làm thế nào để đám Tiểu đội NTR kia câm miệng đây? Nếu như bọn chúng đều đã chết dưới những họng súng của đám người Đế Quốc, như vậy thì không sao cả. Nhưng mà vạn nhất bọn họ vẫn còn sống thì phải làm sao đây?

- Đông Phương Ngọc kia hiện tại vẫn còn đang ở trong Tiểu đội NTR kia, tuy rằng hắn sớm không phải là Doanh Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7, nhưng mà bên trong Quân đội ai ai mà chẳng biết, hắn ta chính là cánh tay mặt của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh! Chúng ta làm thế nào hướng Đỗ Thiếu Khanh mà giải thích đây?

Hắn có ý đồ muốn dùng cái tên kia để cho đối phương cảm thấy kiêng kỵ, nhưng mà hắn căn bản không thể dự đoán được, Tướng quân Hồ Liên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nói:

- Thân là Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến Liên Bang, tôi chỉ cần phải giải thích với Chủ tịch Lý Tại Đạo mà thôi! Còn về phần Tướng quân Đỗ Thiếu Khanh sẽ có phản ứng như thế nào, tôi không cần quan tâm đến, mà tôi cũng thật không cần để ý đến hắn.

Chủ nhiệm Bối Lý trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, những tia hào quang sâu kín bên trong cặp mắt dần dần biến thành một tia quang mang lạnh lùng bình tĩnh trầm mặc. Hắn khẽ cắn răng, cẩn thận cân nhắc mọi chuyện.

Trung tướng Hồ Liên, chính là nhân vật trung thành tuyệt đối đối với Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang Lý Tại Đạo. Căn cứ vào một sự trung thành cường nhiệt một cách dị dạng nào đó, hắn âm thầm quyết định tiến hành thanh tẩy sạch sẽ một lần toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới.

Tướng quân Hồ Liên kiên trì cho rằng chỉ có thanh tẩy đi cái mùi vị thối hoắc của Hứa Nhạc cùng với đám đội viên Tiểu đội 7 khốn kiếp kia, hơn nữa lại còn cả một mảnh khí tức tản mạn kiêu ngạo bất tuân của đám quan binh cũ của Sư đoàn Thiết giáp 17 kia, mới có thể khiến cho chi hùng binh Liên Bang này có được đầy đủ tư cách hồi phục lại những vinh quang ở trong tay người do hắn sắp xếp vào, đứng giữa chiến địa quơ cờ múa may, một lần nữa trở thành lá cờ hùng vĩ vĩnh viễn không đổi của Phí Thành Lý Gia.

Chủ nhiệm Bối Lý, quan viên cao cấp của Cục Hiến Chương Liên Bang, đương nhiệm thượng cấp cao cấp nhất của ban ngành điều tra đặc biệt của Chính phủ Liên Bang thường trú tại tiền tuyến. Hắn ta cực kỳ trung thành với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ. Lần hành động này thế nhưng lại không nhận được bất cứ mệnh lệnh nào để mà hiến dâng tính mạng cho Chính phủ Liên Bang cả. Hắn ta tiến hành công tác thẩm tra đối với Tiểu đội NTR, phần lớn trình độ là do căn cứ vào một loại bản năng nào đó mà thôi.

Đối với cái cơ cấu bí mật này mà nói, điều tra, thẩm lý, đe dọa, tra tấn, tẩy trừ, chính là công tác tiến hành thiết yếu nhất để duy trì sự sinh tồn của đám bọn họ, chính là trụ cột nhất để bọn hắn sinh tồn. Nếu như không làm những chuyện tình này, vậy thì bọn họ còn tác dụng gì để mà tồn tại trên thế giới này nữa chứ?

Mục tiêu của lần hành động này chính là một gã đào phạm, một cái doanh địa rất có thể là đã bị phá hủy mất rồi, một chi Tiểu đội NTR nhân số chỉ có đúng bảy mươi người, hơn nữa hẳn là toàn bộ đều đã bỏ mình hết rồi. Đối với bọn họ mà nói, cái này thật sự chỉ là một cái việc nhỏ mà thôi!

Trung tướng Hồ Liên cùng với Chủ nhiệm Bối Lý kỳ thật đều là những người có trí tuệ tuyệt vời, bằng không cũng không có khả năng ngồi lên những vị trí nắm giữ quyền lực quan trọng đến như thế. Nhưng mà một khi bọn họ đã có ý đồ muốn nhúng tay vào những lĩnh vực mà chính mình tuyệt đối không am hiểu…

Một vị Tướng quân lại không đi chơi đùa với sa bàn, tiến hành thôi diễn quân sự, lại muốn đi chơi đùa thủ đoạn chính trị. Một gã quan viên của Cục Hiến Chương lại không đi chơi đùa với những danh sách số liệu bên trong các cỗ máy vi tính mạnh mẽ, đi ngẩn người giương mắt nhìn mạng lưới Đệ Nhất Hiến Chương mà lại nghĩ muốn ý đồ giống như một gã thương nhân vậy, cân nhắc chuyện lợi hại này nọ. Như vậy thì cũng chỉ là có thể dùng hai chữ ngu xuẩn để hình dung mà thôi!

Một cái việc nhỏ này đã sắp sửa diễn biến thành một cái đại sự. Hơn nữa tất cả những người đương sự đang có mặt trên Tinh cầu Mặc Hoa vào giờ phút này, cũng đều không có bất cứ kẻ nào đoán trước được mức độ ảnh hưởng sâu xa của chuyện tình này đến cuối cùng là như thế nào…

Đạt Văn Tây ở giữa núi rừng, đơn giản băng bó cái bụng đầy máu, gian nan trốn chết. Cố Tích Phong ở trong Doanh địa Số 1, nương theo ánh nắng sớm đọc bản hướng dẫn trình tự cách thức chế biến món thịt protein tổng hợp năng lượng cao. Một đám quân nhân binh lính Liên Bang cả người toàn là bụi bặm chui ra khỏi hầm ngầm, khẽ nheo mắt nhìn ánh dương quang lạ lẫm trên phiến thành thị Tát Nhiệt xa lạ kia. Bọn họ dùng cái họng súng tối om nhắm thẳng về phía hai gã tù binh Đế Quốc đang nâng cáng phía trước.

Trong một tràng kiến trúc nào đó sâu dưới lòng đất, có một vị lão nhân Đế Quốc phi thường suy yếu đang an ủi cô cháu gái nhỏ đang khóc lóc của chính mình. Phía cuối một ngõ tắt nhỏ yên lặng nào đó, mấy đầu chó hoang đang tham lam tranh đoạt những mảnh thi thể tàn phá của nhân loại.

Bên ngoài mấy cái quảng trường lớn, một gã nam nhân mặc trên người một kiện trang phục có đồ án Cặp Mắt Ti Hí, trên lưng đeo một bọc hành lý khá nặng nề, trầm mặc mà cảnh giác đi xuyên qua phiến thành thị chằng chịt những tòa kiến trúc tàn phá, lặng lẽ truy tìm mục tiêu của chính mình.

Tất cả mọi người đều không hay biết câu chuyện sẽ tiếp tục phát triển như thế nào, vận mệnh sẽ có sự sắp đặt xảo ngộ như thế nào, sau này mọi người sẽ lâm vào những sự lựa chọn như thế nào. Mà những sự lựa chọn này, đến tột cùng sẽ mang đến những sự thay đổi như thế nào đối với cái thế giới này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK