Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng khóc vừa cất lên, Lý Cuồng Nhân nhất thời liền trở nên khẩn trương. Lúc trước ở trong phòng bệnh trò chuyện với Trâu Úc, vì sợ đánh thức đứa nhỏ, nên hắn cố hết khả năng của mình, mới có thể đem cái thanh âm có thể làm vỡ cả thủy tinh của hắn mà đè ép xuống, không ngờ là, đứa nhỏ này chung quy lại nhạy cảm như vậy, vẫn bị đánh thức. Hắn thoáng bối rối một chút, rồi mới nói với Trâu Úc:


- Ba ngày trước anh nghe được tin của em, anh năn nỉ mãi ông nội mới cho phép anh đến đây một chuyến. Tối nay anh nhất định phải quay trở về Phí Thành.


Lý Cuồng Nhân đứng lên, đội cái mũ quân đội, hai tay khẽ kéo nhẹ vành nón một chút, sau đó cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:


- Em nên cố gắng bảo trọng, nếu có vấn đề gì, gọi điện thoại cho anh.


Hứa Nhạc đích thân tiễn hắn ra đến cửa. Tên quân nhân đứng gác bên ngoài kia cũng không có giống như lần trước vậy, tâm tình khẩn trương, mà quay lại, sau khi hô lớn một tiếng nghiêm, kèm theo một cú chào theo nghi thức quân đội, cao giọng nói:


- Báo cáo, trực thăng quân đội đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.


Lý Cuồng Nhân hung hăng trừng mắt nhìn gã thuộc cấp kia, tức giận mười phần mà nói:


- Nhỏ họng một chút được không? Biểu diễn cái gì mà biểu diễn? Chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ đang ngủ à?


Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nhủ thầm, hình như là thanh âm của ngươi tựa hồ còn lớn hơn cả hắn nữa. Lúc trước ở trong phòng bệnh, hắn đã phát hiện ra cái gã Lý Cuồng Nhân này có lẽ là điên cuồng thô bạo, âm lệ tàn nhẫn, nhưng mà đối với Trâu Úc thật sự là không tệ, thậm chí biểu hiện bên ngoài lại vô cùng để ý đến Lưu Hỏa... Suy nghĩ đến điểm này, hắn đối với gã truyền nhân của Phí Thành Lý Gia này cũng có chút thiện cảm một chút.


Nhưng mà đúng ngay lúc này, Lý Cuồng Nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hai tay chắp lại phía sau, nói:


- Tôi nói rồi, tôi muốn đánh chết anh.


Hứa Nhạc nhìn ra một tia điên cuồng bên trong cặp mắt trong suốt của Lý Cuồng Nhân, khẽ mỉm cười, sau đó nói:


- Tôi chưa từng nghe nói...


Lý Cuồng Nhân thân hình khô ngô cường tráng, chỉ mới 16 tuổi nhưng đã cao hơn Hứa Nhạc nửa cái đầu. Hắn từ trên nhìn xuống cái gương mặt nhìn qua thập phần chán ghét của Hứa Nhạc, khinh thường nói một câu:


- Bây giờ anh nghe rồi đó.


Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm lại hắn, một lúc sau mới đột nhiên mở miệng nói:


- Yết hầu còn đau không?


Ánh mắt Lý Cuồng Nhân đột nhiên híp lại, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bên trong cái hành lang im lặng này mà ra tay với Hứa Nhạc. Từ sau đêm đó ở Lâm Viên, hắn đã biết được cái gã Thiếu Úy văn phòng nhìn bình thường không có gì nổi bật này, thực chất lại có năng lực thực chiến mạnh mẽ không hề thua kém gì mình. Nhưng mà cái hơi thở thiết huyết đã rất nhiều năm qua bồi dưỡng trên chiến trường, cùng với tính tình giết người không nháy mắt của mình, khiến cho Lý Cuồng Nhân căn bản là không biết hai chữ nể sợ viết như thế nào. Hắn thậm chí còn cho rằng đêm đó tại Lâm Viên, chẳng qua là do bản thân mình qua khinh địch mà thôi.


Chẳng qua là tối hôm đó sau ba cú đấm mãnh liệt, Hứa Nhạc bị chấn cho chân răng rướm máu, còn Lý Cuồng Nhân thì yết hầu giống như bị dao cắt, ho ra máu... Nhân vật đánh khắp Quân đội vô địch thủ, chung quy là vẫn thua một trận.


Một câu hỏi nhàn nhạt của Hứa Nhạc, đã nói ra chỗ yếu hại nhất của Lý Cuồng Nhân.


Lý Cuồng Nhân trầm mặt một lúc, xoay người bỏ đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK