Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lông mày Mạch Đức Lâm bắt đầu chau lại, hắn quát lớn:


- Bên an ninh các người làm ăn kiểu gì vậy?


- Là do tôi không làm tròn bổn phận Nhưng trên đỉnh núi phía đông bắc vẫn còn một tay súng bắn tỉa nữa.


Viên quân nhân cố gắng nói thật nhanh:


- Bất luận là đi đường hầm hay lên máy bay trực thăng lúc này đều rất nguy hiểm. Tay súng bắn tỉa ấy chắc chắn chỉ còn chờ giây phút đó mà thôi.


- Vũ khí bình thường của Quân đội Liên Bang chắc chắn không thể bắn xa được như vậy.


Hẳn vẫn tiếp tục phân tích:


- Tôi đoán có lẽ hắn dùng khẩu ACWW, ủy viên, tôi đề nghị lúc này chúng ta nên ở yên trong phòng. Theo như những gì vừa được báo về thì quân cứu viện bên ngoài khu nhà đang tới. Đối phương dù sao cũng chỉ có một người, chắc chắn sẽ không vào được bên trong căn phòng này đâu.


- Vậy tại sao hắn có thể vào được khu nhà?


Viên thư ký lập tức phản bác, rồi quay sang phía nghị viên run rẩy đề nghị:


- Nhất định người đó vẫn còn có đồng bọn khác bên ngoài giúp đỡ. Nghị viên tiên sinh, hay là chúng ta cứ đi đi. Tay súng ngoài kìa dù sao cũng đã bị lộ, cục Đặc Cần chắc chắn sẽ cho người xử lý hắn.


- Phản ứng của cục Đặc Cần đương nhiên là không chậm. Nhưng những kẻ được cử đi xử lý tên xạ thủ phải mất một khoảng thời gian nữa mới tới được. Vấn đề then chốt ở đây là đám đặc công đó có làm ăn được gì hay không?


Viên quân nhân liêc nhìn gã thư ký rồi nghiêm người hành lễ với Mạch Đức Lâm:


- Đồng chí nghị viên, hãy tin vào lực lượng và quyết tâm của chúng tôi. Hơn nữa văn phòng còn có phòng an toàn. Đây mới chính là nơi an toàn


- Ừ.


Mạch Đức Lâm chẳng phải suy nghĩ lâu, đồng ý ngay với ý kiến đó. Chầm chậm ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, nhìn những hình ảnh về buổi lễ nhậm chức trên TY, Hắn mệt mỏi nói:


- Cậu dám chắc chứ?


- Tôi dám chắc.


Viên quân nhân trầm giọng nói:


- Gã đó hiện đang bị bao vây ở cổng vào khu Đông Tam, tất cả mọi người đều đã dồn hết về đấy rồi. Cho dù hắn có là Lý Thất Phu thì cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.


0O0


Sau đợt bắn thứ nhất, Thi Thanh Hải nhanh chóng ôm khẩu ACWW nặng nề cùng một loạt những thiết bị khác chạy tuốt xuống chân núi.


Hắn biết vị trí của mình sớm đã bị lộ rồi, đối phương nhất định sẽ cho người lên truy tìm. Việc xuống núi không phải là hắn muốn thay đổi vị trí ngắm bắn mà vì hắn đã quyết định sẽ thay đổi vai diễn ngày hôm nay, trở thành trợ thủ cho cái tên điên trong khu nhà kia.


Hơi thở dồn dập, bước chân nặng nề, Thi Thanh Hải lao như bay về phía trước. Hắn biết khẩu ACWW trong tay chẳng thể quyết định thắng thua. Cũng như con robot MX đời mới chẳng thể quyết định được thắng thua giữa Liên Bang và Đế Quốc. Những đặc công của cục Đặc Cần được huấn luyện để trở thành lá chắn đạn cho Liên Bang. Chỉ dựa vào một khẩu súng thì làm sao có thể xuyên thủng được bọn họ?


Lúc nãy Thi Thanh Hải đã cầm chân cục Đặc Cần được hai phút, điều này càng xoáy sâu thêm vào lỗ hổng thiếu tin tưởng giữa văn phòng Mạch Đức Lâm và bên phía cục Đặc Cần.


Nhưng gã đội trưởng cục Đặc Cần đã kịp phát hiện ra sai lầm của mình. Bây giờ bọn chúng nhất định đang đồng loạt tiến vào trong tòa nhà.


Trên thực tế, mọi chuyện cũng không khác những gì Thi Thanh Hải nghĩ là mấy. Cái bóng thần chết không thể ngăn được bước chân của đám đặc công cục Đặc Cần. Trong thời gian hắn chạy xuống núi thì mười mấy tên đặc công đã kịp xông vào Cơ Kim Hội chuẩn bị chặn đứng đường lui của Hứa Nhạc, hơn nữa đám vệ sĩ của Công ty bảo an cũng đang bám sát theo cục Đặc Cần.


Một luồng khí lạnh tràn xuống chân núi, tiếng chíu chíu của khẩu Tạp Yến đã dừng hẳn, thay vào đó là những tiếng súng dày đặc của đối phương. Lòng Thi Thanh Hải cũng chùng xuống.


Sau khi đã chọn được vị trí thích hợp, hắn lắp đặt lại khẩu ACWW rồi bắt đầu di chuyển cò súng. Nòng súng khổng lồ không có lửa, chỉ có khói.


Hai vệt khói dài bay thẳng lên tầng 3 Cơ Kim Hội, xuyên qua lớp kính thủy tinh, rơi xuống.


Giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy có chút hối hận. Mặc dù đúng là có chút khó khăn thật nhưng cũng nên làm cái gì kiểu như đạn trái phá thì mới hợp chứ.


oOo


Lối đi tăm tối đầy bụi bặm, bốn phía thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng súng. ống thông hơi kim loại cũng đã bị xuyên mấy lỗ đạn, đầy những tia sáng trắng trắng xiên xiên. Khung cảnh cực kỳ không chân thực


Hứa Nhạc kéo theo balo, bò dọc theo đường ống thông hơi. Thiết kế ống thông hơi trong Cơ Kim Hội này rất đáng sợ, tuyệt đối không để cho kẻ đột nhập có cơ hội luồn lách khắp nơi.


Mạch Đức Lâm dù là một quân nhân mạnh mẽ nhưng vấn đề an toàn cũng được hắn suy tính vô cùng thấu đáo.


Máu vẫn liên tục rỉ ra từ vết thương, hòa với tro bụi thành một dạng keo bên bết. Việc này chẳng khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy thoải mái chút nào.


Hít một hơi thật sâu, hắn cố bò thật nhanh chẳng thèm để ý đến chuyện vết thương và những tiếng động mình tạo ra có thể làm lộ tung tích. Trên thực tế, hắn vẫn đang lẩn trốn trong phạm vi khu Đông Tam nhưng lại chẳng có cách nào loại bỏ được làn súng đạn dày đặc nơi này. Trên thực tế hắn vẫn chưa muốn từ bỏ mọi chuyện mà rời khỏi đây.


Thoát ta khỏi ống thông hơi, một cơn đau buốt ào đến khi hắn vô tình chạm chân trái xuống đất Đây là khu uống trà, tạm thời thì bây giờ vẫn chưa có ai đến.


Hứa Nhạc ngồi dựa vào máy bán café, thở gấp mấy cái, lúc này hắn mới có thời gian quan sát chỗ mình vừa trúng đạn.


Lúc nãy ở khu Đông Tam, hắn bị phục kích bởi những phần tử vũ trang cực mạnh thân cận của Mạch Đức Lâm. Liền ngay sau đó, đám đặc công và chừng 30 tên vệ sĩ cũng xông vào tòa nhà. Nếu như không phải là hắn đã kịp thời ném ra 4 quả lựu đạn khói tạm thời tạo ra cảnh hỗn loạn thì có lẽ giờ này hắn vẫn chưa thoái được khỏi chỗ đó.


Bỏ đi rồi sao? Không phải bên ngoài vẫn toàn những tên súng ống đầy mình. Chỉ cần hắn ló đầu ra là sẽ được nhận vô số viên đạn.


Mất một lúc Hứa Nhạc mới loại bỏ được cảm giác đau đớn bên đùi trái. Trên người vẫn còn hai chỗ nữa bị đau. Hắn cúi đầu nhìn. Ống quần bên trái đã bị xé toạc. Một mảnh đạn vỡ trực tiếp cứa ngang qua chân hắn, ngay dưới đầu gối. May mà mảnh đạn đó không cứa vào đầu gối, nếu không thì bây giờ hắn đừng hòng đi lại được.


Còn ở bụng, viên đạn hình trùy găm chặt trong lớp áo lót bên trong. Lực tác động quá lớn khiến cho viên đạn hai ly bị biến dạng, ép chặt vào tựa như cái đinh trộn bạch kim hay đính trên quần áo phụ nữ


Hứa Nhạc khẽ nhăn mặt ra sức nhổ viên đạn. Chỗ bị thương đau buốt không biết xương cốt có bị sao không nữa. Nếu như không có chiếc áo chống đạn cứng rắn của Công ty Tịnh Thủy thì e rằng giờ này hắn đã đi gặp Kiều Trì Tạp Lâm rồi. Vừa thoái được khỏi tay thần chết, vậy mà sao trong lòng hắn chẳng thấy vui vẻ chút nào.


Hẳn hít một hơi thật sâu, điều động tất cả phần nhiệt lượng đang bừng bừng trong cơ thể mình. Đặc biệt là ép cho phần cơ chỗ đùi bị thương phải co lại, làm cho vết thương càng thêm đau đớn,máu tuôn ra xối xả.


Nhưng liền ngay sau đó, không hiểu vì lý do gì, vết thương cứ trắng dần trắng dần rồi chẳng thấy máu chảy ra thêm nữa


Lúc này, bên ngoài bàn trà bỗng truyền đen một tiếng động nhẹ. Hứa Nhạc nắm chặt khẩu Tạp Yến trong tay, cúi đầu lắng nghe. Mặc dù vẫn chưa xác định được cụ thể có bao nhiêu người nhưng chắc rằng số lượng cũng không ít. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK