Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì cái gì lại phải chiến đấu, chính là bởi vì địch nhân vẫn còn ở nơi đó!

Đây chính là một câu danh ngôn của Tiểu đội 7 năm đó đã từng làm rung động toàn bộ Liên Bang, chỉ có điều gã Lan Hiểu Long năm xưa đứng trên bục nhận Giải thưởng Tinh Vân nói ra câu nói nổi tiếng này, hiện tại sớm đã công thành danh toại, không còn đứng ở tiền tuyến nữa rồi.

Vì cái gì phải đi leo núi? Bởi vì núi chính là vẫn còn ở nơi đó!

Đây chính là một câu danh ngôn nạm vàng, là tín điều trong lòng của rất nhiều người mạo hiểm, vô cùng được tôn sùng. Nhưng mà khi đám người Hùng Lâm Tuyền nhìn thấy tòa núi cao ngất, vách đá cheo leo không nơi nào bám víu đang đứng sừng sững giữa bầu trời hoàng hôn có chút hôn ám kia, nhìn thấy những vách núi mạo hiểm gập gềnh bị những đám mây trắng cắt ngang giữa chừng kia, lại nghe được cái câu nói trực tiếp do Hứa Nhạc nói ra để mà so sánh, trong lòng ngực thế nhưng lại hoàn toàn không sinh ra được chút xíu nào nhiệt huyết cả.

Hầu Tử móc trong túi ra quyển sổ tay chiến thuật điện tử, hướng tới mọi người xung quanh thông báo độ cao so với mực nước biển của ngọn núi cao vút này, sau đó khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:

- Hơn phân nửa phần trên của ngọn núi cao này hoàn toàn vừa vặn nằm ở phía trên tầng mây bình lưu, các khỏa vệ tinh quân sự trên không trung có thể vô cùng rõ ràng phát hiện ra mọi động tĩnh xuất hiện bên trên đó. Nếu như chúng ta muốn lén băng ngang qua nó, như vậy cũng chỉ có thể là đi vào buổi tối mà thôi, hơn nữa vẫn như cũ chấp nhận sự phiêu lưu mạo hiểm phi thường lớn.

Độ cao của ngọn núi này quả thật là có chút kinh người, huống chi lại là sờ soạng leo lên vào buổi tối như vậy, trình độ nguy hiểm của nó thậm chí còn nâng cao thêm một bậc nữa. Đám đội viên quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc, tuy rằng không có trực tiếp mở miệng phản đối, nhưng mà sự do dự trong ánh mắt của mọi người đã biểu lộ rõ ràng tình tự của bọn họ.

- Chúng ta băng ngang qua đỉnh ngọn núi cao này, đương nhiên cũng không phải là bởi vì nó đứng ở nơi đó khiến cho tôi nhìn thấy không vừa mắt, nói thế nào cũng muốn đi lên giẫm cho mấy cái…

Cảm nhận được cảm xúc khẩn trương ngờ vực vô căn cứ tràn ngập trong vẻ ngoài trầm mặc của đám người xung quanh mình, Hứa Nhạc mở miệng nói một câu chê cười không chút nào thú vị, đưa tay chỉ thẳng lên ngọn tuyết phong kia, nói:

- Chính là bởi vì ngoại trừ biện pháp trực tiếp băng ngang qua nó, chúng ta tìm không ra được bất cứ biện pháp nào khác cả. Những địa phương cách xa sự nguy hiểm đến từ tự nhiên, thông thường chính là nơi dễ dàng gặp phải những sự nguy hiểm đến từ chính đồng loại của mình nhất!

- Ba năm không gặp, không ngờ Lão đại cậu như thế nào lại biến thành một gã triết học gia tam lưu như thế này vậy?

Hùng Lâm Tuyền khẽ cau mày, hạ giọng lẩm bẩm nói, sau đó từ trong cái ba lô hành quân sau lưng mình lấy ra một tấm bản đồ điện tử tinh vi, bắt đầu tìm kiếm một con đường leo núi tương đối an toàn nhất. Cười nhạo là một chuyện, thế nhưng chấp hành nhiệm vụ lại là một chuyện hoàn toàn khác.

o0o

Cái ngọn núi cao mà cực kỳ hiểm trở sừng sững nằm ngay bên cạnh khu vực khai thác mỏ ở phía Tây Nam Tinh cầu Mặc Hoa này cũng không có tên rõ ràng, độ cao so với mặt nước biển ước chừng khoảng hơn sáu cây số, dọc theo vách núi nhìn qua cũng không có quá nhiều những thực vật xanh biếc, mà chỉ là một loại đá núi nham thạch màu xám đen giống như màu của tro núi lửa, trong lòng núi cũng không có bất cứ khoáng sản nào cả, căn bản không có bất cứ tiềm năng gì để mà khai thác cả. Đám người Đế Quốc đã từng ở trên khỏa Tinh cầu này đào móc các loại quặng graphit cường độ cao, trong suốt mấy ngàn năm nay cũng chưa từng chân chính quẳng ném ánh mắt để ý đến ngọn núi cao này.

Cuối cùng đội ngũ bọn họ cũng lựa chọn mục tiêu là một con đường sơn đạo dốc nằm phía bên trái của ngọn núi đá vô danh này, đ chính xác của nó khoảng chừng 5,4 km. Tuyến đường di chuyển của con đường này tương đối mà nói thì an toàn hơn một chút, hơn nữa độ dốc cũng không quá cao.

Khí hậu trên khu vực sườn núi này quả thật có chút dị thường, trên con đường sơn đạo gập gềnh có chút gian nan khó khăn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những rừng cây lá thấp dọc theo con đường sơn đạo gập gềnh, rốt cuộc cũng đã đi ra khỏi khu vực bị bao phủ bởi đám sương mù quỷ dị kia, đám người bọn họ liền đi vào bên trong một tầng mây giữa lưng chừng núi chẳng biết là dày bao nhiêu thước.

Đám đội viên đã từng dày dặn kinh nghiêm chiến trường thủy chung nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, vì cái gì mà trận chiến đấu thảm thiết này, lại có thể một phen đem cả tầng mây cũng đều áp bách xuống đến khu vực thấp đến như thế này.

Nếu như cấp cho Hứa Nhạc thêm một chút thời gian nữa, thì hắn đại khái có thể thông qua một số con đường đặc biệt nào khác mà mơ hồ tính toán ra, một phen đem số lượng đạn dược mà song phương đầu nhập vào, những số liệu điện từ loạn lưu cùng với cái loại hiện tượng thiên văn kỳ dị này mà cấu thành nên một cái công thức nào đó.

Nhưng mà lúc này thì hai tay của hắn đang nắm chặt lấy một đầu cáng cứu thương, giương mắt nhìn chằm chằm vào con đường sơn đạo dốc đứng gập gềnh bên dưới, mồ hôi không ngừng nhỏ xuống từng giọt từng giọt lớn, căn bản vốn không có tinh lực để đi làm những cái công tác nhàm chán như thế này.

Nếu như đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 đã được dưỡng thần nghỉ ngơi cẩn thận lâu ngày, vừa mới tiến vào chiến trường tác chiến, thì dùng thời gian một đêm dài mà bám víu lên trên đỉnh của ngọn núi đá này, cũng không phải là một chuyện tình gì quá mức khó khăn cả. Nhưng mà hiện tại cái chi đội ngũ NTR này đã ở tại chiến khu Tây Nam trốn chết quá nhiều ngày, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi rồi.

Trang bị trên người của đám đội viên bị thương nhẹ toàn bộ đều đã được các đội viên khác tiếp nhận thay cho rồi, Bảo La vốn dĩ cùng với tên tù binh Đế Quốc quá cố kia phụ trách khiêng cáng cho Đông Phương Ngọc, hiện tại sớm đã kiệt lực, chỉ có thể đủ khả năng tự mình di chuyển mà thôi, cho nên trách nhiệm khiêng cáng cứu thương chuyển sang cho Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền.

Hai người Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền chính là hai người có thể lực cường hãn nhất trong đội ngũ, trên vai của bọn họ còn khiêng thêm năm sáu khẩu súng ống hỏa lực mạnh cực kỳ nặng nề nữa, cả người nhìn qua giống hệt như là hai con nhím đang chỉa lông cứng rắn ra khắp bốn phía xung quanh, hơn nữa trên người lại còn bị gắn thêm vô số trái cây đủ loại hình dạng nữa.

Đám đội cứ như vậy trầm mặc hành tẩu trên đường, luôn luôn duy trì khoảng cách giữa người đầu tiên và người cuối cùng không quá hai mươi thước. Không có bất cứ ai mở miệng nói chuyện, không hề có ai đàm tiếp, tiết kiệm hết thảy mọi thể lực có thể tiết kiệm.

Cũng không có bất cứ người nào có ý nịnh nọt hoặc là có lòng yêu thương ý đồ muốn tiếp nhận những khẩu súng nặng nề trên lưng Hứa Nhạc cùng với Hùng Lâm Tuyền cả, bởi vì đây chính là một hồi trốn chết, đây chính là chiến đấu, cái mà mọi người cần phải làm chính là bảo trì tối đa hiệu suất của toàn bộ tiểu đội.

Con đường sơn đạo này càng ngày càng dốc hơn, càng thêm gập gềnh, thậm chí đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn gọi là con đường nữa. Chi đội ngũ chỉ là bám lấy bất cứ những khe hở nào xuất hiện dọc theo phần vách núi thẳng đứng có màu xám đen của núi lửa lâu ngày. Nhiệt độ không khí xung quanh thân thể bọn họ cũng càng ngày càng giảm xuống mãnh liệt, những tiếng thở dốc của đám đội viên cũng càng ngày càng nặng nề hơn. Những luồng hơi thở ra khỏi miệng, mũi bọn họ dần dần biến thành những mảnh sương trắng nồng đậm.

Sau khi leo dọc lên sườn núi khoảng chừng hơn bảy km, trên sườn núi thẳng đứng có một khối tảng đá lớn nhô ra khỏi sườn núi, chi đội ngũ dừng lại trên tảng đá lớn này để bổ sung một chút dinh dưỡng cùng với nước uống, đồng thời cũng nghỉ ngơi khôi phục lại một chút thể lực.

Hứa Nhạc đón lấy cái ghi đông nước bằng inox quân dụng, nhấm lấy hai ngụm, sau đó đưa trả lại cho Hùng Lâm Tuyền ngay bên cạnh mình. Thông qua ánh sáng của ngọn đèn dò ường cự ly gần gắn ngay phía trước cái mũ giáp trên đầu mình, hắn nhìn về phía đám sương mỳ càng ngày càng dày đặc phía trên sườn núi, mở miệng hỏi:

- Còn bao lâu nữa thì có thể đi ra khỏi tầng mây này?

- Rất nhanh thôi!

Hùng Lâm Tuyền đưa tay gạt đi mớ mồ hôi đổ đầy trên vầng trán lạnh như băng của chính mình, từ trong cái ba lô hành quân sau lưng mình lấy ra một tấm chăn tự động tăng nhiệt độ quân dụng đắp lên trên người Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng cứu thương bên cạnh mình, nhàn nhạt nói:

- Vấn đề chính là dựa theo biểu đồ địa hình đo đạc được trong bản đồ quân dụng mà nói, thì con đường phía trên so với hiện tại khẳng định sẽ dốc hơn rất nhiều lần, hơn nữa cực kỳ có khả năng còn có tuyết phủ nữa… Hiện tại chúng ta còn có thể vừa nâng cáng vừa di chuyển, thế nhưng một lát nữa khẳng định sẽ không có biện pháp nào nữa!

- Chúng ta vác lên lưng mà đi!

Hứa Nhạc liếm liếm nhẹ cặp môi đã có chút khô cạn của mình, không một chút do dự, nói:

- Hai người chúng ta luân phiên nhau vác cáng cứu thương! Hơn nữa cậu cũng cần phải để ý một chút việc giữ ấm thân thể cho đám đội viên, nhất là mấy gã bị thương đó. Tuyệt đối không thể để xảy ra vấn đề gì.

Hùng Lâm Tuyền gật gật đầu, cũng không nói ra bất cứ lời dị nghị hay là nghi hoặc gì cả, tuy rằng trên lưng vác theo một gã quân nhân trọng thương lao lên một ngọn núi vừa cao vừa dốc vừa hiểm trở như thế này, khẳng định là sẽ phải gánh vác một sự phiêu lưu mạo hiểm với trình độ nhất định, nhưng mà hắn thật sự vô cùng quen thuộc với việc dựa theo mệnh lệnh của Lão đại mà làm việc, hơn nữa lại còn phi thường kiêu ngạo với loại tín nhiệm này.

Trên cái cáng cứu thương ngay sau lưng hai người, Đông Phương Ngọc có chút gian nan nâng cánh tay phải lên, kéo kéo một chút tấm chăn quân dụng đang dần dần gia tăng nhiệt độ trên người mình lên một chút. Nghe được đoạn đối thoại này giữa hai người, hắn tựa hồ như muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng chung quy cuối cùng cũng không nói gì cả, chỉ là trầm mặc cố gắng nhấm nuốt một chút thức ăn dinh dưỡng tổng hợp đóng gói sẵn.

o0o

Rời khỏi khu vực đá núi lửa một mảnh màu xám đen dày dặc mây mù, quả nhiên rốt cuộc cũng tìm không ra được con đường thông đạo có sẵn nào nữa. Gã Hầu Tử am hiểu nhất việc leo trèo, phụ trách tiến hành dò đường trên khu vực núi đá cheo leo mới. Hắn dùng cái đèn phát ra ánh sáng huỳnh quang gắn ngay sau thắt lưng mình để mà đánh dấu phương vị, còn đám đội viên còn lại thì cẩn cẩn thận thận di chuyển từng chút một theo sau lưng hắn, bất cứ thời khắc nào cũng cực kỳ chú ý để không giẫm phải vào khoảng không, ngã xuống phần vực sâu tối đen vô tận ngay bên cạnh phần sườn núi cheo leo ngất ngưỡng này.

Cái cáng cứu thương sau khi gỡ bỏ hết thảy các loại thiết bị cấp cứu dịch áp cần thiết, đã bị quẳng lại trên tảng đá lớn nhô ra bên cạnh vách núi bên dưới kia, Hứa Nhạc một phen đem đám súng ống hỏa lực cao nặng nề sau lưng chuyển sang phía trước ngực mình, dùng hai cái đay đeo hành quân chắc chắn một phen buộc toàn thân Đông Phương Ngọc gắt gao lại phía sau lưng mình, đi theo ngay sau lưng của Bảo La, bất cứ thời khắc nào cũng để ý đến mỗi một động tác của tiểu tử kia, nhằm tránh xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.

Hùng Lâm Tuyền là người đi phía cuối cùng của chi đội ngũ, ngay sau lưng của Hứa Nhạc. Đúng lúc này hắn chợt cao giọng nói vọng lên:

- Đi thêm khoảng chừng trăm thước nữa thì đổi người!

Tay phải của Hứa Nhạc ghim thật sâu vào bên trong cái khe nứt lớn trên vách núi, kêu khẽ một tiếng rướn người leo lên, nhưng cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào.

o0o

Cũng gần đến khoảng thời gian dựa theo tính toán ban đầu, ở trên cái vách núi đá cheo leo kia di chuyển không bao lâu nữa, chi đội ngũ liền xuyên qua được khu vực bị bao phủ đầy những mây mù dày đặc, đi tới được bên dưới bầu trời đêm sáng sủa. Tuy rằng thời gian tiêu hao của bọn họ thật sự cũng không quá dài, nhưng mà một đoạn đường di chuyển này quả thật cũng đặc biệt gian nguy.

Ánh trăng sáng tròn vành vạnh màu trắng tươi trên bầu trời, giờ phút này vẫn còn nằm ở tận đầu bên kia của đường chân trời, bị tầng mây dày dặc che giấu đại bộ phận ánh sáng chiếu rọi xuống, thế nhưng phía trên vách núi đá này vẫn như cũ phi thường sáng ngời, bởi vì trên trời vẫn còn đầy đủ ánh tinh quang sáng rọi.

Đám đội viên vốn đang cực kỳ mỏi mệt chợt gặp lại vách tường đá cheo leo trở nên sáng rọi một màu trắng toát như thế này, bọn họ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy bên trên bầu trời trong vắt thuần một màu đen tuyền, đang treo trên đó vô số những ngôi sao lóe sáng rực rỡ. Bọn họ nhẹ nhàng khẽ nheo cặp mắt lại một chút, một phen ngắm nhìn ánh sáng tinh quang chiếu rọi lên trên vách núi, cũng như chiếu rọi thẳng lên trên thân thể vô cùng mỏi mệt của đám người đang bám lên trên vách núi này.

Phong cảnh này nhìn qua quả thật vô cùng mỹ lệ, ánh sáng tinh quang quả thật không hề có bất cứ sự cố kỵ nào cả, không màng đến danh lợi, những thương thế mỏi mệt trong thân thể của đám đội viên, những khí tức khói thuốc súng cùng với sự chết lặng bên trong vô số các tràng chiến đấu mang lại, phảng phất như là trong khoảnh khắc này đã bị quẳng ném hết vào trong khoảng không rồi.

Bọn họ phi thường nguyện ý cứ như vậy mà nhìn ngắm ánh sáng tinh quang vùi vào trong giấc ngủ, không bao giờ nguyện ý nâng lên hai chân đã sớm mỏi nhừ của chính mình lên nữa, không muốn hướng lên trên phần vách núi cheo leo phủ đầy tuyết đọng nguy hiểm mà leo lên nữa, mà nguyện ý quay trở lại lại bên trong phiến mây sẫm màu dày đặc bên dưới hơn.

Hứa Nhạc đưa mắt nhìn lên bầu trời tràn ngập ánh sao bên trên kia, khẽ nheo nhẹ cặp mắt ti hí của mình, vỗ nhẹ mấy cái lên trên đầu vai có chút gầy yếu của Bảo La ngay trước người mình, ý bảo hắn tiếp tục tiến lên trên, sau đó hạ thấp giọng, ra mệnh lệnh:

- Tiếp tục leo lên!

Phần vách núi đá này càng ngày càng cheo leo dốc đứng hơn, thể lực của đám đội viên đã sớm đến bên cạnh bờ vực hỏng mất rồi, nhưng mà hắn quyết không thể cho phép đám đội viên ngừng lại nghỉ ngơi chút nào, bởi vì nơi này có độ cao so với mặt nước biển quả thật chênh lệch rất lớn, nhiệt độ lại rất thấp, một khi dừng lại không cử động thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề.

Càng nguy hiểm hơn nữa chính là, đồng thời khi mà ánh sáng chiếu rọi lên trên con đường phía trước của bọn họ, thì những khỏa vệ tinh quân sự ở bên ngoài tầng khí quyển kia cũng thật dễ dàng phát hiện ra bọn họ.

- Thay đổi người đi!

Thanh âm thở hào hển của Hùng Lâm Tuyền vang lên, hắn chầm chậm leo lên đến gần chỗ của Hứa Nhạc, ôm lấy chân của hắn, nói:

- Cậu đã một phen di chuyển quá quãng đường định mức rất nhiều rồi, dù sao cũng nên phân lại cho tôi một chút chứ?

Hứa Nhạc quay đầu lại, nhìn hắn nở nụ cười rạng rõ, hai hàm răng sáng lóa chỉnh tề trong miệng hắn dưới ánh tinh quang chiếu rọi càng trở nên trắng noãn hơn rất nhiều, nói:

- Chờ đến thời điểm khi nào mà tôi cũng thở hào hển giống như là cậu vậy, thì cậu hãy đến mà đổi người.

Đông Phương Ngọc đang bị buộc chặt trên lưng của Hứa Nhạc, trong lần leo núi cực khổ này chính là người nhẹ nhàng duy nhất trong đám. Nhưng mà nhiệt độ cực thấp trên sườn núi này cộng với những xốc nảy mỗi lần Hứa Nhạc leo trèo cũng khiến cho hắn cảm giác cực kỳ khó chịu. Chỉ có điều là hắn cũng không nghĩ muốn làm ảnh hưởng đến việc leo núi của cả đội ngũ, cho nên suốt đường đi vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào. Thậm chí ngay cả thời điểm khi mà chỗ miệng vết thương trên bụng hắn truyền đến cảm giác đau đớn xé rách cực kỳ kịch liệt, hắn cũng chỉ là một phen nhăn tít cặp mày, chắn chặt răng lại, tùy tiện để cho chỗ chân răng của mình bởi vì chắn lại quá chặt mà tươm máu chảy ra khóe miệng, cũng không chịu phát ra bất cứ thanh âm rên rỉ nào cả.

Nhưng mà lúc này nghe được những lời nói của Hứa Nhạc, rốt cuộc hắn nhịn không được khẽ nhếch miệng lên một cái, dùng hai bàn tay duy nhất có thể di động khẽ nắm thật chặt cái tấm mền tăng nhiệt tự động quấn trên người mình, mở miệng cười nhạo nói:

- Cái tên gia hỏa này thích ra vẻ, vậy thì Đại Hùng cậu cứ việc để mặc cho hắn tiếp tục ra vẻ đi.

Hứa Nhạc cũng chẳng thèm để ý gì đến những lời trêu chọc của Đông Phương Ngọc, thả nhanh cước bộ đi theo sau lưng của Bảo La, bắt đầu gian nan leo lên. Những khẩu súng ống hỏa lực cao nặng nề phía trước ngực của hắn giống như là những thanh phong linh cùng gắn chung một chỗ với nhau vậy, lung lay qua lại, va chạm lẫn nhau, phát ra thanh âm lanh canh thanh thúy, đặc biệt có vẻ phi thường có tiết tấu.

o0o

Trải qua thời gian hơn một tiếng đồng hồ bám víu leo trèo trên vách núi cheo leo, chi tiểu đội cô đọc đã bị tất cả hai phương xem như là địch nhân này, rốt cuộc cũng thành công leo lên được một động khẩu hiếm có dấu vết người trên ngọn núi vô danh kia.

Bên trong cái động khẩu độ cao so với mặt nước biển lên đến hơn năm ngàn thước, mật độ dưỡng khí đã xuống đến mức cực kỳ thấp, nhưng mà chi đội ngũ này vẫn như cũ nghênh đón một trận hoan hô nhẹ không thể nào áp lực xuống nổi. Đám đội viên sớm đã mỏi mệt đến cực điểm, lúc này trên mặt ai nấy cũng đều lộ ra một nụ cười đầy vẻ cuồng nhiệt. Bọn họ gian nan đi thẳng vào bên trong cái động khẩu nông trên vách núi, căn bản không để ý đến mớ băng tuyết dính đầy bên dưới mặt đá của căn động khẩu kia, cứ như vậy mà ngã chỏng vó nằm dài xuống dưới nghỉ ngơi.

Có được phần đỉnh động khẩu bằng đá che đậy lại, cho nên cũng không cần phải lo lắng bị các vệ tinh quân sự trên bầu khí quyển bên ngoài phát hiện ra, vì thế Hùng Lâm Tuyền cũng không có ngăn cản đám đội viên cuồng nhiệt hoan hô cùng với tê liệt ngã rạp xuống nghỉ ngơi Hắn chỉ là hít thật sâu một ngụm khẩu khí, cố gắng xua đuổi đi cảm giác mỏi mệt bên trong bụng của chính mình, bắt đầu cấp phát khẩu phần thức ăn tổng hợp cho đám đội viên.

Hứa Nhạc một phen đem Đông Phương Ngọc cùng với mấy cây súng hỏa lực cao nặng nề kia chất thành thành một đống trong một góc sạch sẽ bên trong cái động khẩu này, tiếp nhận một phần thức ăn tổng hợp do Hùng Lâm Tuyền đưa qua. Theo những nhãn hiệu đánh dấu bên trên thanh thức ăn tổng hợp này, phát hiện ra không ngờ lại là phần thức ăn cấp dưỡng của Quân đội Đế Quốc, lúc này mới chợt nhớ tới bọn họ đã trốn chết bên trong Chiến khu Tây Nam này suốt hai tháng trời rồi, những phần cấp dưỡng trước đây khẳng định cũng sớm đã không còn nữa.

Tùy tiện nhai nuốt một chút thanh thức ăn tổng hợp năng lượng cao chuyên dùng cho quân đội, Hứa Nhạc đi đến bên cạnh Bảo La, hạ giọng nói mấy câu gì đó, sau đó nhấc lên cái ba lô hành quân của chính mình, hướng về phía bên ngoài động khẩu nhỏ mà đi tới.

Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ngồi một bên giúp Hầu Tử thay lại một chút băng dính chỗ vết thương phía sau lưng của hắn, nghi hoặc liếc mắt nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhạc, không hiểu đến tột cùng Hứa Nhạc đang muốn làm cái gì. Phải biết rằng hiện tại xuất hiện bên dưới ánh sáng tinh quang thêm một giây đồng hồ thôi, cũng liền rất có thể mang đến cho chi đội ngũ bọn họ càng nhiều sự nguy hiểm a!

Cũng giống hệt như chi tiểu đội cô độc mỏi mệt giữa lòng địch nhân này, ánh trăng sáng trên bầu trời của Tinh cầu Mặc Hoa này đồng dạng vô cùng gian nan chậm rãi leo lên, cũng rốt cuộc đột phá được sự phong tỏa của tầng mây xám đen kịt ở lưng chừng trời, bay thẳng lên trên bầu trời đêm trong xanh thăm thẳm, đem ánh sáng sao trời bốn phía xung quanh nhất thời che lấp hết lại.

Ánh trăng chiếu rọi xuống trên bầu trời vẫn như cũ vô cùng trong trẻo, nhưng lại pha lẫn thêm một chút lạnh lùng, từ bên trên tầng khí quyển tà tà rơi thẳng xuống, đem toàn bộ cái động khẩu nhỏ đọng đầy tuyết trên vách núi cheo leo chiếu rọi thành một mảnh trong trẻo. Xa xa hơn ở bên ngoài cái động nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh trăng pha lẫn với vô số những mây mù dày đặc không ngừng nhảy múa, hóa thành một màn hình ảnh huyền ảo phi thường kỳ quái.

Không biết có được bao nhiêu người có thể tận mắt nhìn thấy được một màn cảnh tượng mây mù cùng với ánh trăng cùng nhau nhảy múa giữa đêm khuya cực kỳ hiếm thấy như thế này, thế nhưng Hứa Nhạc đi ra khỏi cái động khẩu nhỏ này cũng không phải là bởi vì đi thưởng cảnh. Hắn giẫm lên trên vách núi đá trong bóng đêm, đi đến bên cạnh vách đá cheo leo thì liền dừng lại cước bộ, đứng ở giữa bóng đêm, một phen đem cái ba lô hành quân trong tay mình ném thẳng xuống dưới mặt đất tràn ngập ánh trăng.

Những ngón tay dài nhỏ mà ổn định của hắn, rất nhanh tiến hành điều chỉnh các thiết bị bên trong ba lô, lại còn cực kỳ chăm chú lắng nghe những thanh âm điện báo có chút rè rè khó nghe từ trong tai mình truyền đến, dùng một loại tiết tấu cố định, chậm rãi không ngừng hướng về phía khoảng không bên trên, xoay chuyển liên tục xác định phương hướng. Rốt cuộc cuối cùng hắn cũng nghe được một thanh âm bình thường quả thật phi thường ghét cay ghét đắng, nhưng hiện tại lại có vẻ đặc biệt dễ nghe:

- Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi ở nơi này! Tôi chính là đang ở nơi này…

Bên tai nghe được thanh âm không ngừng lặp đi lặp lại một cách nhàm chán của Phỉ Lợi Phổ, Hứa Nhạc nhịn không được khẽ nhíu nhẹ cặp mày rậm rạp, hạ thấp giọng khiển trách một tiếng:

- Này, ông chính là đang phát băng ghi âm hay là đang niệm thơ vậy?

- Vì để cho cậu bất cứ thời điểm nào cũng có thể tìm được đồng thời liên lạc được với tôi, tôi quả thật không thể không mãi lúc nào cũng không ngừng giống như một tên ngu ngốc vậy, lặp đi lặp lại liên tục những lời nói này. Quả thật hết sức vất vả rồi a! Còn về phần niệm thơ, nếu như là niệm thơ mà nói, như vậy tôi sẽ không phải là nói như thế, mà khẳng định là sẽ nói, tôi không ở nơi này, tôi chính là ở một nơi khác a… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK