Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 dưới sự chỉ huy của Tây Môn Cẩn, gần như là vô tình lãnh khốc, vẫn duy trì các phương vị tiến công hiện tại, nghiêm cẩn mà tiến hành điều phối quân lực chủ chốt, không nhanh không chậm, sau đó lại hung hăng một cách đặc dị, giương mắt nhìn tám đầu robot MX màu đen kia. Bọn họ cũng không hề nôn nóng tiến hành công kích, mà giương mắt quan sát những quang điểm đại diện cho những con robot MX kia dần dần bị bao vây lại, trong cặp mắt phát ra sát ý mười phần.


Một khi những hệ thống pháo kích tự động cùng với những con robot M52 hoàn tất cấu trúc vòng vây chiến lược, thì cho dù năng lực của mấy con robot MX có cường hãn hơn đi nữa, dưới tình huống không có bất cứ hỏa lực nào trợ giúp cùng với không có đơn vị hỗ trợ, trên bề mặt của khu vực rừng núi gập ghềnh như thế này, cũng không có khả năng duy trì quá lâu.


Tất cả mọi người trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự đều dùng một loại ánh mắt vô cùng bi thương và cảm khái nhìn chằm chằm về những hình ảnh trên màn hình lớn.


Đám robot MX này cậy vào năng lực cơ động của mình, mạnh mẽ phá vòng vây, thế nhưng cũng không trải qua thời gian quá dài, đã lại bị đám quân sĩ lạnh lùng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 này mạnh mẽ phong tỏa, tiến hành bao vây trở lại, phân tách riêng thành mấy nhóm nhỏ lẻ cách xa nhau.


Chiến thuật bao vây chiến thuật tự do phân tán của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 dần dần phát huy uy lực vốn có của nó. Nhưng mà rất kỳ quái chính là, Tây Môn Cẩn mãi cho đến bây giờ cũng vẫn không hề sử dụng hệ thống máy vi tính trung tâm để tiến hành tăng cường cho trận địa đạn đạo tuần tra. Là do hắn xem thường không dùng tới hay là những nguyên nhân nào khác?


Mọi người trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự đều dự đoán thử dụng ý hiện tại của Tây Môn Cẩn, đồng thời tính toán xem bao nhiêu lâu nữa đám quân nhân sĩ quan phe màu đỏ kia sẽ thất bại. Đúng trong thời điểm này, Đỗ Thiếu Khanh rốt cuộc cũng ngưng thái độ dưỡng thần của ông ta, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, quan sát tiến trình diễn biến cuộc thao diễn quân sự trên màn hình. Trên khuôn mặt của ông ta vẫn duy trì một sự lạnh lùng không chút biểu tình nào, thế nhưng bàn tay trái đang cầm cặp găng tay bằng da dê lại dần dần thả lỏng ra một chút.


- Chủ pháo robot MX số 1 mất tác dụng. Thương tổn tổng thể 17%.


- Cấu kiện robot MX số ba bị hủy.


- Robot MX số bảy tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu điện tử, số liệu hệ thống tổn hại hoàn toàn không có vấn đề. Gián đoạn tất cả tín hiệu liên hệ, không thể nào định vị được.


Bên phe màu đỏ lại phóng ra một lần tiến hành quấy nhiễu hệ thống tín hiệu điện tử. Cấp bậc sóng ngắm thuộc hệ mã hóa cấp 3. Theo tính toán, trong vòng hai giờ, tất cả các thiết bị quấy nhiễu điện tử của bên phía màu đỏ, bởi vì nguyên nhân hoạt động quá công suất, cho nên sẽ không thể tái khởi động lần nữa.


Thanh âm máy móc nhàn nhạt vang lên, phát ra vang vọng trong phòng chỉ huy. Rốt cuộc đám quân nhân cao cấp trong đại sảnh cũng vang lên một chút dao động nho nhỏ. Mọi người chú ý trên màn hình có một đầu robot MX đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.


- Bên phía phe màu đỏ tung toàn bộ lực lượng ra hy sinh trong một lần, đây là đánh cuộc chuyện gì đây?


Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư khẽ nhíu mày, hạ giọng lẩm bẩm nói:


- Nếu như một con robot MX tận lực che chắn tín hiệu điện tử, quả thật sẽ không dễ dàng bị Sư Đoàn Thiết Giáp 7 phát hiện ra tung tích. Thế nhưng gã phi công này rốt cuộc cũng không nhận được tín hiệu định vị nào, chẳng phải là sẽ biến thành một tên gia hỏa vừa mù vừa điếc hay sao?


Ông ta lắc lắc đầu, nói:


- Chẳng lẽ con robot MX này lại muốn chơi trò mèo mù mò chuột chết hay sao? Chạy loạn lung tung trong nguyên cả khu rừng, nghĩ rằng sẽ tìm ra được Bộ Chỉ Huy của phe màu lam sao?


Nói xong những lời này, Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cùng với những tướng lĩnh cao cấp đứng xung quanh ông ta cùng bật cười thành tiếng, không khí trong căn phòng lúc này mới hơi hơi dịu xuống một chút.


- Điều tất cả các vệ tinh tập trung thu thập hình ảnh của con robot MX đó...


Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư cau mày nhàn nhạt nói:


- Tôi muốn xem thử xem gã phi công này đang muốn làm cái gì. Chẳng lẽ hắn ta muốn chui vào một cái động nào đó trên núi, ẩn trốn luôn trong đó cho đến khi nào trận diễn tập quân sự chấm dứt hay sao?


Khoảng hơn nửa phút sau, một gã tham mưu biểu tình cực kỳ khó coi trở lại báo cáo:


- Báo cáo Tổng tư lệnh, hình ảnh trên vệ tinh chỉ có thể ghi được những hình ảnh trước khi con robot kia ngắt bỏ tín hiệu liên hệ mà thôi. Con robot MX đó di chuyển với tốc độ quá nhanh, chỉ chụp được tàn ảnh lưu lại, tạm thời không thể định vị được.


Nghe thấy câu nói đó, toàn bộ các quân nhân cùng với Tướng quân ngồi trong đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự này đột nhiên nảy sinh ra một tia hứng thú. Bởi vì toàn bộ đám người ở đây đều biết rõ ràng, đại khái cũng chỉ có tên gia hỏa có tên Hứa Nhạc kia mới có thể điều khiển con robot MX đạt đến tốc độ khủng bố như thế.


Còn vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngồi trên ghế sopha bên phải ngoài cùng lại vẻ mặt không thể hiện chút biểu tình nào, chỉ là trong cặp mắt hiện lên một tia hứng thú nhàn nhạt. Trong lòng ông ta thầm nghĩ, dưới tình huống như thế này rồi, tên gia hỏa Hứa Nhạc kia còn có thể làm được chuyện gì nữa cơ chứ?

oOo

Hứa Nhạc quả thật cũng không làm bất cứ cái gì cả. Hiện tại hắn đang ở trong khoang điều khiển con robot có chút u ám há miệng thở hồng hộc. Hắn khẩn trương thông qua hệ thống kính hồng ngoại cùng với hệ thống quan trắc trực tiếp, bằng mắt thường chú ý động tĩnh của bốn phía xung quanh, ngay cả lớp mồ hôi ròng ròng trên trán, hắn cũng không có thời gian đưa tay lên lau.


Ngay từ thời điểm ban đầu của cuộc thao diễn quân sự, bọn họ cũng còn có chút hy vọng có thể chính diện chiến thắng được Cận Vệ Doanh vương bài của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, tất cả đều chính là bởi vì Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan học viên này có lòng tin mãnh liệt đối với Hứa Nhạc. Bên phía phe màu đỏ đã hy sinh gần như toàn bộ, thậm chí ngay cả bảy đầu robot MX còn lại cũng bị bao vây trong vòng vây lãnh khốc của đám binh lính Sư Đoàn Thiết Giáp 7, rốt cuộc mới tìm ra được một cơ hội để Hứa Nhạc có thể lẫn trốn khỏi sự quan sát của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.


Lúc này bên trong khu rừng là một khoảng không gian sáng tối xen kẽ của thời khắc sáng sớm. Từ phía xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy được những luồng hào quang màu trắng nhấp nhoáng. Tuy rằng cũng không nghe được thanh âm nổ mạnh, thế nhưng loại cảm giác tràn ngập khí tức khói lửa máu đạn này, không ngừng phất phơ trong không khí.


Hứa Nhạc biết rõ Chu Ngọc cùng với đám quân nhân sĩ quan học viên trong Bộ Chỉ Huy hiện tại khẳng định đã không còn bất cứ cơ hội nào nữa, tất cả mọi sinh lực cùng với hỏa lực của bọn họ cũng đều đã đầu nhập vào chiến trường ở sườn tay của Hoàng Sơn Lĩnh. Trên thực tế, đại bộ phận quân lục mà Bộ Chỉ Huy có thể điều động cũng chỉ là những quân đội giả lập, đại bộ phận các quân nhân sĩ quan học viên thậm chí còn cam nguyện một phen gia nhập vào lực lượng tấn công tham mưu nữa.


Cũng chính là bởi vì đám quân nhân sĩ quan học viên này đã ngoan cường chống cự, lại thêm sự yểm trợ của bảy đầu robot MX, thậm chí ngay cả vào lúc cuối cùng, ngay cả mười bảy gã nhân viên chiến đấu của Tiểu Đội 7 cũng đã toàn bộ gia nhập vào chiến trường, cấp cho Hứa Nhạc một cơ hội ở trên chiến trường tìm được một lỗ hổng để chui vào, thực hiện việc đánh sâu đột kích.


Lần sử dụng hệ thống điện tử quấy nhiễu tín hiệu cuối cùng, cũng là lần quấy nhiễu mãnh liệt nhất từ đầu trận thao diễn quân sự này đến giờ, cũng chính là để yểm trợ cho lần đột phá này của hắn.


Tấm bản đồ điện tử vùng núi này, lúc trước đã hiện ra trên màn hình liên hệ, Hứa Nhạc cũng đã từng nhìn qua một lần. Đáng tiếc là, mãi cho tới thời điểm hắn ngắt đi toàn bộ hệ thống tín hiệu điện tử liên hệ, bên phía Chu Ngọc ở Bộ Chỉ Huy vẫn như trước chưa thể tìm ra được phương vị của Bộ Chỉ Huy Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Tây Môn Cẩn rất có phong thái của Đỗ Thiếu Khanh, vốn không hề để lộ ra bất cứ lỗ hổng nào cả.


Nghĩ đến cái tên đó, trong lòng Hứa Nhạc toát ra một tia rét lạnh nhàn nhạt, trước mắt tựa hồ như có một bóng ma lướt qua. Hắn biết Sư Đoàn Thiết Giáp 7 chính là Sư đoàn bất bại trong Quân đội Liên Bang, thế nhưng chỉ khi thật sự gia nhập vào chiến trường, tận mắt đối mặt với đơn vị bộ đội thiết huyết mãnh liệt như một đầu mãnh thú, lại bình tĩnh lạnh lùng như một đầu robot này, hắn mới chân chính lãnh hội được sự đáng sợ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7.


Hơn nữa trong trận thao diễn quân sự lần này, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 quả nhiên là thể hiện một thực lực vô cùng dũng mãnh. Cho dù tham gia vào trận thao diễn quân sự hôm nay cũng chỉ có một Doanh đoàn mà thôi, thế nhưng lại vẫn như cũ mang theo một cỗ sát khí phẫn lệ mà bọn họ đã tích lũy trong vô số năm nay, sắc bén không thể đỡ nổi, lãnh khốc đến không nói nên lời.


Đầu mãnh hổ lãnh khốc kia ở Tây Lâm đã chèn ép Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh hơn mười năm trời, Đỗ Thiếu Khanh lại thành công đem loại cảm xúc phẫn nộ này hoàn toàn chuyển hóa thành một loại khí chất đặc thù của Quân đội, hoặc chính là Quân hồn. Một khi cái Quân hồn này hoàn toàn triển lộ ra trên chiến trường, như vậy thật sự là vô cùng đáng sợ.


Hơn nữa cái gã quân nhân chỉ huy tên Tây Môn Cẩn kia xác thực cũng là thập phần vĩ đại. Mười bảy gã nhân viên chiến đấu của Tiếu Đội 7, lúc trước vì để yểm trợ cho hắn đột nhập vào trong vùng núi này, bình thường một khi đã tổ hợp lại cùng một chỗ, xác thật là bộc phát ra uy lực mà ngay cả Hứa Nhạc cũng cảm thấy sợ hãi. Thế nhưng mặc dù bọn họ có thể diệt địch được hơn bốn mươi tên binh sĩ,thế nhưng cuối cùng cũng toàn bộ bỏ mình. Đối diện với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 lãnh khốc vô tình, loại lực lượng vốn cũng khủng bố kia quả thật cũng không hề lưu tình, bị đánh tan thành bụi phấn, hơn nữa ngay cả một chút bụi phấn cũng đều không hề lưu lại.


Lúc này đây, Hứa Nhạc cũng không thể không thừa nhận được Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của hắn hoàn toàn có tư cách để mà kiêu ngạo. Chỉ là một gã thị vệ quan Tây Môn Cẩn của ông ta cũng đã dũng mãnh như vậy, nếu là do đích thân Đỗ Thiếu Khanh tự mình chỉ huy thì thế nào?


Sau mấy lần hít thở sâu, Hứa Nhạc đã lấy lại được bình tĩnh. Hắn xác nhận lại một lần nữa các thiết bị điện tử liên lạc không hề phát hiện ra bất cứ tín hiệu nào, tay phải rất nhanh nhập vào chỉ lệnh trên màn hình cảm ứng, tay trái nhẹ nhàng kéo thanh điều khiển, để con robot MX màu đen bắt đầu trượt nhanh dưới những tán cây rậm rạp ở sườn núi, hướng về phía phải nhanh chóng rời đi. Thân thể nặng nề của con robot MX đúng là không hề phát ra bất cứ thanh âm nào dù là nhỏ nhất, nhìn qua giống hệt như một con u linh vậy.


Tiến vào trạng thái che chắn tín hiệu điện tử, ngoại trừ việc dùng ánh mắt và thiết bị hồng ngoại tuyến ra, con robot MX cũng không hề phát ra bất cứ sóng tín hiệu nào cả, thế nhưng cũng vô pháp không thể nhận được bất cứ tin tức nào cả từ bên ngoài. Hệ thống rada cùng với hệ thống truy lùng tín hiệu sinh thể ssc của con robot MX cũng đã bị Hứa Nhạc mạnh mẽ tắt đi. Khi hắn điều khiển con robot, giống hệt như một tảng đá biết di động vậy, không nhìn thấy bất cứ cái gì, cũng không nghe được bất cứ tin tức nào từ bên ngoài.


Đám quân nhân sĩ quan học viên kia có thể tranh thủ thời gian cho hắn quả thật cũng không nhiều lắm. Một khi Bộ Chỉ Huy cùng với bảy đầu robot MX còn lại đã bị hủy hoàn toàn, như vậy toàn bộ binh lính cùng với quân nhân chỉ huy của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng sẽ nhanh chóng triệt thoái về Bộ Chỉ Huy, lúc đó hắn cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.


Dưới tình huống khẩn trương vạn phần này, thời khắc tranh đấu mãnh liệt nhất đã đến, thế nhưng Hứa Nhạc chung quy cũng không có bất cứ động tác nào cả, ngược lại hắn chỉ nhắm chặt ánh mắt lại.


Tảng đá cũng sẽ không vĩnh viễn đứng im bất động dưới mọi tình huống, cũng có thời điểm điên cuồng cực độ, cũng có thời khắc vô cùng vô sỉ. Hứa Nhạc nhớ lại hàn ý mãnh liệt trên người của Đỗ Thiếu Khanh, những hình ảnh mà hắn từng chính mắt chứng kiến, nghĩ đến những gã đồng bạn của mình đang bị bao vây dưới công kích mạnh mẽ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, hắn liền dựng thẳng tóc gáy lên.


Hắn cũng không chỉ nghĩ đến chuyện hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian nan mà Quân đội Liên Bang đã giao cho hắn, lại bởi vì Đỗ Thiếu Khanh ở một thời khắc nào đó toát ra sát ý đối với hắn. Ngay sau khi hắn gia nhập vào chiến trường tiền tuyến Tây Lâm, nếu lúc nào cũng phải lo lắng chuyện sau lưng mình luôn có một vị nhất đại danh tướng luôn tìm cách để tiêu diệt mình, đó cũng không phải là một cuộc sống tốt đẹp gì. Cho nên hiện tại Hứa Nhạc quyết định không tiếc bất cứ đại giới nào, cũng phải giành được thắng lợi trong lần thao diễn quân sự lần này. Hắn muốn đem cái vẻ bệ vệ kiêu ngạo kia của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn chèn ép xuống.


Cho nên... hắn quyết định sẽ làm bừa... Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, nhìn vào một mảnh thâm trầm hắc ám trong mắt mình, nghe thanh âm nhàn nhạt thông thuận mà trầm thấp vang lên khắp nơi trong khoang điều khiển, trong lòng lặng yên kêu gọi:


- Lão già kia, ta cần ông chỉ đường cho tôi...


Không có bất cứ lời đáp lại nào... Trong óc của hắn cũng hoàn toàn chỉ là một mảnh trống rỗng, không có những quang điểm màu trắng, những hình ảnh ba chiều... cũng không có bất cứ cái gì cả...


Loại trống rỗng này lặng yên kéo dài một lúc, thế nhưng mà đối với Hứa Nhạc mà nói, nó lâu dài giống như là cả một thế kỷ trôi qua vậy...

oOo

Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là vốn liếng lớn nhất của hắn trong Liên Bang, cũng chính là bí mật lớn nhất. Thậm chí ngay cả Phong đại thúc đại khái cũng không thế nào đoán ra được một chuyện tình ly kỳ cổ quái đến như vậy. Nhưng mà đây cũng chính là sự hoảng sợ cùng với nghi hoặc lớn nhất trong cuộc đời của hắn, bởi vì hắn cũng không thể nào hiểu rõ được, cái ‘lão già’ kia vì cái gì lại chấp nhận giúp đỡ hắn, lại cũng không biết được khi nào thì đối phương sẽ vứt bỏ hắn, thậm chí còn là tiêu diệt hắn nữa.


Bảy giây đồng hồ...


Tầng mồ hôi lạnh đã bắt đầu tươm ra, làm ướt cả hệ thống cảm ứng ý nghĩ đang bám sát vào làn da của hắn. Hứa Nhạc cuối cùng rốt cuộc cũng nghe được một thanh âm già nua bình dị, thế nhưng hôm nay lại đặc biệt có chút trẻ trung hơn...


- Lại có chuyện gì mà làm phiền đến ta nữa thế? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK