Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ sau khi sự kiện trong Tòa nhà Nghị Viện kia xảy ra, bên phía Chính phủ Liên Bang cùng với Nghị Viện cực kỳ phẫn nộ, ngay lập tức thành lập lên một Ủy ban Điều tra có cấp bậc cực cao tiến hành phụ trách điều tra sự kiện này, hơn nữa còn lâm thời tạo thành ba tiểu tổ chuyên môn phụ trách chuyên án đặc biệt lần này nữa.

Bởi vì Thi Thanh Hải đã từng là quan viên cao cấp trực thuộc Cục Điều Tra Liên Bang, nhất là về sau lại điều tra ra được hắn trong khoảng thời gian bốn năm gần đây đã từng có vô số lần lợi dụng tài nguyên cùng với mạng lưới điều tra của Cục Điều Tra Liên Bang, cho nên tiểu tổ chuyên án đặc biệt này đã một phen đem tất cả nhân viên Cục Điều Tra Liên Bang loại hết ra ngoài, mà là do ba phía Tổng cục Cảnh sát Liên Bang, Bộ Tư Pháp cùng với Bộ Quốc Phòng cùng nhau liên hợp lại tiến hành phụ trách.

Những nhân viên cùng với cơ sở làm việc của Chuyên án hợp nhấtbao gồm vô số những tòa nhà hành chính bên trong Đặc khu Thủ Đô này, trong đó liền bao gồm cả tòa đại lâu cảnh sát ở trên đường cái A Tư Ba này. Cái tòa đại lâu này cũng không có gánh gác những nhiệm vụ điều tra gì quá mức quan trọng bên trong chuyên án điều tra, thế nhưng lại phụ trách trông giữ cùng với kiểm kê vô số những chứng cứ có liên quan của chuyên án lần này. Cho nên mặc dù hiện tại đã là ban đêm, thế nhưng vẫn như cũ có rất nhiều nhân viên cảnh sát cùng với quân nhân sĩ quan đang bận rộn đi tăng ca hoặc là mệt mỏi canh gác cả đêm.

Bên ngoài kho đông lạnh của tòa đại lâu cảnh sát A Tư Ba có hai gã cảnh sát đang canh gác. Một gã cảnh sát thân hình béo tốt đang biến thân xác mình thành một cái bánh bột ngô phì nộn thật dày, dựa người ở trên ghế, cùng với người đồng đội của mình phát ra một vài câu than vãn khó nghe, tuyệt đối không thể để cho thủ trưởng nghe được.

- Buổi tối ngày hôm nay vốn dĩ định chạy ra quán rượu vui vẻ làm vài ly rượu cho ấm bụng, ai mà ngờ được cuối ngày lại nhận mệnh lệnh tăng ca lâm thời… Có đôi khi nhớ tới cái mớ hợp chất hỗn hợp giữa cồn và nước đã càng ngày càng khó đụng tới kia, tôi liền đều phẫn nộ đến mức hận không thể một phem đem cái gã đang nằm chết bên trong gian phòng kia ra đánh một trận cho đã tay.

Đồng đội gác cùng với hắn đêm hôm nay là một vị lão cảnh sát có mái tóc hoa râm. Lão ta khẽ mỉm cười trào phúng, nói:

- Cái tên gia hỏa đang nằm trong phòng kia cũng không phải là nhân vật mà cậu hay tôi có khả năng động thủ được đâu. Cậu cũng đừng có quá mức tức giận như thế. Cái tên gia hỏa kia đã giết chết Phó Tổng thống Liên Bang, đương nhiên thân phận vô cùng quan trọng, cần phải hảo hảo canh gác đó.

- Có cái gì mà vô cùng quan trọng chứ?

Gã cảnh sát béo tốt kia đùa cợt nói:

- Đám thủ trưởng ở thời điểm ban đầu đều mãi luôn cho rằng một chuyện tình điên cuồng bên trong Tòa nhà Nghị Viện như vậy, không có khả năng là chỉ do một người liền có thể làm được, cho rằng hắn còn có đồng bọn khác nữa, cho nên mới lo lắng rằng sẽ xảy ra vấn đề gì đó. Nhưng mà thực tế thì thế nào đây? Ngay cả một gã đồng bọn cũng đều không thể điều tra ra được nữa, cái gã điên này thật sự đúng là một mình một người xông vào Tòa nhà Nghị Viện a!

Lão cảnh sát lớn tuổi nở nụ cười nhàn nhạt, từ bên trong khóe mắt đã có khá nhiều những nếp nhăn kia cũng toát ra một tia cảm khái:

- Đừng nói là có đồng bọn, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cũng không phát hiện ra có bất cứ thân nhân thân thích nào đến đây nhặc xác hắn về nữa.

Gã cảnh sát béo tốt kia phẩy nhẹ mấy đầu ngón tay mập mạp của chính mình, chỉ vào trong cánh cửa bằng kim loại vô cùng kiên cố phía sau người mình, hạ thấp thanh âm nói:

- Nghe nói cha mẹ của cái tên gia hỏa kia sớm đã chết từ lâu rồi. Còn về chuyện các bác con thân thích khác… thôi đi, hiện tại hắn chính là tội phạm đã mưu sát Phó Tổng thống Liên Bang cùng với các vị Nghị viên tiên sinh, không tính là tội phạm phản quốc thì tính là cái gì? Cho dù đã chết rồi thì cũng đâu thể thoát hết tội được. Tất cả mọi người bên trong Liên Bang này cũng đều phẫn nộ mắng chửi ngập đầu, cho dù hắn thật sự có bằng hữu thân thích đi chăng nữa, lúc này làm sao dám đến đây nhận hắn về chứ?

Lời hắn vừa mới dứt, bên ngoài tòa đại lâu cảnh sát kia, trên đường lớn A Tư Ba đột nhiên truyền đến một trận thanh âm động cơ gầm rú mạnh mẽ mà vô cùng trầm thấp. Tiếp theo sau đó là những tiếng phanh gấp, cuối cùng là tiếng những bước chân liên tiếp dồn dập nhưng lại tuyệt đối không có một chút hỗn loạn nào. Đó chính là do rất nhiều những chiếc giày quân dụng có lớp đế hợp kim vô cùng cứng rắn, đồng thời dẫm mạnh lên trên cái thang lầu bằng loại gỗ cứng chắc phía trước tòa đại lâu Cục Cảnh Sát mới có thể phát ra những thanh âm bước chân đều đặn mà kinh tâm động phách người khác như thế.

Gã cảnh sát béo tốt cùng với lão cảnh sát lớn tuổi có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó chậm rãi đứng thẳng người lên, ban tay phải của hai người không hẹn mà cùng đồng thời đặt nhẹ lên trên miệng bao súng ở ngay bên cạnh thắt lưng của chính mình.

Ở phía cuối cái hành lang dài, một đám quân nhân sĩ quan vây quanh một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi đột nhiên trầm mặc mà nhanh chóng đi tới. Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia nhìn qua tựa hồ vô cùng quen mắt, mà luồng không khí do đám người kia nhanh chóng tiến tới thật sự vô cùng trầm mặc mà nghiêm túc, bởi vì biểu tình của đám người kia thật sự cũng phi thường nghiêm túc.

Mãi cho đến khi tiến tới phía trước gian nhà kho đông lạnh kia, bên trong đám người chợt có một gã hán tử khôi ngô tuấn tú chợt nâng lên cánh tay mạnh mẽ cuồn cuộn như là những thanh sắt thép, chỉ thẳng vào một địa phương ngay phía sau lưng hai gã cảnh sát vô cùng ngạc nhiên kia, hướng về phía tên quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia mà thấp giọng nói:

- Tiểu gia chính là ở bên trong đó.

o0o

Thời điểm khi mà Hứa Nhạc chuẩn bị đi vào trong kho đông lạnh liếc mắt nhìn người kia một lần cuối cùng, thì hai vị cảnh sát mặc dù trong lòng đang tức giận phẫn nộ thế nhưng vẫn như cũ tận tâm với cương vị của chính mình, rốt cuộc cũng đã có phản ứng lại. Gã cảnh sát béo tốt có chút bất an cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám quân nhân sĩ quan kỳ quái ở trước mặt của chính mình, ngón tay lặng lẽ không một tiếng động mở ra cái nắp da của bao súng bên hông mình, trầm giọng nói:

- Thật sự xin lỗi, tôi tuyệt đối không thể để cho các vị đi vào.

Lúc này Cố Tích Phong đang đứng ở ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc, thần tình trào phúng, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Căn cứ vào những điều luật pháp luật tương quan của Liên Bang cùng với những điều lệ của Chính phủ, nếu như trong một vụ án kiện đã tiến hành đầy đủ các công tác xác định thân phận chính xác rồi, như vậy những nhân vật hiềm nghi phạm tội đã tử vong, liền có thể được chuyển giao lại cho những người có quyền hạn tương quan. Cái vị tiểu gia đang nằm bên trong cái tủ lạnh phía sau lưng hai người kia cũng không có bất cứ thân nhân bằng hữu nào cả, cho nên ngày hôm nay chúng tôi đến đây chính là thay mặt quyền lợi dân sự đứng phía sau lưng hắn.

Hai gã cảnh sát nhất thời đối mặt nhìn nhau, trong lòng lặng lẽ nghĩ đến những lời nói mà đối phương vừa mới nói, có chút không kịp phản ứng trở lại. Một lát sau đó, gã cảnh sát béo tốt mới lắc lắc đầu, nói:

- Tôi không rõ mấy người các vị đang nói cái gì, tôi chỉ yêu cầu các vị phải ngay lập tức thối lui. Sẽ không có ai đi giải quyết những cái yêu cầu vô cùng hoang đường kia của các người đâu.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu xuống một chút, sau đó nâng lên chân phải, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.

Hai gã cảnh sát liền muốn rút súng ra ngăn cản hắn, lại vô cùng hoảng sợ phát hiện ra, không biết từ lúc nào, đã có thêm hai cái nòng súng thô to lạnh như băng đã lặng lẽ không một tiếng động đặt nhẹ ngay phía sau gáy của chính mình rồi.

Hứa Nhạc cũng không hề để ý đến vẻ mặt trong khoảnh khắc đã biến thành tái nhợt của hai gã cảnh sát, mà trực tiếp mở ra cánh cửa của gian phòng đông lạnh, sau đó tại bên trong mớ tủ lạnh dày đặc cả ba mặt tường của gian phòng kia, tìm ra được chính xác cái ngăn tủ mà mình muốn tìm.

Cũng không hề có chút xíu do dự nào, cũng không có sự tạm dừng bởi vì cảm giác sầu não hay chua xót trong lòng nào cả, Hứa Nhạc nhanh chóng mở ra cánh cửa ngăn đông lạnh, gạt bỏ lớp che mặt ở trên cái gói thật to bên trong, xác nhận mình không có nhận nhầm, sau đó lập tức tức phất tay một cái, ý bảo đám đội viên hỗ trợ mình một phen khiêng tên gia hỏa này rời đi.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt tái nhợt mà trầm lặng đang nằm bên trong cái túi lớn kia, ánh mắt khẽ nheo lại một chút, cặp môi mím lại, thấp giọng cười nói:

- Đổi địa điểm ngủ đi, ở trong này thật sự lạnh lắm, lạnh đến mức sắp sửa đông chết cậu rồi đó! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK