Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng đưa tay lau lau trán một cái, cảm khái nói:

- Cũng giống như là những gì Chủ biên Bob đã nói vậy, Tổng thống tiên sinh đã bắt đầu trở nên quen thuộc, hơn nữa hưởng thụ những cái thủ đoạn kia rồi, đối với Liên Bang mà nói, đó chính là một hồi tai nạn khủng khiếp!

- Những hành động hắc ám bí mật được tiến hành đến một hồi trình độ nhất định nào đó, thì mọi người thường thường sẽ quên đi mất mục đích ban đầu của hắn là cái gì. Cái mà bọn họ cần chính là quyền lực, cái mà bọn họ hướng tới chính là quyền lực, những quyền lực càng ngày càng nhiều. Mà nằm trong tay càng nhiều quyền lực, vậy thì bọn họ lại càng không một chút lo lắng kiêng kỵ gì nữa!

Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía phiến trung tâm quảng trường buôn bán xa xa ở con đường đằng kia, đột nhiên cảm thụ được từ nơi đó mơ hồ truyền đến một chút cảm giác bất an, thanh âm thoáng lạnh lẽo thêm một chút, đưa ra lời đánh giá cuối cùng đối với Chính phủ Liên Bang:

- Những người không một chút lo lắng kiêng kỵ gì nữa, thường thường cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì!

Bởi vì nảy sinh Cuộc hành quân trầm mặc, bởi vì đã có mười mấy vị danh nhân bên trong Liên Bang, bao gồm cả Cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang Giản Thủy Nhi ở trong đó nữa, đã lên tiếng ủng hộ Cuộc hành quân trầm mặc, bởi vì đủ các loại tấm màn đen bị giới truyền thông cùng với các diễn đàn Internet lần lượt lật ra, các phe phái chính trị do Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lãnh đạo, ở trong các cuộc bầu cử Nghị viên Châu khắp nơi bên trong Liên Bang đột nhiên gặp phải một sự đả kích nhất định. Tuy rằng sự ủng hộ dân ý đối với Chính phủ Mạt Bố Nhĩ vẫn như cũ còn duy trì trong khoảng chừng 57% tổng thể, hơn nữa các phe phái Nghị viên ủng hộ Mạt Bố Nhĩ trong Tòa nhà Nghị Viện vẫn như cũ còn duy trì được chút ưu thế mỏng manh, nhưng mà mọi người vẫn như cũ có thể nhìn thấy, kể từ sau tờ đặc san của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô phát hành, cuộc sống của bên phía Chính phủ đã càng ngày càng trở nên gian khổ hơn.

Theo như những gì Trâu Úc suy nghĩ, Đỗ Thiếu Khanh suất lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 7 mang theo những vinh quang vang dội quay trở về Liên Bang, ngoại trừ có thể ở trên mặt ý nghĩa tượng trưng thay Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ gia tăng thêm lợi thế đối ngoại, thì đối mặt với thế cục chính trị hiện tại rất khó có sự trợ giúp mang tính thực chất nào cả.

Dưới sự chiếu rọi của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, quân đội căn bản không có khả năng giữa ban ngày ban mặt mà tham gia vào bên trong các sự vụ chính trị của Liên Bang. Cho nên khi nghe được lời đánh giá không từ thủ đoạn của Thai Chi Nguyên, Trâu Úc chỉ thoáng nhíu mày lại một chút, bắt đầu ngẫm nghĩ, Chính phủ cùng với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sẽ áp dụng loại thủ đoạn như thế nào, để mà áp chế cơn sóng triều khủng bố trước mặt?

- Em đừng quên rằng Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã mặc trên người cái bộ quần áo xinh đẹp kia mấy chục năm nay rồi…

Thai Chi Nguyên đi đến bên cạnh bàn công tác, bắt điện thoại bấm một dãy số điện thoại, mở miệng nhắc nhở Trâu Úc, nói:

- Ông ta tự cho mình chính là người phát ngôn cho dân chúng ở dưới tầng chót xã hội, cho nên ở mặt ngoài cũng sẽ có rất nhiều sự kiêng kỵ nào đó. Anh tin tưởng rằng ông ta cũng sẽ sử dụng dân chúng để mà đối kháng với dân chúng. Nói một cách chính xác hơn một chut, đây chính là tác động vào sự lựa chọn của dân chúng Liên Bang!

o0o

Bên trong cái tầng lầu ngay trong tòa nhà dưới chân hai người bọn họ, các nhân viên công tác không ngừng bận rộn tiếp nhận các cú điện thoại đến từ khắp nơi bên trong Liên Bang. Thông qua các hệ thống trò chuyện trực tiếp băng tầng thấp, cùng với đám người đang tiến hành biểu tình thị uy dưới con đường đằng kia mà duy trì sự liên lạc chặt chẽ, đồng thời điều khiển hơn mười mấy tiểu tổ bảo trì trật tự bên ngoài, cam đoan Cuộc hành quân trầm mặc kia vẫn nằm trong sự trật tự.

Bản thân Thai Chi Nguyên có được sự trợ giúp tài chính gần như là không hạn lượng, đã tổ chức một đoàn đội nhân viên công tác với số lượng tổng cộng lên đến hơn bảy trăm người. Nghe nói năm đó khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiến hành tranh cử Tổng thống, cũng chỉ tổ chức một đoàn đội nhân viên như vậy mà thôi. Thế nhưng đúng như những gì hắn đứng trên đầu cảm khái, chỗ khác biệt chính là hiện tại ngày hôm nay đúng là một hồi phản động mà thôi.

Bởi vì công tác tổ chức chuyên nghiệp cho nên hiệu suất của bọn họ cực kỳ cao. Toàn bộ công tác nhân viên đoàn đội đã sắp xếp tổ chức Cuộc hành quân trầm mặc có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ. Hơn nữa từ sau thời khắc tiến nhập vào Tinh cầu S1, đoàn hành quân di chuyển từ Cảng Đô đến Đặc khu Thủ Đô, công tác trật tự phi thường tốt, bầu không khí phi thường bình tĩnh. Nhưng chính là bên phía Chính phủ cũng tiến hành khống chế công tác truyền thông đại chúng không hề xảy ra bất cứ vấn đề nào cả, cho nên đám hành quân biểu tình thị uy này đã nghiễm nhiên biến thành một hồi dân chúng dùng sự cuồng hoan bình thản biểu đạt sự yêu cầu chính trị nào đó của chính mình. Cho nên đám nhân viên công tác mặc dù cũng có chút vất vả, nhưng mà về mặt biểu tình thì mãi vẫn luôn phi thường thoải mái, chưa xảy ra bất cứ sự kiện ngoài ý muốn nào cả.

Mãi cho đến giờ phút này, các ban ngành chủ quản có liên quan đột nhiên nhận được cú điện thoại của vị Thái Tử gia ở trên lầu kia, ngay sau đó bọn họ liền nhận được những tin tức trực tiếp tại phía các ngã tư đường không ngừng truyền đến, biểu tình nhất thời trở nên cực kỳ ác liệt. Mà đám nhân viên công tác thu thập tình huống trực tiếp, ngay trong khoảnh khắc sau đó đã nhận được thông tin báo cáo, lại cực kỳ khiếp sợ phóng vọt tới bên cạnh cửa sổ, dùng vẻ mặt không thể nào tin nổi, nhìn về phía phiến quảng trường nơi giao nhau của năm con đường lớn tại Nam Khoa Châu, chính là phiến quảng trường buôn bán phồn hoa đô hội nhất của Nam Khoa Châu kia.

o0o

Đội ngũ du hành đeo trên mặt những chiếc khẩu trang màu đen, dưới sự hoan nghênh nồng nhiệt của các dân chúng khắp hang cùng ngõ hẻm của Thủ phủ Nam Khoa Châu, hoặc là phất tay mỉm cười, hoặc là phe phẩy cờ xí, đang dần dần hướng về phía khu quảng trường buôn bán mà tập trung.

Sau đó bọn họ sắp sửa ở trong khu quảng trường này cử hành một hồi tập trung tuyên cáo, thông qua công tác truyền thông mà hướng về phía các dân chúng tuyên cáo những yêu cầu chính trị của mình, vạch trần đủ các loại màn đen do Chính phủ Liên Bang dưới sự lãnh đạo của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã từng làm… Cho dù là không có giới truyền thông nào nguyện ý truyền bá những cái này, nhưng mà bọn họ vẫn còn có rất nhiều những con đường khác có thể thực hiện!

Ngay tại thời khắc mà ánh mặt trời chiếu rọi chói chang nhất, đột nhiên từ trên con đường cái phía Tây Nam bên kia, chợt phóng vọt ra một đám người đông nghẹt… Bởi vì nguyên nhân số người quá nhiều, cho nên căn bản không thể nào phân biệt rõ ràng được đến tột cùng là mấy ngàn người hay là mấy vạn người. Dựa theo hai cái gò má hơi đen sạm cùng với quần áo trên người mà nhìn ra được, hẳn là những người địa phương. Cuối cùng vẫn là dựa vào những cái biểu ngữ thật to lẫn bên trong đội ngũ thị uy kia, đã tỏ rõ thân phận chân chính của bọn họ:

- Xưởng máy móc hạng nặng Đệ tam Nam Khoa Châu!

- Trung tâm chế tạo động cơ Nạp Đồ!

Cùng với đội ngũ Cuộc hành quân trầm mặc đeo trên mặt những cái khẩu trang màu đen kia hoàn toàn tương phản với nhau, đám người mới kéo đến rõ ràng cũng là đến thị uy này chính là đồng thời hành tẩu, phi thường ồn ào, một đường mắng chửi không ngừng, thậm chí còn lại không ngừng dùng tay cầm các loại công cụ kim loại gõ mạnh lên các cột nước phòng cháy chữa cháy dọc theo ven đường, phát ra từng trận thanh âm hỗn loạn giống hệt như là trống trận vậy, khí thế xem qua phi thường kiêu ngạo.

Cho dù Thai Chi Nguyên có thể thu mua được toàn bộ đám nhân vật lĩnh tụ của ba đại Công hội Lao Động liên hiệp tại Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2, thế nhưng mà vẫn như cũ không thể nào hủy diệt được địa vị của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, đã hao phí tâm huyết suốt cả đời, chế tạo nên một địa vị phi thường vững chắc trong lòng của các dân chúng dưới tầng chót xã hội cùng với các công nhân thuộc các công hội. Hiện tại chi đội ngũ du hành vừa mới từ con đường phía Tây Nam phóng vọt vào khu quảng trường này, rõ ràng chính là thuộc về phía ủng hộ Chính phủ Mạt Bố Nhĩ. Bên trong đám người thị uy ồn ào kia thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm rít gào chói tai:

- Chúng tôi tuyên bố, chính thức rời khỏi Hiệp hội Công Đoàn!

- Đả đảo đám phản đồ đáng xấu hổ!

- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vạn tuế!

- Đả đảo hết thảy đám lão gia quý tộc khốn kiếp!

- Đây là Liên Bang chứ không phải Đế Quốc! Chúng ta không hoan nghênh đám quý tộc khốn kiếp!

- Đám nhóc con chó chết bám đuôi Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, mau cút ra khỏi Nam Khoa Châu chúng ta!

o0o

Cuộc hành quân trầm mặc này đã kéo dài suốt mấy tháng trời nay, ở trong các Châu các Quận của Liên Bang cũng không phải chưa từng gặp mặt qua các đội ngũ phản đối ủng hộ nhiệt tình đối với Chính phủ Liên Bang, nhưng mà bởi vì đội ngũ hành quân trầm mặc vẫn luôn tự mình áp chế, cũng là bởi vì lực lượng cảnh vệ của các Châu các Quận luôn bố trí phi thường hữu hiệu, chi nên giữa song phương hai bên cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh ra bất cứ sự xung đột kịch liệt nào cả. Thường thường bọn họ cũng đều là đứng phía sau những thanh chắn lâm thời mà lớn họng mắng chửi khiêu chiến lẫn nhau. Khi đó cho dù là các đoàn đội nhân viên công tác tố chất nghề nghiệp phi thường vĩ đại dưới tay Thai Chi Nguyên đi chăng nữa, cũng không có cách nào ngăn cản nổi đám đội ngũ du hành kia tháo xuống các cái khẩu trang màu đen kia, ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của đối phương, cùng với đủ các thân bằng quyến thuộc khác nữa…

Nhưng mà cục diện ngày hôm nay so với trước đây rõ ràng là bất đồng. Cái chi đội ngũ du hành ủng hộ Chính phủ đến từ các đại nhà xưởng bên trong Nam Khoa Châu kia rõ ràng là có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa bên trong chi đội ngũ đột nhiên xuất hiện này rõ ràng hỗn tạp một vài gã nam nhân mà quần áo trên người và biểu tình trên mặt cùng với đám người xung quanh mình có vẻ như không chút phù hợp gì với nhau cả.

Ánh mắt những gã nam nhân này giống hệt như là diều hâu vậy, không ngừng giương mắt nhìn chằm chằm vào đội ngũ du hành Cuộc hành quân trầm mặc, thỉnh thoảng lại còn cúi đầu nhẹ giọng nói mấy câu gì đó vào tay mình. Mà trong số đó lại có một vài người thường xuyên dùng những lời mắng chửi càng ngày càng dơ bẩn hơn nhiều, gây kích động cảm xúc đối với đám người của cả hai bên.

Trên cái quảng trường buôn bán cực kỳ rộng rãi đã bị cảnh sáy thiết lập nên một cái rào chắn, phân cách thành hai cái khu vực hoàn toàn khác biệt. Đám đội ngũ du hành ủng hộ Chính phủ cùng với phản đối Chính phủ rất nhanh đã đem hai cái khu vực này hoàn toàn lấp đầy mất, nhìn qua giống hệt như là một mảnh hải dương tràn ngập những con cá mòi xếp lớp chặt chẽ với nhau, đông nghìn nghịt lộ ra một cỗ cảm giác khiến kẻ khác tim đập nhanh.

Đám người du hành ủng hộ Chính phủ thì hướng về phía đối phương không ngừng lớn họng mắng to không ngừng, các câu mắng chửi cũng càng ngày càng khó nghe hơn. Còn đám người phản đối Chính phủ thì tạm thời vẫn còn bảo trì sự trầm mặc, mà chỉ là tập thể dựng lên ngón tay giữa, thể hiện rõ ràng sự khinh thường của chính mình. Còn có một vài gã thanh niên nhiệt huyết, dễ dàng bị kích động, không đèn nén nổi sự phẫn nộ của chính mình, xuyên qua cái khẩu trang màu đen mơ hồ hô lớn mấy câu gì đó, đại ý như là có gan thì các người qua đây đánh tay đôi…

Một gã công nhân nào đó, vừa mới biết được tin tức em trai của chính mình đã chết trận tại tiền tuyến Tinh cầu Mặc Hoa, trừng lớn cặp mắt đã đỏ bừng của chính mình, nhìn chằm chằm về phía đám người đang đeo khẩu trang màu đen trước mặt mình, dùng thanh âm khàn khàn chói tai gầm rú nói:

- Cái bọn đám giặc phản quốc vô sỉ bọn mày! Cái bọn vương bát đản bọn mày! Tiền tuyến vẫn còn đang đánh giặc, bọn mày liền cứ như vậy đem Liên Bang quậy lên một trận thất tao bát loạn a! Đúng là một bọn vô sỉ mà!

- Đợi đến khi Tổng thống tiên sinh một phen đem toàn bộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang giam hết vào ngục giam, Liên Bang thật sự đạt đến nền dân chủ chân chính, lão tử phải giết chết cả nhà bọn mày!

Một gã sinh viên nào đó vừa mới biết được huynh trưởng của chính mình vừa mới chết trận trên Tinh cầu Mặc Hoa tại tiền tuyến, phẫn nộ đưa tay gỡ phắt cái khẩu trang màu đen trên miệng mình xuống, phóng vọt tới trước mặt gã công nhân ở bên kia cái rào chắn lâm thời, rít gào phẫn nộ nói:

- Con mẹ mày mới là giặc phản quốc đó! Cả nhà của bọn mày cũng đều là giặc phản quốc cả! Bọn mày rất muốn chạy ra tiền tuyến, mày chính là kẻ đầu tiên quỳ gối trước mặt đám người Đế Quốc mà van xin đầu hàng! Còn không bằng để lão tử sớm một đao đâm chết mày luôn cho rồi!

Có lẽ là anh em của hai người bọn họ từng ở trên Tinh cầu Mặc Hoa sóng vai tác chiến thân thiết với nhau, thậm chí rất có thể là đã cùng hy sinh ở chung một phiến chiến hào. Mãi cho đến lúc khoảnh khắc rời khỏi cái thế giới này, vẫn như cũ là hai đồng đội thân như huynh đệ. Nhưng mà hai người bọn họ lại ở tại hậu phương, ở trong cái phiến thành thị này, bởi vì sự nhận thức chính nghĩa bất đồng với nhau, vì sự lựa chọn riêng của chính mình, phương thức thể hiện sự nhiệt tình cùng với yêu thương của chính mình đối với Liên Bang, cho nên đã uy hiếp sinh mệnh lẫn nhau.

Những lời mắng chửi đồng dạng như thế này vẫn luôn không ngừng vang lên khắp nơi trong khu quảng trường rộng lớn. Có người bắt đầu hướng về phía đối phương phun ra những ngụm nước bọt, có người bắt đầu cởi quần ra, chìa cái mông trắng hếu về phía đối phương tỏ vẻ khinh miệt cùng với sỉ nhục. Vô số những lời mắng chửi xấu xa cùng với các động tác sỉ nhục liên hồi, ở tại phiến địa phương giao nhau giữa hai hải dương người, biến thành đủ các loại tình tự phận nộ cùng với kích động, khiến cho bầu không khí tại khu quảng trường càng ngày càng tăng nhiệt lên rất nhiều.

Thế cục càng ngày càng trở nên khẩn trương, lúc này chỉ cần có một đốm lửa nhỏ nào đó quẳng vào trong đám người, liền cực kỳ có khả năng biến thành một mảnh lửa đỏ cực độ nguy hiểm, hoàn toàn có thể đốt cháy hết thảy mọi thức.

Vào cái thời điểm này, bên trong hai cái đội ngũ du hành đang phi thường phẫn nộ kia, ngoại trừ một đám nam nhân biểu tình cực độ âm trầm chen lẫn trong đám người ra, không có bất cứ người nào chú ý tới, một tình huống càng nguy hiểm hơn rất nhiều đang dần dần phát sinh. Đám cảnh sát Nam Khoa Châu cùng với chi bộ đội trấn áp bạo động khẩn cấp đang phụ trách duy trì trật tự ở nơi này, đã không biết từ lúc nào lặng lẽ không một tiếng động rút lui khỏi phiến quảng trường!

o0o

Thai Chi Nguyên chậm rãi buông điện thoại xuống, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía cái hình ảnh hiện trường đang được trình chiếu trực tiếp trên màn hình máy tính. Sau khi trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, hắn mới quay sang phía Trâu Úc bên cạnh, nhàn nhạt giải thích:

- Chính phủ Châu đã cự tuyệt lời yêu cầu của chúng ta!

Trâu Úc lạnh giong nói:

- Vì cái gì? Cho dù đây có là một hồi âm mưu của Chính phủ Liên Bang đi chăng nữa, có sức ép của đám đại nhân vật bên trên áp xuống, nhưng mà bọn họ cũng không thể nào lộ liễu thể hiện thái độ như vậy được. Nếu như tại Nam Khoa Châu phát sinh ra sự kiện đổ máu, như vậy bọn họ làm sao có thể hướng công chúng mà giải thích đây?

- Chỉ cần cấp ra những cái giá thích hợp, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể. Ít nhất là trên phương diện quan chức nắm trong tay, Chính phủ có được lượng tài nguyên nhiều hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần.

Giờ phút này tuy rằng Thai Chi Nguyên vẫn như trước vô cùng bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra rõ ràng sắc mặt hắn đã càng ngày càng trắng bệch hơn một chút. Cũng không phải là hắn đang kinh hãi, mà là đang muốn đè nén những sự phẫn nộ cùng với khinh thường trong lòng mình xuống.

Điện thoại liên lạc bên trong văn phòng điều phối đột nhiên vang lên. Vị chủ quản điều phối quyết sách khẩn cấp ở dưới lầu chính là đang rung giọng dồn dập báo cáo:

- Nghị viên tiên sinh, bên phía Phòng Cảnh Sát cự tuyệt hướng chúng ta giải thích nguyên nhân vì sao không phái ra lực lượng cảnh sát để dẹp yên tình huống!

Thai Chi Nguyên tự giễu nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Bọn họ đã trực tiếp hướng về phía ta giải thích. Nghe nói là tòa nhà công vụ nào đó tại phía Tây Nam Giao Châu bị cháy, tất cả lực lượng cảnh sát của Phòng Cảnh Sát đã được điều động đến nơi đó hỗ trợ rồi, cho nên không thể nào bận tâm đến chuyện bên phía quảng trường bên này. Bọn họ hy vọng chúng ta có thể yêu cầu đám người du hành của chúng ta bảo trì sự bình tĩnh, không được cùng với đối phương phát sinh xung đột!

Nói xong những lời này, Thai Chi Nguyên chậm rãi bước đến bên cạnh cửa sổ, hướng về phía phiến quảng trường xa xa mà nhìn xuống. Phảng phất như là có thể cảm nhận được những luồng nhiệt khí sôi trào ở nơi đó đang truyền đến, xuyên qua lớp kính thủy tinh ngay trước mặt, ập mặt mà đến, mạnh mẽ bức người, khiến cho kẻ khác không thể nào hô hấp nổi.

- Thật đúng là không từ thủ đoạn nào cả a!

Trâu Úc bước tới, đứng bên cạnh Thai Chi Nguyên, cũng đồng dạng hướng về phía bên kia nhìn lại, ngữ khí thể hiện rõ ràng sự phẫn nộ trong lòng, đưa tay mạnh mẽ tháo xuống đóa hoa hồng đỏ rực nhỏ bé trên đầu mình, bóp nát trong lòng bàn tay, nói:

- Đường đường là Tổng thống Liên Bang, không ngờ ngay cả mặt mũi cũng không thèm giữ, còn ai có thể chiến thắng được ông ta nữa chứ?

o0o

Đã không có cảnh sát cũng không có bộ đội trấn áp bạo động khẩn cấp, bên trong đám người thị uy ủng hộ Chính phủ lại tràn ngập đám người gây rối tràn đầy sự âm hiểm, hơn nữa bên trong các tòa nhà xung quanh phiến quảng trường kia mơ hồ còn có rất nhiều những gã mặc áo đen thần bí không ngừng mơ hồ xuất hiện, khiến cho cục diện chuyển biến xấu đi cũng chỉ là chuyện tình sớm muộn gì cũng xảy ra mà thôi. Một hồi hỗn chiến cứ như vậy rất nhanh đã bộc phát.

Rất nhiều năm sau đó, trải qua khá nhiều cuộc điều tra, thế nhưng cũng không có người nào có thể tìm ra được một cách rõ ràng, là do bên phía nào đã dẫn đầu vọt qua khỏi thanh chắn bảo hộ, lại là bên nào đã đánh ra một quyền đầu tiên. Trên thực tế thì cho dù có điều tra ra được chuyện này cũng không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Lúc ấy trong bầu không khí đang cực kỳ khẩn trương, giằng co liên tục tại hiện trường, cho dù là có một người nào đó vô tình đánh rắm một cái thôi, thì cũng chẳng khắc nào là châm lên một quả tạc đạn cực kỳ khủng bố!

Phe đội ngũ công nhân du hành thị uy ủng hộ Chính phủ của Nam Khoa Châu ở trong hồi hỗn chiến này rất nhanh đã đạt được ưu thế rõ rệt. Đám đội ngũ Cuộc hành quân trầm mặc sau khi trải qua hơn nửa năm trời hành tẩu không gặp phải bất cứ sự trở ngại nào, đối với một cục diện hỗn loạn như thế này rõ ràng không có làm ra đủ sự chuẩn bị tâm lý cần thiết. Đột nhiên nhìn thấy đối phương giơ cao những tấm biểu ngữ trong tay, phóng vọt qua rào chắn bảo hộ lao về phía chính mình, thì khoảng chừng mấy trăm người đã bị đối phương đẩy lên phía trước nhất, không ngờ lại dại ra một lúc khá lâu không biết phải phản ứng thế nào.

Một gã công nhân trẻ tuổi từ bên phía Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2 viễn chinh mà đến, đã bị ba gã công nhân thân thể cường tráng vây quanh không ngừng quần ẩu. Thân thể hắn giống hệt như một con tôm luộc, ôm bụng co quắp lại, bộ dáng thống khổ ngã rạp xuống mặt đất, miệng mũi bắt đầu chảy ra từng tia máu tươi. Cái khẩu trang màu đen đại biểu thân phận trên mặt hắn sớm đã rơi ra, chỉ còn dính lại trên tai hắn, phất phơ theo từng cái rung người kịch liệt.

Nơi nơi cũng đều tràn ngập những tiếng chửi bậy phẫn nộ, thanh âm của những nắm tay cùng với mũi giày đập lên thân thể cực kỳ khủng bố. Những tia máu tươi tràn ngập hương vị bạo lực, phảng phất như là không cần có động lực, không ngừng bắn tung tóe ra bốn phía xung quanh. Đám người đeo khẩu trang màu đen trên mặt vừa mới có ý đồ tập hợp lại, tổ chức tiến hành phản kích trở lại, đã ngay lập tức gặp phải những tràng công kích càng cường hãn hơn rất nhiều, bị đánh cho thành một mảnh thất tao bát loạn.

Bên trong đám đội ngũ công nhân du hành thị uy ủng hộ Chính phủ, đám nam nhân mặc áo đen biểu tình cực kỳ âm trầm kia, chẳng biết từ chỗ nào lấy ra mấy bao tải lớn, một phen đem vô số đá vụn cứng rắng bên trong các bao tải lớn kia đổ đầy xuống mặt đất. Đám công nhân du hành thị uy ủng hộ Chính phủ kia rất nhanh nhặt lấy, hướng về phía đối diện mạnh mẽ ném qua.

Mà cái đám gia hỏa căn bản không thể phân biệt rõ là đám người du hành thị uy hay là đám lưu manh kia, lại không ngừng tru lên từng hồi, phóng vọt ra xung quanh đánh đấm loạn xạ đám người có cái khẩu trang màu đen trên mặt, cực kỳ lãnh huyết dùng mũi chân đạp cật lực vào bụng, vào hạ bộ của đối phương.

Vô số các tảng đá cứng rắn nặng nề phá không lao tới, bên trong đội ngũ Cuộc hành quân trầm mặc không ngừng có người bị vỡ đầu, đổ máu. Trận hình càng ngày càng thêm tán loạn, bên trên khu quảng trường rộng lớn này nơi nơi đều tràn ngập những màn hình ảnh phi thường bi thảm.

Một vị nữ giáo sư nào đó từ bên Cảng Đô đi theo đội ngũ du hành trầm mặc mà tới, thần tình tràn ngập những máu, lúc này đang đưa hai tay lên ôm chặt lấy mặt mình, toàn thân bất lực ngã xuống bên cạnh cái đài phun nước ngay trung tâm khu quảng trường. Bà tay mở to cặp mắt hoảng sợ, trừng mắt nhìn đám đồng loại cực kỳ hung tàn trước mặt mình, thế nhưng lại không để ý đến bên cạnh mình đang có một gã nam nhân thần tình đồng dạng cũng đầy những mái, đang cực kỳ không chút hảo ý nhìn chằm chằm về phía mình, bộ dáng phi thường thô bỉ.

Bên phía Tây Nam của quảng trường, một vị đại thúc trung niên, ngày hôm qua mới từ trong khu nông viên phía ngoại thành Nam Khoa Châu gia nhập vào đội ngũ du hành trầm mặc, hiện tại đang bị một đám người vây quanh, không ngừng đấm đá loạn xạ. Mắt thấy ông ta đã dần dần mất đi khí lực giãy dụa, cho dù cặp mắt đã phủ đầy một lớp máu loáng, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy đang có một chiếc giày đinh đang hướng về phía mặt mình giẫm mạnh xuống một cái, thế nhưng ông ta lại không có cách nào nhúc nhích nổi.

Bên trong các tòa nhà bốn phía xung quanh phiến quảng trường này, có rất nhiều những người không biết thuộc về thế lực phương nào đang đứng đầy trong đó. Những chiếc camera tầm xa phụ trách quay chụp lại những hình ảnh hiện trường bên ngoài này, hiện tại đang cực kỳ lạnh lùng thay đổi đủ các phương hướng, cố tình lựa chọn những hình ảnh đám người đội khẩu trang màu đen đang phẫn nộ mà bất lực tiến hành phản kích.

Tại một chỗ ở đầu phố xa hơn một chút, một đám người rõ ràng là quân cảnh đang mặc thường phục, bộ dáng lạnh lùng nhìn chăm chú về phương hướng phiến quảng trường hỗn loạn đằng xa. Vị quan viên đang đứng bên cạnh bọn họ hiện tại đang không ngừng nói chuyện điện thoại, trên mặt nở rộ nụ cười vui vẻ.

Đột nhiên một cái bàn tay to bè mang theo một cỗ kình lực cực mạnh từ bên cạnh đập xuống, bốp một tiếng liền hất cho cái điện thoại trong tay gã quan viên rơi thẳng xuống mặt đất, sau đó cực kỳ không chút khách sáo chụp mạnh lên phần cổ họng của gã quan viên kia. Cái bàn tay kia một phen đem phần sau của những lời nói nịnh nọt còn chưa kịp nói ra hết hoàn toàn biến thành những lời ú ú ớ ớ không rõ ràng…

- Trước giờ tao ghét nhất là những kẻ làm việc dài dòng lâu lắc…

Đám quân cảnh mặc thường phục đứng bốn phía ở đầu phố nhìn thấy cấp trên của mình đột nhiên bị tập kích, sắc mặt nhất thời kịch biến. Bọn họ đồng loạt thò tay vào trong túi, dự định lấy khẩu súng lục trong đó ra. Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng cái gã nam nhân đang dùng một tay bóp chặt cổ cấp trên của mình, nhìn thấy cái đầu trọc bóng loáng của gã nam nhân kia, động tác rút súng chưa kịp hoàn thành kia đã trở nên cực kỳ cứng ngắc!

Cái gã nam nhân đầu trọc kia thân cao một thước chín, dáng người cực kỳ khôi ngô hùng vĩ, thế nhưng trên khuôn mặt của hắn cũng không có bất cứ thần tình dữ tợn nào cả, đám tùy tùng đi theo sau lưng hắn cũng không hề rút súng chĩa toán loạn khắp nơi, hay là nhắm vào đsam quân cảnh mặc thường phục biểu tình ngưng trọng đứng đằng kia. Nhưng mà mấy gã quân cảnh mặc thường phục này cũng tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào dám rút súng ra chỉa vào gã nam nhân nọ cả!

Bởi vì cái gã nam nhân kia tên là Trương Tiểu Hoa!

Nơi này chính là Nam Khoa Châu, Tổng thống Liên Bang không phải là kẻ lớn nhất, Châu trưởng cũng không phải là kẻ lớn nhất, thậm chí ngay cả Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương cũng không phải là kẻ lớn nhất…

Trương Tiểu Hoa mới chân chính là kẻ lớn nhất!

Nơi này là phiến địa phương thần kỳ duy nhất trong Liên Bang, nơi mà đám xã hội đen có được năng lực có thể quyết định kết quả việc tuyển cử Nghị viên Châu, Châu trưởng, hay thậm chí là thành viên Nội các của Chính phủ!

Cho nên khi mà Trương Tiểu Hoa buông bàn tay đang nắm cổ gã quan viên cao cấp của Chính phủ kia ra, vẻ mặt không chút biểu tình, khoanh hai tay lại để lộ ra hai cánh tay trần tràn đầy những hình xăm cực kỳ bắt mắt, bất luận là gã quan viên kia hay là đám quân cảnh mặc thường phục cũng vậy, cũng đều cảm thấy toàn thân mình bắt đầu run rẩy mãnh liệt, mồ hôi tươm ra ướt đẫm cả người!

- Một khi đám người bọn mày đã bị ép buộc phải nhúng tay vào chuyện tình này, vậy thì đám bọn mày cứ việc im lặng đứng ở bên cạnh mà nhìn đi! Bởi vì, người của tao chuẩn bị làm việc rồi!

Trương Tiểu Hoa đưa tay vỗ vỗ lên mặt của gã quan viên kia, sau đó hướng về phía phiến quảng trường kia bước mạnh từng bước đi tới.

o0o

Bên trong các căn nhà cao tầng bốn phía xung quanh phiến quảng trường kia, đột nhiên xuất hiện hơn ba chục gã nam nhân mặc trên người những bộ chính trang màu đen, trên mặt đeo cặp kính râm đen ngòm, biểu tình cực độ âm lãnh. Những gã nam nhân kia cực kỳ nhanh chóng tìm ra được đám phóng viên đang khiêng camera quay chụp hình ảnh bên dưới, cực kỳ đơn giản mà thô bạo, dùng nắm đấm hoàn toàn chế trụ lại đối phương, sau đó bình thản nắm mái tóc trên đầu bọn họ, lôi bọn họ đi sềnh sệt ra khỏi những căn nhà cao tầng kia.

- Tôi là phóng viên của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, các người không được quyền đối xử thô bạo với tôi như vậy!

- Tôi là người của hãng Phim tài liệu Kim Tinh thuộc Bộ Quốc Phòng, đám lưu manh các người mau buông tôi ra!

Bất luận là những lời uy hiếp mạnh mẽ hay là những lời cầu xin thống thiết, cũng đều không thể khiến cho những động tác của đám nam nhân áo đen này nhẹ nhàng hơn được chút nào. Đám phóng viên kia rất nhanh bị trói dồn cục lại thành một đám đâu lưng với nhau, sau đó toàn bộ bị ném vào trong một căn phòng lớn âm u nào đó.

Trước khi rời đi, gã đầu lĩnh của đám nam nhân áo đen kia quay sang nhìn về phía đám phóng biên, thần tình đang khiếp sợ vạn phần, nhàn nhạt tự giới thiệu:

- Chúng ta không phải là lưu manh, chúng ta là xã hội đen!

o0o

Ở trên con đường cái nằm tại phía Đông Nam của phiến quảng trường, phảng phất như là một vị Ma pháp sư nào đó đã làm ra một phép biến hóa vậy, hơn một ngàn gã nam tử mặc trên người bộ chính trang màu đen, đội kính râm đen, sắc mặt lạnh lùng, cầm trong tay những thanh côn gỗ cứng rắn, trầm mặc hướng về phía trung tâm phiến quảng trường đang hỗn chiến đằng kia mà phóng vọt tới.

Một gã lưu manh trên người quần áo xốc xếch, thần tình đầy máu, giương mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ giáo sư, thần tình đồng dạng đầy máu, đang nằm dưới chân mình, từ trong vẻ mặt sợ hãi bất lực của đối phương mà đạt được cảm giác sảng khoái trước giờ chưa từng có. Hắn ta bộ dáng thô bỉ dùng sức mò loạn lên bộ ngực của vị nữ giáo sư, nhưng mà còn chưa có kịp lĩnh hội những sự khoái cảm mạnh mẽ thêm một chút nữa, liền cảm thấy cổ tay chính mình đột nhiên truyền đến một trận đau nhức khủng bố. Một cây côn gõ đã trực tiếp đập xuống, đánh gãy xương ống tay của hắn, ngay sao đó một phen hung hăng đập thẳng vào lưng hắn, khiến cho hắn không tránh khỏi ngã rạp xuống đất.

Chỗ đằng kia, vị trung niên đại thúc đang giương ánh mắt tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào chiếc giày đinh nặng nề, phi thường tàn nhẫn đang hướng về phía khuôn mặt chính mình mà dẫm xuống. Ông ta tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn truyền đến. Chính vì thế mà hắn không thể nhìn thấy cảnh một đạo côn ảnh đang lao tới, dùng một loại tư thái độc ác cùng với tàn nhẫn hơn không biết bao nhiêu lần, đem cái chân mang đôi giày đinh kia, ba một cái đập gãy lặc lòi!

Đám nam nhân mặc trên người bộ chính trang màu đen từ con đường phía Đông Nam lao vào, biểu tình lạnh lùng mà trầm mặc, mỗi khi nhìn thấy một người nào đó không có đeo khẩu trang màu đen trên mặt, liền hung hăng tàn nhẫn một gậy lại một gậy đập xuống, đem những thanh côn gỗ vương những tia máu nhàn nhạt trên tay phải mình, vẽ trên không trung những đạo đường cong xinh đẹp mà tàn nhẫn.

Nhân số của bọn họ so với hai đám người đang hỗn chiến trên quảng trường thì ít hơn rất nhiều, nhưng mà động tác xuống tay thì cực kỳ tàn nhẫn mà cường hãn. Bản thân bọn họ đều là những đả thủ chuyên nghiệp, chuyên môn được điều động đến từ các Phân đường xã hội đen bên trong Nam Khoa Châu này, những người bình thường làm sao có thể chống đỡ được chứ?

Côn gỗ mỗi lần giơ lên đập xuống, toàn bộ cũng đều là trúng vào các đốt xương, các khớp nối, hoặc là những khu vực xương ống giòn nhất… Mỗi lần cây côn gỗ cứng rắn cùng với phần cương cốt yếu ớt của nạn nhân va chạm với nhau, thường xuyên phát ra những thanh âm gãy rời khiến kẻ khác nghe qua phải cực kỳ kinh hãi. Chỉ dùng khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một phút đồng hồ, bọn họ đã đột phá được đến khu vực trung tâm quảng trường, nơi đang hỗn chiến thảm liệt nhất, sau đó nhanh như chớp tỏa ra bốn phía xung quanh, rất nhanh đã dẹp yên được cục diện.

Vô số những thanh âm kêu rên thảm thiết vang lên, nhưng rất nhanh đã trở nên im lặng lại. Chỉ có điều số người ngã rạp xuống mặt đất thì càng ngày càng nhiều hơn, toàn bộ đều là những người thuộc phe diễu hành thị uy ủng hộ Chính phủ. Nhất là đám nhân viên cảnh sát mặc thường phục, cố tình trà trộn vào đám đội ngũ du hành tiến hành quấy rối kia, hiện tại chính là đối tượng trọng điểm nhận được sự tập kích tàn nhẫn nhất của đám nam nhân áo đen. Cái mà bọn họ đang cảm thụ, tuyệt đối chính là địa ngục trần gian a!

o0o

Trâu Úc khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn không chớp vào những hình ảnh xuất hiện trên màn hình trước mặt mình, mãi một lúc thật lâu sau đó cũng không nói lời nào. Ngón tay cô nàng chậm rãi xoa xoa lên trên những cánh hoa hồng đỏ tươi bị bóp nát, chảy ra một chút chất lỏng màu đỏ tươi, hạ thấp giọng hỏi:

- Đây là do anh chuẩn bị sẵn à?

Thai Chi Nguyên quay sang nhìn nàng ta, khẽ lắc lắc đầu nhè nhẹ, nói:

- Đây là anh nhờ người chuẩn bị một chút phương án dự phòng. Thế nhưng anh cũng không nghĩ đến cái phương thức hành động của người đó lại là như thế này!

- Nếu như anh nghĩ muốn trở thành một người không giống với Mạt Bố Nhĩ, như vậy thì những người này hẳn là nên xuất hiện sớm hơn một chút mới đúng…

- Có người đã từng nói qua một câu như thế này, nếu như con người không có lý tưởng, như vậy thì bọn họ cùng với cá mòi có gì khác biệt với nhau đâu? Nếu như con người có lý tưởng nhưng lại không hành động, như vậy thì so với bọt biển có gì phân biệt cơ chứ?

Thai Chi Nguyên khẽ trầm mặc trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói:

- Một khi hắn đã không từ thủ đoạn, như vậy thì anh nhất định cũng phải có một chút thủ đoạn nào đó… Những người chỉ thuần túy đi theo chủ nghĩa lý tưởng, cuối cùng cũng chỉ duy nhất có một cái kết cuộc, đó chính là bị tử vong hoặc là bị người khác lãng quên đi mất. Mặt khác, nhưng người này có xuất hiện hay không, hoặc là vào lúc nào mới xuất hiện, cũng không phải là chuyện tình mà anh có khả năng khống chế…

Ngay sau đó, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên!

o0o

Cái gã nam nhân duy nhất trong Liên Bang có đủ tư cách cùng với năng lực đi khống chế cái loại sự tình này, hiện tại hai bờ vai vẫn như cũ bằng phẳng như núi, thân thể tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng lại tựa hồ như mang trong người lực lượng vô tận vậy. Lúc này hắn đang trầm mặc nhìn xuống một màn hình ảnh đang diễn ra bên dưới phiến quảng trường kia.

Bản thân hắn năm xưa ngẩng mặt lên trời cười lớn ha hả, chủ động rời khỏi nhà, tự mình ra ngoài thành lập một phiến giang sơn, hiện tại vào thời điểm gia tộc chính mình gặp phải sự uy hiếp chí mạng, sinh tử chỉ nằm trong một đường lằn ranh mỏng manh, đã im lặng từ bên phía Bách Mộ Đại phiêu nhiên quay trở về, chấp nhận từ bỏ cái phiến giang sơn nằm trong sự thống trị của chính mình, mà hắn đã mất hơn nửa cuộc đời mới đánh tạo ra, đối diện với cuồng phong bão táp bên trong Liên Bang, dùng hai đầu vai của chính mình mà gánh vác lấy cái tên của gia tộc…

Nhìn xuống hình ảnh bên dưới một lúc khá lâu, sau đó Lâm Bán Sơn mới bấm gọi số điện thoại cá nhân của Thai Chi Nguyên, nhàn nhạt nói:

- Thời điểm khi mà Tổng thống tiên sinh ngay cả mặt mũi của chính mình cũng không thèm giữ lại nữa, như vậy những chuyện tình mà chúng ta cần phải làm liền sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều!

- Những loại sự tình không từ thủ đoạn này nọ, tôi tương đối am hiểu hơn ông ta một chút! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK