Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiếu Khanh lạnh giọng nói:


- Hệ thống lá chắn điện tử của ngươi cũng giống như là bộ nội y của một lão thái bà vậy, tầng tầng lớp lớp, cũng chẳng biết là sợ lạnh hay là sợ lộ ra ngoài những cảnh xuân phong nữa, đúng là dày đặc không biết bao nhiêu lớp... Trên chiến trường có một đạo lý đơn giản nhất, cũng giống như là cách làm người bình thường vậy. Nơi nào mà đối phương che dấu cẩn thận nhất, cũng chính là nơi quan trọng nhất của đối phương, mà cũng là nơi yếu ớt nhất.


Phần khuôn mặt lộ ra bên ngoài cặp kính râm thể hiện rõ ràng một tia mỉm cười trào phúng không chút che dấu:


- Tùy tiện sử dụng một thiết bị điện tử dân dụng, cũng đã có thể phát hiện được sự cổ quái ở chỗ mà cậu muốn giấu rồi. Cho dù là không biết cậu đang muốn cất giấu cái gì, thế nhưng cũng có thể biết được đó chính là chỗ yếu hại của cậu.


Phần lưng áo phía sau của Chu Ngọc dần dần toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên phản bác:


- Ngài ở đây chính là đang đánh bạc. Nếu như Lữ Đoàn Thiết Giáp công kích tới, nếu như tôi là cố ý sử dụng hệ thống lá chắn điện tử làm ngụy trang, dụ dỗ Lữ Đoàn Thiết Giáp vào trong vòng vây đột kích...


Đỗ Thiếu Khanh cực kỳ không nể tình, phất tay một cái cắt ngang câu nói của Chu Ngọc, lạnh giọng nói:


- Toàn bộ binh lực hiện tại trong tay của ngươi cũng đã bị quân đội chủ lực của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 kiềm chế ở Độc Cô Lĩnh rồi, làm sao có dư thừa binh lực để tiến hành mai phục kia chứ? Cho dù là Lữ Đoàn Thiết Giáp cũng không có phát hiện ra doanh trại quân đội của ngươi, thế nhưng từ chỗ đó chui ra, đối diện với một hoàn cảnh trống trải, vòng quanh đến phía sau lưng của ngươi, cùng với quân đội chủ lực của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 phối hợp lại, ngươi cho rằng đội liên quân của ngươi hôm nay còn có thể sống sót được mấy người kia chứ?


- Càng quan trọng hơn chính là...


Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Chu Ngọc, tăng thêm chút ngữ khí, phát ra cảm giác áp bách mười phần, nói:


- Đã nghi ngờ doanh trại quân đội ngươi ở chỗ nào, quân nhân đã gia nhập trên chiến trường, tự nhiên là sẽ có gan đánh bạc. Một gã quân nhân không có gan đánh bạc, nhất định sẽ chẳng thể nào làm nổi bất cứ chuyện gì cả.


Chu Ngọc chậm rãi cúi đầu, nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc lâu thật lâu, sau đó kiên định ngẩng đầu lên, nói:


- Cho dù là Lữ Đoàn Thiết Giáp có thật sự tới đi chăng nữa, tôi cũng có thể thay đổi trận hình nhanh chóng, khẩn cấp triệt thoái về phía sau, chỉ cần có thể kéo dài thời gian, đợi cho Doanh Robot đặc chủng quay về cứu viện kịp, như vậy vẫn còn có khả năng, còn có thế cứu vãn được tình huống.


- Ở khu vực 127, ngươi còn lại bao nhiêu lực lượng phòng ngự? Chẳng lẽ người của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 không thể phát hiện ra sao?


Đỗ Thiếu Khanh lại cũng không một chút suy nghĩ, lạnh lùng nói.


Chu Ngọc ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đáp:


- Nhưng mà khu vực 126 vẫn còn nằm trong tay của tôi. Nơi này độ cao ít nhất cũng là 1245 thước trên mặt nước biển. Cho dù là đám phi cơ trực thăng của ngài có cố gắng công kích đến đâu đi nữa, cũng không thể tạo thành uy lực quá lớn được.


Sắc mặt của Đỗ Thiếu Khanh cũng không chút biểu tình, nói:


- Con robot MX của ngươi cho dù nhận được mệnh lệnh quay về, nhưng trên đường về, Doanh Robot Đặc chủng M52 của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 chúng ta tuy rằng không phải là quá mức mạnh mẽ, nhưng mà cũng không phải ngay cả một chút đường sơn đạo cũng không thể đi được.


Chu Ngọc thoáng rùng mình, cau mày ngẫm nghĩ một lúc thật lâu.

oOo

Không có hệ thống máy tính phân tích, không có các màn hình hiển thị hoàn cảnh, không có các bản đồ chi tiết địa hình, không hề có hệ thống thông số hỏa lực, ngay cả một chút công cụ quan trắc hiện đại cũng đều không có. Vị Sư Đoàn Trưởng tuyệt đối kinh tài tuyệt diễm trong Liên Bang này, cùng với một thiên tài về phương diện thôi diễn chiến thuật trong thế hệ quân nhân sĩ quan mới, liền chỉ dựa vào phần trí nhớ trong đầu của mình cùng với sự hiểu biết đối với các đơn vị bộ đội, tiến hành một màn thôi diễn tác chiến bằng miệng với nhau.


Lúc này ở trong sân càng ngày càng là một mảnh im lặng, chỉ có thể nghe được thanh âm trò chuyện của hai người với nhau. Tựa hồ như trong không khí không ngừng có những thanh âm các lưỡi gươm va chạm mãnh liệt, có lúc là thanh thúy nhẹ nhàng, thế nhưng có lúc lại là thanh âm bạo phát bùng nổ khủng khiếp. Trong không khí mơ hồ có chút mùi vị khói lửa chiến trường vậy.


Chỉ là ngữ khí nói chuyện của Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh vẫn vĩnh viễn là lạnh lùng như hàn băng, hơn nữa lại là ngay lập tức nói ra, cũng không cần bất cứ thời gian ngẫm nghĩ nào cả. Mà thời gian Chu Ngọc ngẫm nghĩ cũng càng ngày càng dài hơn, thanh âm nói chuyện cũng càng ngày càng nhỏ đi, lời nói cũng càng ngày càng tối nghĩa.


Quân đội Liên Bang đã công nhận Đỗ Thiếu Khanh chính là người có trí tuệ chiến lược cùng với chỉ huy chiến thuật hoàn mỹ thống nhất vô cùng. Chu Ngọc có thể cùng với ông ta tranh luận được tới bây giờ, như vậy ở trong mắt của mọi người ở nơi này, đã là phi thường rất giỏi rồi. Nhưng mà nhìn về phía vị Sư Đoàn Trưởng vẻ mặt lãnh khốc, đeo cặp kính râm kia, trong lòng mọi người lại vô cùng khiếp sợ và rét lạnh. Mọi người đều thầm nghĩ, trong đại não vị Đỗ Thiếu Khanh này đến tột cùng là làm bằng cái gì cơ chứ?


Mấy gã quân nhân sĩ quan Trung Tá đến từ Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đi theo Đỗ Thiếu Khanh đến đây, cũng là vẻ mặt cực kỳ bình thản. Bọn họ đã đi theo Đỗ Thiếu Khanh không biết bao lâu rồi, cũng đã từng chứng kiến qua trí tuệ quân sự kinh hãi thế tục của vị Sư Đoàn Trưởng này, cho nên cũng đã sớm quen thuộc tất cả chuyện này. Ngược lại, nhìn Chu Ngọc, kẻ có thể tiến hành chiến thuật thôi diễn bằng miệng với vị Sư Đoàn Trưởng tôn kính của mình đến tận bây giờ, bọn họ ngược lại sinh ra một cỗ thưởng thức nhàn nhạt.


Năm đó khi còn ở trường Dự bị Quân sự Tây Lâm, Chu Ngọc cũng đã được mọi người xưng là thiên tài, áp chế cho vị huynh đệ Chu Cẩn vốn đã cực kỳ vĩ đại của hắn áp chế đến không thể ngóc đầu lên nổi. Hắn được Quân Khu IV đưa đến Học Viện Quân Sự I, nghiên cứu học tập về lịch sử, về chiến tranh, khắc khổ chăm chỉ vô cùng, cho nên hiện tại mới có được thành tích như thế này.


Nhưng mà khiến cho hắn cảm thấy vô cùng áp lực chính là, hôm nay kẻ mà hắn đang đối mặt chính là Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh, giống hệt như là một tòa tuyết sơn băng lãnh, vừa lạnh lẽo lại vừa cao vút, không thể nào vượt qua được. Mỗi một câu mà ông ta nói ra, mỗi một cái mệnh lệnh, một giả thuyết chiến thuật mà ông ta đưa ra, cũng giống như là một vòng dây treo cổ quàng thẳng vào trong đầu hắn ta, khiến cho hắn không thể nào hô hấp được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


Càng khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi chính là, chiến thuật chỉ huy của Đỗ Thiếu Khanh cũng không chỉ là mạnh mẽ sắc bén, về mặt chi tiết thế nhưng lại cũng là chu đáo chặt chẽ, không để lại bất cứ khe hở nào cả, tính toán tinh vi đến cực điểm. Khiến cho người ta nghe xong trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại, thế nhưng dần dần đã mất đi hết tất cả lòng tin vốn có...


- Bên phía bộ đội liên quân nhất định là phải thua. Tôi thừa nhận hôm nay Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đã nương tay.


Chu Ngọc trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới gian nan thừa nhận thất bại. Hắn tiến hành một cái chào theo nghi lễ quân đội.


- Về chỗ đi.


Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nói, trong cặp mắt giấu dưới cặp kính râm lại hiện lên một tia hơi kinh ngạc. Ông ta cũng không ngờ đến chuyện trong đám quân nhân sĩ quan này, cư nhiên quả thật vẫn là có một vị nhân tài. Chỉ là trong khoảng chốc lát, hắn liền xuất hiện ý niệm muốn đem Chu Ngọc điều đến Sư Đoàn Thiết Giáp 7.


Ông ta lạnh lùng nhìn theo Chu Ngọc đã quay trở về chỗ của mình, đột nhiên nhớ tới chuyện hình như là gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi này là người của Thai Gia.


Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh cả đời lãnh khốc tự kỷ, thế nhưng lại là một người có dã tâm cực lớn. Một gã tướng lãnh thành công cần phải có vô số thuộc hạ vĩ đại, không hề nghi ngờ, Chu Ngọc chính là người có loại tiềm lực như vậy. Ông ta tự nhận là người biết cách dùng người, và cũng tin tưởng rằng cái địa phương như là Sư Đoàn Thiết Giáp 7 này nhất định là có thể hấp dẫn được những gã quân nhân sĩ quan chuyên nghiệp chân chính.


Đúng là căn cứ vào loại tâm lý cùng với sự tự tin thong dong như thế này, cho nên hắn mới sảng khoái nghĩ đến bối cảnh sau lưng của Chu Ngọc, cũng chỉ là khẽ rùng mình một chút, sau đó đem cái nguyện vọng muốn thu nhận Chu Ngọc vào trong Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn vứt hẳn ra khỏi đầu mình.


Biết dùng người thì cũng chỉ là dùng người nguyện trung thành với mình, đối với một người không muốn chấp nhận trung thành với mình. Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh từ trước đến nay cũng lãnh khốc như là trời đông rét lạnh mà thôi. Cặp mắt sắc lạnh như đao của Đỗ Thiếu Khanh, xuyên thấu qua cặp kính râm trên mắt, liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng, sau đó lập tức thu liễm lại.


- Biết rõ bản thân mình là một gã phế vật, vậy thì vẫn còn cơ hội để cải tạo lại...


Đỗ Thiếu Khanh liếc mắt nhìn đám quân nhân đệ tử biểu tình khó coi đến cực điểm đứng đó, lạnh lùng nói.


Ngay trong lúc toàn trường tĩnh mịch, chuẩn bị tiếp tục nghênh đón những lời răn dạy thẳng thừng giống như cuồng phong mưa bão của Đỗ Sư Đoàn Trưởng, giữa đương trường đột nhiên vang lên một thanh âm phi thường không hợp thời hợp cảnh.


- Tốn một thân khí lực như thế, mới có thể thắng được một gã phế vật vừa mới tốt nghiệp khỏi Học Viện Quân Sự, thật sự là không có ý nghĩa gì.


Lời đó vừa nói ra, bốn phía liền chìm vào tĩnh lặng. Một cỗ khí tức nguy hiểm khiến người khác không lạnh mà run thản nhiên dâng lên. Trật tự quân hàm ở trong quân doanh đặc biệt sâm nghiêm, ngay trong thời điểm một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng đang phát biểu, làm sao lại có thể cho phép hạ cấp tùy tiện xen mồm vào cơ chứ? Lúc trước đám quân nhân sĩ quan kia bị giáo huấn như té tát lên đầu, thần tình đỏ bừng, lại cũng chỉ có thể khẽ đứng thẳng người lên một chút, cũng không dám nói câu nào. Lúc này lại có người hoành thiên xuất thế, nói ra một câu như thế, đây chẳng phải là muốn chết thì là cái gì?


Hơn nữa những người này nói ra thật sự rõ ràng là nhằm vào Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Lúc trước Đỗ Sư Đoàn Trưởng từng nói qua, trong Quân đội Liên Bang, một trận thao diễn quân sự cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, vì thế người này nói rõ ràng Đỗ Thiếu Khanh chiến thắng Chu Ngọc bất quá cũng chỉ là chiến thắng trên mặt nói chuyện mà thôi. Càng khiến cho kẻ khác kinh hãi chính là ý tứ che dấu trong lời nói của người này, chính là Đỗ Sư Đoàn Trưởng đã lãnh lệ lên án mạnh mẽ gã quân nhân đệ tử này là một gã phế vật, vậy thì ông vất vả như vậy mới có thể thắng được một gã phế vật... vậy thì ông thì tính là cái gì cơ chứ?


Những lời này cũng không phải là của Hứa Nhạc nói ra.


Quân doanh là một địa phương tràn ngập hương vị thiết huyết thô lệ, cấp bậc hàng đầu, những lời thượng cấp nói ra tuyệt đối là chân lý. Những người có lời mắng chửi càng khó nghe hơn Đỗ Thiếu Khanh rất nhiều cũng không phải là ít, nhưng lời nói xấu xa hơn cũng đều có. Lúc mà Hứa Nhạc làm Giáo quan, khi còn ở trong lớp hắn cũng đã từng dùng qua không ít những lời mắng phế vật này nọ để mắng chửi đám quân nhân sĩ quan kia. Nhưng mà nói ra thì thật là kỳ quái, Hứa Nhạc một phen nhìn thấy những gã quân nhân sĩ quan học viên mà mình đích thân dạy dỗ ra, những lời nói mà mình đã từng nói ra, so với những câu nói răn dạy lãnh khốc vô tình của Đỗ Thiếu Khanh mà nói, là hoàn toàn giống nhau, thế nhưng trong lòng của hắn ta lại đặc biệt không thoải mái chút nào.


Nhưng mà hắn biết rõ ràng vấn đề phát sinh giữa mình cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7, nhất là cảm nhận được lúc này Đỗ Thiếu Khanh đã hai lần dùng ánh mắt rét lạnh liếc nhìn sang mình, mặc dù cũng nghĩ đến chuyện muốn bao che cho học viên, nhưng dưới tình trạng quân hàm chênh lệch quá nhiều, nên cũng không cách nào tiện ra mặt, đành phải lặng im trầm mặc.


Nhưng mà vị Thiếu Tá Lan Hiểu Long đứng sau lưng của Hứa Nhạc, thế nhưng lại không thể nào nhịn được sự trào phúng cùng với khó chịu trong lòng của hắn.


Thanh âm mang theo chút cảm giác trào phúng của Lan Hiểu Long vừa mới vang lên, toàn trường nhất thời lâm vào sự tĩnh mịch tuyệt đối còn cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Ba gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 lúc trước đứng phía bên trái đội nghĩ, thì lại đột nhiên xoay người nhìn lại, hướng về phía thanh âm kia nhìn chằm chằm.


Ba gã quân nhân sĩ quan cấp tá từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói gì. Kỷ luật quân đội cực kỳ nghiêm minh, đứng một lúc lâu đến như vậy, đúng là ngay cả một cái nhíu mắt cũng không có. Nhìn qua giống như là ba pho tượng lạnh lùng được khắc bằng băng tuyết vậy, hoặc là một tượng đá khổng lồ ngàn thước vậy. Nhưng mà đúng lúc này, ba gã quân nhân sĩ quan lại giống như là một đầu mãnh hổ đột nhiên tỉnh giấc, ba cặp mắt giống hệt như là sáu ngọn đao phong, đồng thời phóng thẳng lên mặt của Lan Hiểu Long.


Cặp lông mày thẳng như là hai thanh kiếm của Đỗ Thiếu Khanh bên ngoài cặp kính râm khẽ nhướng lên một chút, chậm rãi quay đầu, cũng nhìn về phía này.


Quân doanh làm thế nào lại có thể cho phép sự tình dĩ hạ phạm thượng như thế này xảy ra cơ chứ? Lan Hiểu Long cũng đã khá lâu rời khỏi quân đội rồi, lăn lộn trong Đội Cảnh Vệ Cảng Đô, chuyên canh gác ở Đặc khu Cảng Đô, từ một binh sĩ thông thường leo lên đến chức Thiếu Tá, vì vậy ít nhiều cũng mang theo một cỗ hơi thở kiêu ngạo của Đội Cảnh Vệ Cảng Đô. Cũng giống như là Hứa Nhạc cùng với các thành viên của Tiểu Đội Chiến Đấu 7 đứng sau lưng của Hứa Nhạc vậy.


Cho dù lúc này đang bị ba gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 dùng ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm, nhưng Lan Hiểu Long vẫn như cũ là vẻ mặt bất cần, cặp lông mày cũng chẳng thèm nhíu lại một cái. Thế nhưng khi vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia liếc mắt nhìn sang... trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thấy phát lạnh. Hắn có chút không nói nên lời, rõ ràng trên mắt ông ta có cặp kính râm, vì cái gì khi ông ta nhìn mình, mình lại có cảm giác giống như là ánh mắt âm trầm của ông ta sắp chui thẳng vào trong trái tim của mình vậy?


Trong số ba gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đi đến đây, có một kẻ chính là người là vệ quan thân cận của Đỗ Thiếu Khanh, kẻ khiến Hứa Nhạc sợ hãi than Đỗ Thiếu Khanh quá mức kiêu ngạo, Trung Tá Tây Môn Cần. Với quân hàm Trung Tá, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện đi theo, đảm nhận vai trò một vệ quan của Đỗ Thiếu Khanh, đủ thấy hắn ta vô cùng trung thành với ông ta.


Tây Môn Cẩn bước tới trước mặt của Lan Hiểu Long, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, giống như là sắp sửa bùng nổ vậy, tiến đến sát trước người hắn, chỉ còn cách khoảng vài cm, bắt đầu lớn tiếng khiển trách:


- Ngươi là người của đơn vị bộ đội nào? Có biết được quy tắc khi cấp trên đang nói, ai cho phép ngươi tùy tiện chen ngang vào nói hả? Điều lệ quân đội mà ngươi đã học bỏ đi đâu hết rồi? Mau báo tên ngươi ra ngay!


Lỗ tai của Lan Hiểu Long lúc này sắp bị chấn điếc rồi. Cảm nhận được những bọt nước miếng văng lên khắp trên mặt của mình, có chút phẫn nộ. Thế nhưng hắn lại bị thanh âm rít gào cùng với sự phẫn nộ của đối phương đè ép trở về. Hắn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng âm trầm cách mình gần trong gang tấc, tin tưởng rằng nếu lúc này Đỗ Thiếu Khanh có muốn xử bắn mình tại chỗ, thì gã vệ quan này nhất định là sẽ không một chút do dự, móc ngay khẩu súng của hắn ra mà bắn chết mình ngay tức khắc.


Vì để giữ gìn kỷ luật Quân đội Liên Bang, những hành vi như vậy của Lan Hiểu Long, Đỗ Thiếu Khanh tự nhiên là cũng sẽ không xử bắt hắn, thế nhưng hắn tuyệt đối có thể sẽ ăn vô số đau khổ, thậm chí còn có thể bị bắt giam trong phòng tối suốt nửa tháng trời nữa. Thế nhưng mà Lan Hiểu Long lại cũng không hề có chút hối hận về chuyện này. Thân là một thành viên của Sư Đoàn Thiết Giáp 17, có thể giáp mặt trào phúng Đỗ Thiếu Khanh trước mặt mọi người như vậy, đây là chuyện tình hạnh phúc đến thế nào cơ chứ? Hơn nữa tính tình của hắn mặc dù nóng nảy, thế nhưng cũng có một chút tính chất kiêu ngạo cùng với kiên nhẫn của quân nhân Liên Bang. Hắn hờ hững nhìn Tây Môn Cẩn, cũng không nói một lời, đứng chờ hình phạt sắp sửa ập xuống đầu mình.


Liền ngay trong lúc này, phần áo sau lưng hắn khẽ nhúc nhích, lại bị người nào đó nắm kéo lôi lại phía sau. Hắn ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Hứa Nhạc đã một phen đứng ra che ở trước mặt mình, giống như là... một con gà mẹ đang che chở cho đứa con yếu ớt của mình trước con sói vậy.


- Anh ta là Thiếu Tá Lan Hiểu Long, thành viên của Tiểu Đội Chiến Đấu 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy.


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào gã vệ quan đang đứng trước mặt mình, giải thích.


Đối với sự phiền toái mà Lan Hiểu Long vừa mới gây ra, Hứa Nhạc thật sự có chút đau đầu. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 từ đầu đến giờ cứ một mực tìm cơ hội để gây phiền toái với mình, bản thân mình lúc này ra mặt, chẳng phải chính là cấp cho đối phương lý do tốt nhất hay sao?


Nhưng mà Tiểu Đội 7 hiện tại chính là một đứa cô nhi không mẹ, một phen bị vị lão nhân gia kia của Phí Thành vung tay lên, trừ bỏ hết tất cả quân tịch chính thức của bọn họ, biến thành thủ hạ của Hứa Nhạc. Hắn thân là Chủ quản, lúc này tất nhiên là phải ra mặt cho họ rồi.


- Một khi đã không phải là quân nhân sĩ quan tiếp nhận huấn luyện, vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này cơ chứ?


Tây Môn Cẩn nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, vẫn như cũ là lớn tiếng khiển trách, sắc mặt một mảnh âm trầm lạnh lùng.


Hứa Nhạc vẫn thành khẩn trả lời:


- Đây là mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng, tôi cũng không biết đó là nguyên nhân gì nữa.


Cặp mày Tây Môn Cẩn nhíu lại, lạnh giọng nói:


- Hắn là thuộc hạ của ngươi à? Ngươi là ai?


- Giáo quan về Robot MX của căn cứ huấn luyện, Hứa Nhạc. Trước mắt kiêm nhiệm Chủ quản của Tiểu đội Chiến đấu 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy.


Tây Môn cẩn sắc mặt âm trầm, khinh miệt nói:


- Quả nhiên là dạng Giáo quan như thế nào, sẽ dạy ra đám đệ tử như thế đó. Một gã Chủ quản như thế nào, sẽ huấn luyện ra đám binh lính phế vật như thế đó.


Nghe thấy câu nói đó, cặp mày Hứa Nhạc thoáng nhướng lên một cái. Hai thanh tiểu phi đao trên lông mày hắn mơ hồ có ý định muốn bộc phát, nhưng hắn chợt nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nghiêm giọng nói:


- Binh lính của tôi phế vật hay không phế vật, cũng không tới phiên anh bình luận. Tôi có lẽ cũng không phải là một Chủ quản tốt, một Giáo quan tốt, thế nhưng những học viên hôm nay tham gia thao diễn quân sự, tôi xem ra thì cũng không đến nổi tệ lắm.


Nghe được câu nói đó, đám quân nhân sĩ quan học viên đang đứng phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi, biểu tình cũng thoáng có chút buông lỏng một chút. Mọi người trong lòng cũng đều suy nghĩ, vị Hứa Giáo quan trẻ tuổi này ngày thường thái độ mặc dù khó khăn, thế nhưng ở trước mặt người ngoài quả thật là cũng cấp mặt mũi cho bọn họ. Bọn họ thế nhưng cũng không nghĩ đến, cái suy nghĩ như vậy cũng đã một phen xem chính mình cũng đứng về phía của Hứa Nhạc rồi, thậm chí ngay cả cách xưng hô đối với Hứa Nhạc biến thành Hứa Giáo quan, nghe ra cũng thân thiết mười phần.


Ngay cả bọn họ cũng đã suy nghĩ như vậy, thì những thành viên của Tiểu đội Chiến đấu 7, tuyệt đại đa số bọn họ cũng đều xuất thân từ Sư Đoàn Thiết Giáp 17, đối với Đỗ Thiếu Khanh và Sư Đoàn Thiết Giáp 7 có mối thù ‘không đội trời chung’, nghe được những lời nói đó của Hứa Nhạc, cảm thấy vô cùng khoái chí. Hơn nữa bọn họ vốn cũng là những nhân viên bên ngoài biên chế của Quân đội Liên Bang, cho nên cũng không quá mức cố kỵ. Hùng Lâm Tuyền cũng cố tình không hề để ý đến vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh đang giống như một tòa băng sơn lãnh khốc đứng ở phía đó nhìn chằm chằm về đằng này, cao giọng nói:


- Mấy gã binh lính chúng ta quả thật là phế vật cả, chỉ là đều thường xuyên đi đến Tây Lâm, giết chóc người của Đế Quốc...


Đánh người không đánh mặt, thế nhưng những lời nói này của Hùng Lâm Tuyền hoàn toàn giống như là lựa ngay mặt của đám quân nhân sĩ quan Sư Đoàn Thiết Giáp 7 mà hung hăng tát cho một tát vang dội.


Vẻ tàn khốc trong ánh mắt của gã vệ quan Tây Môn Cẩn càng ngày càng nồng đậm, hắn nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói:


- Thật sự là có lá gan không nhỏ!


- Anh là Trung Tá, tôi cũng là một Trung Tá. Ở trước mặt của anh, tôi cần gì phải lộ ra vẻ u oán đáng thương cơ chứ?


Ngay khi người của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 xuất hiện trước mặt, Hứa Nhạc liền theo bản năng cảm giác được một cỗ nguy hiểm dâng tới. Những lời răn dạy lãnh khốc không một chút nể mặt của Đỗ Thiếu Khanh, đã khiến cho sự căm tức của hắn súc tích đến một trình độ nào đó rồi. Lúc này nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của gã vệ quan trước mặt mình, nghe thấy loại ngữ khí nói chuyện như thế, hai thanh phi đao trên lông mày rốt cuộc cũng không nhịn nữa, lập tức phi ra, không chút khách khí mà trả lời.


Tây Môn Cẩn khẽ rùng mình một cái, cũng không tiếp tục cùng hắn tranh chấp chuyện về quân hàm cao thấp nữa, hắn nhìn về phía Lan Hiểu Long đang đứng sau lưng Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:


- Vi phạm quân kỷ, bảo người của ngươi ra đây.


Nếu như là ở trong quân doanh, loại yêu cầu này quả thật cũng không quá đáng. Thế nhưng mà Hứa Nhạc cũng không phải là quân nhân chuyên nghiệp, hơn nữa tính cách của hắn cũng đã quyết định rõ ràng, ngày hôm nay hắn tuyệt đối không có khả năng đem Lan Hiểu Long giao ra được. Nhưng mà đối mặt với kỷ luật quân đội sâm nghiêm như vậy, hắn có năng lực, có biện pháp gì cơ chứ?


- Lúc nãy Đỗ Sư Đoàn Trưởng cùng với học viên Chu Ngọc tiến hành thôi diễn chiến thuật, vị thuộc hạ này của tôi chính là muốn tham gia vào cuộc thảo luận đó, cũng không phải là cố ý muốn ngắt ngang lời nói của cấp trên. Tôi không cho rằng hắn cần phải nhận xử phạt theo quân luật.


Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, thế nhưng lại một phen đem những lời đó nói ra.


- Các ngươi là người của Sư Đoàn Thiết Giáp 17 à?


Đúng vào lúc này, phía bên kia lại truyền đến câu hỏi lạnh như băng mà tràn ngập áp lực của Đỗ Thiếu Khanh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK