Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tháng trước đây, ngay khi mà Tướng quân Hồ Liên chính thức tiếp quản toàn bộ Quân đội Liên Bang trên bề mặt Tinh cầu Mặc Hoa, Bộ Tham Mưu của hắn ta đầu tiên liền trực tiếp một phen đem cả đám cựu thành viên của Tiểu đội 7 như là Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Đạt Văn Tây… toàn bộ điều nhập hết vào Tiểu đội NTR kia. Hiện tại Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đang bị hãm sâu tại chiến khu Tây Nam, tin tức toàn bộ không có. Điều này nhìn bề ngoài thì cái điều lệnh ban đầu của Bộ Tham Mưu tựa hồ như có chút mùi vị của âm mưu nào đó, nhưng mà trên thực tế cũng chưa chắc đã là như vậy.

Một vị tướng lãnh cao cấp nhất của Quân đội Liên Bang, một gã quan viên của Cục Hiến Chương có được quyền hạn cực cao, ở trong mắt của những đại nhân vật giống như thế này, thì cái chi Tiểu đội NTR đã biến mất tại chiến khu Tây Nam kia, bất luận là đám đội viên bên trong đó có được những sự tích lịch sử đáng kiêu ngạo đến thế nào đi chăng nữa, có bao nhiêu người đã từng là anh hùng chiến đấu của Quân đội Liên Bang đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một đám tiểu nhân vật chân chính mà thôi.

Cái điều lệnh của hai tháng trước đây, có lẽ cũng chỉ là một lần bài xích tẩy trừ đơn giản nào đó mà thôi. Sở dĩ không được tính là một cái âm mưu, bởi vì cái này càng giống như là một loại thủ đoạn tùy tiện đơn giản nào đó mà thôi. Cái nhiệm vụ này cuối cùng cũng cần phải có người nào đó làm, vì thế vị Tướng quân kia chỉ là nhẹ nhàng phe phẩy ống tay áo, đưa bọn họ tiến vào tình cảnh nguy hiểm, liền chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

o0o

Hiện tại Đạt Văn Tây đang nửa quỳ nửa ngồi trên một tảng đá lớn giữa rừng rậm, bộ dáng cực kỳ giống một gã lưu manh du côn, nhếch môi cắn nhẹ đầu lọc của một điếu thuốc lá khô quắt khô queo. Đốm lửa đỏ sáng ngời chậm rãi thiêu đốt dọc theo điếu thuốc lá, đã cắn nuốt đến chữ số 7 thứ hai của điếu thuốc. Luồng khói thuốc trắng đục nhẹ nhàng lượn lờ trên khuôn mặt ngăm đen của hắn, bay vào trong ánh mắt đang khẽ nheo lại. Lúc này hắn đang chậm rãi đánh giá cái gã đang đứng trước mặt mình.

Hiện tại đang giữ nhiệm vụ Tiểu Đội trưởng của Doanh địa tiếp ứng Số 2 thuộc Tiểu đội MTR, địa điểm gần sát với khu vực chiến khu Liên Bang nhất, Đạt Văn Tây đã ở trong khu rừng hoang liêu đến mức ngay cả quạ đen cũng chẳng muốn đến liếc mắt một cái, ngây người suốt thời gian hai tháng trời rồi.

Trong suốt thời gian hai tháng này, hắn ta cùng với ba gã thuộc cấp đã ngây người làm bạn với đám côn trùng rừng rậm mà thôi. Một mặt hắn không ngừng lo lắng cho đám chiến hữu, sau khi băng qua khu vực sơn lĩnh, xâm nhập vào chiến khu Tây Nam, sau đó đột nhiên đoạn tuyệt quan hệ. Một mặt thì hắn ôm lấy mớ vật liệu cấp dưỡng càng ngày càng ít mà gian khổ sống sót qua ngày. Hiện tại cực kỳ khó khăn mới nhận được sự trợ giúp đến từ khu căn cứ, nhưng mà không nghĩ đến, đồng thời đến đây còn có thêm cả mấy tên gia hỏa khốn kiếp, biểu tình cực kỳ âm trầm, mùi vị cũng đồng dạng phi thường khói ngửi.

Tâm tình của hắn hiện tại phiền não dị thường, căn bản mặc kệ không thèm tiếp nhận cái hộp thức ăn tổng hợp năng lượng cao mà gã Đội trưởng đội tiếp viện vừa mới đưa qua cho mình, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đang đứng trước mặt mình, quát lớn:

- Con mẹ nó, mày còn muốn hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần nữa? Nếu như tiểu gia có thể biết được bọn họ đang ở nơi nào, hiện tại tiểu gia còn giống như một con thỏ hoang ngây người ngồi tại nơi này nữa hay sao?

Một gã Thiếu úy mặc trên người một kiện quân trang màu vàng nhạt, đứng thẳng người trước mặt hắn, dùng ngữ điệu phi thường nghiêm túc, ngữ khí đều đều, chất vấn:

- Tiểu đội NTR có tổng cộng hai cái radio lọc sóng mini, hơn nữa căn cứ vào hồ sơ tư liệu truyền tải tín hiệu tin tức điện tử do căn cứ thiết lập, thì ngay ngày thứ hai sai khi các người băng xuyên qua khu vực sơn lĩnh này, các người đã thu nhận được tín hiệu điện tử truyền tải tin tức do căn cứ phát ra! Cho nên tôi không thể nào hiểu nổi, vì cái gì mà nhiều ngày như vậy rồi, bộ đội các người mãi không có truyền tin tức báo cáo trở về căn cứ? Hiện tại bọn họ đến tột cùng là đang ở nơi nào, đang làm cái gì?

Đạt Văn Tây căn bản là mặc kệ hắn, không thèm trả lời, phất phất tay một phen gọi gã Đội trưởng đội tiếp viện đến bên cạnh mình, cau chặt cặp mày rậm, nói:

- Ta nói này huynh đệ, các người rốt cuộc là đến đây hỗ trợ hay là đến đây tiến hành thẩm vấn vậy? Một phen xem lão tử là phạm nhân mà tra hỏi sao? Đây là có ý tứ gì đây chứ? Còn cái đám gia hỏa phiền phức này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?

- Hồ sơ quân nhân của tôi bây giờ vẫn còn nằm bên trong Bộ Quốc Phòng!

Gã quân nhân Thiếu úy kia đưa tay sửa sang lại một chút bộ quân trang trên người mcố tình phô bày ra đồ án cặp mắt ti hí rõ ràng trên ống tay áo, hồi đáp:

- Hiện tại tôi đã được điều vào ban ngành điều tra liên hợp đặc biệt. Mặc dù có một vài lời nghe qua thật sự không dễ nghe, nhưng mà tôi phải nhắc nhở anh một chút, tôi có được quyền hạn Hiến Chương Cấp độ 4, mọi câu hỏi của tôi, anh buộc phải trả lời thành thật!

- Hóa ra là cái đám quái thai của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí! Khó trách lại có thể khiến người ta chán ghét đến như vậy!

Ánh mắt của Đạt Văn Tây dừng lại trên cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ rực gắn trên ống tay áo bên phải của bộ quân trang đối phương, ngữ khí ghét cay ghét đắng nói:

- Con mẹ nó, đám người bọn mày từ lúc nào lại có lá gan chạy ra tiền tuyến như thế này?

Biểu tình của gã Thiếu úy đến từ Tiểu đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ẩn khuất sau tầng khói thuốc trắng đục của Đạt Văn Tây, đột nhiên mở miệng hỏi:

- Các người cùng với Hứa Nhạc có còn liên hệ gì hay không?

Điếu thuốc lá vẫn còn chưa thiêu đốt hết đến phần cuối cùng của sinh mệnh mình, đã từ trên cặp môi có chút khô khốc của Đạt Văn Tây rơi thẳng xuống, văng lên mấy cái trên tảng đá ngay dưới chân của hắn, chấn lên một vài đốm lửa nhàn nhạt, sau đó trong khoảnh khắc liền tắt ngấm.

Cái tên này chính là cái tên mà rất nhiều người đã không muốn đề cập đến, thế nhưng lại khó có thể quên nổi. Đạt Văn Tây chậm rãi nheo mắt lại, trong lòng mơ hồ dự đoán được đại khái là đã có kẻ nào đó lại nghĩ đến chuyện gây phiền phức cho đám đội viên cũ của Tiểu đội 7… Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh của gã Thiếu úy ngay trước mặt mình, lạnh nhạt nói:

- Các người tốt nhất là nên cẩn thận một chút đi! Những người như chúng tao thật sự rất dễ nổi nóng đó!

- Anh phải trả lời thật chi tiết câu hỏi này của tôi!

Biểu tình của gã Thiếu úy vẫn như cũ phi thường âm trầm, nhàn nhạt nói.

- Trả lời cái con mẹ mày!

Vẻ mặt của Đạt Văn Tây không một chút biểu tình mà trả lời. Sau đó hắn từ trên tảng đá chậm rãi đứng thẳng người lên, dùng tư thế cao cao tại thượng giương mắt nhìn chằm chằm vào gã binh lính trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này, vươn tay lôi kéo cái quân hàm Thiếu úy trên vai của đối phương, lạnh nhạt nói:

- Cháu trai à, ông nội của mày đây chính là lão gia hỏa lăn lộn có thành tích kém cỏi nhất trong những thành viên cũ của Tiểu đội 7, nhưng hiện tại nói thế nào thì cũng đã là một gã Thượng úy rồi! Đợi đến lúc nào cháu trai có thể lăn lộn đến được cái cấp bậc này của lão tử, sau đó hãy chạy đến đây mà làm mặt lạnh lên giọng cũng chưa muộn!

o0o

Bóng đêm dần dần buông xuống, bên trong rừng rậm thì ngược lại càng ngày càng trở nên náo nhiệt hơn ban ngày rất nhiều.

Bên trong căn lều quân dụng của doanh địa Doanh đoàn tiếp ứng Số 2 của Tiểu đội NTR, Đạt Văn Tây miệng ngậm điếu thuốc lá 777 trầm mặc trong khoảng thời gian thật dài. Hắn cũng không phải là đang nhớ lại cái tên gia hỏa đã từng một thời là đại biểu cho ánh quang huy của Tiểu đội 7 kia, mà là đang chờ đợi một cái tin tức nào đó…

Một gã thuộc cấp đứng phía sau lưng hắn khẽ tháo xuống cái tai nghe điện thoại, tiến đến ngay sau lưng hắn, hạ thấp giọng nói mấy câu gì đó.

Sau khi nghe được những tin tức mới nhất, cặp mày của Đạt Văn Tây nhất thời nhăn lại càng thêm chặt. Lúc trước khi mà Cố Tích Phong bố trí khu vực doanh địa cho Doanh đoàn tiếp ứng Số 2 này, đã để lại cho hắn một vài thiết bị theo dõi cực kỳ tốt. Thứ này vốn dĩ cũng chỉ là dùng để tăng cường khả năng cùng với cường độ giám sát toàn bộ khu vực xung quanh khu vực rừng rậm này mà thôi, thế nhưng hiện tại hôm nay lại bị bọn họ sử dụng để nghe lén buổi nói chuyện của cái tổ điều tra chết tiệt kia.

- Đội trưởng, đám gia hỏa kia có quyền hạn trong tay, anh cũng không có biện pháp nào cùng với bọn họ cứng rắn ngạnh kháng cả. Mà nếu như quả thật tất cả chúng ta cũng đều quay trở về căn cứ tiếp nhận chất vấn, như vậy đến lúc bộ đội quay trở về thì phải làm sao bây giờ?

Đạt Văn Tây khẽ nhíu cặp mày, suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Tôi cuối cùng vẫn nghĩ thấy chuyện tình này có gì đó không đúng. Nhân số ít như vậy, muốn tiếp ứng cho những người phía trước cũng càng khó khăn hơn nhiều. Mà một đám khốn kiếp của cái tiểu tổ điều tra kia cũng không có nói cho chúng ta biết quá nhiều tin tức quan trọng. Tôi phải nghĩ biện pháp chạy đến Doanh địa Số 2 mới được. Nếu như Lão Cố vẫn còn sống, như vậy bảo hắn điều tra thử xem bên trong căn cứ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Hắn liếc nhìn mấy gã thuộc cấp đang đứng bên trong căn lều quân dụng, hơi thoáng dừng lại một chút, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Ngày mai các người cứ việc đi theo tổ điều tra kia quay trở về đi… Đừng có phản đối! Các người không phải là thành viên cũ của Tiểu đội 7, sẽ không ai làm khó dễ cho đám các người đâu!

- Đội trưởng, vậy còn anh thì phải làm sao đây?

Một gã chiến sĩ đến từ Quân khu Tây Lâm mang theo biểu tình lo lắng, hỏi:

- Bên kia núi ngay cả một chút động tĩnh cũng đều không có chuyển về, ai biết được đám Lão Cố bọn họ còn có ở trong khu Doanh địa Số 2 nữa hay không?

- Đợi trời khuya một chút ta sẽ bỏ đi trước. Có ở trong khu doanh địa hay không thì cũng phải liếc mắt nhìn xem một chút xem sao. Bằng không mà nói cũng chẳng có biện pháp nào nữa, thật sự là hết hy vọng luôn!

- Bỏ đi? Nhưng mà như vậy chính là bỏ chạy trên chiến trường a! Sẽ bị đưa ra Tòa án Quân sự đó!

Một gã chiến sĩ khác có chút bất an, nói.

Đạt Văn Tây một phen đem tàn thuốc ném thẳng xuống mặt đất, dùng đế giày quân dụng cứng rắn mạnh mẽ nghiền tắt, nói:

- Con mẹ nó, tiểu gia thằng rằng bị tội đào binh xử lý, cũng không muốn bị giam vào trong nhà ngục hắc lao của đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí khốn kiếp kia đâu.

o0o

Tiểu đội 7 trước đây đã từng làm qua vô số các công việc hắc ám trong vai trò là lính đánh thuê của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã từng đi theo Bạch Ngọc Lan làm qua vô số các công việc tư nhân như là giết người phóng hỏa, đã từng đi theo Hứa Nhạc làm qua vô số các công tác cường ngạnh như là đánh úp bất ngờ vào Quảng trường Hiến Chương chẳng hạn, hơn nữa lại còn cùng với đám người Đế Quốc trên chiến trường dũng mạnh thiện chiến, lại lây nhiễm một chút hương vị tản mạn cứng rắn mạnh mẽ của Lão Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải…

Đây chính là một sự tồn tại phi thường dị dạng trong Quân đội Liên Bang, bất luận là đám đội viên cũ nhất như là Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong… hay là đám đội viên mới gia nhập sau này như là Đạt Văn Tây chẳng hạn, trong đầu bọn họ tựa hồ cho tới bây giờ cũng đều chưa có những loại từ ngữ như là cảm giác kỹ luật, vinh quang quân nhân này nọ.

Phải thừa nhận là cái loại phong cách này thật sự không thích hợp với bất cứ tình huống nào. Ít nhất là cái loại cảm giác kỷ luật, hay là cần phục tùng sự chỉ huy của thuộc cấp ở tại chiến trường tiền tuyến chẳng hạn. Đỗ Thiếu Khanh năm đó, hiện nay là Hồ Liên, một phen đem bọn họ xem là một đám binh lính không chuyên nghiệp, quả thật không sai chút nào.

Bởi vì không nghĩ muốn bị cuốn vào những tràng thẩm vấn liên miên cằn nhằn phiền phức, không nghĩ muốn bị quẳng ném vào nhà giam hắc lao của đám Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí, làm mất mặt đám đội viên cũ của Tiểu đội 7, càng bởi vì lo lắng cho đám huynh đệ chiến hữu đã mất tích tại chiến khu Tây Nam bên kia, Đạt Văn Tây liền không một chút do dự quyết định âm thầm bỏ trốn khỏi doanh trại.

Nhưng mà đúng là bởi vì cái quyết định này của hắn, khiến cho ngay sau đó đã phát sinh ra vô số các sự kiện liên tiếp…

Thế nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị nương theo bóng đêm, lẻn vào rừng rậm sau đó băng xuyên qua khu vực sơn lĩnh, đi tìm lại đơn vị bộ đội của chính mình, thì cái gã quân nhân sĩ quan Thiếu úy biểu tình cực kỳ âm trầm kia, cùng với bảy gã binh lính của Tiểu đội chiến đấu đặc biệt trực thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đã xuất hiện ở ngay trước mặt của hắn.

Lúc này ánh sáng của sao trời sáng ngời, chiếu xuyên thấu qua phiến rừng rậm bên trên mà vào, khiến cho tầm nhìn thật sự rất tốt.

Đạt Văn Tây phun ra một ngụm nước miếng, phát hiện ra chính mình đã xem nhẹ đám đội viên Tiểu đội chiến đấu đặc biệt nhìn qua bên ngoài giống hệt như một đám đầu gỗ này. Trong lòng thầm nghĩ chính mình đường đường là một thành viên của Tiểu đội 7, không ngờ lại bị người ta lén theo dõi, chặn đứng đường lui, thật sự là mất mặt đến cực điểm rồi.

Đám chiến sĩ bên trong lều quân dụng của doanh địa nghe được những dị động vang lên bên ngoài, chính là đám người chỉ chi Tiểu đội trinh sát đến tiếp ứng, cùng với ba gã thuộc cấp của Đạt Văn Tây, cũng đều ôm theo súng ống của mình phóng vọt ra. Hơn mười gã binh lính Liên Bang đứng bên dưới ánh sáng sao trời, trong tiếng kêu nhạc đệm oanh minh của côn trùng rả rích ban đem, tiến vào một cục diện giằng co.

Cục diện ngay lúc đó cũng không tính là quá mức khẩn trương. Đạt Văn Tây cho dù có tản mạn cùng với kiêu ngạo như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng cầm lấy súng ống hướng về phía người một nhà mà nhả đạn được. Hắn có chút xấu hổ cười cười, chuẩn bị nói vài câu chống chế nào đó, sau đó thành thành thật thật quay trở về lều ngủ.

- Không ngờ lại dám can đảm chống lại công tác điều tra?

Gã Thiếu úy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cười nhạo nói:

- Tôi nghĩ mặc kệ công tác điều tra tiếp theo sau đó sẽ có kết quả như thế nào, thì chỉ bằng vào cái hình ảnh lúc này của anh, thì cái chức Thượng úy này của anh khẳng định là không thể tiếp tục làm nữa rồi. Thời điểm chạng vạng, anh đã từng nói bảo tôi hãy lăn lộn cho đến cấp bậc của anh rồi hay nói tiếp, chẳng lẽ chính là lăn lộn như vậy sao?

Da mặt của đám đội viên Tiểu đội 7 thật sự là rất dày, bằng không thì khả năng sinh tồn ở trên chiến trường cũng sẽ không cao đến trình độ cực kỳ thái quá như thế. Nghe được lời châm chọc khiêu khích cực kỳ cay độc của đối phương, Đạt Văn Tây cũng chỉ là có chút khẽ cười nhạt không thèm để ý đến, hơn nữa lại còn làm ra một cái động tác đặc trưng, chính là cái động tác cùng với động tác nheo mắt khi tập trung của Hứa Nhạc được xưng là một trong hai động tác tiêu chuẩn của Tiểu đội 7, cái nhún nhún vai của Lan Hiểu Long!

Một cái nhún nhún vai này liền làm hỏng đại sự!

Có lẽ là ánh tinh quang của đêm hôm đó thật sự quá mức sáng ngời, sáng đến mức mê ly. Cũng có lẽ là đêm hôm đó thanh âm côn trùng kêu la rả rích quá mức lớn tiếng… Mấy gã binh lính thuộc Tiểu đội trinh sát đến hỗ trợ, vừa mới tỉnh ngủ lao ra khỏi lều quân dụng, vừa lúc đang vị vây trong trạng thái giằng co tại khu vực phía sau cách đó không xa. Bọn họ vốn dĩ không có nhìn thấy rõ ràng động tác của Đạt Văn Tây, cũng không có nghe được những lời nói của gã Thiếu úy thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, lại càng không biết rõ ràng là trong tay Đạt Văn Tây có cầm súng hay không.

Trong tầm mắt mơ hồ của đêm khuya giữa rừng rậm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cái động tác nhún nhún vai của Đạt Văn Tây! Thân là một gã binh lính trinh sát vĩ đại, thế nhưng lại không thể nào vĩ đại đến mức giống như đám đội viên của Tiểu đội 7, bất cứ thời khắc nào cũng có thể bảo trì được sự bình tĩnh cùng với thả lỏng tâm tình, vì thế một gã binh lính trong số đó gần như là theo bản năng phán đoán rằng Đạt Văn Tây chuẩn bị nổ súng!

Cho nên hắn ngay lập tức phản ứng theo bản năng, dẫn đầu khu động cò súng trong tay mình!

Nòng súng nhất thời phun ra một đám khói thuốc súng, viên đạn mang theo tiếng nổ khủng bố dày dặc vang lên, một tiếng súng đầu tiên vang lên, lập tức xé rách ngay sự tĩnh lặng bên trong phiến rừng rậm này. Ngay sau đó là vô số các viên đạn nhất thời bay tứ tung khắp nơi xung quanh.

Chỉ ngắn ngủi trong ba giây đồng hồ sau đó, gã Thiếu úy của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia phẫn nộ ngơ ngẩn hét lên một tiếng, tiếng súng nhất thời ngừng phắt lại!

o0o

Đạt Văn Tây chậm rãi chuyển động thân thể có chút cứng ngắc của chính mình, phát hiện ra đám đội viên sớm chiều ở chung với nhau suốt ba năm của chính mình, hiện tại toàn bộ cũng đều đã nằm bên trong vũng máu.

Đồng thời ngay tại thời điểm tử vong, thì bốn gã binh lính trinh sát dẫn đầu nổ súng cùng với một gã bộ đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đã bị những viên đạn của ba gã đội viên này bắn ra hạ gục tại chỗ!

Đạt Văn Tây khẽ cau mày, ánh mắt đang nheo lại dần dần trở nên đỏ rực, giống hệt như là cái miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa trên bả vai của hắn lúc này vậy! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK