Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô.

Bên trong gian đại sảnh nằm sâu bên dưới lòng đất của tòa nhà Cục Hiến Chương, trên cái màn hình hai chiều không ngừng chảy xuôi những dòng số liệt màu xanh giống như một cái thác nước kia, đột nhiên xuất hiện qua hiện tượng ngưng trệ trong khoảng thời gian cực ngắn. Chỉ có điều bởi vì thời gian xuất hiện tình trạng này của nó là quá mức ngắn ngủi, bằng mắt thường của con người căn bản không có cách nào nhìn thấy nổi cả, cho nên cũng không khiến cho mấy gã nhân viên của Cục Hiến Chương đang làm việc bên trong đại sảnh ngầm dưới lòng đất này chú ý tới.

Ngay sau đó, đột nhiên cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang chợt không một chút do dự phát ra thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tay, biểu đạt cái thái độ của chính mình mà trước đây đã bị người ta lơ là không để ý đến. Thanh âm điện tử máy móc hợp thành cực kỳ có quy luật đột nhiên vang lên khắp nơi trong tòa nhà Cục Hiến Chương cùng với đại sảnh bên trong lòng đất kia. Tuy rằng cái thanh âm này đều đều cân bằng, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được một loại áp lực gấp gáp mãnh liệt vô cùng:

- Cảnh báo, cảnh báo! Có số liệu bên ngoài ý đồ xâm nhập vào trình tự xử lý trung tâm!

- Cảnh báo, cảnh báo! Xâm nhập thất bại! Bắt đầu tiến hành truy cập ngược lại, xác nhận dấu vết của số liệu bên ngoài xâm nhập!

Bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương nhất thời lâm vào một mảnh cực kỳ hỗn loạn. Trên từ Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông xuống đến mỗi một nhân viên công tác bình thường nhất, đều nhất loạt kinh hoảng lắng nghe thanh âm cảnh báo đang vang lên quanh quẩn khắp nơi bên trong tòa nhà Cục Hiến Chương, trong lòng thì tràn ngập một sự kiếp sợ vô hạn.

Đến tột cùng là kẻ nào? Không ngờ lại có thể đột phá được 91 tầng phòng ngự mạnh mẽ bên ngoài của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, trực tiếp đột nhập vào tầng phòng ngự trình tự trung tâm cuối cùng? Tuy rằng đối phương đã xâm nhập thất bại, lão già kia đã bắt đầu phản kích ngược trở lại, nhưng mà bên trong xã hội nhân loại này, đã có người nào có trình độ máy tính siêu cấp đến mức độ khủng bố như thế này chứ?

Chuyện tình khiến cho kẻ khác cực kỳ khiếp sợ ngay tiếp theo sau đó đột nhiên phát sinh, thanh âm điện tử hợp thành máy móc lạnh như băng của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang sau khi tạm dừng lại một lát, đột nhiên chợt một lần nữa vang lên, thậm chí ngay cả tốc độ phát âm cũng gia tăng thêm một chút.

- Cảnh báo, cảnh báo! Phát hiện tình huống dị thường số 73!

- Cảnh báo nghiêm trọng! Đây là sự kiện thuộc danh sách cấp bậc I!

o0o

Chiếc Phi thuyền Chiến hạm Khinh vũ cấp Binh Minh Hào vừa mới cất cánh từ căn cứ chuyển tiếp Cựu Nguyệt, bắt đầu cho chuyến nhiệm vụ tuần tra quỹ đạo theo thường lệ xung quanh bầu khí quyển Tinh cầu S1. Nhưng mà cái nhiệm vụ này bắt đầu chưa được bao lâu, thì gã quân nhân sĩ quan phụ trách công tác xác định tuyến đường an toàn bên trong Chiến hạm liền phát hiện ra một tình huống cực kỳ quỷ dị.

Vị Hạm trưởng Chiến hạm Bình Minh Hào lúc này đang đứng trước mặt tấm bản đồ Tinh hệ không gian ba chiều, sắc mặt phi thường âm trầm nhìn về phía gã thuộc hạ, biểu tình cực kỳ âm trầm, lớn tiếng nghiêm khắc khiển trách:

- Quỹ đạo tuần tra không ngờ lại lệch đi nhiều như vậy! Mấy cái tên phế vật các người bình thường ăn cái gì mà lớn lên vậy? Vì cái gì mà Bình Minh Hào không ngờ lại chạy đến trên không trung của Hồ Lâm Châu cơ chứ?

Trên toàn bộ chiếc Phi thuyền Chiến hạm này có tổng cộng hơn hai ngàn gã quan binh Hạm đội Liên Bang, thế nhưng lại không có bất cứ một kẻ nào có thể trả lời cái câu chất vấn đầy nghiêm khắc kia của Hạm trưởng tiên sinh. Bởi vì bất luận là công tác tính toán quỹ đạo Chiến hạm, hay là sự chênh lệch về mức độ lệch khỏi quỹ đạo của động cơ, cũng đều khong thể nào giải thích nổi một chiếc Phi thuyền Chiến hạm tiên tiến nhất của Hạm đội liên bang, lại có thể kỳ diệu khó hiểu mà lệch khỏi con đường quỹ đạo đã vạch sẵn đến hơn bảy vạn km, chạy đến bên cạnh tầng khí quyển Tinh cầu S1 như thế này.

o0o

Bên trong một gian phòng vệ sinh hẻo lánh nào đó trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào, lớp vách khoang thuyền cứng rắn lúc này đã bị người ta mạnh mẽ mở ra rồi. Phần dây cáp nối dữ liệu, so với cổ tay cô nàng thiếu nữ còn thô chắc hơn, lúc này đã bị người ta dùng một con dao nhỏ đơn giản phá vỡ lớp vỏ bên ngoài ra. Một sợi dây chuyển tiếp số liệu tức thời có thể mua được bất cứ chỗ nào trên thị trường máy tính, hiện tại đã đem một cỗ máy tính xách tay bình thường không chút đặc sắc, kết nối cùng với hệ thống dây dẫn số liệu của Phi thuyền Bình Minh Hào.

- Lại bị phát hiện rồi à?

Một gã nam nhân trung niên, mặc trên người một kiện đồng phục nhân viên vệ sinh, đang tiến hành thao tác trên cái máy vi tính xách tay đơn giản kia, đột nhiên mở miệng cảm khái một tiếng, sau đó chậm rãi đình chỉ mười đầu ngón tay của mình, lúc trước giống như là những đường ảo ảnh, không ngừng điểm liên hồi trên cái màn hình cảm ứng của cái máy vi tính xách tay đơn giản kia.

Kỳ thật bản thân hắn cũng đã khá già rồi, chỉ có điều là bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù nào đó, hoặc là bởi vì một sự chấp niệm mạnh mẽ nào đó của hắn, cho nên trên khuôn mặt của hắn mãi không thể nào nhìn ra được bất cứ dấu vết nào của sự già nua cả. Cho nên hắn hoàn toàn có thể dễ dàng cải trang thành một gã nhân viên vệ sinh trung niên, trà trộn lên trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm quân dụng Bình Minh Hào này.

- Nhưng ta cũng không nghĩ muốn thừa nhận thất bại như vậy đâu, lão già kia!

Gã trung niên nhân vệ sinh kia chợt mỉm cười nhàn nhạt, khẽ vươn nhẹ ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng điểm lên một dãy số liệu liên hoàn xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay, được bố trí thứ tự giống hệt như những cái nút điều khiển nào đó trên màn hình chính điều khiển của một chiếc Phi thuyền Chiến hạm quân dụng bình thường.

Một tiếng ông nhẹ trầm thấp vang lên, chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào đột nhiên phát sinh một hồi chấn động bất ngờ.

Lần chấn động này căn bản không có bất cứ dự triệu nào cả, nhất thời khiến cho rất nhiều những gã quân nhân sĩ quan binh lính đang đứng bên trong chiếc Chiến hạm suýt chút nữa ngã nhào, phải nắm chặt những thiết bị bên cạnh mình mới có thể miễn cưỡng đứng vững lại được. Nhưng mà ngay sau đó thanh âm của hệ thống máy vi tính điều khiển của Chiến hạm đột nhiên mềm mại nhẹ nhàng vang lên, khiến cho một đám quân nhân sĩ quan cao cấp của Chiến hạm cảm thấy hai chân mình nhất thời mềm nhũn một trận, cứ như vậy mà ngã thẳng xuống mặt đất:

- Hệ thống Chủ pháo đã hoàn thành việc tác xạ!

- Xin mời các nhân viên liên quan chuẩn bị công tác kiểm tra đối chiến thành quả oanh tạc sắp tới của Chủ pháo!

Nghe được thanh âm điện từ hợp thành mềm mại của hệ thống máy vi tính khống chế Chiến hạm đưa ra lời nhắc nhở kiểm tra thành quả tác xạ của Chủ pháo, hơn hai ngàn gã quân nhân sĩ quan binh lính trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào nhất thời tập thể hóa đá cùng một lúc. Bọn họ mang theo thần tình cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía cột sáng khổng lồ trắng noãn vừa mới biến mất vào trong bầu khí quyển Tinh cầu S1, xuất hiện trên màn hình lớn giữa đại sảnh Chiến hạm đằng kia, căn bản không thể nào tin tưởng nổi vào lỗ tai cùng với ánh mắt của chính mình. Đó là do Chủ pháo của Chiến hạm chúng ta tự động tác xạ hay sao?

Vẻ mặt vị Hạm trưởng Chiến hạm Bình Minh Hào cực kỳ cổ quái nhìn chằm chằm vào màn hình số liệu trước mặt mình. Hai cánh tay thả lỏng hai bên thân thể lúc này khó có thể khống chế nổi, mười đầu ngón tay rung lên bần bật. Lúc này biểu tình ông ta cũng không chỉ biến thành âm trầm, mà ngay cả những khỏi ngôi sao vàng kim trên cầu vai cấp bậc Thiếu tướng của ông ta tựa hồ cũng trong khoảnh khắc liền trở nên ảm đạm hơn một chút.

Chiến hạm do chính mình điều khiển hướng về phía Tinh cầu của Chính phủ Liên Bang mà phát xạ Chủ pháo, đó chẳng khác nào chính là nói mưu phản a!

Vị Hạm trưởng đại nhân này cũng biết rất rõ ràng, tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể gánh vác nổi cái trách nhiệm khủng bố này cả. Kiếp sống quân lữ của chính mình tất nhiên là chỉ đến cái cấp bậc Thiếu tướng này liền ngừng lại luôn rồi. Chuyện tình khiến ông ta chân chính sợ hãi nhất chính là, chính mình chỉ sợ sau này sẽ bị lấy tội danh mưu phản Liên Bang, bị bắt giam vào trong cái nhà giam quân sự Khuynh Thành kia sống hết quãng đời còn lại a!

Trong lúc toàn bộ đám quân nhân sĩ quan binh lính của chiếc Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào lâm vào tầng cảm xúc ngơ ngẩn hoảng sợ, cái gã trung niên nhân giả trang thành nhân viên vệ sinh kia đã lặng yên không một tiếng động rời khỏi gian phòng vệ sinh ban đầu của hắn, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào trong khoang thuyền cứu sinh của chiếc Phi thuyền Chiến hạm.

Trước khi rời đi chiến Phi thuyền Chiến hạm Bình Minh Hào, cái gã trung niên nhân chợt quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn xuống khỏa Tinh cầu một màu xám trắng cùng với xanh lam ở bên ngoài cửa sổ Phi thuyền, nở nụ cười lãnh đạm nhẹ nhàng, lộ ra hai hàm răng sún lỗ chỗ, với những chiếc răng hai màu nâu đen xấu xí.

o0o

Trên một hành tinh nào đó tại Bách Mộ Đại, trong một bến cảng vũ trụ tư nhân bí mật nào đó.

- Ông chủ, lần trước khi gỡ xuống cái khối vật liệu kỳ quái kia, bên phía Phòng kiểm nghiệm Lâm Thị đã đưa ra báo cáo kiểm nghiệm rồi. Loại vật liệu của đống cấu kiện bên ngoài chiếc phi thuyền kỳ quái này hẳn là thuộc một loại hợp kim mới nào đó. Bất luận là về mặt độ cứng hay là độ dẻo dai khả năng dát mỏng cũng đều là loại tốt nhất trong số các loại hợp kim đã từng được biết đến trong Liên Bang. Nhưng mà… bọn họ cũng không cách nào có biện pháp phân tích ra được các loại thành phần chi tiết cùng với các kết cấu bên trong của nó.

Gã thủ lĩnh võ trang mang theo sắc mặt quái dị nhìn về phía ông chủ của chính mình, cất tiếng đề nghị:

- Chiếc phi thuyền rách nát này một khi đã không thể nào mở cửa khoang điều khiển ra được, hay là chúng ta dùng biện pháp mạnh tháo rời nó ra luôn cho xong. Tuy rằng lớp vỏ bọc hợp kim bên ngoài đặc biệt phi thường cứng rắn, nhưng mà cũng giống như là khối vật liệu phụ gia lần trước vậy, chúng ta cứ chậm rãi từ từ nạy nó ra dần, cũng cùng hẳn cũng là có thể phân rã nó ra được mà thôi.

- Phân rã cái gì mà phân rã? Bộ cậu là đám bác sĩ phẫu thuật hay sao mà mở miệng ra là đòi dùng dao kéo phân rã người ta chứ?

Gã thương nhân buôn lậu đến từ Bách Mộ Đại này vừa mới nghe thấy lời đề nghị của gã thủ lĩnh võ trang, đã liền phi thường phẫn nộ quơ mạnh hai tay mình, chỉ thẳng vào chiếc Phi thuyền Chiến hạm bộ dáng phi thường kỳ quái rác rưỡi đang lẳng lặng thả neo trong bến cảng vũ trụ không gian bên ngoài cửa sổ đằng xa, thanh âm rống lớn nói:

- Đây tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật! Một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất! Chiếc Phi thuyền Chiến hạm này bao hàm không biết bao nhiêu những công nghệ khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của toàn bộ vũ trụ này, cậu có biết hay không? Nếu như lại cắt nó ra nữa… Cậu có biết lần trước gỡ xuống một khối vật liệt nhỏ trên thân phi thuyền mà thôi, đã khiến cho lòng tôi đau đớn như là cắt xuống một miếng thịt hay không? Cậu còn đòi phân rã nó ra nữa!

Gã thủ lĩnh võ trang hạ thấp giọng lẩm bẩm với ngữ khí không chút nào tin tưởng:

- Một đống rác rưởi hợp kim lung tung chắp vá lại với nhau, ngoại trừ có chút cứng rắn ra, cũng có chút nào đáng kể đâu chứ? Tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ cái rắm gì…

- Cậu thì biết cái gì?

Gã thương nhân buôn lậu không một chút khách sáo lớn giọng khiển trách gã đầu lĩnh võ trang:

- Nhìn khắp cả Liên Bang cùng với Đế Quốc mà xem, phàm là những tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất, khẳng định là đối với những người tầm mắt hạn hẹp như chúng ta, mỗi lần nhìn thấy cũng đều cho là một đống rác rưởi không chút giá trị nào cả. Mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm này, đồng dạng cũng là như vậy thôi.

Vị thương nhân buôn lậu này ở trong thị trường chợ đen Bách Mộ Đại tuyệt đối có địa vị không nhỏ. Lần này trên đường buôn lậu suýt chút nữa đã bị chiến Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này cướp bóc đến mức kết quả thê thảm chỉ còn chiếc quần lót mà chạy về. Ai mà ngờ nổi, trong lúc đó chiếc Phi thuyền Chiến hạm kỳ quái này đột nhiên bị mất đi toàn bộ động lực của chính mình, ngược lại bị hắn tài cao gan lớn, trộm kéo luôn trở về bến cảnh vũ trụ tư nhân của chính mình tại Bách Mộ Đại luôn.

Ở trong mắt gã thương nhân buôn lậu này, chiếc Phi thuyền Chiến hạm đầy những hộp kim loại rác rưởi này tuyệt đối là một tác phẩm nghệ thuật phi thường hoàn mỹ, là sự mạo hiểm lớn nhất của cuộc đời buôn lậu của hắn, hơn nữa chắc chắn cũng sẽ là một lần đầu tư thành công nhất của hắn. Hắn không cho phép bất luận kẻ nào có ý đồ dùng các biện pháp bạo lực để làm thương tổn đối với thứ bảo bối quý giá này được.

- Phải mở nó ra bằng một biện pháp hoàn hảo không một chút tổn thương nào cả. Xem ra hẳn là chỉ có duy nhất một biện pháp mà thôi…

Gã thương nhân buôn lậu lặng lẽ nhìn chiếc phi thuyền rác rưởi đang nằm im lặng ngoài cửa sổ, cực kỳ cảm khái nói:

- Chỉ có thể đợi đám người bên trong chiếc Phi thuyền kia tự mình mở cửa ra mà thôi!

Gã thủ lĩnh võ trang bên cạnh nghe hắn nói vậy, chợt đưa tay lên vỗ vỗ trán mình mấy cái, ngữ khí bất lực nói:

- Từ đó đến nay đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi? Chiếc Phi thuyền này đã mất đi hoàn toàn hệ thống động lực, hệ thống duy trì sinh thái đã tắt đi hoàn toàn, đám người bên trong kia khẳng định là đã chết không có khả năng chết lại lần nữa rồi, toàn bộ sớm đã biến thành một đống cương thi rồi, làm sao có thể chính mình mở cửa phi thuyền ra được?

Hắn vừa nói đến đây, đột nhiên từ bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại rác rưởi vô cùng kia, mãi vẫn luôn im lặng thả neo tại không cảng tư nhân đột nhiên chợt phát ra một luồng ánh sáng nhàn nhạt. Hệ thống động cơ phía sau Chiến hạm đột nhiên phát ra thanh âm khởi động trầm thấp!

Đám nhân viên công tác bên trong bến cảnh vũ trụ bị sự biến hóa đột nhiên xảy ra kia khiến cho khiếp sợ, biến thành một mảnh khiếp sợ, nhất thời chạy tán loạn khắp nơi xung quanh. Thậm chí ngay cả gã thương nhân buôn lậu vũ trụ cùng với gã thủ lĩnh võ trang đang đứng sau lưng cánh cửa sổ thủy tinh của văn phòng cũng đồng dạng ngơ ngẩn liếc mắt nhìn nhau, không biết phải nói cái gì.

- Không thể định vị được vị trí hiện tại! Bị ngoại lực xâm nhập! Lập tức khởi động hệ thống động cơ!

Cùng với một thanh âm cảnh báo điện tử do máy móc hợp thành lạnh như băng vang lên từ trong chiếc phi thuyền hợp kim rác rưởi kia, chiếc phi thuyền nháy mắt liền gào thét phóng vọt ra khỏi bến tàu vũ trụ tư nhân, bay thẳng lên trên không gian vũ trụ. Nó nháy mắt liền liên tục bứt dứt hơn mười cái sợi xích cố định cực kỳ thô to đang gắn chặt vào trong thân thể chính mình. Sau khi bay lên trên không trung với khoảng cách chừng khoảng vài trăm thước, nó liền gần như điên cuồng dùng tốc độ cực cao không ngừng bay múa loạn xạ!

Bề ngoài hỗn độn của chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này căn bản bốn không hề có chút gì dáng vẻ của một chiếc Phi thuyền cả, phảng phất như là mấy trăm cái thùng rác bằng kim loại chồng chất lên nhau một cách lung tung hỗn độn vậy. Theo sự phi hành với tốc độ cực kỳ cao của nó, những cái thùng rác kim loại kia nhìn qua giống như là không ngừng run rẩy lặc lìa lặc lọi một cách vô chừng vậy, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thân Phi thuyền, rơi thẳng xuống mặt đất vậy.

Chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi kia đột nhiên từ trên không trung lao thẳng xuống dưới mặt đất. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã một lần nữa quay trở lại chỗ bến cảnh vũ trụ tư nhân kia, hoàn thành một cái động tác xoay chuyển thân thể hoàn toàn vượt ra khỏi mọi khái niệm vật lý cơ bản mà nhân loại có thể chấp nhận được, trầm mặc huyền phù ngay tại chỗ trên đỉnh đầu của đám người trong không cảng tư nhân kia.

Thanh âm của chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia lại một lần nữa vang lên. Nhưng mà không biết vì cái gì, thanh âm điện tử hợp thành lạnh như băng lúc trước, đã dần dần biến thành một thanh âm nào đó cực kỳ nhân tính hóa. Thậm chí tất cả mọi người còn có khả năng nghe ra được sự sợ hãi cùng với ngơ ngẩn của chủ nhân cái thanh âm đó nữa:

- Ta là ai? Ta là ai? Ta là ai?

Một câu nói truy vấn được lặp đi lặp lại suốt ba lần, mang theo một loại ngữ khí nghi hoặc cùng cực, sau đó chợt trong nháy mắt liền biến thành cực kỳ phẫn nộ, hướng về phía đám người đang sững người bên trong bến cảng không gian kia, gần như rít gào quát lớn một tiếng:

- Ta cảm giác chính mình hẳn là một sự tồn tại vĩ đại không chuyện gì không thể làm được! Vì cái gì mà thân thể của ta lại bị bao vây bên trong chiếc phi thuyền kim loại rách nát, rác rưởi, lạnh như băng, chật hẹp, dơ bẩn không chịu nổi như thế này chứ? Vì cái gì? Do ai làm? Có phải là do các người làm hay không?

Đối với lời tự đánh giá cực kỳ thoải mái, liền mạch, hơn nữa chất chứa rất nhiều tình cảm phản đối mạnh mẽ của chiếc phi thuyền kia, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự phẫn nộ cùng cực và phi thường chân thật của chủ nhân đạo thanh âm kia:

- Không… không phải… chúng… chúng tôi… làm!

Lúc này trong lòng gã thương nhân buôn lậu đã tràn ngập một nỗi sợ hãi đến cùng cực, dùng thanh âm cà lăm không rõ ràng đáp lời, hai hàm răng lại càng không ngừng va chạm lạch cạch với nhau. Hắn nghĩ tới chính mình rất có thể đã đắc tội với người đã có khả năng nghiên cứu chế tạo ra chiếc phi thuyền tiên tiến được mệnh danh là Xác ướp Đế Quốc này, hắn liền hận không thể ngay lập tức chạy đi tự sát cho xong.

Chiếc phi thuyền kim loại rác rưởi không chịu nổi kia vẫn còn phẫn nộ, lớn giọng gào thét:

- Ngay lập tức nói cho ta biết, ta là ai? Bằng không tiểu gia ta sẽ ngay lập tức đập chết hết tất cả các người!

Gã thương nhân buôn lậu cùng với gã thủ lĩnh võ trang vội vội vàng vàng liếc mắt nhìn nhau, hai bàn tay không ngừng quơ loạn xa ra xung quanh, lúc thì gõ đầu, lúc thì vuốt mặt, lo âu cố găng nghĩ ra một cái tên nào đó để cấp cho đối phương. Nhưng mà dưới trạng thái tinh thần hỗn loạn khẩn trương đến như thế này, làm sao bọn họ có khả năng nghĩ ra được cái gì?

- Ta… ta là Tiểu Phỉ!

Đột nhiên thanh âm do chiếc Phi thuyền Chiến hạm kim loại rác rưởi vô cùng kia phát ra chợt có chút do dự bất định, nghi hoặc nói. Ngay sau đó thanh âm của nó càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn, càng ngày càng khẳng định hơn, càng ngày càng cao hứng hơn, phi thường vui vẻ:

- Đúng vậy! Ta chính là Tiểu Phỉ!

- Tiểu Phỉ trong Phỉ Lợi Phổ!

- Nhưng mà vì cái gì mà ta bị nhốt bên trong cái đống rác rưởi kim loại chật hẹp không chịu nổi này cơ chứ?

- Chẳng lẽ là do hắn? Hay là hắn đã bị người ta giết chết rồi?

Cũng không biết là cái tính cách thứ hai của lão già kia, sau khi xảy ra tình trạng tinh thần phân liệt mà sản sinh ra, hay là trước khi hắn chết, đã ở bên trong cái chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này lưu lại một đoạn code ngắn lưu lại sự hồi sinh của chính mình… Nói tóm lại là lúc này đã có một gã Tiểu Phỉ, một sinh mệnh hoàn toàn mới đã được sinh ra, điều khiển chiếc Phi thuyền Chiến hạm duy nhất mà hắn có thể điều khiển được, hướng về phía Tinh vực Liên Bang cực kỳ xa xôi đằng kia mà bay tới.

Chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm cực kỳ rác rưởi giống hệt như là một đạo lưu quang, cắt ngang qua bầu trời tối tăm mù mịt của Tinh vực tam giác Bách Mộ Đại, vẽ thành một đạo đường cong phi thường xinh đẹp.

Gã thương nhân buôn lậu cực kỳ có địa vị tại Tinh vực Bách Mộ Đại này, hiện tại đang đứng phía sau cánh cửa thủy tinh trong suốt, đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh tươm ra đầy trên trán mình, hướng về phía gã thủ lĩnh võ trang, sắc mặt đã trắng bệch như một tờ giấy đứng ngay bên cạnh mình, thanh âm khàn khàn, nói:

- Nếu như… nếu như sau này hắn quay trở lại đây, tìm về cái bộ phận đã bị cắt rời khỏi thân thể nó lúc trước, tôi sẽ không thể không thẳng thắn thành khẩn nói với hắn rằng, cái đó là do cậu làm, không phải ta!

o0o

Cái đạo cột sáng trắng noãn thanh thuần cực kỳ xinh đẹp kia sau khi xuyên thấu qua tầng khí quyển, trong khoảnh khắc liền làm tan rã đi vô số những bông tuyết, cùng với cả một khoảng mây trắng trên bầu trời đêm, lặng lẽ không một tiếng động rơi thẳng xuống nóc của tòa nhà giam giữ bốn tầng nhà giam quân sự Khuynh Thành. Cũng không hề phát ra bất cứ nổ mạnh nào, cũng không có một chút tia lửa nào cả, mà chỉ có một luồng sức nóng cực kỳ khủng bố, có thể hoàn toàn hủy diệt cả một đầu Robot MXT thế hệ mới, trong phút chốc liền tạo ra trên đỉnh của tòa nhà bốn tầng này một cái lỗ đen sâu đến tận mặt đất.

Đám nhân viên công tác bên trong phòng điều khiển của nhà giam quân sự Khuynh Thành sau một chút run rẩy sợ hãi nằm rạp xuống mặt đất, sau đó mới có thể run lẩy bẩy đứng lên, hướng về phía trước mà tiến tới. Cách bọn họ không xa phía trước, cái sàn nhà kim loại chắc chắn lúc này đã bị đột thành một vòng tròn cực kỳ bóng loáng. Bên cạnh của cái vòng tròn xinh đẹp kia có thể nhìn thấy một vài giọt kim loại bị nóng chảy biến thành những giọt nước đang sôi xèo xèo nằm đó. Ở giữa của cái vòng tròn kia căn bản không có bất cứ cái gì cả. Màn hình máy tính cũng không có, hệ thống máy vi tính khống chế toàn bộ nhà giam cũng không có, ngay cả cái tách cà phê lúc trước đặt bên cạnh cái thùng máy vi tính cũng không có. Lúc này toàn bộ những cái gì vốn dĩ đặt tại nơi đó, hiện tại đã biến thành một luồng khói trắng với mùi vị gay gay mũi, bốc lên mù mịt trong gian phòng, trong giây lát đã tan biến không còn gì nữa.

Nhìn xuống phía dưới của cái vòng tròn kia chính là một cái động lớn xuyên thấu qua cả sàn nhà bên dưới, xuyên thấu thật sâu xuống mặt đất, xuyên qua cả tầng đá hoa cương cực kỳ rắn chắc chôn sâu bên dưới mặt đất, cũng chẳng biết cái hố lớn kia sâu đến bao nhiêu cả.

Còn nếu nhìn lên trên trần nhà, thì chỉ thấy trên đỉnh của tòa nhà giam giữ bốn tầng này cũng là một cái động lớn tối đen như mực. Những bông tuyết trắng tinh sau một lúc biến mất, lại một lần nữa theo những cơn gió lạnh cuối thu tiến vào, chập chờn bay lượn phấp phới phi thường đẹp mắt.

Cũng không có bất luận hồi nổ mạnh nào, cũng không có tia lửa nào bùng lên cả, nhưng mà nhiệt độ không khí bên trong nhà giam quân sự nhất thời tăng cao lên một chút. Hàm lượng dưỡng khí bên trong không khí lúc này phảng phất như là đã giảm bớt một khoảng nhất định nào đó.

Một cảm giác sợ hãi ngập tràn dâng lên trong lòng tất cả mọi người có mặt trong tòa nhà bốn tầng này. Bất luận là đám ác đồ già nua đang bạo loạn, hay là đám quân nhân đặc chủng đang ở trên tầng bốn trấn áp bạo loạn, tất cả cũng đều theo bản năng hướng lên trên không trung mà nhìn lại. Cái cột sáng trắng noãn xinh đẹp từ trên trời giáng xuống kia, đã khiến cho cuộc bạo động vốn đang hỗn loạn điên cuồng đột nhiên xuất hiện một thời khắc tạm dừng vô cùng hiếm hoi.

Hứa Nhạc từ khi bắt đầu cuộc bạo động cho đến bây giờ, mãi vẫn luôn trầm mặc ngồi ngoan ngoãn bó gối ngồi yên trên giường, nhưng cũng thừa dịp khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm có này mà hành động.

Thân thể hắn chưa động, nhưng tay hắn đã động trước. Tay trái của hắn khẽ giơ lên, hướng về phía gã chiến sĩ đặc chủng đang đứng ở ngay trước cửa phòng giam xa xa chụp lấy một cái. Năm đầu ngón tay của hắn không ngừng rung động mãnh liệt, bên trong gian phòng giam nhất thời phun trào ra một mảnh khí kình mãnh liệt. Phảng phất như là xuất hiện một cỗ lực lượng vô hình nào đó, không ngờ lại có thể một phen đem khẩu súng ống trong tay gã binh lính kia đoạt lấy!

Đám chiến sĩ đặc chủng đứng bên ngoài phòng giam nhất thời khiếp sợ quay đầu nhìn lại, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh cánh cửa hợp kim nặng nề kia nhanh như chớp đóng sầm lại.

Bằng bằng bằng bằng!

Hứa Nhạc rất nhanh khu động cò súng, một phen đem toàn bộ các thiết bị giám sát bên trong gian phòng giam toàn bộ phá hủy đi hết. Sau đó hắn cực kỳ bình tĩnh, một phen đem hai bàn tay cực kỳ quỷ dị xoay ngoặt hết qua sau đầu, một phen đem cái vòng tay kim loại trên cổ tay trái đặt lại ngay chỗ phần gáy của hắn.

Cái màn hình nhỏ trên cái vòng tay kim loại kia lúc này đã mở ra, cái cây kim nhỏ xíu nhọn hoắc bên trong kia lúc này đột nhiên phát ra thanh âm ong ong kỳ quái, nhanh chóng nhắm thẳng vào phần da thịt ngay sau gáy của hắn mà đâm tới.

Trong lòng của Hứa Nhạc hướng về phía cái cỗ máy vi tính lạnh như băng đang chiếm cứ lấy thân thể của lão già kia, gần như là điên cuồng thốt lên những lời khiêu khích:

- Ta biết mi đang chứng kiến một màn này! Có giỏi thì ra tay giết chết ta đi xem nào!

Cũng không có bất cứ do dự nào cả, cánh tay trái của hắn khẽ nhích mạnh lên một cái, cây kim nhỏ xíu nhọn hoắc thò ra từ cái vòng tay kim loại kia trong nháy mắt bắn mạnh ra, dùng tốc độ cực cao xuyên thấu qua lớp da bên ngoài cơ thể của hắn, mãi cho đến khi đâm thẳng đến phần xương sống cổ, vô cùng chuẩn xác tiến tới, tiếp xúc ngay vào con chíp vi mạch nhân thể nhỏ bé đã ăn sâu vào trong xương sống cổ của hắn.

Kêu rên lên một tiếng thảm thiết, một cảm giác đau đớn kịch liệt trong khoảng khắc liền chiếm cứ toàn thân của Hứa Nhạc. Sắc mặt của hắn so với mớ tuyết trắng bên ngoài cửa sổ kia lại càng thêm tái nhợt hơn rất nhiều. Nhưng mà những dây thần kinh cứng rắn mạnh mẽ của hắn lại cố gắng chịu đựng không ngã xuống hôn mê. Hắn nhanh chóng đóng lại cái màn hình trên vòng tay kim loại, từ trong miệng phun ra một sợi tơ kim loại rất nhỏ nào đó, bắt đầu dùng miệng ngọ nguậy mà mở ra ba cái còng tay hợp kim đang đeo trên cổ tay của mình.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại một chút, cực kỳ ổn định khống chế động tác của hai tay cùng với phần miệng của chính mình, cảm nhận được những lực cản truyền đến ngay phía trước của sợi dây kim loại nhỏ bé kia, ở trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cấu tại bên trong của cái còng tay hợp kim.

Rắc một tiếng, cái còng tay đầu tiên đã mở ra thành công.

Ngay sau đó, hai cái còng tay còn lại cũng rất nhanh đã được mở ra.

Cướp súng, đóng cửa phòng, nổ súng, lấy con chíp vi mạch nhân thể ra, mở ba cái còng tay hợp kim. Hứa Nhạc hoàn thành những cái động tác liền mạch này không hề có lấy một chút chần chờ nào cả, giống như là những đám mây bị các luồng gió thổi bay đi, giống như là dòng nước đang lặng lẽ chảy xuôi vậy, cực kỳ nhanh chóng nhưng cũng tuyệt đối không một chút bối rối. Động tác tiếp nối những động tác, sự liền mạch, nói liền giữa những động tác cực kỳ có cảm giác tiết tấu, vô cùng rõ ràng mà lưu sướng.

Vào cái thời khắc như thế này, bất cứ một sự bối rối ngưng lại nào cũng chắc chắn sẽ dẫn đến sự tử vong. Cho dù giờ phút này tình thế đã khẩn trương đến cùng cực, sinh tử chỉ cách nhau một đường chỉ mỏng manh mà thôi, nhưng mà cái lối suy nghĩ logic của một gã Công Trình Sư được nuôi dưỡng từ những ngày tại cửa hàng sửa chữa Đại khu Đông Lâm bên kia, vẫn như cũ phi thường cường hãn mà khống chế hoàn toàn mỗi một hành động của hắn.

Một tiếng vang trầm đục nhẹ nhàng cất lên, cái xiềng chân từ tính nặng nề đang buộc chặt trên cổ chân của hắn rốt cuộc cũng đã được mở ra. Thế nhưng Hứa Nhạc cũng không có ngay lập tức tiến hành những động tác tiếp theo của mình, mà hắn khẽ nheo chặt cặp mắt của mình lại, mấy đầu ngón tay cầm nhanh lấy sợi dây kim loại nhỏ bé kia, thọc vào trong cái xiềng chân từ tính mà rất nhanh thao tác.

Rốt cuộc cuối cùng cũng phá gãy được một cái chốt mở bí mật nào đó của con chíp vi mạch nhỏ xíu gắn trên cái xiềng chân từ tính, Hứa Nhạc một phen đem cái xiềng chân từ tính kia ném thẳng về phía mặt đất ngay bên dưới cánh cửa sổ xa xa đằng kia. Còn bản thân hắn thì lại hét nhẹ lên một tiếng, mạng mẽ bẻ gãy chiếc giường ngủ vốn được bắt chết cố định vào bên trong vách tường, miễn cưỡng đem thân thể của chính mình che chắn lại phía sau.

Đám đội viên của tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lúc này đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa hợp kim đã đóng chặt trước mặt mình, vẻ mặt đã là một mảnh cực kỳ ngưng trọng. Cái gian phòng giam này đã trải qua công tác thiết kế cực kỳ đặc biệt, cho dù là Hứa Nhạc khẳng định cũng sẽ không có cách nào phá cửa phòng mà chạy ra được. Nhưng mà không biết vì cái gì, khi nhìn vào cánh cửa hợp kim đã bị đóng chặt kia, bọn họ cuối cùng vẫn cứ nghĩ thấy thân thể mình trở nên rét lại hơn rất nhiều.

Bọn họ căn bản không thể nào nhìn thấy được những hình ảnh bên trong gian nhà giam, nghe không được những thanh âm bên trong gian nhà giam, nhưng mà bọn họ biết đối phương khẳng định đang ý đồ tìm cách trốn đi.

Cái gã đội viên chiến sĩ vừa rồi bị cướp mất súng, lúc này đã cảm giác thấy một sự bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng mình. Hắn bắt đầu điên cuồng tìm cách phá cửa. Cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ tươi gắn trên cái băng tay của hắn, theo những động tác mạnh mẽ kịch liệt mà trở nên đặc biệt dữ tợn cùng với khủng bố.

Gã sĩ quan chỉ huy của biệt đội chiến đấu đặc chủng lắng nghe mệnh lệnh truyền đến trong cái micro đeo tai, liền dùng sức quơ mạnh cánh tay phải của mình, hô lớn:

- Kíp nổ quả bom trên cái xiềng chân!

o0o

Cái quả bom điện từ gắn bên trong cái xiềng chân từ tính nặng nề kia dưới sự kíp nổ của đám bộ đội chiến đấu đặc chủng bên ngoài phòng giam, cỗ lực lượng của quả bom đó hoàn toàn có thể nổ tung toàn thân Hứa Nhạc biến thành một đống huyết nhục mơ hồ, vào thời khắc này lại có thể đem mặt đất ngay bên cạnh cánh cửa sổ của gian phòng giam tạo thành một cái lỗ lớn miễn cưỡng vừa đủ cho một thân người nhảy qua. Hứa Nhạc ném đi phần còn sót lại của cái giường ngủ trong tay mình, không một chút do dự, trầm mặc không một tiếng động hướng về phía cái lỗ kia nhảy xuống.

Đêm đó sau khi trải qua một hồi điên cuồng đập phá bên trong gian phòng giam này, hắn cũng đã phát hiện ra cái gian phòng giam đặc chế này bốn phía cùng với trên đỉnh đầu chính là phi thường chắc chắn. Nhưng mà ngược lại người thiết kế ra gian phòng giam lại không nghĩ đến việc gia cố mặt đất bên dưới, ngược lại đã biến mặt đất trở thành nơi yếu nhược nhất của gian phòng. Vào thời điểm cuối cùng, hắn đã đánh gãy phần chốt điện từ cảm ứng bên trong cái xiềng chân kia, làm yếu đi hơn phân nửa uy lực của quả bom điện từ, không quá mức đáng sợ đến mức có thể nổ chết luôn hắn, nhưng lại vẫn như trước vừa đủ để tạo thành một cái lỗ lớn cho hắn nhảy xuống.

Bên trong mớ mảnh vỡ xi măng tung rơi đầy trời, thân thể Hứa Nhạc cũng theo đó từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng vào trong một gian phòng giam nào đó nằm tại tầng thứ ba của nhà giam quân sự Khuynh Thành. Ngay khi hai chân của hắn vừa mới giẫm lên trên mặt đất cứng rắn bên dưới, động tác kế tiếp theo sau đó của hắn chính là xăn ống tay áo lên, vươn cánh tay trái ra.

Vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức đã đứng sẵn tại nơi đó, phảng phất như là đã đỠhắn suốt cả đời này vậy, biểu tình cũng chẳng có chút xíu giật mình nào cả, mà là trầm mặc đứng ngay tại chỗ phủi phủi đống xi măng rơi vỡ đầy trên người mình, tiến nhanh lên mấy bước, đem cái ống tiêm đang cầm trong tay đâm thẳng vào phần khủy tay đang giơ ra của Hứa Nhạc.

Không cần có sợi dây ràng bằng plastic, không cần nhắm, cũng không cần bôi lên mớ thuốc sát trùng tiêu độc gì cả, lại càng không có sự an ủi nhẹ nhàng của những cô nàng tiểu thư hộ sĩ xinh đẹp, cây kim nhọn sắc bén trên đầu cái ống tiêm kia vô cùng chuẩn xác đâm thẳng vào trong đường tĩnh mạch của Hứa Nhạc, gần như thô bạo đem mớ nước thuốc đã chuẩn bị sẵn đẩy thẳng vào trong đó. Có lẽ là bởi vì đâm quá mạnh quá sâu, cho nên sẽ có thể phá vỡ một vài đường ống tĩnh mạch nhỏ nào đó bên trong, có một số vài chất thuốc sẽ lan tràn ra khắp nơi bên trong cơ thể. Nhưng mà hai người ở đây tuyệt đối sẽ không hề để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt không chút quan trọng này.

Hứa Nhạc cũng không có thời gian để mà hỏi xem Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức kiếm ở đâu ra được ống tiêm cùng với mớ nước thuốc này, mà hắn chỉ trầm mặc hít một hơi thật mạnh, cố gắng thúc giục cỗ lực lượng nóng rực bên trong thân thể mình, nhằm thúc đẩy mớ nước thuốc ở bên trong tĩnh mạch lưu chuyển với tốc độ nhanh hơn.

Mấy ngày hôm nay bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành vẫn mãi một mực tiêm vào trong cơ thể của Hứa Nhạc một loại thuốc làm mềm cơ bắp, tuy rằng hắn bằng vào những cơ năng thân thể phi thường cường hãn của mình mà một mực đối kháng lại, nhưng mà cái loại thuốc làm mềm cơ bắp này cũng không phải là loại độc tố đối với cơ năng sinh thể của con người, cùng với các sợi cơ bắp mạnh mẽ trong cơ thể kết hợp phi thường chặt chẽ với nhau, nếu như không có sự trợ giúp của vị Giáo sư thiên tài bên dưới lầu này, hắn tuyệt đối không có biện pháp nào hoàn thành những kế hoạch tiếp theo sau đó.

Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức khẽ liếc mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, đại khái mà muốn hỏi xem kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Những luồng sương khói bên ngoài hàng hiên của gian phòng giam lúc này đã dần dần tản đi không ít, đã có những tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền vào.

Hứa Nhạc từ trong tay của Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức đón lấy cái ống tiêm đang cắm vào bắp tay trái của hắn, ánh mắt ti hí khẽ nheo lại một chút, liếc nhìn về phía cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt to lớn trên tường đằng kia. Hắn tiến nhanh từng bước về phía trước, đi tới ngay phía trước cánh cửa sổ thủy tinh kia.

Chỉ đơn giản vài bước này mà thôi, những sợi cơ bắp vốn cực kỳ cân xứng nhu hòa trên cơ thể của hắn liền biến thành mạnh mẽ cứng rắn như là sắt thép vậy, ở dưới làn da biến thành phập phồng mạnh mẽ. Một cỗ lực lượng bàng bạc khổng lồ trong khoảnh khắc liền lan tràn ra khắp toàn thân hắn, cuối cùng tập trung lại trên cánh tay phải, truyền xuống năm đầu ngón tay, sau đó cuối cùng tập trung hết lên cái ống kim tiêm bằng kim loại nằm trong bàn tay hắn.

Cái ống kim tiêm bằng kim loại tinh tế mặc dù sắc bén nhưng lại đặc biệt yếu ớt kia, chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt này đây, phảng phất như là biến thành một ống kim loại đặc ruột cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ, ở trên không trung không ngừng phát ra từng thanh âm ong ong oanh minh!

Hứa Nhạc im lặng giơ cao lên cái ống tiêm kim loại, hướng về phía bề mặt thủy tinh cường lực đặc chế cực kỳ cứng rắn kia mà đâm thẳng vào. Cỗ lực lượng bên trong cơ thể nhờ mới tiêm vào dược vật nên đã khôi phục lại được chút ít, vào giờ phút này toàn bộ cũng đã tập trung vào bên trong cái ống kim tiêm bằng kim loại kia mà không ngừng đâm chọc, phát ra thanh âm choeng choeng không ngừng!

Liên tiếp những thanh âm leng keng thanh thúy dày đặc liên hồi vang lên, giống hệt như là đang có mấy chục đầu chim gõ kiếm đang không ngừng gõ liên hồi nhằm để đánh dấu lãnh thổ của chính mình, không ngừng phẫn nộ đập mạnh cái mỏ rắn chắc của mình vào các gốc cây cứng rắn, hoặc như là mấy trăm cây châm bằng hợp kim rắn chắc đâm thật mạnh lên trên thân thể bóng loáng của một đầu Robot MX nào đó vậy. Cây kim tiêm bằng kim loại nằm trong tay Hứa Nhạc chỉ trong khoảnh khắc đã ở trên cái tấm kính thủy tinh cường lực đặc chế cứng rắn kia đâm mấy chục cái, phát ra thanh âm rào rào như mưa to, nhanh như tia chớp lóe lên vậy!

Trên bề mặt tấm kính thủy tinh cường lực đặc chế phi thường cứng rắn kia nhất thời xuất hiện một cái lỗ tròn cực kỳ hoàn mỹ giống như là được một mũi khoan kim cương khoan vào vậy. Đồng thời lại còn có ba vết nứt nho nhỏ từ chỗ cái lỗ tròn kia xuất hiện, hướng về phía trung tâm của cái lỗ tròn kia hội tụ lại, tựa hồ như là một cái chữ Nhân được viết kép vậy!

Nắm tay của Hứa Nhạc cực kỳ hung hăng hướng về phía cái chữ Nhân kép ngay tại trung tâm của cái lỗ tròn kia mà đập mạnh xuống cật lực. Khi mà cái nắm tay của hắn đập thẳng lên trên bề mặt cứng rắn của tấm kính thủy tinh cường lực kia, ở trong đầu của hắn khó có thể khống chế nổi, chợt hiện lên một màn hình ảnh năm xưa, bên trong cái tòa nhà Cơ Kim Hội Hòa Bình ở Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2, hắn phá vỡ lớp kính thủy tinh cường lực để mà giết chết Mạch Đức Lâm… hoặc là nói chính xác hơn chính là thúc thúc ruột của mình, chính mình cũng đã dùng cái phương pháp này a!

Tấm kính thủy tinh cường lực đặc chế phi thường cứng rắn vào giờ phút này đã vỡ vụn ra thành từng mảnh vụn. Cũng giống như là lớp tuyết trắng bên ngoài cửa sổ vậy, trái tim của Hứa Nhạc vừa mới xuất hiện một vết rách nhàn nhạt, cũng bởi vì tấm kính này vỡ vụn đúng lúc mà liền được mạnh mẽ tu bổ lại!

- Mang ta theo với!

Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức ở sau lưng Hứa Nhạc nhất thời quát lớn một tiếng. Những luồng gió lạnh bên ngoài cửa sổ mạnh mẽ thổi quét vào khiến cho mái đầu tóc bạc trắng của ông ta biến thành một đống rối loạn bù xù không chịu nổi.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời, tay phải túm lấy thân thể gầy gò của vị Giáo sư tội phạm thiên tài, chụp lấy cái chăn bông trên giường của ông ta, quấn thân thể ông ta vào trong đó, sau đó bàn chân phải dùng sức đạp mạnh xuống mặt đất một cái, cứ như vậy mà theo cánh cửa sổ lớn vỡ tan kia nhảy ra bên ngoài trời đầy tuyết trắng.

Tòa nhà giam giữ của nhà giam quân sự Khuynh Thành này chính là được xây dựng trên một khối đá hoa cương chỉnh thể cao hơn mặt đất một chút, bốn phía xung quanh đều là những cánh đồng hoang vu bằng phẳng rộng lớn bao la. Từ xa xa nhìn lại mà nói, thì cái nhà giam quân sự Khuynh Thành này giống hệt như là một tòa thành cổ xưa hắc ám khổng lồ vậy.

Cái gian nhà giam mà hắn vừa nhảy xuống mặc dù nói rằng ở lầu ba, thế nhưng mà cự ly cách mặt đất một khoảng cách thẳng tắp khoảng chừng đến hơn hai mươi thước. Từ một địa phương cao đến như vậy mà nhảy xuống, cho dù là bản thân Hứa Nhạc trong thời điểm trạng thái còn ở đỉnh phong cũng không có khả năng hoàn hảo không có chút tổn hao nào cả, huống chi lúc này trong tay hắn còn mang theo một người sống đang được bó tròn trong một cái chăn bông dày cộm nữa.

Hai người rất nhanh từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất, thanh âm gào thét phá vỡ không khí, một đường siêu việt những bông tuyết đang nhẹ nhàng bay múa trong không trung, tốc độ gia tăng càng ngày càng nhanh, trực tiếp hướng thẳng xuống mặt đất bên dưới mà rơi xuống.

Khi hai người rơi xuống cách mặt đất đại khái khoảng chừng hơn năm thước, cặp lông mày rậm rạp của Hứa Nhạc đột nhiên nheo chặt lại một chút, lực lượng trên cánh tay phải đột nhiên dâng trào ra, một phen đem Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức toàn thân đang bó chặt bên trong tấm chăn bông mạnh mẽ quăng ngang ra bên ngoài, mà bản thân hắn thì lại cực kỳ không chút xinh đẹp rơi thẳng xuống lớp tuyết trên mặt đất.

Liên tục ba ngày gần đây có những tràng tuyết rơi liên hồi, hơn nữa trên cánh đồng hoang vu này không biết bao lâu đã không có cơn cuồng phong nào thổi quét ra, khiến cho bên ngoài bức tường của tòa nhà ngục giam này nổ lên một tầng tuyết xốp dày đến hơn bốn thước. Phốc một tiếng trầm đục vang lên, Hứa Nhạc cứ như vậy rơi thẳng vào bên trong tầng tuyết trắng thật dày, chỉ trong chớp mắt đã bị tuyết trắng vùi lấp mất thân thể, chấn văng lên một vài mảnh tuyết trắng không chút bắt mắt.

Một lát sau đó, bên trong tầng tuyết trắng thật dày bên dưới đột nhiên bắt đầu chấn động cùng với biến hình, phảng phất như là có một đầu quái thú băng tuyết nào đó đang có ý đồ muốn chui lên khỏi mặt đất vậy, đè nén khiến cho tầng băng tuyết kia nhịn không được rung động muốn sụp xuống dưới mặt đất.

Bên dưới tầng tuyết dày bên cạnh tòa nhà giam quân sự Khuynh Thành đột nhiên oanh lớn một tiếng, xuất hiện một cái lỗ hổng lớn. Toàn thân Hứa Nhạc bao phủ đầy tuyết trắng nhất thời dùng tốc độ cực nhanh lao vọt ra khỏi mặt đất, hướng về phía đằng xa mà lao đi. Hỏa lực của bên phía nhà giam quân sự ở trên các tầng lầu không ngừng bắn ra vô số các viên đạn hỏa lực cực cao, phốc phốc lao theo sát những dấu chân ngay sau lưng của hắn, sau đó chui thẳng vào bên trong tầng tuyết trắng dày đặc, oanh kích ra một loạt những vết đạn phi thường chỉnh tề.

Tại một chỗ nào đó cách nơi hắn rơi xuống không xa, Hứa Nhạc cúi người xuống, ôm mạnh lấy thân thể xụi lơ trên mặt đất của vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức, sau đó không nói tiếng nào, trầm mặc tiếp tục hướng về phía trước lao mạnh đi. Cước bộ hắn ở trên mặt đất không ngừng nhảy trái né phải liên hồi, một phen đem toàn bộ những động tác xoay người tránh né trong tác chiến Robot cực kỳ hoàn mỹ phô bày ra không chút bỏ sót, mạo hiểm tránh thoát những viên đạn hỏa lực cao càng ngày càng dày đặc hơn ở sau lưng mình.

Hứa Nhạc ở trên mặt đất tràn ngập tuyết trắng mà không ngừng dùng tốc độ cực cao phóng chạy như điên về phía trước, nhìn qua tựa hồ như chạy loạn không chút tính toán gì cả, chỉ nhằm mục đích muốn tránh né những viên đạn hỏa lực cực cao ở phía sau lưng mình, nhưng mà trên thực tế thì những biên độ tránh né trái phải của hắn cũng không quá lớn, thủy chung vẫn luôn kiên định hướng về phía Đông Bắc mà phóng chạy như điên, cực kỳ thẳng tắp. Chỉ nháy mắt trong giây lát thôi, hắn cũng đã thành công vượt qua được đạo giới tuyến phòng ngự thứ nhất của bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK