Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc dũng cảm có thể sẽ phải bại dưới tiếng hét của một cậu bé dũng cảm nên hắn cũng có chút choáng váng.


Hắn nhanh chóng đánh ngất cậu bé, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng không biết quanh đây có biết bao nhiêu ngươi đã tỉnh giấc và nghe được tiếng hét này.


- Có bảy tên cảnh vệ sắp đi tới chỗ của anh.


Tai nghe vang lên giọng nói gấp gáp mà vẫn cực kỳ bình tĩnh của Bạch Ngọc Lan:


- Tất cả mọi ngả đường đều có người. Anh nên nhanh chóng nấp vào bãi đỗ xe rồi tìm cách đột nhập vào tầng 7 trung tâm văn hóa nghệ thuật.


Sự việc xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi kế hoạch đều không thay đổi kịp. Rõ ràng đám cảnh vệ trong khu nhà đã bắt đầu chú ý đến những động tĩnh trong khoảnh rừng nhỏ đó. Trên đỉnh núi, Bạch thư ký cũng chỉ có thể quan sát động tĩnh xung quanh để đưa ra gợi ý chứ không thể giúp hắn chỉ ra con đường nào không có người mai phục.


Trung tâm văn hóa nghệ thuật là một tòa nhà phụ nối trực tiếp với Cơ Kim Hội bởi một cây cầu vượt trên tầng 7. Hứa Nhạc nheo mắt nhìn tòa nhà cao lớn bên cạnh rồi lại quan sát đám dây leo chằng chịt bên ngoài. Trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng mới.


Lúc bước qua cậu bé vẫn còn đang mê man thì hắn đã hoàn toàn rũ bỏ được cảm xúc phiền não trong lòng. Vốn dĩ đã không thể lặng lẽ đột nhập vào phòng ngủ của Mạch Đức Lâm được nữa rồi, chỉ có điều từ giờ trở đi thời gian sẽ được rút ngắn lại mà thôi.


- Trong tương lai cậu nên hát giọng nam cao.


Hắn nói với cậu bé trước mặt rồi hít một hơi thật sâu, dồn tất cả sức mạnh trong cơ thể vào tứ chi đặc biệt là 10 đầu ngón tay bám chặt vào khe tường rồi bò lên với một sức mạnh và tốc độ không phải ai cũng có thể làm được.


Mặt trời chưa lên, gió thu lành lạnh. Hứa Nhạc bám vào đám dây leo trên tường từ từ bò lên. Chắc chẳng ai có thể tưởng tượng ra được hắn lại đột nhập theo cách này.



o0o


- Mọi chuyện đã ổn. Bây giờ đứa trẻ trong khoảnh rừng vẫn đang bị đám người đối phương thẩm tra. Hệ thống cảnh báo vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Anh phải nhanh lên.


Hứa Nhạc cúi đầu, bước thật nhanh trong dãy hành lang vắng cho đến tận cuối bức tường dây leo thì mới bắt đầu trổ tài, khẽ khàng mở chốt cửa sổ, hắn lách nhanh vào khu vực văn hóa nghệ thuật.


Áp chặt tai nghe, nghe những chỉ thị rõ ràng vang lên trong đó, hắn thấy lòng mình thoải mái hơn rất nhiều.


- Đám cảnh vệ đã bắt đầu tập kết. Bọn Đặc công bên Cục Đặc Cần thì hình như đang nói chuyện qua bộ đàm. Không thể nghe lén được nhưng hình như đang chuẩn bị xuất động tiến hành điều tra.


Giọng nói của Bạch Ngọc Lan cũng bắt đầu nhanh và ổn định hơn:


- Từ bây giờ bắt đầu tăng tốc.


- Ừm.


Hứa Nhạc nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nhanh chóng tăng tốc. Mặc dù hắn vẫn phải nhẹ nhàng để tránh làm kinh động đến những người trong phòng nhưng tốc độ cũng nâng lên trông thấy.


- Bên phải, lên lầu.


Hứa Nhạc cúi đầu mở một cánh cửa tiến lên lầu 7. Ngay ở cửa lầu 7 hắn đã nghe thấy mệnh lệnh tiếp theo vang lên trong tai nghe.


- Tạm dừng 3s.


Đúng 3s sau, hắn biến mất khỏi khúc giao giữa hai con đường nhanh như một con gió, ánh mắt vẫn còn thoáng nhìn thấy bóng dáng của 2 tên cảnh vệ. Đúng là hú hồn.


Lúc này, trên đỉnh núi, Bạch Ngọc Lan đã hoàn toàn kiểm soát hệ thống theo dõi của toàn bộ khu nhà. Một mặt hắn phải thay đổi lại những hình ảnh Hứa Nhạc xuất hiện trên màn hình camera, mặt khác lại còn phải giúp hắn quan sát từng hành động của đám bảo vệ nhằm đưa ra những mệnh lệnh hợp lý nhất. Truyện Gian Khách copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com


Bất luận là mệnh lệnh kỳ cục đến đâu ví dụ như cuối xuống buộc lại dây giày, dán người lên tường thì Hứa Nhạc cũng đều răm rắp làm theo mà không để lãng phí bất cứ một giây nào cho hoài nghi và do dự. Có thể cũng chính sự phối hợp chặt chẽ này mà Hứa Nhạc có thể đi lại trong trung tâm văn hóa nghệ thuật mà không bị ai phát hiện.


Nhưng trời mỗi lúc một sáng, người mỗi lúc một đông. Vấn đề mấu chốt là tiếng hét đó đã khiến rất nhiều người bắt đầu đề cao cảnh giác.


Vì vậy phải tăng tốc độ. Chỉ mất chưa đến một phút, Hứa Nhạc đã tiến gần đến cây cầu vượt trên tầng 7, áp sát mục tiêu bên trong tòa nhà Cơ Kim Hội.


- Phía trước chỉ có duy nhất một tên cảnh vệ.


Trên đỉnh núi, Bạch Ngọc Lan vẫn chăm chú quan sát những ô vuông nhỏ trên màn hình, đặc biệt là viên cảnh vệ có dáng người cao lớn, hắn nói:


- Đừng trốn, cướp quần áo mặc vào.


Hứa Nhạc rất nghe lời, tiến thẳng lên phía trước, chân không hề dừng lại. Ở đúng chỗ giao nhau giữa hai lối đi trước mặt tên cảnh vệ lực lưỡng bỗng xuất hiện một người thanh niên mảnh dẻ, đầu đội mũ, hành tung có vẻ rất khả nghi.


Liên tưởng đến những tin tức vừa được thông báo trong bộ đàm, hắn đã chuẩn bị tinh thần để bấm chuông cảnh báo. Theo ngài Nghị Viên bao nhiêu năm nay, nhưng chưa bao giờ hắn thấy thích khách nào dám đột nhập vào Cơ Kim Hội. Chuyện mạo hiểm lần này hắn không muốn tham gia một mình.


Đáng tiếc là Hứa Nhạc không cho hắn cơ hội để thể hiện sự trưởng thành vững chãi của mình. Đôi ủng Quân đội trượt nhanh trên nền đá trơn bóng rồi hai cánh tay vèo vèo lướt qua như hai cành củi khô cứng đập thẳng vào nửa thân trên của tên cảnh vệ.


Rắc rắc hai tiếng, gã cảnh vệ toàn thân cứng đờ, ngã lăn xuống đất. Dưới sự chỉ đạo của Bạch Ngọc Lan, Hứa Nhạc kéo tên cảnh vệ vào một căn phòng không người rồi lột bộ đồng phục trên người hắn.


Trong kế hoạch ban đầu không có chuyện thay đổi trang phục, mọi chuyện xảy ra sớm hơn so với dự định cho nên Bạch Ngọc Lan mới đưa ra mệnh lệnh lâm thời này. Truyện Gian Khách copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Gian Khách copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com


Khoác lên mình bộ quần áo cảnh vệ rộng thùng thình, Hứa Nhạc sờ sờ lên lớp bảo vệ cưng cứng trước ngực. Lúc này hắn mới nghĩ may mà tên cảnh vệ cũng khá to cao, nếu không thì e rằng hắn khó mà mặc bộ quần áo này vào người được.


Kéo lê chiếc balo dưới đất, chỉnh lại vành mũ, Hứa Nhạc quang minh chính đại bước lên cây cầu vượt.



o0o


Bên dưới cầu là một hồ nước nhân tạo. Có thể nhìn thấy chỗ bãi đất ven hồ, bọn cảnh vệ đang tập hợp lại ở đó. Những tên bảo vệ vũ trang với vũ khí hạng nặng bắt đầu chiếm vị trí địa hình có lợi hơn. Xa hơn nữa còn có thể nhìn thấy những gã Đặc công mặc áo khoác đen của Cục Đặc Cần hình như cũng đang bàn bạc về một chuyện gì đó.


Hứa Nhạc kéo chiếc balo to đùng bước lên cầu. Từ trên này hắn có thể nhìn thấy những tia nắng vàng óng ánh phía chân trời xa xa. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn ấm áp.


Hệ thống theo dõi vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Bạch Ngọc Lan. Hắn khoác trên mình bộ đồ cảnh vệ, quang minh chính đại bước lên cầu mà không hề thu hút sự chú ý của những người bên dưới. Lúc này, hắn không khỏi thầm cảm ơn những người trong văn phòng Mạch Đức Lâm đã không quá mức tin tưởng vào Cục Đặc Cần.


Nếu như Cơ Kim Hội không kiên quyết đòi xếp những Đặc công của Cục Đặc Cần ra vòng ngoài cùng thì với trình độ chuyên môn của mình, Cục Đặc Cần hẳn đã không mắc phải những sai lầm kiểu này. Truyện Gian Khách copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com


Hắn đang cẩn thận bước trên cầu vượt thì bên tai vang lên giọng nói của Bạch Ngọc Lan.


- Đối phương bắt đầu tập kết. Báo động nội bộ cũng đã được khởi động. Bây giờ bọn chúng hẳn đang cho hệ thống theo dõi tiến hành tự kiểm tra. Tôi có lẽ chỉ còn bảo vệ cho anh được thêm 20s nữa thôi.


Hứa Nhạc vẫn không hề dừng lại.


- Tôi tạm thời thoát khỏi mạng lưới theo dõi để tránh bị bại lộ tông tích. Trong vòng 10 phút nữa mới có thể quay lại được. Trong thời gian đó chỉ có một mình anh thôi. Anh phải cẩn thận đấy.


- Hiểu rồi.


- Phải biết bắt đầu giết người rồi đó. Đừng có mà ngây ra như đêm qua nữa. Đám phần tử vũ trang trong Cơ Kim Hội đều là những kẻ đã đi theo Mạch Đức Lâm rất nhiều năm nay. Nếu như anh kiên quyết tin rằng Mạch Đức Lâm có tội thì tôi nghĩ đám người này ắt hẳn cũng có không ít tội lỗi đâu.


- Hiểu rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK