Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc chiến tiêu chuẩn robot đang sôi lên sùng sục. Số liệu nghiệm thu từ Viện Khoa Học Liên Bang và Công ty Cơ khí Quả Xác đều đã được chuyển về tay Chính phủ Liên Bang. Còn về chuyện Chính phủ cuối cùng sẽ chọn dùng của ai thì lại là một cuộc đấu tranh trường kỳ. Nhưng Lợi Tu Trúc đã có được từ phía Lâm Viện Trưởng một vài tin tức nội bộ, hắn cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần những tham số kỹ thuật của con robot Tử Hải có thể đè bẹp được con Tiểu Bạch Hoa của Bộ Công Trình thì chỉ cần dựa thế vào những quyết sách bên ngoài mà làm thêm chút tiểu xảo, thổi chút gió là có thể tự nhiên dễ dàng thành công hơn rất nhiều.


Con cháu của thế gia Liên Bang cứ đời này nối tiếp đời kia xuất hiện, nhưng những nhân vật phong lưu có thể trở thành lãnh đạo thực sự thì lại rất ít. Lợi Tu Trúc được coi là người thừa kế đầu tiên của Thiết Toán Lợi Gia. Đây là lần đầu tiên hắn thay mặt gia tộc một mình xuất hiện, thâm nhập vào vũ đài chính trị mà hô mưa gọi gió. Việc can dự vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này liên quan đến cả tương lai của hắn vì vậy đương nhiên hắn không thể tự cho phép những biểu hiện của bản thân mình trở thành trò cười.


Việc Viện Khoa Học Liên Bang bị buộc chặt trên cùng một con thuyền với Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm như ngày hôm nay, cho dù Lợi Tu Trúc có bao nhiêu ý kiến đối với Lâm Viễn Hồ thì cũng không tiện phát biểu trong thời điểm này. Nếu như Viện Khoa Học Liên Bang thua trong cuộc tranh giành tiêu chuẩn này thì cơn sóng sao chép cho dù có muốn lặng cũng không thể lặng được. Việc này có thể làm ảnh hưởng đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Là hàng con cháu, hắn cũng không hỗn láo đến mức mặt nặng mày nhẹ với vị lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang ngay tại trên bàn ăn, nhưng thực sự cũng không hào hứng lắm để hùa theo chuyện trò cùng đối phương.


Lâm Viễn Hồ vẫn một vẻ đức cao vọng trọng, nét mặt bình thản đến khó lường tựa hồ như chưa từng bị quấy nhiễu bởi những lời đồn đại của dân gian lên án hắn phạm tội sao chép. Mà nói vậy cũng đúng. Ông ta ngồi trên cái ghế Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang từng ấy năm trời, còn lâu hơn cả nhiệm kỳ của Tổng Thống. Những đại nhân vật kiểu này thì đối với nghị luận của nhân dân thì chỉ cần mỉm cười, không thèm để ý nữa là xong.


Một bữa tối không có chút mùi vị nào cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Viện Trưởng có được lời hứa sẽ tiếp tục duy trì sự ủng hộ cũng như tài trợ từ phía Lợi Tu Trúc. Còn Lợi Tu Trúc thì cũng nhận được lời bảo đảm tuyệt đối rằng sẽ không để xảy ra bất cứ việc gì từ Lâm Viện Trưởng. Hương vị của đồ ăn không cảm nhận được bao nhiêu nhưng song phương nói chung vẫn tương đối hài lòng với cuộc gặp gỡ này.


Lợi Tu Trúc còn vô cùng lễ phép tiễn Lâm Viễn Hồ ra khỏi nhà hàng đến tận chỗ cánh cửa xoay đi ra xe. Bày tỏ sự kính trọng như một đứa con cháu thực sự.


Một già một trẻ đang bước ra khỏi khách sạn trong vòng vây bảo vệ của đám cận vệ thì nhìn thấy 6, 7 người đang từ bên ngoài bước vào khách sạn. Đám người trẻ tuổi ấy dù ăn mặc rất bình thường nhưng trong sắc hoàng hôn của một biổu chiều mùa thu lại cho người ta một cảm giác chắc chắn và lão luyện.


Khu khách sạn cao cấp này không chỉ có những vị lãnh đạo cao cấp lui tới, người ra người vào lúc nào cũng tấp nập. Vì vậy gặp phải ai đó ở cửa ra vào là một chuyện rất bình thường. Nhưng những bộ quần áo bình thường trên người cùng cái cảm giác toát ra từ đám người trẻ tuổi ấy hoàn toàn không phù hợp, khiến Lợi Tu Trúc phải chậm lại bước chân. Hắn quan sát thấy trong số đó một người có đôi mắt rất nhỏ nhìn quen quen.


Đồng tử của Lữ thư ký ánh lên một tia dị sắc, hắn ghé sát vào tai Lợi Tu Trúc, thì thầm:


- Bọn họ là người của Bộ Công Trình Quả Xác. Người thanh niên có đôi mắt nhỏ kia chính là Hứa Nhạc.


Lông mày Lợi Tu Trúc hơi nhíu lại. Hắn vốn cảm thấy có chút kỳ lạ rồi chợt nhớ ra Liên Bang đang tiến hành thẩm định tiêu chuẩn, vì vậy bên phía Quả Xác nhất định sẽ cử Nhân viên Kỹ thuật đến. Hắn khéo léo nghiêng người quan sát Hứa Nhạc một lúc, rồi chợt chú ý tới một cô gái với thân hình cực kỳ hấp dẫn đeo cặp kính cận đang đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc. Mỉm cười, khẽ nói:


- Lần này những người đến Quả Xác hình như đều còn rất trẻ.


- Thương Thu. Nhân vật chủ chốt của kỹ thuật song động cơ.


Lữ thư ký thì thầm.


Ánh mắt Lợi Tu Trúc lúc này không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cơ bản chỉ đang thưởng thức khí chất cũng những đường cong tuyệt mỹ trên người cô gái kia, không ngờ cô ta còn là một nhân vật quan trọng như vậy.


- Cho ta gửi lời chào đến cha cháu.


Lâm Viễn Hồ bước vào xe, chầm chậm nói:


- Đồng thời cũng chuyển lời đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm: Chuyện hợp tác của chúng ta vững như bàn thạch, không có gì có thể thay đổi được.


Lợi Tu Trúc mỉm cười, nhẹ giọng trả lời mấy câu nhưng không hề nói cho đối phương biết cái tên nhóc mà Viện Khoa Học Liên Bang ghét cay ghét đắng lúc này đang ở ngay sau lưng bọn họ. Hắn cúi thấp người, nắm chặt bàn tay của lão Viện Trưởng già, thể hiện sự tôn kính thân thiết cực độ. Căn bản không thể nhìn ra sự chán ghét của hắn đối với lão già này.



o0o


Bạch Ngọc Lan đi làm thủ tục xác nhận đặt phòng. Hứa Nhạc ngồi bệch ngay trên mặt đất, ánh mắt xuyên qua lớp sương mờ quan sát đám người đang đứng cạnh ôtô bên ngoài cửa khách sạn. Mắt hắn hơi nheo lại. Vị cao tuổi kia nhìn khí chất nhất định là một nhân vật bất phàm, chỉ là cái người tiễn ông ta ra cửa là ai? Khí chất anh tuấn như thế này có thể đọ với cả Thi Thanh Hải rồi.


Thương Thu ngồi bên cạnh hắn, cô rút ngay đôi giày tông màu đen dưới chân ra kê dưới mông, hai chân vắt chéo rất thoải mái, tay ôm đầu gối, dáng ngồi nhìn vô cùng dễ thương. Mấy ngày nay, bọn họ - những Nhân viên Kỹ thuật của Bộ Công Trình Quả Xác theo yêu cầu của Chính phủ, liên tục tham gia bốn cuộc hội thảo quan trọng về nghiên cứu kỹ thuật tiêu chuẩn của robot. Chạy ngang chạy dọc ở Thủ Đô Đặc Khu cũng đủ mệt rồi.


Cô dõi theo ánh mắt của Hứa Nhạc, mỉm cười, nói:


- Có quen biết với đại nhân vật đó không?


Hứa Nhạc lắc lắc đầu.


- Viện Trưởng Lâm Viễn Hồ.


Nụ cười trên mặt Thương Thu xuất hiện một tia đùa cợt, ngả mặt lên đầu gối, há miệng ngáp dài một cái, nói:


- Chính là cái vị mà cậu không thể nào quên được ấy… Không ngờ cậu lại không nhận ra ông ta.


Người nhiều tuổi kia hóa ra lại chính là lãnh tụ của Giới Khoa Học? Hai mắt của Hứa Nhạc lại bắt đầu nheo lại. Cả đời những đại nhân vật mà hắn đã gặp nhiều lắm rồi, nhưng Lâm Viễn Hộ chính là nhân vật đầu tiên mà hắn cần phải hạ gục, cho nên tâm lý lúc này đột nhiên có chút phức tạp rất khó diễn tả. Người nhiều tuổi đó là Lâm Viễn Hồ, vậy thân phận của người thanh niên đẹp trai tiễn ông ta ra cửa kia cũng không khó đoán nữa. Ngoài Đại thiếu gia nhà họ Lợi ra thì còn ai thể toát ra khí tức yêu dị như vậy. Nghĩ đến đó, cơn giận trong lòng hắn lại từ từ bình tĩnh trở lại. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK