Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Nhạc trước giờ vẫn chưa từng nghe nói qua Sư đoàn Thiết giáp số 7, tự nhiên cũng không biết rõ ràng vị sư đoàn trưởng đó là nhân vật lợi hại không thể đụng vào đến cõ nào. Trong lòng hắn chỉ là nổi lên một trận nghi hoặc mãnh liệt.


Bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng đi đến tinh cầu S3 lần nào, cho nên cũng chưa hề có bất cứ giao tế gì với người của Quân Khu IV cả. Thế nhưng vì sao hai gã quân nhân trước mắt nhìn giống như con hổ đói kia, lại tràn ngập sát ý đối với bản thân mình như vậy?


Hai gã quân nhân phân biệt đứng hai bên trái phải của Hứa Nhạc, đột nhiên hít dài một hơi. Các khớp xương trên người bọn họ đột nhiên lại vang lên những thanh âm rắc rắc liên tiếp.


Khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ chính là,thân thể của bọn họ cũng theo những thanh âm rắc rắc này, cảm giác giống như là phình lớn lên một chút. Bộ quân phục trên người của bọn họ rất nhanh trở nên căng cứng.


Những gã quân nhân đang đứng xung quanh đó quan chiến, trong lòng chợt dâng lên một cám giác quái dị, đồng thời theo bản năng nới rộng diện tích ra một chút. Bao gồm cả Hoa Tiểu Ty trong đó, tất cả các quân nhân đứng xem đều mang theo chút nghi hoặc mà cảnh giác giương mắt ngắm nhìn một màn này.


Bọn họ đều rất rõ ràng, hai gã quân nhân lúc này đứng ra khiêu chiến, chính là hai gã có thành tích thực chiến xếp thứ hạng rất cao trong lần khảo hạch lần này, hơn nữa đều là những kẻ xuất thân từ Sư đoàn Thiết Giáp số 7 của Quân Khu IV, cũng chính là đơn vị bộ đội nổi tiếng hung mãnh nhất trong quân đội Liên Bang.


Những kẻ đã được đích thân vị sư đoàn trưởng khủng bố kia lựa chọn đến đây nhận huấn luyện, nhất định là những kẻ ưu tú nhất trong Sư đoàn Thiết Giáp số 7.


Nói như vậy bọn họ sẽ có thực lực cận chiến khủng bố đến thế nào? Huống chi nhìn tình trạng hiện tại của hai gã quân nhân Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia mà nói, có thể thấy được bọn họ từng học tập qua một số kỹ xảo chiến đấu nào đó trong Tu Thân Quán. Hai gã quân nhân khủng bố như vậy lấy hai chọi một cùng tấn công Hứa giáo quan trẻ tuổi kia, hắn có thể chống đỡ nổi hay không đây?


Mọi người đều đồng thời cảm giác được một cỗ nguy hiểm trào ngập trong sân thể dục này. Hiện tại ở đây cũng không có bất cứ Chủ quản cao cấp cùng với Hiến Binh nào cả, nhưng mà nói thế nào thì hai gã quân nhân kìa cũng không thể nào dám hạ thủ tàn nhẫn không chút nương tay được, nhưng không biết vì cái gì, mọi người ở đây đều cảm giác được dường như là sắp có nguy hiểm phát sinh rồi.


Những thành viên của Tiểu đội 7 ở bên ngoài lúc này đều đã đứng thẳng người lên cả. Bọn họ đều là những chiến sĩ đã từng trải qua chiến đấu sinh tử, mơ hồ cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt bốc lên trong sân thể dục, nên tất cả đều chuyển hết sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu.


Nhất là đồng tử của Hùng Lâm Tuyền thoáng hơi co lại. Hắn nhớ lại lời giao phó của Bạch Ngọc Lan trước đây, lúc này vẫn còn nằm trên giường bệnh, bàn tay hắn theo bản năng co lại, đưa xuống bên dưới cái bục đá nặng nề bên dưới, thoáng dùng sức nhàn nhạt.


Mà lúc này, Hứa Nhạc đang đứng giữa sàn đấu, trong đầu đang không ngừng tự hỏi sự âm trầm cùng với hận ý trong mắt hai gã quân nhân kia là từ đâu mà đến. Hắn cúi đầu, trầm mặc, tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ không hề quan tàm đến bất cứ gì xung quanh. Ngay lập tức hắn cảm giác được một luồng gió giống như là cơn bão cấp chín áp đến


Thường Nhất Thường Nhị, hai gã quân nhân cận chiến mạnh mẽ của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này đạp mạnh chiếc giày quân dụng xuống mặt đất, hung hãn xoay xoay nhẹ mấy cái. Trong tiếng ma sát nhàn nhạt vang lên, thân thể hai người liền giống như là hai đầu mãnh hổ từ trên đỉnh núi phóng thẳng xuống đất, trong thời gian ngắn nhất đã rút ngắn khoảng cách với Hứa Nhạc, hướng thẳng về phía gã giáo quan đang cúi đầu trầm mặc mà đánh tới.


Một kẻ một quyền đánh thẳng về phía cằm của Hứa Nhạc, kẻ còn lại thì ngay lập tức áp sát thân thể của hắn, hất mạnh đầu gối lên đá thẳng vào phía đùi phải của Hứa Nhạc. Cách ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mỗi động tác tấn công đều phát ra tiếng gió rít mãnh liệt.


Đây có thể nói là đánh lén, nhìn qua cũng có chút vô sỉ, thế nhưng lúc trước khi khiêu chiến, Hứa Nhạc cũng đã đồng ý, xem như là hắn đã chấp nhận trận đấu bắt đầu, nếu có gì cũng chỉ có thể nói là do hắn quá sơ suất mà thôi.


Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 cuối cùng cũng có thể tìm ra được một cái cớ chính đáng, lập tức tấn công không chút nương tay. Đám người đứng xem hay là chính bản thân Hứa Nhạc, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh mà thôi.


Hứa Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong cặp mắt khè nheo lại của bắn hiện lên một tia giận dữ. Sự phẫn nộ của hắn cũng không phải là bởi vì hai gã quân nhân này ra tay âm hiểm ngoan độc, mà là vì hắn nghĩ mãi, thủy chung vẫn không thể nào tìm ra được hận ý của đối phương từ đâu mà đến.


Trong khoảnh khắc như điện quang, tâm tình của hắn vẫn luôn trầm ồn như bàn thạch. Cũng giống như vô số thời khắc nguy hiểm hắn từng trải qua trước đây, hắn bình tĩnh hung hăng dậm một bước mạnh mẽ về phía trước.


Thân thể hắn giống như là một cây đinh mạnh mẽ đóng chặt xuống dưới đất vậy. Đồng thời, tay trái hắn khẽ lật một cái, đã bắt được cổ tay đang đấm mạnh về phía cằm của mình. Đùi phải của hắn cùng đồng thời co lên, ngăn lại phần đầu gối đánh thẳng vào phía hông của mình, dùng phần đùi phải che lại toàn bộ phần mềm dưới bụng, sau đó hất ngược phần chân của Thường Nhị ra một bên.


Nếu như là đối phó với người bình thường, với tốc độ cùng với kỹ xảo phản ứng mà hắn bày ra trong thời khắc này, đã là sự ứng đối hoàn mỹ đến cực điểm rồi. Dựa theo xu thế phát triển trong chiến đấu hiện tại, kế tiếp đó Hứa Nhạc sẽ tiến sát đến bên cạnh đối phương, dùng phần lưng mạnh mẽ hất văng một người ra ngoài, đồng thời tay trái của hắn sẽ thuận theo phần khuỷu tay của đối phương, lòn qua tay của hắn, đấm mạnh xuống phần nách cua đối phương, một quyền liền khiến cho huyết khí cua đối phương hoàn toàn tê liệt không thề nào tiếp lục chiến đấu nữa.


Nhưng mà điều khiến cho Hứa Nhạc không thể nào ngờ nổi chính là, tay trái của hắn mặc dù bắt được cổ tay đấm tới của Thường Nhất nhưng mà đầu ngón tay hắn tiếp xúc tựa như là một cái rễ cây cực kỳ cứng rắn vậy.


Nhất là những mạch máu trên cổ tay của Thường Nhất đột nhiên căng hẳn lên, giống như là chảy tràn mãnh liệt vậy, gần như là bạo mở mãnh liệt dưới lớp rễ cây cứng rắn kia. Bàn tay đang súc lực bấm xuống của hắn cũng không thể nào bấm chặt xuống phần cơ mạch trên tay của đối phương được.


Còn cái mà hắn đang mãnh liệt dựa vào, cũng giống như là hắn đang dựa vào một cái vách tường cực kỳ dày vậy. Nếu như hắn không thể nào dùng sức hất mạnh đối phương ra ngoài, như vậy hắn đã ngược lại đem toàn bộ phần sườn của mình lộ ra dưới thế tấn công của Thường Nhị.


Hứa Nhạc từ trước đến giờ đều chưa bao giờ xem nhẹ địch nhân của bản thân mình. Nhưng mà hắn cũng chưa hề xem hai gã quân nhân xa lạ này trở thành địch nhân bất cộng đái thiên của mình, cho nên tất cả những thủ đoạn cường hãn nhất của hắn cũng chưa từng thi triển ra. Tia lực lượng khủng bố trong thân thể của hắn cũng không hề điều động đến, kết quả hắn đã làm mất đi tiên cơ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK