Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong gian văn phòng Bộ trưởng rộng lớn của tòa nhà Bộ Quốc Phòng, ánh nắng mùa xuân trên con phố xa xa hơi có chút gian nan xuyên thẳng qua một khoảng cách xa xôi, có chút đáng thương rơi thẳng lên trên lớp cửa sổ thủy tinh trên tòa nhà. Trâu Bộ trưởng bình tĩnh buông tách trà trong tay xuống, đưa tay khẽ xoa xoa nhẹ sống mũi, nơi đã bị hai cái chống đỡ của cặp mắt kính đè nén biến thành một mảnh hồng hồng nhạt, nở nụ cười nói:

- Phải biết rằng hiện tại bên trong Chính phủ đã có người đưa ra lời nghi ngờ, vì cái gì mà sau khi Thi Thanh Hải ở bên trong Nghị Viện giết chết nhiều người như vậy, lại có thể hoàn toàn khống chế Úc tử làm con tin đi ra khỏi đó một cách bình thản như thế… Thậm chí ta còn nghe nói, còn có người bắt đầu đưa ra ý kiến, muốn mời chuyên gia đọc khẩu hình đến xem thử xem, cuối cùng Úc tử đến tột cùng đã nói những gì với gã bằng hữu kia của cậu nữa…

Cái cặp mày rậm rạp giống hệt như thanh phi đao của Hứa Nhạc kia nhịn không được khẽ nheo lên một chút, biến thành một thanh phi đao vừa mới xuất ra khỏi vỏ vậy. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào mớ nước trà vẫn chưa vơi đi chút nào bên trong ly trà của chính mình, theo bản năng lắc lắc đầu một chút.

Một lát sau đó, hắn khẽ trầm giọng hỏi:

- Phu nhân… hiện tại là có ý tứ như thế nào? Tôi đã một phen đem tất cả những sự tình mà tôi đã biết, toàn bộ nói lại cho bà ta biết rồi. Như vậy sau khi biết được toàn bộ những chân tướng phía sau sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh kia, bà ta cùng với mấy cái gia tộc khác sẽ chuẩn bị làm như thế nào?

Rất nhiều năm trước đây, ở trên người của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh mãi vẫn luôn có sắc thái vô cùng rõ ràng của Thai Gia. Từ sau khi Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thành công nhậm chức Tổng thống Liên Bang, thân là một bộ phận bên trong hiệp nghị chính trị phía sau màn, Trâu Ứng Tinh liền trực tiếp trở thành Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Liên Bang. Lúc ấy ông ta thậm chí còn có thể được xem như là người phát ngôn cực kỳ cường thế của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu ở trong Chính phủ cùng với Quân đội Liên Bang.

Chỉ có điều từ sau khi ông ta ngồi ở trên vị trí Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, dần dần triển lộ ra năng lực quyết đoán của chính mình, ông ta liền đạt được sự nhận thức kính trọng cùng với tán đồng và tán thưởng của Tổng thống tiên sinh cùng với rất nhiều những quân nhân sĩ quan bên trong Liên Bang. Cái sắc thái phe phái ở trên người của ông ta cũng đã dần dần phai nhạt đi rất nhiều.

- Phu nhân cùng với đám lão già kia hiện tại vẫn là lựa chọn tiếp tục quan sát theo dõi chuyện này. Dù sao thì tác phong cùng với hình tượng của vị Tướng quân kia từ trước cho đến nay vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa hiện tại những thương tổn cũng còn chưa có chạmlợi ích trực tiếp của những cái gia tộc mạnh mẽ này. Thân là những gia tộc ngàn đời đã và đang âm thầm ảnh hưởng, thậm chí là khống chế cả xã hội Liên Bang trong vô số những năm qua, đại khái là cái trận bão táp trào lưu tư tưởng trong mấy năm gần đây ở trong mắt của bọn họ cũng chỉ là một cái trò chơi nhàm chán nào đó lặp lại mà thôi. Nhưng mà bọn họ vốn dĩ lại không có chịu suy nghĩ cẩn thận, một khi Quân đội Liên Bang nắm trong tay lực lượng cùng với súng đạn đã bắt đầu đột biến bão táp, đó chính là một cục diện nguy hiểm trong lịch sử này chưa từng có bao giờ phát sinh ra.

Trâu Bộ trưởng nhàn nhạt trào phúng, chậm rãi nói:

- Có còn nhớ rõ câu nói trước kia ta đã từng nói với cậu hay không? Quân đội tuyệt đối sẽ không cho phép có được tư tưởng của chính mình. Một khi cái loại tình huống này thật sự phát sinh, như vậy sẽ liền trở nên phi thường đáng sợ!

- Lão nhân gia cũng đã từng nói qua những lời nói giống như thế nào. Thân là một gã quân nhân sĩ quan của Liên Bang, tôi mãi vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng trong lòng mình.

Hứa Nhạc trả lời.

- Tôi thật sự cao hứng với việc cậu có thể nhớ rõ, và cũng vô cùng thất vọng với phần lớn những quân nhân sĩ quan đã quên đi điều này.

Trâu Bộ trưởng khẽ nhíu mày lại, nhìn về phía cửa sổ bên ngoài kia, có chút lạnh nhạt, nói:

- Có một vài chuyện tình có lẽ cậu còn chưa biết. Mấy tiếng đồng hồ trước đây, Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải đã từ chỗ Bệnh viện Trung ương Lục quân được thuyên chuyển đến một bệnh viện chuyên dụng bên trong Quân khu I kia. Bản báo cáo từ chức cùng với giấy chuẩn đoán y học của ông ta, đã được chia ra làm hai phần, đẩy đến trên bàn của ta cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo!

Bản thân Hứa Nhạc chính là quân nhân sĩ quan cấp bậc Phó Sư Đoàn trưởng cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17, càng chính xác hơn nữa mà nói, hắn chính là Sư Đoàn trưởng trong tương lai của Sư đoàn Thiết giáp 17 đang được bên phía Quân đội Liên Bang dụng tâm bồi dưỡng ra, bất chợt biết được tin tức này, hắn rốt cuộc khó có thể bảo trì được cảm xúc bình tĩnh trong lòng mình. Hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, cặp môi khẽ run rẩy một trận, tựa hồ như muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại chung quy cũng không thể nào hỏi ra được.

Vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải xuất thân là một gã đầu bếp kia, nhìn qua giống hệt như là một người hiền lành hoàn toàn vô hại, thế nhưng trên thực tế ông ta lại chính là người đại biểu cuối cùng của thế hệ quân nhân sĩ quan vĩ đại của Quân Thần Lý Thất Phu năm xưa. Ở trong tràng chiến tranh giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, ông ta đã suất lĩnh Sư đoàn Thiết giáp 17 mới không tiếng không vang mà đạt được một hồi rồi lại đến một hồi thắng lợi rực rỡ, khôi phục lại mảnh vinh quang vô thượng của một chi Sư đoàn bất bại năm xưa… Kết quả, hiện tại lại không viết vì nguyên nhân gì mà lại bị bức bách phải tách rời khỏi cương vị chiến đấu của chính mình!

- Mấy ngày trước đây, Tướng quân Lý Tại Đạo đã đặc biệt đi đến Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, cùng với Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải gặp mặt riêng với nhau. Còn về chuyện hai người bọn họ đã nói với nhau cái gì, cũng không có bất cứ ai biết cả.

Trâu Bộ trưởng mở miệng nhắc nhở một câu.

Hứa Nhạc chậm rãi cúi thấp đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu mà có chút chua xót.

Tướng quân Lý Tại Đạo thân là đứa con trai duy nhất của Quân Thần Lý Thất Phu, như vậy thì những vị đại lão quân đội thế hệ trước đây giống như là Tướng quân Mại Nhĩ Tư cùng với Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vậy, mặc dù có lẽ cũng sẽ không đồng tình với ý tưởng của Tướng quân Lý Tại Đạo, nhưng mà nếu như một khi tiến đến thời điểm xung đột kịch liệt, bọn họ cuối cùng cũng sẽ nhớ tới chuyện Lý Tại Đạo là hậu nhân của ai… Làm ra sự lựa chọn trầm mặc mà thoái nhượng như thế, quả thật cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn hoặc là khiếp sợ gì cả.

Tại ngay cái thời khắc như thế này, Hứa Nhạc rất tự nhiên nhớ tới khoảng thời gian chính mình cùng với lão nhân gia ở Phí Thành cùng nhau tắm suối nước nóng, cùng nói chuyện, nhớ tới những ánh đèn chụp sáng choang phía trước trang viên Phí Thành kia, thậm chí lại còn nhớ rõ ràng nụ cười ôn hòa ngay lúc đó của Lý Tại Đạo nữa. Người nối nghiệp của Quân Thần sao? Lúc đó toàn bộ Liên Bang tựa hồ cũng đều cho rằng Hứa Nhạc hắn chính là người nối nghiệp do đích thân Quân Thần lão nhân gia lựa chọn, nhưng mà nếu như một khi Lý Tại Đạo đứng ra, như vậy sẽ còn có ai một phen cho rằng là như vậy nữa đâu?

Đây là một cái sự thật vô cùng đáng trào phúng cũng như vô cùng đau xót. Mặc dù Lý Thất Phu có là Quân Thần của Liên Bang đi chăng nữa, thế nhưng một khi đã rời khỏi thế giới này rồi, cũng không có biện pháp nào mà quyết định người nối nghiệp của chính mình đến tột cùng là ai nữa.

Trâu Bộ trưởng nhìn thẳng vào gương mặt của Hứa Nhạc, tiếp tục nói:

- Đối với sự từ chức của Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải, bản thân cậu thì bị đuổi giết, xem ra vì để khống chế hoàn toàn Quân đội, những người nào đó thật sự đã mất đi lý trí rồi, đã trở nên vô cùng điên cuồng rồi.

Hứa Nhạc chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên mở miệng, vô cùng nghiêm túc, hỏi:

- Trước kia, ngài có bao giờ tưởng tượng qua rằng, Tướng quân Lý Tại Đạo… lại chính là vị lĩnh tụ chân chính của phái cấp tiến kia không?

- Chưa bao giờ…

Trâu Bộ trưởng thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới hồi đáp:

- Ta mãi vẫn luôn cho rằng hắn chỉ là một nhà lý luận quân sự ôn hòa đáng được mọi người tôn kính mà thôi. Ta rất khó có thể một phen đem những chuyện âm mưu cùng với ám sát như thếà liên hệ cùng một chỗ với hắn cả.

- Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ nghĩ qua cái loại khả năng này có thể xảy ra cả… Nhưng mà không thể ngờ được, chuyện tình không có khả năng xảy ra nhất, lại biến thành sự thật như vậy.

Hứa Nhạc khẽ thấp giọng trả lời.

- Cậu có định cùng với Lý Tại Đạo gặp mặt nhau hay không?

Cặp mày hoa râm của Trâu Bộ trưởng hơi hơi nhíu lại một chút, hỏi.

- Không! Hiện tại gặp mặt cũng đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi!

Hứa Nhạc khẽ lắc đầu mấy cái, sau đó mới tiếp tục nói:

- Theo như những lời vừa rồi ngài mới nói đó, ông ta cùng với đám người kia cũng đã mất hết lý trí rồi, đã lâm vào bên trong một sự điên cuồng không có chút lý trí nào nữa… Theo như lời của tôi mà nói, loại mất trí điên cuồng này chính là đại biểu cho thấy bọn họ đã bắt đầu sợ hãi rồi, bắt đầu kinh hoảng rồi.

Sau khi hắn thoáng ngẫm nghĩ một lát sau, mới tiếp tục nói:

- Tôi dự định sẽ mời tụ hội một buổi tuyên bố tin tức, thời gian vốn định là vào sáng ngày mai. Nhưng mà tôi nghĩ muốn sớm dời lại vào ngày hôm nay luôn.

- Hãy đi đi, nhớ chú ý sự an toàn của chính mình.

- Xin ngài cũng nhất định phải chú ý đến sự an toàn của chính mình!

- Cố gắng giết chết cậu, chính là bởi vì cậu có năng lực cùng với khả năng uy hiếp đến sự an toàn của bọn họ…

Trâu Bộ trưởng khẽ mỉm cười, hồi đáp:

- Ta tựa hồ như không có cái loại năng lực như thế này, cho nên ta so với cậu càng an toàn hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc khẽ do dự một lát, mở miệng hỏi:

- Bọn họ muốn bức bách ngài từ chức, ngài chuẩn bị sẽ ứng phó như thế nào? Có muốn cùng với Thai phu nhân thương lượng qua một chút hay không?

- Mặc dù quả thật phu nhân cùng với đám gia tộc bên kia có thể xâm nhập cùng với ảnh hưởng đến những cơ cấu chính trị bên trong Chính phủ Liên Bang, nhưng mà lực ảnh hưởng của bọn họ đối với Quân đội lại cực kỳ hữu hạn. Dù sao thì Quân đội chân chính trở nên cường đại, là chuyện tình trong Hiến lịch này, hơn nữa trên cơ bản là trở nên cường đại dưới ánh mắt quan tâm đặc biệt của Quân Thần lão nhân gia.

Trâu Bộ trưởng cảm khái nói:

- Cho nên cũng chỉ có bên phía Phí Thành Lý Gia mới có thể thật sự ảnh hưởng đến Quân đội Liên Bang. Đương nhiên, Tây Lâm Chung Gia cũng có thể có loại năng lực này. Chỉ là thật đáng tiếc, cái gia tộc này cũng không có cố ý ngăn cản thậm chí còn cúi đầu căm chịu sự trình diễn của cái vở bi kịch này.

- Nhưng mà ta tuyệt đối sẽ không bao giờ từ chức!

Trâu Bộ trưởng vô cùng bình tĩnh, nói:

- Vào thời điểm khi mà những người nào đó vội vàng tiến hành tranh đoạt hoặc là củng cố quyền lực mạnh mẽ của chính mình nhằm để thực hiện cái dã tâm hoặc là cái lý tưởng của bọn họ, cuối cùng cũng phải cần có người nào đó nhớ đến, ở tiền tuyến, ở bên trong cái Tinh vực Đế Quốc xa xôi kia, đã có mấy chục vạn binh lính Liên Bang đang đẫm máu chiến đấu hăng hái với quân địch.

- Bọn họ cũng cần phải có cấp dưỡng, cần phải có đạn dược, cần phải có Robot… Bọn họ thật sự không quan tâm là ai sẽ đạt được thắng lợi về mặt danh nghĩa giữa chiến trường chính trị tại Thủ Đô Tinh Quyển, mà đây đúng là trách nhiệm của Bộ Quốc Phòng chúng ta.

Ông ta nhìn chằm chằm vào gã quân nhân sĩ quan Liên Bang trẻ tuổi, khẽ mỉm cười, nói:

- Cho nên ta sẽ không bao giờ từ chức, ta sẽ giống như một gã tiểu tử vừa mới lâm vào mối tình đầu vậy, đem cái da mặt dày của mình mà ngồi chặt lại trên vị trí Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này, tranh thủ hết sức mình có thể ở tiền tuyến làm một vài chuyện tình gì đó.

Hứa Nhạc hướng về phía vị Tương quân duy nhất bên trong Quân đội Liên Bang chân chính có được phong độ của một vị học giả mà kính chào thật tâm.

o0o

- Thượng tá Hứa Nhạc!

- Thượng tá Hứa Nhạc!

Dưới sự bảo vệ vô cùng cảnh giác của đám đội viên Tiểu đội 7, Hứa Nhạc đi ra khỏi thang máy, chuẩn bị xuyên qua đại sảnh rộng lớn ở lầu một tòa đại lâu Bộ Quốc Phòng. Đám quân nhân sĩ quan trên đường gặp phải cũng đều vô cùng kinh ngạc liếc nhìn về phía hắn, hoặc là vui sướng hoặc là khẩn trương mà khẽ cúi đầu, ân cần thăm hỏi. Bản thân hắn hiện tại vốn nên đang ở Tây Lâm chấp hành nhiệm vụ, vì cái gì hiện tại đột nhiên lại xuất hiện ở Đặc khu Thủ Đô cơ chứ?

Cơ hồ là đồng thời trong lúc đó, từ phía bên kia cánh cửa xoay vô cùng hoa lệ của đại sảnh Bộ Quốc Phòng cũng truyền đến một trận thanh âm cúi chào hưng phấn dày đặc cùng với tiếng bước chân ồn ào rầm rập.

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

- Chào ngài, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

Dưới sự vây quanh của đám quân nhân sĩ quan Sư đoàn Thiết giáp 7, Đỗ Thiếu Khanh trên người mặc một kiện quân phục Tướng quân thẳng thớm không một chút nếp nhăn đột nhiên từ ngoài cửa bước vào. Đám quân nhân sĩ quan đang ôm văn kiện bận rộn đi lại bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng nhất thời cả kinh, rất nhanh đứng nghiêm tiến hành kính chào.

Không biết là Đỗ Thiếu Khanh cùng với các quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 hôm nay đang muốn chấp hành công vụ gì hay là muốn mở hội nghị nội bộ gì, nhưng mà tóm lại ngay tại thời điểm Hứa Nhạc vừa mới chuẩn bị rời khỏi đại sảnh Bộ Quốc Phòng, hắn và đám quân nhân sĩ quan của hắn lại xuất hiện bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng.

Đồng thời ngay khi Đỗ Thiếu Khanh bắt gặp Hứa Nhạc, Hứa Nhạc cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của Đỗ Thiếu Khanh. Bên trong cặp mắt của hai người mơ hồ ẩn hiện xuất hiện một tia quang mang nhàn nhạt, thế nhưng lại không có bất cứ ai trước tiên dừng lại cước bộ cả, mà ngược lại, những bước chân của bọn họ lại đặc biệt có vẻ kiên nghị cùng với ổn định hơn nữa, không có lấy một tia chậm rãi nào cả.

Hai người dẫn đầu bọn họ không có dừng lại, cho nên đám quân nhân sĩ quan bên người bọn họ cũng tự nhiên không có dừng lại, đều hết sức tự nhiên bùng phát nên một loại cảm giác mạnh mẽ ngoan cường lạnh lùng đến thấu xương. Ánh mắt bọn họ nhìn thẳng về phía trước, mạnh mẽ bước đi, tựa hồ như trong mắt cũng chẳng hề có sự tồn tại của đối phương.

Nhìn thấy một màn đột nhiên phát sinh giữa đại sảnh Bộ Quốc Phòng như thế này, lại liên tưởng đến vô số những lời đồn mấy năm gần đây phát sinh bên trong Quân đội của Liên Bang, lại nhớ tới đủ mọi chuyện phát sinh giữa Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh kể từ buổi quân diễn Ngày Tốt Nghiệp cho đến gần đây. Toàn bộ sự ồn ào bên trong đại sảnh Bộ Quốc Phòng nhất thời chợt biến thành một mảnh im lặng. Bên trong đại sảnh vốn đã rộng rãi có vẻ lại càng thêm rộng rãi hơn, chỉ có thể nghe thấy được tiếng giày quân dụng đạp ba ba ba ba trên mặt đất của hai bên, thanh thúy rung động, càng ngày càng tiến lại gần nhau.

Trên mặt đất ngay chính giữa trung ương đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng có một cái quân hiệu Liên Bang khổng lồ khảm chìm trên mặt đất, chính là do một loại hợp kim tổng hợp cùng loại với vỏ đạn chuyên dụng cứng rắn khảm chìm xuống bên dưới mặt đất tạo thành. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, cái quân hiệu kia phát ra quang mang lãnh liệt giống như những tia kiếm sáng vậy. Khi mà Hứa Nhạc cùng với Đỗ Thiếu Khanh bước vào bên trong phạm vi của chiếc quân hiệu Liên Bang kia, cơ hồ là đồng thời dừng lại cước bộ.

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh!

- Thượng tá Hứa Nhạc!

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu chào, Đỗ Thiếu Khanh cũng cúi người hoàn lễ, sau đó giữa hai người là một trận trầm mặc.

Ánh mắt Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp kính râm đặt trên mũi của Đỗ Thiếu Khanh, sau đó nói:

- Vừa rồi tôi mới nghe qua một câu nói, nghĩ muốn chuyển giao lại cho ngài: Bên trong Quân đội, không nên có những tư tưởng riêng của chính mình, bởi vì cái loại tình huống này sẽ rất nguy hiểm.

Biểu tình của Đỗ Thiếu Khanh vô cùng lạnh lùng, hai tay khẽ chắp lại sau người, tư thế đứng thẳng lên giống hệt như là một gốc băng tùng lạnh lùng cuối cùng còn sống lại bên trong dòng sông băng.

Đỗ Thiếu Khanh chậm rãi gỡ xuống cặp kính râm trên mắt mình, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, hồi đáp:

- Chỉ là một câu nói khái niệm rút ra từ bên trong những vở hài kịch chính luận của Tịch Lặc mà thôi, cậu nghĩ thấy ta cần cậu đến nói cho ta biết hay sao?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào cặp mắt cùng với mái tóc rõ ràng càng có thêm khá nhiều những sợi tóc bạc so với mấy tháng trước đây, chậm rãi nói:

- Bên trong lịch sử đã từng ghi nhận lại rất nhiều những sự tình rồi. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở ngài một câu, bất luận là đến thời điểm như thế nào đi chăng nữa, ngài cùng với bộ đội của ngài ít nhất phải nhớ kỹ một chút. Thiên chức của quân nhân sĩ quan chính là phục tùng mệnh lệnh… Dựa theo quy định của Đệ Nhất Hiến Chương, chính là phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Chính phủ dân tuyển của Liên Bang!

Nghe thấy câu nói đó, trên biểu tình cực độ lạnh lùng của Đỗ Thiếu Khanh đột nhiên có một tia biến hóa vô cùng quái dị. Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một chút, tựa hồ như là muốn mỉm cười, nhưng mà chung quy lại vẫn là biến thành một tia lãnh liệt cực độ:

- Thượng tá Hứa Nhạc, cậu nên biết rõ ràng nhất cấp bậc hiện tại của chính cậu, không cần cậu phải không ngừng lải nhải giống như một ả đàn bà ngoài chợ cá như vậy. Ta cũng biết rõ ràng thiên chức của quân nhân là cái gì!

Bên trong đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng, hai đám quân nhân sĩ quan đứng ở sau lưng hai người bọn họ đối diện nhau mà đứng một cách chặt chẽ. Tuy rằng bọn họ cũng không có khả năng rút súng ra chỉa thẳng vào nhau được, nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được bên trong không khí tràn ngập một mùi hương vị cay nồng như hai viên đạn đang dùng tốc độ cực cao đập thẳng vào nhau, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể có một viên đạn nào đó bị nghiền áp thành những bụi phấn vậy.

Cục diện ngày hôm nay đã càng ngày càng trở nên rõ ràng rồi. Đỗ Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn đúng chính là một trong những lực lượng chống đỡ cực kỳ mạnh mẽ hữu lực nằm trong tay của phe phái cấp tiến bên trong Quân đội kia. Hứa Nhạc sẽ không bao giờ có hy vọng xa vời dùng ngôn ngữ biện luận liền có thể để cho địch nhân chấp nhận buông bỏ vũ khí mà đầu hàng được. Nhưng mà giờ phút này hắn thật sự có rất nhiều lời nghĩ muốn nói với Đỗ Thiếu Khanh.

- Nghe nói rằng Tây Môn Cẩn đã chết?

Vẻ mặt Hứa Nhạc vô cùng ngưng trọng nhìn chằm chằm về phía Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7.

Sau đó hắn khẽ chậm rãi nheo mắt lại, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Chết rất tốt!

- Thượng tá Hứa Nhạc, ngài cần phải thu hồi ngay lời nói vừa rồi của mình…

Một gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 vẻ mặt đỏ bừng, lớn giọng nói:

- Sau đó cần phải đưa ra một lời giải thích hợp lý!

- Không!

Hứa Nhạc vô cùng đơn giản ngay lập tức cự tuyệt lời đề nghị này của hắn ta, vẫn như trước nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đỗ Thiếu Khanh, mạnh mẽ nói:

- Ngài nên biết rõ ràng Tây Môn Cẩn vì nguyên nhân gì mà chết. Trên thực tế thì năm năm trước hắn vốn dĩ nên phải chết đi rồi. Hiện tại tôi có chuyện không rõ ràng lắm chính là, năm năm trước đây, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngài đến tột cùng là biết được bao nhiêu chuyện trong chuyện này.

Kể từ sau những năm giữa của Hiến lịch 37 trở đi, bên trong Quân đội Liên Bang tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào dám dùng cái loại ngữ khí bức bách mạnh mẽ như thế nào ngay chính diện chất vấn Đỗ Thiếu Khanh cả, thậm chí là cả những đám đại lão bên trong Quân đội cũng như vậy. Lúc trước ở bên trong khu căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, trong buổi quân diễn Ngày Tốt Nghiệp, tuy rằng Hứa Nhạc đã thành công khiến cho Đỗ Thiếu Khanh không cách nào nổi nóng được, nhưng mà ngay lúc đó bản thân hắn ở trước mặt của Đỗ Thiếu Khanh vẫn như cũ phải sắm vai một gã quân nhân sĩ quan hạ cấp, cũng sẽ không giống như hôm nay, ở trong khu đại sảnh rộng lớn trước mặt không biết bao nhiêu người thể hiện một vị thế bình đẳng mà cường ngạnh như thế này.

Tuy rằng hiện tại Đỗ Thiếu Khanh đã là một vị Trung tướng, còn Hứa Nhạc cũng chỉ là một vị Thượng tá, giữa hai người có một sự chênh lệch giai tầng vô cùng sâm nghiêm, tuyệt đối không thể nào vượt qua nổi. Nhưng mà không biết vì cái gì, kể từ sau khi tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm kháng lệnh chạy trở về, ở trong thái độ của Hứa Nhạc, rốt cuộc cũng rất khó có thể tìm ra được sự ảnh hưởng của việc chênh lệch cấp bậc giai tầng này. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK