Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Hứa Nhạc cụp xuống, vừa muốn định nói gì đó, thế nhưng gã nam nhân ngồi đối diện kia chỉ khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy, quay đầu nhẹ giọng nói với gã đại hán khôi ngô uy mãnh sau lưng mình:


- Có thể đi rồi.


Gã tráng hán kia khẽ cúi đầu, ánh đèn trong phòng nghỉ này vốn có chút mờ nhạt, thế nhưng khi phản chiếu lên trên đỉnh đầu bóng lưỡng của hắn, lại có vẻ sáng lên một chút.


Trong nháy mắt này, Hứa Nhạc mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của gã nam nhân thần bí kia. Đó đúng là một khuôn mặt hết sức bình thường, không có gì đặc biệt cả. Thân mặc một bộ vest màu xám tro, cũng không hề toát ra một tia thần kỳ nào, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác sông sâu không thấy đáy.


Bốn chữ 'Có thể đi rồi' mặc dù hắn nói cực kỳ khẽ, nhưng vang lên trong tai của những người trong phòng nghỉ lại hết sức rõ ràng. Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, cũng không biết rõ ràng đối phương đang chuẩn bị đi đâu. Xem ra hắn cũng không phải định vào trong phòng của mình trên toa xe cao cấp này nghỉ ngơi rồi. Chỉ là lúc này xe lửa đang chạy với tốc độ hơn 800km/h, hắn có thể đi đâu được cơ chứ?


Ngay cả gã tráng hán đang cúi đầu kia tựa hồ thật sự cũng không ngờ rằng người nọ nói là sẽ rời đi. Thế nhưng hắn chỉ khẽ ngạc nhiên một chút, rồi gật gật đầu, đi tới một lối nhỏ bên cạnh phòng nghỉ, xoay tròn một cái chốt, sau đó đưa tay kéo mạnh hệ thống phanh tàu khẩn cấp trên đó.


Hệ thống phanh khẩn cấp của tàu hỏa cao tốc này, vốn đã nghiêm cấm việc kéo bậy bạ. Bên ngoài hộp bảo vệ cũng đã ghi rõ việc cảnh cáo, hơn nữa còn đánh dấu đỏ một cách rõ ràng nữa. Nhưng mà gã tráng hán hình xăm đầu bóng lưỡng kia cứ như vậy mà mở ra, căn bản là không hề để ý đến sự tồn tại của mấy lời cảnh cáo kia.


Hứa Nhạc lập tức hiểu được hai người kia đang chuẩn bị làm cái gì, trong lúc nhất thời trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác vớ vẩn nào đó, không dám tin, nhìn chằm chằm vào đó.


Cánh tay cường hãn kia cứ như vậy không chút do dự kéo mạnh một hơi.


Chỉ nghe thanh âm báo nguy dồn dập vang lên, thanh âm chói tai đó chợt bùng phát một cách mạnh mẽ khắp toàn bộ đoàn tàu, vang lên trong tai của tất cả mọi người.


Chiếc tàu hỏa đang di chuyển với tốc độ cực kỳ cao nháy mắt giảm tốc độ lại. Một cỗ lực quán tính cực mạnh từ bên dưới đoàn tàu chợt ập đến trên thân thể mỗi người ở đó.


Nam Tương Mĩ vẻ mặt ngơ ngẩn đang đứng ở đó, mãi đến lúc này mới biết được chuyện gì đang xảy ra, bị cỗ lực quán tính này kéo mạnh một cái, trong lúc nhất thời không đứng vững, ngã ập về phía trước.


Đồng tử Hứa Nhạc hơi co lại, nhìn chằm chằm vào hai gã nam nhân kiêu ngạo xem tất cả những quy tắc trên thế gian hoàn toàn không ra gì kia. Nhưng hắn cũng không có ra tay ngăn cản đối phương, chỉ là mạnh mẽ nắm chặt thành ghế salon, ổn định lại thân hình của mình. Ngay lúc đó, hắn cảm giác được một luồng gió thơm chợt ập đến.


Hắn theo bản năng giơ một tay đỡ lấy thân thể Nam Tương Mĩ, một tay chụp lên lưng nàng, cố gắng ổn định thân hình nàng lại. Nhưng mà do lực quán tính quá mạnh, Nam Tương Mĩ đã bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, một mảnh ấm áp ập đến.


Thanh âm phanh gấp chói tai rốt cuộc cũng ngừng lại. Đoàn tàu dài dằng dặc nằm im trên đường ray, giống như một con rắn khổng lồ bị thương vậy. Không biết bao lâu sau, trong mấy toa khác mới truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, tiếng mắng chửi pha lẫn với tiếng khóc.


Trên toa cao cấp này cũng chỉ có ba căn phòng đặc biệt, cũng không có toát ra thanh âm ồn ào. Nhưng mà sắc mặt của mấy người ở trên này lại vô cùng khó coi.


Nam Tương Mĩ cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong cơn hoảng loạn, hai tay chụp lấy bả vai Hứa Nhạc mà đứng lên, bối rối cúi đầu nói tiếng cám ơn, sau đó mới đi nhanh về phía phòng của mình. Nàng đến cửa gian phòng, phát hiện ra Miêu Miễu lúc này đã mang khuôn mặt ngái ngủ mà hoang mang chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Nàng vốn đang ngủ say, cũng đã bị lực quán tính kia đánh thức dậy.


Hứa Nhạc theo bản năng quay sang nhìn chỗ hành lang, chỉ thấy Bạch Ngọc Lan vẫn như trước đứng ở đó, chỉ là hai chân lúc này đã ấn mạnh xuống sàn nhà, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.


Gã nam nhân ngồi trên salon lúc này đã không thấy đâu, gã tráng hán dữ tợn đầu bóng lưỡng kia cũng đã không thấy đâu nữa. Trong căn phòng nghỉ lúc này chỉ còn lại mình Hứa Nhạc, tựa như là hai người kia cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.


Hứa Nhạc rất nhanh quay đầu lại, nhìn sang phía cửa sổ bên ngoài. Lúc này hệ thống điện trên đoàn tàu đã được bật sáng toàn bộ, đem cả một vùng quê xung quanh hoàn toàn chiếu sáng rực. Nơi này hẳn vẫn còn ở trong cảnh nội của Nam Khoa Châu. Trong nông trường Thống Nhất của Liên Bang gieo trồng đủ các loại ngũ cốc khác nhau. Bên trong cánh đồng gieo trồng, dưới ánh sáng chiếu rọi của đoàn tàu cùng với làn gió đêm, thổi quét đám ngũ cốc cao nửa thân người không ngừng phập phồng như sóng biển.


Hứa Nhạc nheo mắt nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy hai thân ảnh trong cánh đồng ngũ cốc mênh mông, lặng yên bước đi về phía xa xa.



o0o


Gã tráng hán đầu trọc trầm mặc đi theo sát phía sau gã nam nhân mặc bộ vest xám, xuyên qua đám nông trường ngũ cốc gập ghềnh, im lặng lắng nghe tiếng chuột đồng kêu đêm, tiếng côn trùng rả rích, hoàn toàn trầm mặc, cũng không có hoài nghi hoặc là chất vấn gì.


Bọn họ cứ đi như vậy càng lúc càng xa, mãi cho đến khi đi tới một con đường sơn đạo nhỏ bên cạnh vùng quê, gã nam nhân đi trước mới dừng lại, quay đầu nhìn lại ánh đèn sáng phía đường sắt xa xa, khẽ mỉm cười.


Gã nam nhân ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một bình rượu kim loại hơi bẹp, há miệng nhấp một ngụm nhỏ, sau đó vươn tay đưa về phía sau.


Gã tráng hán đầu trọc đã ngồi xuống bên cạnh hắn, đón lấy bình rượu, cũng uống một hớp lớn, sau đó trầm mặc một lát mới nói:


- Còn tưởng rằng anh ít nhất cũng nói mấy câu với tên gia hỏa Hứa Nhạc kia nữa chứ.


Gã nam nhân kia cười cười, nhẹ giọng nói:


- Có đôi khi, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là đủ rồi, không cần phải nói gì cả.


Đối với gã nam nhân từ thời còn thiếu niên đã bỏ nhà ra đi, phản nghịch đến cực điểm, lại sử dụng thực lực của mình, trong sự phản nghịch như thế, từ tay không gây dựng nên một mảnh giang sơn mà nói, bên trong Liên Bang này ngoại trừ cái Cục Hiến Chương thần bí kia, vốn cũng không có thứ quy tắc nào đáng để cho hắn chú ý đến. Nửa đêm tại Nam Khoa Châu đón chuyến tàu hỏa, chỉ vì muốn nhìn mặt một cái, như vậy đã thỏa mãn, cũng tự nhiên rời đi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK