Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng Đỗ Thiếu Khanh lại không hề chú ý tới, những gã binh lính cùng với những quân nhân sĩ quan còn ở lại trong căn nhà kho này, lúc này đang đứng ở một góc xa xa lén nhìn ông ta, nhìn về phía dáng người cao nhất của vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh cao cao tại thượng vô cùng tôn kính kia, trong mắt của đám quân nhân này đều toát ra một sự sùng bái cùng với kính sợ đến mức cuồng nhiệt như thế nào.


Chính bản thân ông ta cũng đã biến thành hóa thân của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đã biến thành người anh hùng, biến thành một thần tượng của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 rồi.

oOo

- Phương án thao diễn quân sự cũng đã được thiết kế xong hết rồi. Bên phía Sư Đoàn Thiết Giáp 7 bên kia được cái Máy tính Trung ương Liên Bang cung cấp cho thêm một đơn vị bộ đội đạn đạo tầm xa giả lập, một hệ thống tuần tra tự động. Mặc dù đơn vị đó đối với lực sát thương của con robot MX cũng không ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng mà lại là một sự phiền toái lớn trong việc tiến hành đột kích tầm xa. Bên phía chúng ta thì được giả lập cho một Doanh đoàn chỉnh biên quân đội. Thế nhưng mà Doanh đoàn chỉnh biên quân đội giả lập này khi đối mặt với chiến lực thực tế của Cận Vệ Doanh vương bài của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, cũng không thể nào ký thác được quá nhiều hy vọng vào trong đó.


- Hơn nữa ý đồ chiến thuật của trận thao diễn quân sự lần này rất rõ ràng, đối phương khẳng định sẽ đề phòng tình huống robot MX đến đột kích vào Tổng Bộ Sư Đoàn. Nếu như đối phương có trang bị một số thiết bị giám sát tầm nhiệt với phạm vi sóng ngắn, như vậy đám người các anh rất khó có thể lặng yên không một tiếng động áp sát đối phương được. Nếu như các anh định sẽ che chắn tất cả các sóng tín hiệu điện tử liên lạc, tôi lại thả ra một số hệ thống nguồn nhiệt tự động di chuyển, có thể tạm thời đánh lạc hướng được đối phương. Thật ra cách này cũng có thể làm được, thế nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ, nếu như các anh che chắn hết toàn bộ các sóng tín hiệu liên lạc, không thể nhận được bản đồ vệ tinh cùng với tin tức cập nhật tức thời từ phía Bộ Chỉ Huy trung tâm... Ở trong một khu vực rừng núi rộng lớn mà mờ mịt như thế này, các anh chạy đi đâu để có thể kiếm ra được Bộ Chỉ Huy của đối phương cơ chứ?


- Điều quan trọng hơn nữa chính là, tôi cũng không nắm chắc được có thể từ những thiết bị điện tử theo dõi mà thành công tìm ra được Bộ Chỉ Huy của đối phương nằm ở nơi nào...


Chu Ngọc lần này tiếp tục phụ trách công tác thôi diễn chiến thuật tổng thể cùng với chỉ huy kế hoạch tác chiến cụ thể lần này, lúc này cũng không giống như bình thường, mang khuôn mặt bình thản ôn hòa yên lặng nữa, mà là mặt ủ mày chau, trên mặt toát ra một sự bất lực không thể che dấu nổi:


- Trang bị của Cận Vệ Doanh Sư Đoàn Thiết Giáp 7 phải nói là quá mức mạnh mẽ, gã Trung Tá Tây Môn Cẩn này mặc dù bình thường danh tiếng cũng không quá mức nổi bật trong Quân đội Liên Bang, thế nhưng nghe nói hắn ta chính là thuộc hạ mà Đỗ Thiếu Khanh xem trọng nhất, lấy thân phận là một Trung Tá thế nhưng vẫn chấp nhận là một thị vệ quan cận thân, hằng ngày luôn ở bên cạnh Đỗ Thiếu Khanh học hỏi, trình độ chỉ huy không cần hỏi cũng biết rất không tầm thường.


- Lần này tôi bó tay rồi, không tìm ra bất cứ biện pháp nào khả thi cả.


Chu Ngọc buồn bã nói thẳng.


Đám quân nhân sĩ quan học viên đứng bên cạnh mang theo biểu tình nghiêm túc bắt đầu nghị luận.


- Hứa Giáo quan, ngài có đề nghị nào không?


Hoa Tiểu Ty để ý thấy Hứa Nhạc từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, tò mò quay sang hỏi.


Lời ấy của hắn vừa nói ra, trong phòng nhất thời yên ắng cả lại. Hứa Nhạc trầm mặc một lúc lâu sau, mới có chút bất đắc dĩ cười cười, nói:


- Về phương diện thôi diễn chiến thuật tôi cũng không am hiểu cho lắm... Chẳng qua... Chu Ngọc, anh có thể nào nghĩ ra được biện pháp gì, có thể một phen đem phòng tuyến phòng ngự bên ngoài của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 mở ra một lỗ hổng, cấp cho tôi một lộ tuyến xâm nhập sâu vào bên trong hay không?


- Cho dù có thể mở ra được một lỗ hổng, thế nhưng cũng không có ý nghĩa gì quá lớn. Mục tiêu của tám con robot MX quả thật quá lớn, rất dễ dàng bị đối phương phát hiện.


Chu Ngọc nghiêm sắc mặt nói.


Hứa Nhạc thoáng cúi đầu một chút, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên trên màn hình của cái máy tính xách tay cá nhân màu đen bên cạnh mình, trầm mặc một lúc rồi mới nói:


- Hoa Tiểu Ty, các anh một lát đồng thời điều khiển toàn bộ bảy con robot MX dàn hàng tiến thẳng vào phòng tuyến phòng ngự của đối phương, chỉ để lại một con đường tắt có thể xâm nhập sâu vào bên trong mà thôi.


- Một con robot MX dù cho có cường hãn đến mức nào đi chăng nữa, thế nhưng anh cũng không thể trông cậy vào nó có thể thật sự đột kích đánh sâu vào Bộ Chỉ Huy của đối phương được.


Chu Ngọc không một chút khách sáo, lên tiếng phản đối ngay kế hoạch của Hứa Nhạc:


- Hệ thống mật mã liên lạc cá nhân của các bên trong Quân đội Liên Bang luôn được phân biệt rõ ràng, chỉ cần phát ra một tia tín hiệu điện tử nhỏ thôi, đối phương sẽ lập tức phát hiện ra anh ngay. Lúc nãy tôi đã từng nói qua, trừ khi anh che chắn hết tất cả các tín hiệu điện tử liên lạc, một phen đem con robot MX này biến thành một kẻ vừa mù vừa điếc, như vậy thì mới có thể ẩn núp được thiết bị quan sát của đối phương. Nhưng mà một con robot vừa mù lại vừa điếc, chẳng lẽ anh lại định cho nó chạy loạn xạ trong rừng rậm suốt một ngày trời, sau đó mới chấp nhận thất bại hay sao?


- Dù thế nào thì cũng sẽ là thất bại mà. Anh chỉ cần giúp tôi mở ra một lỗ hổng trong phòng tuyến của đối phương là được rồi...


Hứa Nhạc gãi gãi đầu, cười khổ quay đầu lại nói với Hùng Lâm Tuyền cùng với mười bảy gã hán tử đang lặng yên đứng sau lưng hắn:


- Các anh đi theo tôi đi. Một khi có thể tiến vào bên trong lỗ hổng, các anh cứ việc tản ra, đánh lạc hướng đối phương, giúp cho tôi che chắn tung tích một chút là được rồi.


Nói thế nào đi nữa, đám quân nhân sĩ quan học viên này đều cũng là những nhân tài vĩ đại tổng hợp trên các phương diện. Bọn họ lúc này đang suy nghĩ nát cả đầu ra, vẫn như cũ không thể nào hiểu nổi, cái thiết kế chiến thuật quân sự như vậy của vị Hứa Giáo quan trẻ tuổi này, ngoại trừ dùng hai chữ ‘ngu xuẩn’ để hình dung ra, cũng không còn bất cứ hình tượng nào khác có thể hình dung được nữa.


Gió đêm phơ phất thổi qua những cành cây trong khu rừng núi rộng lớn rậm rạp vây xung quanh khu căn cứ huấn luyện bí mật của Quân đội Liên Bang. Lúc này trời đã chuyển giữa thu, bị làn gió đêm lạnh lẽo không ngừng thổi quét, những cành cây không ngừng lay động trước gió cũng có chút cứng ngắc, tựa hồ như sắp bị hơi lạnh đông cứng lại vậy.


Tám con robot MX màu đen trơn bóng tinh khiết, giống như là tám vị chiến sĩ kiêu ngạo lãnh khốc sắp sửa lên đường viễn chinh. Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại, nhìn thấy những con robot lạnh như băng đứng đó, chờ đợi công tác bổ sung năng lượng cùng với kiểm tra kỹ thuật cuối cùng hoàn tất. Hắn xách theo cái máy tính xách tay màu đen nặng nề của mình, bước nhanh lên trên, chui vào trong khoang điều khiển robot thiết kế khá thoải mái.


Những thành viên chiến đấu của Tiểu Đội 7 lúc này sớm đã lẫn vào trong những cánh rừng rậm tối đen trong bóng đêm kia. Những gã phần tử vũ trang chuyên nghiệp từng thay Chính phủ Liên Bang tiến hành những nhiệm vụ đen tối không thể công bố này, có lẽ về mặt tố chất quân nhân cũng không thể nào bằng được những gã binh lính chuyên nghiệp của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, thế nhưng loại năng lực hành động ẩn nấp như thế này, bọn họ cũng tuyệt đối có kinh nghiệm dày dặn, đặc biệt thông thạo. Hứa Nhạc nhớ lại thân ảnh hùng tráng mà oai dũng của Hùng Lâm Tuyền khi khiêng theo một khẩu súng pháo chuyên phá rừng hiệu Tạp Lâm, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một tia hàn ý mãnh liệt.


Tất cả những phi công thao tác robot của Quân đội Liên Bang cũng đều có những bảo vật cầu may mang theo vào trong con robot của mình. Đây chính là những thói quen từ rất nhiều năm nay của vô số người, dần dần trở thành một loại quy củ nào đó. Cùng là những gã phi công vương bài, những vật dụng cầu may mà bọn họ mang theo lại càng ly kỳ cỗ quái đến ngạc nhiên, lại cũng là vô cùng thần bí. Có một số người chuyên mang theo những bộ nội y của tình nhân hoặc là của vợ mình vào trong con robot. Cũng có người luôn mang theo cái quần lót của nữ nhân của mình. Cũng có người thì vô cùng tôn kính, mang theo vào trong con robot một pho tượng nhỏ của vị Quân Thần Lý Thất Phu làm vật cầu may.


Thế nhưng cũng không ai biết được một điều trùng hợp, đó chính là vật cầu may mà Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân xách theo vào trong con robot đều là một cái thùng. Chỉ có điều là cái thùng của Hứa Nhạc thì rõ ràng lớn hơn của Lý Cuồng Nhân một chút. Thế nhưng cái mà hắn chân chính cần tới nhất, kỳ thật chính là một bộ quần áo nhìn bề ngoài giống như một bộ áo bằng da, thế nhưng lại đặc biệt nặng nề, giấu ở phía dưới cái máy tính xách tay màu đen trong cái thùng mà hắn mang theo.


Rất nhiều ngày trước đây, từ sau khi nhận được cú điện thoại kia của Hứa Nhạc, vị Lợi Thất Thiếu Gia Lợi Hiếu Thông, mãi cho đến bây giờ vẫn còn giữ ý định muốn tái đầu tư lên người Hứa Nhạc, liền không chút do dự mà chuẩn bị một lượng lớn tiền tài cùng với những trang thiết bị kỹ thuật đặc thù vốn luôn được quản chế chặt chẽ, thông qua những thủ đoạn đặc biệt của Trâu Úc, lén lút chuyển vào trong căn cứ huấn luyện, đưa cho Hứa Nhạc. Những thiết bị kỹ thuật cùng với trang thiết bị bên trong khu căn cứ huấn luyện này vô cùng tiên tiến, Hứa Nhạc ở nơi này lại có được quyền hạn cực kỳ cao, cho nên chỉ mất thời gian có nửa tháng, hắn liền có thể lắp ráp hoàn chỉnh được hệ thống cảm ứng ý nghĩ mà hắn vô cùng cần tới kia.


Có được hệ thống cảm ứng ý nghĩ này trong tay, cả thiên hạ không thứ gì khiến ta sợ hãi nữa. Nếu như không có cái thứ bảo vật cầu may đặc biệt này, Hứa Nhạc đối với việc tham gia lần thao diễn quân sự lâm thời này khẳng định cũng giống như mấy gã quân nhân sĩ quan học viên kia vậy, không có bất cứ lòng tin nào cả. Đương nhiên, hiện tại thì lòng tin của hắn đối với lần này cũng vẫn như trước không quá nhiều.


Cùng với thanh âm điện tử ken két vang lên, cánh cửa phía trước khoang điều khiển thao tác của con robot MX chậm rãi đóng lại. Cái cảm giác im lặng cùng với ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, lại một lần nữa xuất hiện trong đầu của Hứa Nhạc. Hắn thoáng nheo mắt lại, nhìn vào hệ thống khống chế quan trắc, tiến hành một lần kiểm tra toàn diện sau cùng, sau đó lấy ra hệ thống cảm ứng ý nghĩ mặc lên trên người, bắt đầu tiến hành tiếp nhận hệ thống điều khiển của con robot MX.


Thân là người thiết kế lại con robot MX, ở phương diện thao tác robot lại có ưu thế đặc biệt. Hệ thống tiếp nối tín hiệu do Hứa Nhạc đích thân thiết kế ra, cho nên mới có thể dễ dàng dùng để tiếp nối hệ thống cảm ứng ý nghĩ vào trong hệ thống điều khiển của con robot MX. Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian ba giây, Hứa Nhạc bắt đầu cảm giác được cảm giác tê tê giật giật bên dưới làn ra của mình, cảm nhận được cỗ lực lượng nóng bỏng thần bí trong cơ thể, đang không ngừng lan truyền ra khắp nơi, theo những luồng kinh mạch thẩm thấu xuyên qua hệ thống cảm ứng ý nghĩ, càng không ngừng phóng thích tín hiệu về phía hệ thống điều khiển của con robot MX. Hứa Nhạc lúc này không khỏi cảm thấy một cỗ tin tưởng mãnh liệt cùng với lực lượng tràn ngập trong khắp cơ thể.


Con robot MX màu đen nhất thời bắt đầu cử động. Cái chân máy móc bằng hợp kim lạnh như băng chợt nhấc lên một chút, chuyển sang hình thức di chuyển. Ngay sau đó là một trận run rẩy vô cùng kỳ dị phát ra, rất nhanh một trận gió kịch liệt nổi lên. Con robot MX màu đen dùng một tốc độ nhanh đến vô cùng biến mất tại chỗ đứng của nó, băng thẳng vào trong khu rừng rậm tối đen phía trước, chấn bay lên vô số bụi mù dày đặc cùng với vô số phiến lá bay tán loạn trong không trung.


Bảy con robot MX còn lại chỗ đó, thân thể tựa hồ như là cứng ngắc lại vậy. Hoa Tiểu Ty lúc này ngồi trong khoang điều khiển của một con robot, nhớ lại một màn mà những hình ảnh trên màn hình vừa truyền tới lúc này, nhịn không được khẽ thu liễm ánh mắt lại một chút... Loại thao tác robot như thế này... cần phải có tốc độ tay khủng bố như thế nào, mới có thể khiến cho con robot có được tốc độ khủng khiếp như thế chứ?


Trong lòng tất cả mọi người đều khiếp sợ mà cảm thán, Hứa Giáo quan trẻ tuổi này quả nhiên không hổ là một gã phi công vương bài, từng đánh bại cả truyền nhân của Phí Thành Lý Gia. Một nhân vật dũng mãnh như thế, thật sự cũng không phải là một người bình thường.

oOo

Rạng sáng vào lúc năm giờ ba mươi phút, trận thao diễn quân sự lâm thời kỳ dị này bắt đầy chính thức khai hỏa. Cận Vệ Doanh vương bài của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, ở ngay trong lần đối mặt đầu tiên, đã liền thể hiện ra sức chiến đấu càng thêm cường đại hơn rất nhiều so với trận chiến ngày hôm qua.


Ở trên chiến trường, những sóng điện tử quấy nhiễu, loại bỏ, những sóng tín hiệu quan sát, cứ không một tiếng động, vô thanh vô tức mà đặc biệt thảm thiết không ngừng đan xen triền miên với nhau trong không trung. Mà đơn vị bộ đội chủ lực trên mặt đất, ngay sau khi bắt đầu tiếp xúc với nhau, số liệu binh lực do Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia giả lập ra, liền dưới những công kích mãnh liệt mà sắc bén như đao của Cận Vệ Doanh, không ngừng giảm xuống một cách kịch liệt.


Chu Ngọc mang theo thần tình vô cùng trầm trọng nhìn những số liệu vừa mới truyền về trên màn hình vi tính, lúc này mới chân chính nhận ra, những lời nói của vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh kia tuyệt đối không sai chút nào. Ngày hôm qua, trong trận thao diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 rõ ràng là đã nương tay cho bọn họ. Lúc này xem ra đối phương cũng đã thật sự động chân hỏa rồi, những đơn vị bộ đội không chuyên nghiệp kia, nhiều lắm cũng chỉ có thể chống đỡ được thêm nửa giờ nữa mà thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK