Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong toàn bộ Bắc bán cầu này, có vô số những ngọn núi băng, nhưng dòng sông băng, đều phát sinh ra một màn giống hệt như vậy. Ba chỉnh biên đại đội cơ khí có sức chiến đấu cường hãn nhất của Quân đoàn Phong Lâm, hiện tại cũng đều đã đầu nhập vào trong hồi chiến tranh, mà cái nguyên nhân gây ra lại là vớ vẫn đến mức nhất định sẽ lưu danh vào trong sử sách của Đế Quốc này. Tuy rằng khẳng định sau này những trận chiến đấu liên miên trên khỏa hành tinh này cũng đều sẽ lấy hồi chiến tranh hùng vĩ mà bi tráng này làm hồi nhạc dạo đầu tiên.


Lão Tướng quân An Bố Lý trầm mặc bình tĩnh nhìn những chiếc chiến xa đang ù ù giẫm nát lớp băng tuyết dưới chân lướt đi cùng với những chiếc phi cơ chiến đấu đang tiến vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng trước khi dung nhập vào tiền tuyến, trái tim già nua trong lồng ngực không nhịn được thoáng đập mạnh lên một chút, cảm nhận được một cỗ nhiệt huyết trước giờ chưa từng có đang dâng trào trong lòng.


Một vị Tướng quân chỉ có thể ở trên chiến trường mới có thể phóng xuất ra quang mang sáng rọi nhất của mình. Ở trên một khỏa tinh cầu tràn ngập những khói lửa chiến loạn, xa rời quê hương cố thổ như thế này, còn có cái gì có thể xua tan đi cái loại cảm giác cô độc đáng sợ này đây chứ? Cũng chỉ có cái cảm giác chiến đấu này mà thôi.


Thế nhưng mãi cho đến giờ phút này, ông ta vẫn như cũ không hề quên đi cái nghiêm lệnh bên trong đạo Thánh chỉ kia của Hoàng đế Bệ hạ, trong lòng thoáng lẩm bẩm:


- Cô gái kia cho dù có muốn trốn tránh hoặc là bỏ chạy, thế nhưng ta cũng phải khiến cho cô không còn bất cứ con đường nào mà đi, cuối cũng cũng chỉ có thể đi vào con đường mà ta muốn cô đi mà thôi.


Vị lão Tướng quân này tin tưởng vững chắc rằng một khi công kích của mình bắt đầu, như vị vị cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang kia, tuyệt đối cũng sẽ không có cách nào đi lên Chiến hạm mà rời khỏi khỏa tinh cầu chiến lửa cô đơn này mà trở về nhà. Bởi vì, cách đây nửa tiếng đồng hồ, một chi hạm đội vũ trụ cuối cùng, cường đại nhất của Quân viễn chinh Đế Quốc còn lưu lại trên biên thùy tiền tuyến Tây Lâm này, cũng đã lặng lẽ không muột tiếng động di chuyển về phía tinh vực của hành tinh 5460 này.


Hành tinh 5460 này mặc dù không lúc nào ngớt khói lửa chiến tranh, thế nhưng chất lượng bầu không khí của khỏa hành tinh này lại vô cùng tốt, trong xanh phẳng lặng một cách dị thường, thậm chí so với tầng khí quyển khỏa chủ tinh hành chính của Đại khu Tây Lâm còn trong suốt hơn rất nhiều.


Mọi người sau khi đi xuống chiếc Chiến hạm Vũ trụ cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời xanh thẳm. Đại bộ phận những người này đều thường trú tại Thủ Đô Tinh Quyển, cả đời này cũng chưa từng nhìn qua một bầu trời nào sáng sủa, trong vắt như thế này.


Hứa Nhạc tháo xuống cặp kính râm trên mặt, khẽ nheo mắt nhìn về pía bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được những chiếc Chiến hạm Vũ trụ của hạm đội Liên Bang, không khỏi khiếp sợ đối với tầm nhìn xa của bầu trời này, hơn nữa trong lòng lại bắt đầu hoài nghi nguyên nhân đích thực tại sao những chiếc Chiến hạm này cũng không có rời đi.


Hạm đội vũ trụ Liên Bang từ trước đến nay nhiều nhất cũng chỉ tuần tra trong tầng không gian trung của các tinh hệ mà thôi, loại tình huống tuần tra tầng thấp trong vũ trụ như thế này, cần phải chống cự lại lực hấp dẫn mạnh mẽ của hành tinh, như vậy lượng năng lượng tiêu hao, cũng không phải Liên Bang hiện tại có thể nguyện ý chấp nhận được.


- Chuyện gì vậy?


Giản Thủy Nhi sau khi bước xuống khỏi chiếc Chiến hạm Vũ trụ, đã nhanh chóng đi vào trong chiếc ô tô màu đen, thấy hắn vẫn chưa bước vào, nên nghi hoặc hỏi.


Hứa Nhạc thoáng cúi đầu, đeo lại cặp kính râm trên mắt, cất lời giải thích:


- Lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời trong vắt đến như vậy, có chút không thích ứng… Có một chút cảm giác bất an.


Những quân nhân sĩ quan đến Cảng hàng không Quân dụng Trạch Khâu tham gia vào nghi thức ngênh đón khách quý lần này cũng không nhiều lắm. Hứa Nhạc trên mặt đeo kính râm đứng ở phía dưới đài, nhìn những đám quân nhân sĩ quan bên dưới, trong lòng thầm nghĩ so sánh với lần tạo thanh thế ở trên Chủ tinh hành chính Đại khu Tây Lâm lúc trước, các quân nhân sĩ quan trên khỏa tinh cầu này tựa hồ đối với Buổi biểu diễn Thắng Lợi này cũng không có quá mức coi trọng cho lắm. Bộ Tư Lệnh chỉ huy tại tiền tuyến cũng chỉ cử đến một vị Thiếu Tướng để nghênh đón mà thôi…


Quân đội Liên Bang đóng tại khu vực Nam bán cầu của hành tinh 5460 này, đại bộ phận cũng là bộ đội lệ thuộc trực tiếp của Quân khu Tây Lâm. Những đơn vị bộ đội tham gia luân chiến tại Thủ Đô Tinh Quyển điều đến đây cũng chỉ có binh lực của hai Sư đoàn mà thôi. Thống lĩnh Bộ Tư Lệnh tiền tuyến, chỉ huy các hành động quân sự toàn bộ hành tinh này, ít nhất cũng phải là một vị Trung Tướng mới có khả năng quản lý được.


Hứa Nhạc cũng không cho rằng, biểu hiện này là do bên phía Quân đội Liên Bang coi thường đối với phái đoàn biểu diễn văn nghệ lần này, ngược lại hắn lại nghĩ, các vị Tướng quân của Bộ Tư Lệnh đại khái là đang bận rộn chuẩn bị một đại sự nào đó mà thôi.


Dư âm của scandal tin tức kia thủy chung cũng không cách nào có thể bình ổn xuống được. Ở nơi này mặc dù đã là biên thùy cuối cùng, cũng là tiền tuyến cuối cùng rồi, thế nhưng đám quân nhân sĩ quan ở nơi này vẫn có thể thông qua TV cùng với internet, đã biết đến sự tồn tại của Hứa Nhạc. Đám quân nhân sĩ quan bên dưới một tai thì lắng nghĩ những câu nói hoan nghênh sáo rỗng không một chút mới mẻ của các đại lão Quân đội Liên Bang đang đứng trên bục, một con mắt tràn ngập hưng phấn liếc nhìn về phía cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang đang đứng trên đài, còn một con mắt còn lại thì mang theo vẻ tò mò vô hạn, quẳng về phía Hứa Nhạc đang đứng bên cạnh cô thiếu nữ thần tượng kia.


Cái gã thanh niên nhìn qua cũng không có chút xíu nào nổi bật này, lại chính là cái gã thanh niên trong truyền thuyết đó hay sao?


Cặp kính râm quen thuộc đã hoàn toàn che khuất đi tầm mắt của Hứa Nhạc. Hắn hiện tại cũng không có để ý đến những ánh mắt khác thường từ bốn phương tám hướng đang không ngừng ném về phía hắn. Ở bên dưới cặp kính râm kia, cũng không ai có thể ngờ được, hắn bề ngoài trầm mặc khoanh tay đứng đó, kỳ thật hiện tại chính là đang tiến hành trao đổi trực tiếp với sự tồn tại vĩ đại ở tuốt tại Thủ Đô Tinh Quyển kia.


Trong con mắt bên trái của hắn lúc này đang hiện lên những luồng sáng nhàn nhạt. Cái lão già kia dạo gần đây tựa hồ đã không còn ưa thích việc sử dụng hình ảnh của vị lão quản gia để xuất hiện trong mắt hắn nữa, mà là trực tiếp sử dụng các hình ảnh quang phù, tiến hành liên hệ với hắn.


- Tôi cảm thấy vẫn có chút không ổn. Thế nhưng tôi vẫn không biết bên phía Bộ Quốc Phòng đến khi nào mới có thể đem tình hình thực tế cùng với nhiệm vụ cụ thể của tôi nói ra.


Hứa Nhạc trong đầu lặng lẽ truyền tư tưởng cho lão già kia:


- Tôi hiện tại chính là đang chấp hành nhiệm vụ của Quân đội Liên Bang, nếu như… buổi biểu diễn văn nghệ thật sự phát sinh ra biến cố gì đó, ông cần phải giúp tôi. Tôi không thể để Giản Thủy Nhi xảy ra bất cứ vấn đề gì được. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK