Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là trong kế hoạch ban đầu của Hứa Nhạc thì còn có màn chạy trốn nữa, nhưng lúc này hai con người thân tàn lực kiệt, ngay cả chút sức lực để đứng lên và đường lui cũng không có thì hy vọng gì đến chuyện thực hiện bước cuối cùng.


Đương nhiên, nếu như bọn hắn không quá đa cảm, không quá điên cuồng thì cũng không đến nỗi biến thành như bây giờ


Hứa Nhạc cúi xuống nhìn chiếc vòng kim loại lạnh lùng trên cổ tay, bật cười khổ sở rồi lại ho dữ dội ra từng ngụm từng ngụm máu.


Hai con người cùng quay sang nhìn nhau, lắc lắc đầu rồi lại bật cười


Bên ngoài đầy rẫy những quân nhân trang bị vũ khí đầy đủ đang tiến hành bao vây. Ngoài ra còn nghe thấy cả tiếng máy bay trực thăng vọng lại từ xa.


Tổng bộ cánh sát và nhân viên cục Điều Tra Liên Bang đều đã được thông báo về cái chết của Mạch Đức Lâm từ phía cục Hiến Chương. Cho nên bọn họ không lựa chọn tấn công ngay mà cứ thủ cứng ở bên ngoài để tìm ra biện pháp an toàn nhất


- Ám sát là phải dùng súng. Tên nhóc nhà cậu chỉ biết dùng dao dùng rìu, hại thiếu gia ta suýt chết cùng cậu .Cậu nói xem cậu định đền ta thế nào đây?


Khuôn mặt tuấn tú của hán bê bết máu, phía bên trái cằm còn có một vết cắt nho nhỏ nhìn cực giữ tợn. Hứa Nhạc liếc nhìn hắn cái rồi cũng phải bật cười. Lúc này hắn đã có thể xác nhận là Bạch Ngọc Lan đã xảy ra chuyện gì, nên bản thân mình mới rơi vào khó khăn như thế, hại cả Thi công tử suýt chết nữa.


- Đã hại chết cậu rồi vậy thi tôi đền cho cậu mội thằng cu được không?


Hứa Nhạc chùi vết máu trên miệng mình, mỉm cười nói:


- Chắc cậu cũng không biết là Trâu Úc đã sinh cho cậu một thằng con trai đâu nhỉ? Thằng bé tên là Trâu Lưu Hỏa, không có thiếu hụt sinh lý tí nào hết.


Thi Thanh Hải chỉ im lặng, nheo mắt nhìn Hứa Nhạc thật lâu, sau khi xác nhận tên nhóc này đang không phải bịa chuyện để an ủi mình, tim hắn bắt đầu đập dữ dội, bên trong sự kích động còn có sự thẹn thùng ấm áp.


- Thật đấy chứ?


- Giả đấy.


Thi Thanh Hải lặng im một lúc, lại nói:


- Chỉ tiếc là tôi chẳng hề biết gì.


Rồi đột nhiên hắn ngoác miệng cười lớn:


- Nhưng dù sao cũng chứng minh là thiếu gia ta lợi hại, có thể một phát ăn ngay.


Hứa Nhạc muốn cười mà không cười được, hắn bật ho dữ dội.


Thi Thanh Hải nheo mắt nghĩ ngợi mội lát rồi moi ra bao thuốc ,tì tạch châm lửa. Lúc này, không hiểu sự ổn định và lạnh lùng của hắn chạy đi đâu mất.


Hắn hít mạnh mấy hơi rồi run rẩy đưa cho Hứa Nhạc, nhưng đợi mãi chẳng thấy Hứa Nhạc nhận lấy .Lúc này hắn mới phát hiện ra cổ tay Hứa Nhạc đã gãy gập, trên cánh tay còn mấy vết thương đang chảy máu.


Thi Thanh Hải lắc lắc đầu nhét điều thuốc vào đôi môi thẫm máu của Hứa Nhạc.


- Cậu không nên đến đây


Hắn nói


Hứa Nhạc đang ngậm thuốc nên nói cũng chẳng được rõ:


- Muốn đến thì đến thôi.


Tàn thuốc rơi xuống, trộn vào đám máu trên ngực hắn


Thi Thanh Hải nheo mắt nhìn khắp căn phòng, rồi chọt dừng lại trên bức tranh treo trên tường. Bức tranh thủy mặc vẽ cảnh hoa sen, phong cách cực kỳ sác bén. Người ta thường nói dùng tranh để nói hộ lòng người. Nhìn bức tranh này hắn không hiểu cho lắm, chỉ lẩm bẩm:


- Cái tên Mạch Đức Lâm này thì lấy đâu ra sự chính trực cơ chứ.


Hứa Nhạc mệt mỏi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn bức tranh, nhớ lại những lời mà Mạch Đức Lâm lúc còn sống nói về lương tâm đạo đức, hắn cũng cảm thấy có chút khó hiểu.


Lúc này hắn mới nhớ tới cây bút của Mạch Đức Lâm nãy giờ vẫn còn cầm chặt trong tay trái, hắn thả lỏng ngón tay cho cây bút trượt xuống, khó nhọc nói:


- Tôi đã ... giết hắn bằng cây bút này. Tôi đã vốn nghĩ nếu trốn được ra ngoài sẽ tặng cậu làm kỷ niệm....


- Đừng nghĩ tốt như vậy.


Thi Thanh Hải giơ tay nắm chặt lấy cây bút kim loại, tò mò ngắm nghía hồi lâu mới chợt nói:


- Không biêt Chính phủ Liên Bang có đồng ý cho tôi để lại cây búi này cho con trai tôi không nhỉ?


- Đừng có mà nghĩ tốt như vậy.


Hứa Nhạc vẫn cúi đầu, mệt mỏi nói.


- Trâu Úc... không đi tìm người đàn ông khác sao?


- Không có, tôi giúp cậu canh chừng cô ấy đấy.


- Tại sao tôi lại thấy có chút áy náy nhỉ? tôi cũng đã tìm đến mấy cô gái khác. Nhưng vì tôi không biết nên tôi cũng chẳng hiểu là mình đúng hay sai. Ài, cậu với cô ấy trở nên thân thiết từ lúc nào vậy?Thực ra tôi với cô ấy cũng không thân nhau lắm đâu.


- Ừ. Đây cũng là một câu chuyện dài lắm


Khung cảnh bên ngoài Cơ Kim Hội vô cùng đáng sợ. Máu và đạn rải khắp nơi. Những người lính với quân trang đầy đủ đang từ từ tiễn vào từ mọi ngả đường bao vây chặt lấy căn phòng này. Cũng có thể một lát nữa thôi, bọn họ sẽ cùng xông vào hạ gục hai tên phần tử khủng bố.


Nhưng hai kẻ tấn công này giờ đây chẳng còn sức để mà đánh nữa. Lúc này, bọn chứng đang ngồi cạnh xác của Mạch Đức Lâm, miệng ngậm thuốc luyên thuyên những câu chuyện ngớ ngẩn.


- Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng chuông.


Thi Thanh Hải rút nửa điếu thuốc trong miệng, nói khẽ, Phần đầu lọc thuốc be bét máu:


- Hả, mấy giờ rồi?


Hứa Nhạc vần cúi đầu, lẩm bẩm theo bản năng.


Thi Thanh Hãi nhìn hắn bất lực, nói:


- Tôi nói là tôi nghe thấy tiếng chuông báo tử của chúng ta.


Vừa nói dứt lời thì đã nghe thấy súng nổ. Cửa sổ bên phải trong văn phòng trong phút chốc biến thành vô vàn mảnh nhỏ. Liền ngay sau đó là một quả lựu đạn khói được ném vào, khói trắng bay mù mịt khắp nơi. Mấy tên lính đặc chủng mặc đồ đen trượt vào rồi chồm đến như những con hổ dữ.


Vách tường cũng nổ ra mấy cái lỗ lớn, vô số những người lính quân trang đầy mình ồ ạt xông vào.


- Rất không chuyên nghiệp!


Thi Thanh Hải lầm bẩm mấy tiếng lựu đạn khói đúng là không ngon bằng thuốc lá thật.


Mặc dù mắt trái của Hứa Nhạc có thể nhìn rõ từng động tác của những người trong đám khói, nhưng lúc này hắn cũng chẳng thể làm gì, mà cũng chẳng muốn làm gì hết.


Bất luận là hắn hay Thi Thanh Hải thì súng hết đạn, mà sức người cũng cạn sạch , ngay cả máu trong người cũng có lẽ sắp chảy hết sạch rồi.người tri t:a d Lũ khi I r.hưr.a <út ũ ■■ b in ch Li:2 thẻ làm sì và cũng không muốn làm gì.


- Không được nhúc nhích!


- Giơ tay lên.


Liền sau đó là những tiếng hét,khói cũng tan dần Vô số họng súng đen chĩa thẳng vào 2 con người đang ngồi dựa vào tường.


Đội trưởng cục Đặc Cần nặng nề bước vào, điện thoại vẫn còn đang áp chặt lên tai. Ổng ta vừa nhận một mệnh lệnh vô cùng quan trọng, nhưng cảnh tượng trong phòng khiến cho ông ta không khỏi ngỡ ngàng.


Thi thể của Nghị Viên Mạch Đức Lâm nằm một bên. Thông tin này hắn đã được thông báo trước đây rồi Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên lại là biểu hiện của 2 gã khủng bố này.


Đối diện với vô số họng súng, Thi Thanh Hải oai hùng hiển hách cũng nhanh chóng giơ cao hai tay, đôi mắt cay khói đỏ hoe, mắt chớp lia lịa. Hắn nghiêm túc nói:


- Ta đầu hàng


Lúc này, tay phải hắn còn đang kẹp một điếu thuốc sắp cháy hết, tay trái nắm chặt một cây bút đầy máu . Tư thế nhìn vô cùng buồn cười


- Ngoài ra cái tên đang ngồi bên cạnh ta đây không phải là không muốn giơ tay đầu hàng....


Thi Thanh Hải ngước mắt nhìn đám lính đặc chủng khuôn mặt khẩn trương, nghiêm nghị trước mặt, thật thà nói:


- Mà là hai tay hắn gãy hết cả rồi, muốn giơ cũng không giơ được


Hứa Nhạc nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng cũng phải phì cười. Điếu thuốc đang ngậm trên miệng rơi xuống đất bắn ra vô vàn tia lửa nhỏ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK