Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trâu ứng Tinh nhàn nhạt nói:


- Đây cũng là nguyên nhân thực tế vì sao ta và Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư lại đột nhiên chạy tới căn cứ huấn luyện lần này. Ngày mai, sau khi buổi thao diễn quân sự lâm thời của các cậu chấm dứt, lập tức sẽ tổ chức một cuộc họp đại hội các tướng lãnh cao cấp, Tổng Tư Lệnh bốn đại quân khu cùng với tướng lãnh của Hạm đội Liên Bang tiến hành họp từ xa...


Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn vị Bộ Trưởng tiên sinh đang ngồi trên sopha đối diện, vì thế mới biết được hóa ra buổi thao diễn quân sự lâm thời vào sáng sớm ngày mai, cũng không phải là để giải quyết mâu thuẫn cá nhân giữa mình và Sư Đoàn Thiết Giáp 7, mà lại còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa như thế nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút rét lạnh, thanh âm có chút khàn khàn nói:


- Một Cận Vệ Doanh vượt biên chế, bên trong lại có đầy robot M52... tôi không có khả năng đánh thắng nổi.


- Hội nghị Liên tịch cũng không phải bảo cậu đi đánh bại Sư Đoàn Thiết Giáp 7, chỉ là đánh một Doanh đoàn mà thôi. Kế hoạch thao diễn quân sự cũng đã được thiết kế xong rồi, song phương được phân phối một bộ phận binh lực giả lập, vì tận khả năng kéo gần lại sự chênh lệch giữa hai bên, ngoại trừ những gã quân nhân sĩ quan học viên kia, người của Tiểu đội 7 cũng điều hết sang cho cậu.


Trâu Bộ Trưởng cũng không để cho Hứa Nhạc có cơ hội phản kháng, khẽ phất phất tay, nói:


- Trên thực tế, cũng không có người nào mong đợi cậu sẽ chiến thắng. Chỉ là hy vọng câu cho dù có thất bại, thì cũng nên thất bại một cách xinh đẹp một chút. Muốn cậu hãy dùng kết quả thực tế, cảnh cáo các tướng lĩnh Quân đội, nếu mà khinh thường những người sử dụng con robot MX, chắc chắn là sẽ chật vật không chịu nổi. Ở trên chiến trường thực tế, chính là thê thảm không thể chịu đựng nổi...


Muốn đi đánh một trận chiến mà biết chắc là không thể nào thắng lợi nổi, đầu tiên là để bộc phát sự phẫn nộ, khiến đối phương tổn thất thảm trọng, trong đó lại ẩn chứa những âm mưu cùng với ý tưởng của những đại nhân vật trong Quân đội Liên Bang... Hứa Nhạc cảm thấy chuyện tình này quả thật là có chút hoang đường. Hơn nữa nếu như đã biết rõ mình nhất định sẽ thua, còn phải thua bởi cái Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hỗn đản đến cực điểm kia. Tưởng tượng đến cặp mắt rét lạnh đến cực điểm, và hai tròng mắt ẩn hiện sát khí của Đỗ Thiếu Khanh, trong lòng Hứa Nhạc nổi lên một trận căm tức mãnh liệt, nói:


- Có thể nào không chấp hành hay không?


- Cậu đã ký khế ước bán mình cho Quân đội Liên Bang rồi...


Trâu Ứng Tinh nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cặp mày vừa khẽ nhíu lại, trong lòng biết rằng những yêu cầu này đối với Hứa Nhạc cũng có chút không hợp lý. Bất luận là ngày mai thắng hay bại, thế nhưng Hứa Nhạc cũng sẽ một phen đánh cho đối phương vô cùng thê thảm, như vậy cũng chắc chắn sẽ đắc tội vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh tiền đồ vô hạn lượng trong Quân đội Liên Bang cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 vô cùng thiết huyết kia.


Nghĩ đến điểm này, ánh mắt của Trâu Bộ Trưởng bắt đầu trở nên ôn hòa lại một chút, trong lòng thầm nghĩ đến mối quan hệ của con gái mình với gã nam nhân đứng trước mặt này, đột nhiên trong đầu chợt dâng lên một loại ý niệm phức tạp. Hứa Nhạc đang độc thân, Úc Tử cũng là độc thân, dù sao trên cột Họ tên Cha trong giấy khai sinh của Lưu Hỏa cũng là tên của gã tiểu tử này, nếu như...


- Sau khi làm xong chuyện lần này, đi đến nhà ta ăn cơm một bữa đi.


Trâu Bộ Trưởng tùy tiện nói một câu.


Hứa Nhạc thoáng u uất khẽ gật đầu một cái, lại nghĩ đến chuyện sau khi mình làm xong chuyện lần này, Chính phủ chắc cũng nên một phen đặc xá cho Thi công tử chứ? Nghĩ đến điều này, hắn mỉm cười hỏi:


- Lưu Hỏa dạo này ăn cơm có nhiều lắm không?


- Ăn cũng nhiều lắm..


Trâu Bộ Trưởng bình tĩnh nói.

oOo

Trong một gian nhà kho trong căn cứ huấn luyện, không khí cực kỳ nghiêm trang mà ngưng trọng. Trong gian nhà kho vô cùng rộng rãi, hơn bảy trăm gã quân nhân Liên Bang đang khẩn trương tiến hành những công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi bắt đầu gia nhập vào trận chiến. Có người lau chùi lại súng ống của mình, kiểm tra lại hệ thống đạn dược, kiểm tra lại các số liệu kỹ thuật, các hệ thống tín hiệu điện tử. Động cơ của những chiếc xe thiết giáp tự động cũng bắt đầu nổ vang.


Trong một góc trong cùng của gian nhà kho, hơn mười con robot M52 màu đen tựa như những gã khổng lồ bằng sắt thép đứng trầm mặc nơi đó, lạnh lùng nhìn chăm chú vào những vị Bảo Dưỡng Sư bận rộn bên cạnh, không ngừng thông qua những hệ thống liên lạc cầm tay, bắt đầu kiểm tra toàn diện lại các thiết bị kỹ thuật cuối cùng trước khi tham chiến.


Nếu nói Sư Đoàn Thiết Giáp 7 là đơn vị bộ đội vương bài của Quân Khu III, là đơn vị bộ đội vương bài đáng tiếc nhất trong Liên Bang, chưa từng trải qua khảo nghiệm thực tế trên chiến trường, như vậy thì cái Cận Vệ Doanh từ trước đến nay vẫn luôn luôn đi theo sát bên người của Đỗ Thiếu Khanh lại chính là vương bài bên trong vương bài. Bất luận là trang bị hay là tố chất quân nhân, ở trong Quân đội Liên Bang vẫn luôn là cao hơn một bậc, cực kỳ vĩ đại. Huống chi bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn nhận được sự chỉ huy của những quân nhân sĩ quan ưu tú nhất.


Tuy rằng đây cũng không phải là một trận chiến đấu chân chính, nhưng mà những quân binh của Cận Vệ Doanh thế nhưng lại đặc biệt nghiêm túc dị thường. Bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn luôn xem mỗi lần diễn tập quân sự trở thành những cuộc chiến đấu chân chính bình thường. Huống chi trận thao diễn quân sự lâm thời rạng sáng sẽ bắt đầu kia, lại còn quan hệ đến vinh quang của Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh cùng với cả Sư Đoàn Thiết Giáp 7 nữa. Đã có rất nhiều người trong này biết được cái gã quân nhân sĩ quan cấp bậc Trung Tá tên gọi là Hứa Nhạc kia, buổi chiều hôm trước đã cùng với vị Sư Đoàn Trưởng tôn kính của mình phát sinh một hồi xung đột. Trong lòng bọn họ lúc này đã tràn ngập sự phẫn nộ, quyết định ngày mai sẽ đem cái gã Trung Tá không biết sống chết kia cùng với đơn vị bộ đội mà hắn suất lĩnh, trực tiếp đánh tan thành những mảnh vụn.


Trong tiếng tích tích bén nhọn, cùng với tiếng cảnh báo vang vọng, những chiếc xe thiết giáp tự động cùng với những con robot M52 đã được cải biến dành riêng cho hoạt động địa hình, bắt đầu chầm chậm đi tiến bước, nặng nề mà uy nghiêm đạp lên mặt đất cứng rắn đặc thù, hướng về phía màn đêm mà bước vào, đi đến những khu vực vố phòng đã được Bộ Chỉ Huy thao diễn quân sự chủ định trước.


- Sư Đoàn Trưởng, vì cái gì lại phải đáp ứng Bộ Quốc Phòng cơ chứ? Ai mà chẳng biết cái tên tiểu tử kia chính là con rể tương lai của Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh... Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của chúng ta, cũng không phải là công cụ để người khác chơi đùa...


Một gã Trung Tá đứng bên người của Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh, mang theo cảm giác bất bình căm giận mà nói.


Đỗ Thiếu Khanh trầm mặc không nói gì, cũng không có trả lời câu hỏi đó của gã thuộc hạ, chỉ là liếc mắt nhìn về phía Tây Môn Cẩn ở bên cạnh. Ông ta xác nhận rõ ràng gã thuộc hạ mà mình vô cùng thưởng thức này, cũng không có bất cứ một tia khinh địch nào, cảm thấy vô cùng hài lòng khẽ gật gật đầu.


- Trên chiến trường không hề có trò chơi...


Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nói:


- Tây Môn Cẩn, đánh tốt một chút.


- Vâng, Sư Đoàn Trưởng.


Tây Môn cẩn trầm giọng nói, sau đó đi theo đơn vị bộ đội tham gia thao diễn quân sự, chậm rãi đi vào trong bóng đêm.


Nhìn thấy Cận Vệ Doanh của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đang dần dần biến mất trong bóng đêm, nghe thanh âm những con robot phá rừng mà đi mơ hồ truyền đến từ phía xa xa, thanh âm chiến xa sầm rú, từ sâu trong hốc mắt của Đỗ Thiếu Khanh chợt phát ra một tia hàn quang mãnh liệt, lại chợt hóa thành một tia cảm xúc phức tạp khó có thể nói nên lời.


Ngay cả những bộ hạ thân thuộc nhất của ông ta, có rất nhiều người đều cho rằng trận thao diễn quân sự lâm thời lần này cùng chỉ là một chuyện chê cười, thế nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh là nhân vật như thế nào cơ chứ? Mặc dù ông ta đã bị Hứa Nhạc thành công chọc giận, thế nhưng ông ta chỉ thoáng bình tĩnh thêm khoảng mười phút nữa, liền có thể phán đoán được rõ ràng dụng ý thật sự của Hội nghị Liên tịch cùng với Bộ Quốc Phòng. Cái này rõ ràng cũng không phải là một hồi chiến đấu hơn thua để hắn và Hứa Nhạc thỏa cơn nóng giận, thế nhưng trên thực tế Hứa Nhạc căn bản cũng không có tư cách để mà khiêu chiến tài hoa quân sự của ông ta.


Đỗ Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn về phía bóng đen thâm trầm bên ngoài căn nhà kho, sau khi khám phá ra được dụng ý ẩn chứa phía sau cuộc thao diễn quân sự lâm thời lần này và của Quân đội Liên Bang, ông ta chợt nghĩ đến những sự tình sâu xa hơn nữa.


Phóng tầm mắt nhìn ngắm khắp cả vũ trụ bao la này, Đỗ Thiếu Khanh từ trước đến nay ở trên sa trường hoàn toàn không để bất cứ ai vào mắt của mình cả. Mặc dù là cái gã Mãnh hổ kia ở Tây Lâm, ở trong mắt của ông ta cũng chỉ là một hạng người hữu dõng vô mưu mà thôi. Duy nhất cũng chỉ có một người giống như ngọn núi cao ngất đứng chắn ở phía trước mắt của ông ta, giống như là một bầu trời trong sáng một màu xanh lam che khuất hoàn toàn tầm mắt của ông ta, cao ngất đến tận hàng ngàn hàng vạn tinh cầu trong vũ trụ bao la... Kẻ đó chính là vị Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang đang gác kiếm ở bên bờ hồ Phí Thành.


Đỗ Thiếu Khanh cũng không phải là một người ngông cuồng chỉ biết có cuồng ngạo. Đối với vị Quân Thần Liên Bang, trong lòng của ông ta vẫn luôn tràn ngập một sự kính ngưỡng cùng với sùng bái mãnh liệt. Bất đầu từ khi ông ta nhập ngũ, trải qua một thời gian dài vinh quang như vậy, mãi cho đến bây giờ, ông ta vẫn luôn luôn xem vị Lý Thất Phu kia làm lão sư của mình.


Thế nhưng mà vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh này cũng không phải là một thường nhân bình thường, ông ta xem Lý Thất Phu làm lão sư, thế nhưng lại luôn luôn nuôi trong lòng một khát vọng mãnh liệt muốn siêu việt hơn cả vị lão sư chưa từng gặp mặt kia, tạo thành một lịch sử sa trường thiết huyết vinh quang của chính bản thân mình!


Thời đại hòa bình đã trôi qua rất nhiều năm, đại chiến giữa Liên Bang và Đế Quốc lại sắp tới. Từ sau khi vị Quân Thần lão nhân gia kia quay về bờ hồ Phí Thành để dưỡng lão, trong cả Liên Bang tuyệt đối cần xuất hiện một nhân vật anh hùng mới. Đỗ Thiếu Khanh bằng vào tài hoa quân sự cùng với những chiến tích lừng lẫy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, đã được rất nhiều người xem trọng, thậm chí còn xem như là người nối bước tiếp theo của Quân Thần lão nhân gia. Mà ngay cả bản thân ông ta cũng không hề muốn chối bỏ lời tán thưởng này. Ý tưởng thật sự trong lòng của ông ta chính là, ngoài ta ra còn ai có thể có tư cách đó nữa cơ chứ?


Nhưng mà vị Quân Thần lão nhân gia kia lại đột nhiên rời khỏi bờ hồ tuyết sơn Phí Thành, chạy tới Đặc khu Thủ Đô, đi thẳng vào trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, liền lại chính là vì cái tên tiểu tử kia. Hơn nữa cái tên tiểu tử kia lại còn được ông ta đề cử đi vào căn cứ huấn luyện, trở thành một gã Giáo quan đích thân huấn luyện ra các quân nhân sĩ quan có tiềm lực sáng rọi trong tương lai của Quân đội Liên Bang.


Từ trong cặp mắt rét lạnh của Đỗ Thiếu Khanh chợt hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt cùng với khinh bỉ, muốn biến hắn thành người nối nghiệp Quân Thần Liên Bang hay sao?


Quân Thần Lý Thất Phu thân kiêm cả một trí tuệ quân sự trác tuyệt, cùng với một sự vũ dũng vô thượng, một tài năng quân sự khủng bố. Đỗ Thiếu Khanh tự nhận mình đã kế thừa một thân trí tuệ quân sự cùng với mưu lược của vị Quân Thần lão nhân gia. Còn Hứa Nhạc, lúc ở trên đỉnh núi Sơn Mạch Tạp Kỳ, mạnh mẽ đánh bại Lý Cuồng Nhân, ở tòa nhà Cơ Kim Hội tinh cầu S2 cường sát Mạch Đức Lâm, như vậy chắc hẳn là đã kế thừa một thân vũ dũng của Lý Thất Phu.


- Nguyên Soái lão nhân gia năm đó khiến cho toàn bộ vũ trụ khiếp sợ, chung quy chính là dựa vào sự vũ dũng hoành thiên, ngàn dặm bôn tập thích sát Hoàng Đế của Đế Quốc...


Đỗ Thiếu Khanh có chút cô đơn cùng với lạnh lùng nhìn chằm chằm vào màn đêm trước mặt, trong lòng thoáng thì thào lẩm bẩm.


Hứa Nhạc quả thật chính là một gã Giáo quan không chút nào bắt mắt, thế nhưng lại khiến cho Đỗ Thiếu Khanh cảm giác được một sự uy hiếp. Nhân vật mà do đích thân Quân Thần lão nhân gia cố ý bồi dưỡng, trong tương lai đến tột cùng sẽ có thể đạt đến những thành tựu như thế nào cơ chứ? Cho nên ông ta mới muốn hướng về phía Quân đội Liên Bang cùng với cả Liên Bang này mà chứng minh, so sánh giữa mưu lược quân sự và vũ dũng, thì mưu lược quân sự mới là thứ quan trọng nhất... Đây cũng chính là nguyên nhân thật sự vì sao ông ta lại chấp nhận lời đề nghị của Bộ Quốc Phòng, để cho những thuộc hạ của mình cùng với Hứa Nhạc tiến hành trận thao diễn quân sự lâm thời này, cũng mặc kệ những thâm ý ẩn chứa bên trong trận thao diễn quân sự kia.


Mặc dù vẫn luôn luôn suy nghĩ, người nối nghiệp Quân Thần của Liên Bang ngoài ta ra thì không ai có tư cách này, thế nhưng kỳ thật ở chỗ sâu nhất trong nội tâm của vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, ông ta mãi cho đến bây giờ vẫn thật sự cảm thấy có chút phản cảm đối với việc Quân đội Liên Bang cùng với Chính phủ và cả toàn thể Liên Bang lúc nào cũng vô cùng tôn sùng Quân Thần Lý Thất Phu kia. Ngay từ khi Đỗ Thiếu Khanh còn học trong Học Viện Quân Sự I, ông ta đã từng bình tĩnh suy ngẫm về vấn đề này, vì theo ông ta, Quân Thần lão nhân gia trước sau gì cũng sẽ chết...


Thân là một quân nhân sĩ quan cao cấp, lãnh đạo Quân đội, Đỗ Thiếu Khanh vẫn luôn kiên trì cho rằng, việc đảm bảo trình độ huấn luyện hậu cần, năng lực tiến hành những chiến thuật quân sự, cùng với những ý đồ chiến lược quân sự thần quỷ khó lường, đó mới chính là những công cụ giết địch sa trường mạnh mẽ nhất, cường hãn nhất, và vĩnh viễn cũng không bao giờ chết đi. Còn những người theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, những thần tượng do mọi người đắp nặn lên, trong tình huống bình thường mặc dù có thể mang đến sức chiến đấu mãnh liệt cho một đơn vị bộ đội, hoặc cũng có thể là cho cả toàn bộ Quân đội Liên Bang, thế nhưng nếu như quá mức xem trọng cái loại lực ảnh hưởng này, vậy thì một ngày nào đó khi mà vị anh hùng kia, hoặc là vị thần tượng đó chết đi, như vậy đơn vị bộ đội đó, và cả Quân đội Liên Bang nữa, sẽ có tâm tư như thế nào? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK