Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiếu Khanh từ đầu cho đến bây giờ vẫn mãi luôn trầm mặc, hoặc là nói lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, đầu ngón trỏ tay phải khẽ nhẹ nhàng đẩy đẩy cặp kính râm trên mặt một chút, cũng không biết trong lòng đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Trải qua một khoảng trầm mặc khá lâu, Hứa Nhạc đột nhiên khẽ hạ giọng hỏi:

- Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh, nếu như tôi nhớ không nhầm mà nói, tựa hồ như ngài cũng có thể chính là một trong những thành viên của cái gì mà Hiệp hội Ba Nhất kia phải không? Tôi cảm thấy có chút ngạc nhiên, ngài ở bên trong cái hiệp hội kia đến tột cùng là học được những cái gì, lại có thể ở sau lưng chiến hữu mà nổ súng cơ chứ?

Ở bên trong các tác phẩm văn học vẫn thường xuyên dùng mấy chữ khiến người khác hít thở không thông để mà hình dung loại bầu không khí đầy áp lực vô cùng khẩn trương. Thế nhưng nếu như sử dụng quá nhiều lần, thông thường sẽ khiến cho người khác nghĩ cảm thấy có chút nhàm chán. Nhưng mà ngày hôm nay ở bên trong gian đại sảnh rộng rãi này, đám quân nhân sĩ quan của Bộ Quốc Phòng nhìn thấy một màn giằng co giữa hai người kia, đã mơ hồ hiểu ra được cái lý do sử dụng loại hình dung như thế này.

Ở bên dưới ngọn đèn sáng ngời, hai đám quân nhân sĩ quan đối mặt trực tiếp với nhau mà đứng, trầm mặc nhìn chằm chằm lẫn nhau, mặc dù cũng không hề có lớn giọng tranh cãi gì cả, nhưng mà cái loại cảm giác va chạm ma sát vô hình khiến cho nhiệt độ dần dần càng ngày càng nóng lên, đã tựa hồ như là đem những dưỡng khí ở bốn phía xung quanh dần dần thiêu đốt đi hết vậy, khiến cho người khác phải cảm thấy có chút khó thể nào hô hấp nổi.

Đám quân nhân sĩ quan đang đứng ở phía trước các cửa thang máy, đang đứng ở bên cạnh hàng hiên, đang đứng ở phía trước các bàn làm việc xung quanh, cũng đều sớm quên mất đi công việc hiện tại của chính mình, khẩn trương mà ngắm nhìn chăm chú vào vị trí ngay trung ương của gian đại sảnh, không có bất cứ người nào mở miệng phát ra thanh âm gì, thậm chí tất cả mọi người cũng đều theo bản năng, đồng loạt hạ thấp thanh âm hô hấp của chính mình xuống, cùng chờ đợi Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh mở miệng đáp lời Thượng tá Hứa Nhạc, sử dụng sự kiêu ngạo đã từng vô cùng nổi danh của chính mình mà hờ hững áp chế khí thế của đối phương, hoặc là kịch liệt nổi nóng một phen.

Đột nhiên vào lúc này cánh cửa thang máy chợt vô cùng không hợp thời, vang lên một tiếng tích tích sau đó mở ra. Một vị nữ quân nhân văn chức của Bộ Quốc Phòng đang ôm trong tay một mớ văn kiện, bởi vì thanh âm bất ngờ này mà giật mình đánh rơi mớ hồ sơ trong tay xuống đất. Đám quân nhân sĩ quan đang đứng đầy bên trong đại sảnh Bộ Quốc Phòng nhất thời theo bản năng nhìn sang cô nàng, sau đó một lần nữa đem ánh mắt quẳng ném về phía địa phương mà bọn họ đang tập trung sự chú ý.

Đỗ Thiếu Khanh vẫn như trước cũng không mở miệng nói bất cứ lời nào, ngược lại vị Phó Sư Đoàn trưởng Lưu Tư Phúc của Sư đoàn Thiếu giáp 7 đang đứng bên trái của ông ta đã mang theo một tia tâm tình trào phúng cùng với oán hận nào đó, hướng về phía Hứa Nhạc lạnh giọng mở miệng khiêu khích:

- Nghe nói Thi Thanh Hải đã chết rồi!

Cặp lông mày rậm rạp giống hệt như thanh phi đao của Hứa Nhạc nhất thời khẽ rung rẩy một chút.

- Chết rất tốt!

Vẻ mặt Lưu Tư Phúc không một tia biểu tình, bổ sung thêm một câu.

Cặp mày nối liền rậm rạp của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng nhướng thẳng lên. Hắn quơ mạnh cánh tay phải giống hệt như là muốn phát tiết tam tình vậy, dùng sức ở bên trong không trung chém mạnh xuống một cái, tựa hồ như là muốn đem toàn bộ sự gian nan hiểm trở ở trước mặt của mình toàn bộ chém thành một đống đồng nát sắt vụn vậy. Hắn cực kỳ mạnh mẽ nghiêm nghị dùng thanh âm kiên định trả lời một câu vang dội toàn bộ đại sảnh tòa nhà Bộ Quốc Phòng:

- Hắn chết vô cùng quang vinh!

Một câu nói vang dội này giống như một đám tảng đá mạnh mẽ cứng rắn nện thẳng xuống mặt đất bằng phẳng bóng loáng bên dưới, nện thẳng vào bốn bức tường rộng rãi xung quanh, nện thẳng lên cái quân hiệu Liên Bang phát ra một mảnh kim loại sáng bóng, tràn ngập hơi thở túc sát mạnh mẽ bên dưới, quanh quẩn khắp nơi, phát ra thanh âm ba ba nặng nề không dứt.

Ánh mắt Đỗ Thiếu Khanh khẽ cụp xuống một chút, cúi đầu nhìn xuống cái quân hiệu Liên Bang ngay dưới chân mình, tựa hồ như có thể cảm nhận được tình tự giờ phút này trong lòng của Hứa Nhạc. Thế nhưng chung quy hắn cũng không có nói bất cứ câu nào, một tia biểu tình cũng không hề hiển lộ trên mặt. Cánh tay phải Đỗ Thiếu Khanh vươn lên, chậm rãi chỉnh sửa lại cặp kính râm trên mặt hắn, sau đó xoay người tránh qua đám người Hứa Nhạc, tiếp tục bước đi.

o0o

- Cái thế giới này rất hiếm khi, không, phải nói là từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ xuất hiện qua loại cục diện quỷ dị như thế này. Thậm chí cho dù là gia phụ năm xưa từ bên phía Đế Quốc quay trở lại Thủ Đô Tinh Quyển, gặp phải những áp lực vô cùng mạnh mẽ từ bên phía Nghị Viện Liên Bang, thế nhưng cũng vẫn không có từng biểu hiện ra một sự tin tưởng cường thế đến như vậy!

Một đoàn xe tạo thành bởi những chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh mặc lục, ở vùng ngoại thành của Đặc khu Thủ Đô lặng lẽ phóng nhanh. Ở phía sau cánh rừng rậm cách ly điền dã ngay bên cạnh con đường quốc lộ, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh màu đen tuyền của vài đầu Robot MX quân dụng, đang dùng một loại tư thái trầm mặc lặng lẽ theo sát tiến hành hộ vệ cho đoàn xe.

Ở Thủ Đô Tinh Quyển, những người có thể nhận được quyền hạn được Robot quân dụng bảo hộ sự an toàn thật sự là phi thường ít. Tướng quân Lý Tại Đạo, thân là Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng Liên Bang, kiêm Tổng Tư lệnh Quân khu I, ý nghĩa trên thực tế chính là đệ nhất nhân bên trong Quân đội Liên Bang, không hề nghi ngờ chính là một trong những người có được cái tư cách này.

Nhưng mà ở nơi này cũng không phải là tại tiền tuyến, mà là Đặc khu Thủ Đô, cái địa phương cách xa chiến hỏa một khoảng cách vô số năm ánh sáng, đã mấy ngàn vạn năm rồi cũng chưa từng trải qua bất cứ thời điểm súng đạn rung chuyển bao giờ cả. Thế nhưng ông ta xuất hành, không ngờ lại cần phải xuất động đến cả Robot MX để tiến hành bảo hộ, có thể nói rõ ràng là vị lĩnh tụ Quân đội Liên Bang hiện tại đang có tâm tình như thế nào. Quả thật rất đúng với những lời vừa rồi hắn mới hình dung vậy, đang tràn ngập một loại cảm giác sợ hãi vớ vẩn quỷ dị nào đó.

- Quả thật là vô cùng quỷ dị. Đã bị cố tình cắt đứt hoàn toàn mọi sự liên hệ với bên Sư đoàn Thiết giáp 17, hiện tại hắn ngày hôm nay chính là một gã Thượng tá không có bộ đội, không có hậu trường cung cấp vũ khí, thế nhưng lại chỉ là như thế, một mình hắn mang theo hơn hai mươi gã thuộc hạ trung thành nhất mực kia, liền dám quang minh chính đại mà hành tẩu khắp nơi bên trong cái thị này như vậy… Hơn nữa chúng ta lại cũng chẳng có biện pháp nào để mà giết chết hắn được nữa.

Tướng quân Lý Tại Đạo quay mặt nhìn sang cảnh rừng rậm mùa xuân tươi mát ngời ngời không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, ôn hòa nở nụ cười, nói:

- Những gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi những năm gần đây, cũng giống như là những câu cối đang tự do sinh trưởng bên trong mùa xuân vậy. Bất luận là lửa rừng hay là những cơn mưa phùn mùa xuân cũng không thể nào ngăn cản được những bước tiến mạnh mẽ của bọn họ được. Ngược lại cũng sẽ chỉ có thể hỗ trợ cho bọn họ càng trở nên cường đại, mạnh mẽ hơn mà thôi.

- Đã an bày tổng cộng mười bảy điểm ngắm bắn ám sát, thế nhưng lại bị bọn họ thành công tránh thoát khỏi mười lăm địa điểm, còn có hai địa điểm ngắm bắn lại bị bọn họ phá hủy mất.

Vị Chủ nhiệm Tác chiến Đặc chủng của Quân khu I đang ngồi ở trên hàng ghế phía trước của chiếc xe quân dụng, có chút không thể nào hiểu nổi nguyên nhân vì sao mục tiêu lại có thể tránh thoát khỏi vòng vây phục kích dày đặt mà chính mình đã đích thân sắp xếp, hơn nữa cũng không cách nào hiểu nổi, đối diện với cục diện quỷ dị như thế này, Tướng quân vì cái gì lại còn có thể bảo trì sự ôn hòa bình tĩnh như thế, thậm chí còn có một loại tâm cảnh vui vẻ vô cùng khó hiểu như thế nữa.

- Mãi cho tới bây giờ, ta cũng chưa từng có hy vọng xa vời qua rằng, chỉ cần dùng vài tay súng bắn tỉa liền có thể tiêu diệt được người nối nghiệp do đích thân phụ thân đại nhân tự mình lựa chọn cả. Những cái thủ đoạn tiểu xảo này cũng giống hệt như là dùng một cành cây nhỏ mà chọc vào lớp da dày cui của những con trâu rừng mà thôi. Thế nhưng có thể thông qua những cái thủ đoạn tiểu xảo này, mà chúng ta có thể biết được rõ ràng, hắn đến tột cùng là có thể làm ra được những thủ đoạn khủng bố như thế nào. Như vậy tại thời điểm mà chúng ta muốn thật sự tiêu diệt hắn, chúng ta cũng có thể làm ra được những bố trí phù hợp nhất.

Tướng quân Lý Tại Đạo lại tiếp tục quay mặt sang ngắm nhìn những phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, giờ phút này cũng không có bất cứ kẻ nào có thể nhìn ra bất cứ một tia ý tứ hàm xúc nguy hiểm nào ẩn chứa bên trong câu nói của ông ta cả.

- Hứa Nhạc hẳn là đã biết được rằng hiện tại ta đã biết được sự cường đại của hắn đến tột cùng là xuất phát từ nơi nào rồi, như vậy trong lòng hắn sẽ cho rằng chúng ta sẽ bắt đầu sợ hãi, sẽ bối rối, sau đó sẽ liền trở nên điên cuồng, sẽ hành động không lý trí, từ đó chúng ta sẽ không cần chiến đấu đã tự thất bại rồi… Những cái viên đạn vô dụng kia, nói như vậy hẳn sẽ trợ giúp cho hắn nhận thức rằng, hiện tại chúng ta đã bối rối, đã điên cuồng rồi…

- Lúc đó hắn sẽ thả lỏng, sự tự tin của hắn sẽ biến thành một sự tự cao tự đại mà ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể cảm giác được, như vậy sẽ rất tốt cho ta!

- Mãi cho đến giờ phút này, vẫn như cũ còn có rất nhiều người đối với hắn còn ôm một cái ảo tưởng, cho rằng bọn họ còn có thể thuyết phục được hắn, hoặc là còn có thể tận hết khả năng dùng loại phương thức hòa bình để mà giải quyết hắn… Ta thật sự rất may mắn, Hứa Nhạc cũng đủ mạnh mẽ, cũng đủ tự tin, như vậy hắn sẽ từng bước từng bước một, tự bản thân chính mình tiến vào một cái hố tử thần không có cách nào lui lại được.

Đột nhiên đúng lúc này, một gã quân nhân sĩ quan hậu cần ngồi phía trước bên cạnh ghế tài xế chợt xoay người lại, báo cáo:

- Tướng quân, phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu liên hệ, hẹn gặp mặt!

o0o

Bản thân Thai Gia, cái gia tộc đã đem thân hình khổng lồ của chính mình giấu sâu bên trong bóng râm của lịch sử kia, đại khái chính là vị lĩnh tụ tinh thần được toàn bộ Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đồng thời công nhận. Mà Phí Thành Lý Gia thì lại là một gia tộc đột nhiên nhảy lên sân khấu từ sau khi Hiến lịch 37 bắt đầu, phát ra quang mang sáng rọi lóa mắt không một ai có thể bì nổi. Hai cái gia tộc này nhìn qua tựa hồ như là hai kẻ địch thủ không đội trời chung, thế nhưng trên thực tế cả hai lại vẫn luôn duy trì một sự liên hệ cùng với tiếp xúc lui tới vô cùng chặt chẽ với nhau. Nếu không phải là bởi vì Phí Thành Lý Gia chỉ vừa mới bắt đầu truyền thừa xuống trong một khoảng thời gian gần đây, có lẽ cái loại quan hệ kết giao này còn có thể được xưng là thế giao.

Thai phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu cùng với Quân Thần Lý Thất Phu vừa mới mất đi kia, bởi vì những câu chuyện xưa trong lịch sử hoặc là bởi vì mối liên hệ với cái gã giặc phản quốc kia, mãi vẫn luôn duy trì mối liên hệ hữu nghị cá nhân vô cùng thân mật. Loại quan hệ hữu nghị này đã kéo dài liên tục rất nhiều năm trời rồi, có lẽ chưa bao giờ hiển lộ ra uy lực mạnh mẽ của nó ở bên dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng mà trên thực tế, đối với sự ổn định cùng với phát triển tốc độ cao trong mấy năm gần đây của xã hội Liên Bang mà nói, đã tạo thành những tác dụng đảm bảo phi thường quan trọng mà không bất cứ người nào có thể chối cãi được.

Nếu như cái vinh quang sáng rọi kia của Phí Thành Lý Gia đã bắt đầu được tiếp tục truyền thừa đi xuống, như vậy thì phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu sẽ chính thức chuẩn bị một bữa cơm trưa mang tính chất cá nhân thân mật. Nhưng mà ở trên cái phiến sân nhà thanh tịnh bên cạnh hồ nước cùng với núi cao kia, buổi nói chuyện cá nhân giữa Thai phu nhân cùng với Tướng quân Lý Tại Đạo tựa hồ cũng không được thuận lợi như trong tưởng tượng.

Vô số những gốc cây cổ thụ đã lâm vào không khí mùa xuân mát mẻ ở bên cạnh khu vực sân nhà kia, bởi vì những ngọn gió xuân mà không ngừng mệt mỏi lắc lắc đầu, tựa hồ như không muốn lo lắng mà biện giải xem bên trong những lời nói nghe qua thì vô cùng tầm thường của hai vị đại nhân vật kia đến tột cùng là ẩn tàng bao nhiêu những viên đạn vô hình không thể nào nhìn thấy được.

- Phu nhân, cũng như là ngài đã từng nói vậy, cục diện chính trị hiện tại bên trong Liên Bang xác thực cần nhất chính là sự ổn định, thế nhưng mà từ sau khi sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện phát sinh xong, tình tự của dân chúng Liên Bang đã phi thường bối rối rồi.

Lý Tại Đạo nhẹ nhàng đem những cái thìa bằng bạc trong tay mình đặt xuống món đồ sứ cổ xưa sang trọng trên bàn, thoáng trầm mặc một lúc, sau đó mới ôn hòa, nói:

- Nhưng mà hiện tại vấn đề chính là ở chỗ, nếu như tùy tiện để cho Thượng tá Hứa Nhạc tiếp tục đi điều tra cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào kia, không chỉ có Phó Tổng thống Bái Luân sau khi chết đi, linh hồn vẫn còn bị quấy rầy, hơn nữa ngài cùng với các gia tộc khác hẳn cũng sẽ ít nhiều bị ảnh hưởng. Cục diện chính trị Liên Bang nhất định là sẽ bị rung chuyển không ít. Điều quan trọng nhất chính là, dân chúng có lẽ sẽ bởi vì như vậy mà mất đi sự tin tưởng đối với Chính phủ Liên Bang. Với trí tuệ của ngài, hẳn là phải phi thường rõ ràng cái phương diện này chất chứa trong đó bao nhiêu sự nguy hiểm a!

Thai phu nhân chậm rãi bưng tách trà lên, lặng lẽ nhìn về phía ngọn thanh sơn mang đậm dáng vẻ vững chải ở đối diện sân nhà, trên khuôn mặt nhìn qua cực kỳ bình thường lại mang theo một loại ý vị mạnh mẽ tĩnh lặng.

- Bản thân Hứa Nhạc không hiểu vì sao lại nhận được quyền hạn thuộc danh sách cấp độ I của Cục Hiến Chương Liên Bang, hơn nữa cái loại quyền hạn này đã dùng một loại phương thức khó có thể lý giải nổi mà không ngừng trợ giúp hắn…

Lý Tại Đạo tiếp tục bình tĩnh nói:

- Bên phía Cục Hiến Chương hiện tại không thể nào tìm ra được phương thức để mà ứng phó với loại quyền hạn cao cấp này. nếu như ngài không ra tay hỗ trợ, sự tình có lẽ sẽ thật sự khó có thể khống chế nổi được!

- Lý Tướng quân, kỳ thật tôi so với ngài cùng lắm thì chỉ lớn hơn một vài tuổi mà thôi. Hơn nữa hiện tại phụ thân ngài cũng đã tạ thế rồi, ngài cũng không nhất thiết phải dùng cách tôn xưng cũ khi nói chuyện với tôi như vậy. Còn về chuyện vấn đề quyền hạn của Hứa Nhạc… Kỳ thật năm xưa lão nhân gia cũng mơ hồ đã biết được một chút về chuyện này, nhưng mà một khi trước khi chết, ông ấy không có giao phó lại cái gì cho tôi, tôi tự nhiên lại càng không tiện làm ra chuyện gì…

Thai phu nhân quay đầu lại, nhìn về phía Lý Tại Đạo, chậm rãi nói:

- Ngài ít giao tiếp hơn hai mươi năm trời, nhưng mà những vị lão chiến hữu với phụ thân của ngài, còn có những vị lão bằng hữu giống như tôi vậy, cũng chưa từng bao giờ xem nhẹ lòng dạ cùng với năng lực thật sự của ngài. Tôi căn bản không tin rằng trước khi tìm ra được phương pháp hữu hiệu để khống chế Hứa Nhạc, ngài sẽ bắt đầu cái kế hoạch của ngài.

Lý Tại Đạo trầm mặc một lúc khá lâu, nhìn về phía vị phu nhân tôn quý ở trước mặt mình, chậm rãi mở miệng:

- Phu nhân, tôi biết rất rõ ràng ngài cần để cho Hứa Nhạc còn sống, hơn nữa lại là còn sống với thân phận là người nối nghiệp của Quân Thần, hòng để có thể chế hành những người giống như chúng tôi vậy ở trong Quân đội Liên Bang. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ… Bản thân ngài cũng biết rất rõ ràng, Hứa Nhạc hắn chưa bao giờ chấp nhận ngồi cầu bập bênh cả…

Không ngồi cầu bập bênh, đâu chính là một cách hình dung vô cùng sinh động, cũng vô cùng chuẩn xác để nói đến tính cách của Hứa Nhạc. Khóe môi của Thai phu nhân khẽ nở lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lý Tại Đạo nhìn chằm chằm bà ta, tiếp tục mở miệng nói:

- Tin tưởng rằng vào giờ phút này, ngài cũng giống hệt như tôi, cũng đều phi thường hiếu kỳ, không biết hiện tại ở trên buổi họp báo công bố tin tức, hắn đang nói những nội dung gì… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK