Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh âm của Hứa Nhạc nhất thời trở nên có chút nhẹ nhàng cùng với mỏi mệt, so với những luồng gió thoảng trên khỏa Tinh cầu tha hương này càng nhẹ nhàng mà lạnh lẽo hơn rất nhiều. Hắn có chút điên cuồng liếm một vòng cặp môi sớm đã khô nứt của chính mình, hạ thấp giọng nói:

- Còn lại tổng cộng cũng chỉ có ba mươi mốt người mà thôi! Tất cả những người khác cũng đều đã chết đi hết rồi, cũng giống như là đám gia hỏa ở ngay phía sau cái lùm cây kia kia, tất cả đều kỳ diệu khó hiểu mà chết đi!

Bầu không khí trên bình địa Qua Lan nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc ngắn ngủi. Chỗ lùm cây xa xa bên ngoài phạm vi của đám Robot MX màu đen kia chợt có chút khẽ rung động, cũng không biết ngoài đó đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, thanh âm đột nhiên đề cao lên một chút, cũng cố tình không tiếp tục áp chế sự phẫn nộ mà hắn đã cố gắng kềm nén mấy ngày nay nữa, lớn tiếng quát mắng khiển trách không một chút nể tình:

- Những chi bộ đội bị tổn thất thê thảm nhất của Liên Bang, từ trước đến giờ có chi bộ đội nào có tỷ lệ tử vong cao đến như vậy hay không? Bốn cái Sư đoàn Thiết giáp mà trước khi đi, Đỗ Thiếu Khanh đã quẳng ném xuống Chiến khu Tây Nam, có hay không? Đám bộ đội tác chiến tại Chiến khu eo biểu có hay không? Nếu như tất cả đều không có, như vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết, cái mà bọn họ phải gánh chịu, con mẹ nó, có tính là sự công bằng chó má gì hay không?

Cặp lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhân nhất thời nhướng lên một chút, chậm rãi mà đều đều nói:

- Những người của Tiểu đội 7 cũ phải chết đi, chính là do gánh vác hậu quả của cậu để lại!

Nhưng mà bọn họ cũng không có bất cứ đạo lý gì phải gánh vác những cái đó cả!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm lại Lý Cuồng Nhân, nở nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói:

- Tôi có phải là người Đế Quốc hay không, cùng với bọn họ không có bất luận quan hệ gì cả. Cũng giống như là phụ thân của cậu chính là một tên hỗn đản khốn kiếp, thế nhưng tôi cũng không cho rằng bản thân cậu là một tên hỗn đản khốn kiếp. Tôi cũng không cho rằng cậu cần phải gánh vác những hậu quả do phụ thân cậu đã gây ra!

- Phản quân? Hẳn là cậu đã nhận được những gì mà cái vị Tướng quân ở bên trong khu căn cứ tiền tuyến kia đã nói xuống bên dưới rồi chứ gì? Cậu tin tưởng vào sự lên án của đám thượng tầng Quân đội bên đó hay không? Không! Tôi biết rõ ràng là cậu không tin! Tiểu đội 7 này chính là do tôi cùng với Lão Bạch một tay đào tạo, xây dựng lên, cậu cũng biết rõ ràng bọn họ là những tên gia hỏa xuất sắc đến thế nào mà?

- Đám người Hùng Lâm Tuyền bọn họ ngay trước khi chiến đấu xảy ra, đã lâm thời bị điều động tiến vào Tiểu đội NTR, bị phái đến khu vực chiến khu Tây Nam khốc liệt, lại bị cố tình lãng quên đi, bị người khác có ý đồ muốn cho chết một cách cô độc bên trong khu vực bị địch chiếm đóng. Sau đó bọn họ lại có thể vô cùng cường hãn mà sống sót được, hơn nữa lại cực kỳ xuất sắc hoàn thành được cái nhiệm vụ chết tiệt không chút công bằng kia, kết quả thì thế nào đây?

- Kết quả là bọn họ đang bị vây trong tuyệt lộ, rất nhanh nữa thôi liền lâm vào một mảnh tuyệt cảnh, cuối cùng lại bị bên phía Quân đội Liên Bang vu cáo thành phản quân, ra lệnh truy sát. Vừa rồi cậu nói cái gì mà tôi vô sỉ? Tôi đây muốn hỏi cậu một câu, những chuyện kia thì sẽ nói là cái gì? Liên Bang hiện tại đến tột cùng là đã trở thành cái gì rồi? Như thế nào lại biến thành một đống rác rưởi hôi thối khốn kiếp đến như vậy?

- Lý Cuồng Nhân, bản thân tôi trước đây đã từng lăn lộn trong Quân đội, nhưng mà tôi tuyệt đối không ngờ tới, chỉ ngắn ngủi trong thời gian ba năm mà thôi, thì toàn bộ Quân đội Liên Bang đã liền biến thành một đống phân chó hôi thối ngất trời như vậy. Bản thân cậu cũng không chịu đi điều tra mấy cái âm mưu quỷ kế này, cũng không điều tra xem bên dưới sâu trong lòng đất của Cao nguyên Bỉ Cơ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện tình gì, kết của lại hồng hộc chạy lại đây, ra tay đuổi giết những chiến hữu của chính mình… Hiện tại tôi muốn hỏi cậu, cậu đã biến thành một đống phân chó gì thế này?

Hứa Nhạc giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lý Cuồng Nhân, dùng một loại ngữ khí chanh chua điêu ngoa xảo trá đã sớm biến mất rất nhiều năm rồi trên người của hắn, đi mạnh mẽ răn dạy đối phương, cực kỳ trào phúng nói:

- Cậu cùng với gã phụ thân kia của cậu, sau này khi chết đi, như thế nào còn có mặt mũi mà đi gặp Lão gia tử nữa? Cậu làm sao còn có mặt mũi đi gặp Chung Tổng Tư lệnh nữa?

- Đủ rồi!

Lúc đầu Lý Cuồng Nhân còn kiên nhẫn lắng nghe, cặp lông mày thanh tú trên mặt hắn thỉnh thoảng lại nhướng lên, run rẩy vài cái, nhưng cũng không nói gì. Mãi cho đến cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng nhịn không nổi nữa, lớn tiếng cắt ngang lời răn dạy mạnh mẽ của Hứa Nhạc. Ngữ khí của hắn thong thả mà lạnh lùng nói:

- Tôi tự có ánh mắt của tôi, tôi sẽ nhìn đến tột cùng đã phát sinh những chuyện tình gì rồi! Những chuyện tình nên điều tra, tự tôi biết sẽ đi điều tra, không đến phiên một gã Thái tử Đế Quốc như cậu đến đây mà giáo huấn tôi! Nhưng mà bản thân cậu phải chết!

- Cậu có ánh mắt của cậu à?

Hứa Nhạc chậm rãi buông lỏng một chút cánh tay trái, để cho gã phi công sắc mặt sớm đã trắng bệch có thể hô hấp được một chút không khí mới mẻ. Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Cuồng Nhân, khẽ nheo mắt, nói:

- Thế nhưng vấn đề là ở trên cái thế giới này, đại bộ phận các ánh mắt của mọi người bên trong Liên Bang hiện tại đã mù hết rồi!

Nói đến đây, cũng không biết là chợt nhớ đến chuyện tình gì đó, Hứa Nhạc đột nhiên hút thật sâu một hơi, thoáng tạm dừng một lát sau, cuối cùng mới tiếp tục bình tĩnh nói:

- Kỳ thật thì tôi mãi cũng không nghĩ ra được chính mình có muốn quay trở về Liên Bang nữa hay không… Vào lúc nào thì mình sẽ quay về Liên Bang, bởi vì có một cái câu hỏi phiền toái nhất mà tôi thủy chung cũng không có biện pháp hoàn toàn trả lời rõ ràng ra được. Thế nhưng mà hiện tại chính bản thân tôi mới hiểu được, mấy cái này toàn bộ cũng đều là một cái cớ mà thôi!

- Đó chính là một cái cớ để mà tôi tự thuyết phục chính mình trốn tránh không dám đối mặt với thực tế. Bởi vì cái vấn đề có phiền toái đến đâu đi chăng nữa, cái câu hỏi cho dù có khó trả lời đến đâu đi chăng nữa, cái sự việc cho dù khó có thể giải quyết đến đâu đi chăng nữa, thì dù sao cuối cùng cũng cần phải bước đi mới có thể giải quyết được. Dù sao thì cũng cần phải có một bước đi đầu tiên trên con đường giải quyết nó. Nếu cứ chỉ là mãi phí công ngồi trốn tránh ở một chỗ khuất nào đó, ngồi suy nghĩ lo lắng về nó, thì muốn giải quyết được nó, đó chính là một sự không tưởng tuyệt đối không chút thú vị nào cả!

- Vì thế, tôi sẽ quay về Liên Bang, hơn nữa còn là rất sớm thôi!

Thanh âm vang ra cực kỳ bình tĩnh, những lời tự thuật vô cùng lạnh nhạt đều đều, nhưng mà sau khi nghe được Hứa Nhạc nói rằng chính mình sẽ rất nhanh quay trở lại Liên Bang, cặp lông mày thanh tú của Lý Cuồng Nhân phảng phất như là chịu phải một sự kích thích cực mạnh nào đó vậy, đột nhiên nhướng manh lên, cảm nhận được bên trong những từ ngữ bình thản lạnh nhạt này lại mơ hồ ẩn chứa một tia sát ý cực kỳ nồng đậm, lạnh thấu xương đến cực điểm.

Bởi vì hắn mãi vẫn luôn nhớ rõ ràng, ba năm trước đây trong cái bức thư tín cáo biệt cực kỳ nổi tiếng khắp Liên Bang kia, Hứa Nhạc đã từng nói qua như vầy:

- Bất luận là Chính phủ Liên Bang hay là Thất Đại Gia Tộc Liên Bang cũng vậy, tôi muốn nhìn thấy xem các người sẽ một phen đem Liên Bang biến thành bộ dáng như thế nào, một phen đem chính mình biến thành bộ dáng như thế nào. Đừng ai có ý đồ muốn gây tổn thương cho những người mà tôi muốn bảo hộ, bằng không cuối cùng cũng sẽ có một ngày tôi biến thành một khỏa vẫn thạch mang theo lửa giận phẫn nộ từ trên trời giáng xuống, đem tất cả mọi người các người, cùng với những tòa cung điện cùng với quyền thế của các người hoàn toàn đập bể, hỗn loạn lại, hoàn toàn nấu nhừ!

Những người mà hắn nghĩ muốn bảo hộ chính là những dân chúng, bình dân bá tánh trong cuộc hành quân trầm mặc kia, hoặc là những gã đội viên Tiểu đội 7 cũ đã trầm mặc chết đi tại tiền tuyến này, hoặc là nói những thứ mà hắn nghĩ muốn dốc sức bảo hộ kia?

Đuôi lông mày của Lý Cuồng Nhân nhân một khi đã mạnh mẽ nhướng lên thì cũng sẽ khó có thể hạ xuống nữa. Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã nam nhân có cặp mắt ti hí đang đứng trên cánh cửa của khoang điều khiển đầu Robot MX màu đen, mơ hồ nhìn một màn hình ảnh cái khỏa vẫn thạch đến từ Đông Lâm kia, từ trên chân trời rơi thẳng xuống dưới, kéo theo một cái đuôi lửa thật dài, hung hăng đập thẳng xuống Đặc khu Thủ Đô, đập thẳng xuống Tòa nhà Nghị Viện, đập thẳng xuống Dinh thự Tổng Thống, đập thẳng xuống đỉnh đầu đám đại nhân vật đang cực kỳ không mong muốn nhìn thấy cái khỏa vẫn thạch này quay trở về Liên Bang kia.

Từ trong kẽ răng của Lý Cuồng Nhân chậm rãi mà mạnh mẽ bức ra từng chữ từng chữ áp lực tràn ngập rét lạnh:

- Chuyện tình của Liên Bang tự nhiên sẽ có người Liên Bang đến mà xử lý! Cậu thân là một gã người Đế Quốc, chạy đến Liên Bang làm cái gì?

- Cậu có thể nói tôi tự dối mình dối người, nhưng mà tôi thủy chung vẫn luôn luôn cho rằng chính mình là một người Liên Bang, chưa bao giờ thay đổi. Mấy chục gã huynh đệ thân thiết nhất của tôi đã chết ở trên cái khỏa Tinh cầu khốn kiếp hỗn đản này, trước kia tôi mãi vẫn luôn giả vờ như chính mình có thể không hay, không biết, không can thiệp, nhưng mà hiện tại tôi lại không có biện pháp nào mà tiếp tục giả vờ bàng quan một bên nữa, như vậy tôi đành phải quay trở về thôi!

Hứa Nhạc bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên khóe môi khẽ nhếch lên một chút, lộ ra hai hàm răng chỉnh tề trắng noãn đều tăm tắp trong miệng, nhẹ nhàng nói:

- Trở về Liên Bang làm cái gì à? Chuyện tình đầu tiên sau khi tôi về đến Liên Bang, đương nhiên chính là đi giết cái vị phụ thân đại nhân kia của cậu!

Đột nhiên Hứa Nhạc hướng về phía khoang điều khiển có chút tối tăm ở phía sau lưng mà lui nhẹ từng bước, tay trái vẫn như cũ cẩn thận cảnh giác mà đem thân thể của gã phi công kia che ở phía trước người của chính mình, gót chân phải thong thả giẫm lên một cái nút bí ẩn nào đó ở phía sau.

- Hiện tại những chuyện tình mà chúng ta cần phải làm thì càng đơn giản hơn một chút. Đây chính là sự ân oán cá nhân giữa hai chúng ta mà thôi, cũng không liên lụy đến bất cứ người nào khác cả. Về chuyện tình này, bản thân cậu có ánh mắt của chính mình, vậy thì tôi đây cũng liền có ánh mắt của bản thân tôi! Và tôi tin tưởng vào ánh mắt của tôi!

Hứa Nhạc chậm rãi giơ cánh tay phải lên, dùng hai đầu ngón tay chỉ thẳng vào cặp mắt của chính mình, kiên định nói:

- Trắng đen rõ ràng!

Lý Cuồng Nhân thong thả xoay nhẹ cổ mình mấy cái, dùng một loại tầm nhìn nghiêng nghiêng từ trên xuống nhìn thấy hơn phân nửa thân thể đã sắp sửa ngồi vào trong khoang điều khiển của Hứa Nhạc, trầm mặc một lúc lâu sau, mới đột nhiên lên tiếng:

- Ánh mắt của người chết cũng có thể trắng đen rõ ràng mà?

- Nếu như tôi thật sự chết đi, thì sau khi chết, tôi cũng sẽ một phen đem hai tròng mắt của tôi móc ra ngoài, đem ngâm trong dung dịch bảo quản cẩn thận, để sau khi chết cũng có thể nhìn thấy cảnh Mạt Bố Nhĩ cùng với gã phụ thân kia của cậu, đến tột cùng là sẽ chết như thế nào.

Hứa Nhạc giẫm mạnh gót chân lên trên cái nút nổi lên bên cạnh cánh cửa điều khiển, nhàn nhạt nói:

- Hơn nữa bản thân tôi cũng đâu có dễ dàng chết như vậy…

Ngay khi chân phải của Hứa Nhạc giẫm mạnh lên trên cái nút nổi lên kia, dị biến giữa toàn trường nhất thời mạnh mẽ phát sinh.

Đầu Robot MX màu đen bắt đầu run rẩy kịch liệt. Trong thanh âm phốc phốc trầm đục không ngừng vang lên, hơn mười khỏa hỏa tiễn mini đột tiến cực mạnh, trang bị cực kỳ tinh vi trên thân thể đầu Robot nhất thời toàn diện khởi động, phun trào ra lực lượng đẩy xuống mặt đất. Dưới lực lượng phản chấn cực kỳ cường đại, đã mạnh mẽ kéo toàn bộ cả khoang điều khiển trong khoảnh khắc thoát ly khỏi thân thể đầu Robot, giống hệt như một quả cầu kim loại tròn trịa vô cùng, gào thét bay thẳng lên trên bầu trời của cánh đồng bình địa hoa vu…

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, bên trong cái lùm cây cách đó mấy trăm thước, từ đầu đến giờ đã trầm mặc cả một thời gian thật dài, cũng đột nhiên truyền đến một thanh âm cực kỳ kịch liệt. Một chiếc Phi thuyền vũ trụ sẫm màu, toàn thân được sơn phết một loại vật liệu hấp thụ quang học, dưới lực lượng thôi động cực kỳ mạnh mẽ của hệ thống động cơ, gào thét lướt nhanh trên mặt đất lao tới.

Hơn mười đầu Robot MX Liên Bang đang đứng đầy xung quanh đó căn bản không thể làm ra bất cứ phản ứng nào cả, mà chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy cảnh khoang điều khiển Robot kia bắn ra khỏi thân thể cùng với chiếc Phi thuyền vũ trụ chẳng biết khi nào đã ẩn nấp bên trong đống lùm cây đằng kia, ở trong không trung hoàn thành một lần động tác đón bắn cực kỳ hoàn mỹ, vô cùng chính xác.

Sau đó thì chiếc Phi thuyền vũ trụ quỷ dị kia hóa thành một đạo đường cong cực kỳ xinh đẹp, xé rách bầu trời cao vào buổi sáng sớm, chỉ vừa mới sơ hiện một màu xanh lam biêng biếc, dùng tốc độ cực cao gào thét rời xa khỏi bình địa Qua Lan, hướng về phía bên ngoài bầu khí quyển mà nhanh chóng biến mất.

o0o

Có lẽ là bởi vì vào tháng bảy, cho nên bầu trời có vẫn thạch bùng nổ, thế nhưng cũng không chỉ có một khỏa mà thôi. Thông qua công tác tính toán cực kỳ tinh vi cùng với sự phối hợp chặt chẽ giữa hai bên, Phỉ Lợi Phổ đã một lần điều đến bình địa Qua Lan này tổng cộng đến hai chiếc Phi thuyền vũ trụ trung chuyển tiếp đất cùng một lúc. Chiếc Phi thuyền vũ trụ kéo theo cái đuôi lửa cực kỳ dài kia chính là cái bia ngắm dùng để hấp dẫn sự chú ý của đại đa số mọi người trong Liên Bang, mà chiếc Phi thuyền vũ trụ trung chuyển chân chính dùng để tiếp nhận mọi người rời đi, thì lại là lặng lẽ không một tiếng động đáp xuống phía sau cái lùm cây kia mà chờ đợi sẵn.

Trong lúc khi mà Hứa Nhạc ở trên cánh đồng hoang vu cùng với Lý Cuồng Nhân, còn có mười mấy đầu Robot MX quân dụng của Liên Bang giằng co lẫn nhau, thì đám người Hùng Lâm Tuyền đã lặng lẽ thu xếp ổn thỏa, kéo nhau tiến vào trong Phi thuyền rồi.

Bởi vì không muốn để cho Lý Cuồng Nhân có tâm trí mà để ý đến những động tĩnh xảy ra ở bên kia, cho nên Hứa Nhạc phải dừng lại ở giữa bình địa, tiến hành liên tục ba lượt động tác bắn ra cực kỳ chính xác cùng với hoàn mỹ. Những thao tác điều khiển Robot mạnh mẽ đến mức không thể nào tin nổi, đã giúp cho hắn hoàn thành được những cái động tác liên hoàn này, hơn nữa cuối cùng còn có thể tiêu sái mà đi lên Phi thuyền, ngoảnh đầu rời đi!

Một khi mà Hứa Nhạc kết hợp cùng với lão già kia, từ trước đến nay vẫn tương đương là tồn tại vô địch!

o0o

Lý Cuồng Nhân trầm mặc nhìn chằm chằm theo chiếc Phi thuyền đã sớm biến mất ở phía chân trời xa xa, mãi một lúc thật lâu sau đó cũng không nói bất cứ lời nào. Cuối cùng thì khóe môi của hắn chung quy cũng khẽ run rẩy lên một chút, hạ thấp giọng tự mình lẩm bẩm:

- Ba lượt bắn ra! Cậu quả nhiên vẫn là lợi hại đến như vậy a! Nhưng mà ai lại có thể làm được cái chuyện tình trắng đen rõ ràng này cho đến cuối cùng đây chứ?

Những cánh cửa khoang điều khiển Robot MX ở bốn phía xung quanh cũng đều lần lượt theo thứ tự mở ra. Cái gã phi công đã bị Hứa Nhạc bắt làm con tin lúc trước cũng đã được cứu trở về. Ngay trong thời điểm khoảnh khắc cuối cùng khi cái khoang điều khiển kia bắn ra khỏi thân thể, thì gã quân nhân phi công này cũng đã bị hắn ném ra ngoài. Trải qua chút khoảnh khắc hôn mê nhẹ, hắn liền rất nhanh tỉnh lại, cũng không có gặp bất cứ nguy hiểm gì đến sinh mệnh cả.

Những ngọn gió lạnh lẽo không ngừng thổi quét qua, hơn mười đầu Robot MX màu đen ngẩng lên nhìn về phía bầu trời ở phương Đông xa xa. Trên mặt những gã quân nhân có thể nói là ưu tú nhất Quân đội Liên Bang này, lúc này cũng tràn ngập vẻ phẫn uất, bất bình cùng với một loại thần sắc phức tạp nào đó không nói nên lời.

Bọn họ căm tức hạ giọng mắng chửi Hứa Nhạc vô sỉ giả dối, sau đó vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn về phía đầu Robot Trảm Hỉ đứng đằng kia.

Thân là những thành viên trung tâm của Doanh đoàn Robot cận vệ lệ thuộc trực tiếp quyền điều khiển của Lý Cuồng Nhân, bọn họ phi thường rõ ràng vị Thượng tá trẻ tuổi họ Lý này có được thực lực khủng bố đến mức nào. Cho nên tâm tình bọn họ giờ phút này cũng có chút nghi hoặc cùng với mờ mịt. Vì cái gì ngay trong khoảnh khắc cuối cùng khi cái khoang điều khiển kia bắn ra, Thượng tá Lý Phong lại không có làm ra bất cứ phản ứng gì?

Đúng vậy, ở trong quá trình khoảnh khắc khi khoang điều khiển Robot kia bắn ra, với năng lực thao tác Robot cực kỳ cường hãn của Lý Cuồng Nhân, tuyệt đối có đủ thời gian cùng với cơ hội, một phen đem cái khoang điều khiển kia ngăn chặn lại, hoặc là hạ gục luôn tại chỗ. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì, cuối cùng hắn vẫn là không có ra tay!

Có lẽ nguyên nhân chính là bởi vì cái câu nói cuối cùng kia của Hứa Nhạc!

- Hắn nói là hắn phải trở về Liên Bang mà giết chết cha của mình…

Lý Cuồng Nhân đưa tay châm một điếu thuốc lá, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:

- Tôi vẫn nghĩ thấy chuyện tình này cuối cùng cũng phải có người nào đó làm một lần. Bản thân chính mình không thể không biết xấu hổ mà ra tay đi làm, như vậy thì dù sao cũng phải có người đi làm! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK