Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn trường vẫn như cũ là một mảnh im lặng không một tiếng động. Chỉ là có một số gã quân nhân sĩ quân, khuôn mặt khẽ đỏ lên một chút, trong mắt cũng hiện lên một tia bất phục nhàn nhạt. Bọn họ cảm nhận được một cảm giác nhục nhã mãnh liệt cùng với một sự phẫn nộ khó hiểu. Nhưng mà cũng không có bất cứ kẻ nào dám mở miệng nói chuyện. Bởi vì ở đây là trong quân doanh, mà kẻ nói ra những lời này chính là một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng, đang hào sảng không chút khách khi răn dạy bọn họ chính là... Đỗ Thiếu Khanh.


Bộ mặt của vị nhất đại danh tướng trẻ tuổi của Quân đội Liên Bang này có những đường cong góc cạnh thập phần rõ ràng, rõ ràng tựa như trong lúc ông ta đang chỉ huy chiến thuật cho các bộ hạ thuộc Sư Đoàn Thiết Giáp 7 của ông ta vậy. Xuyên thấu qua cặp kính râm trên mặt, mơ hồ có thể nhìn thấy hốc mắt khắc sâu của ông ta, cũng giống như ông ta đang mang theo quân kỷ nghiêm minh của một đơn vị bộ đội, âm trầm mà không thể nào có thể xúc phạm được.


Những gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng, Đỗ Thiếu Khanh thân là Sư Đoàn Trưởng lại một phen phát huy sự lạnh lùng và kiêu ngạo này lên tới cực điểm. Sự kiêu ngạo lạnh lùng này tràn ngập trên bộ quân phục Tướng quân thẳng tắp, dáng người cùng với dung mạo khiến người khác phải cực kỳ ấn tượng, đồng thời trên khuôn mặt có một loại mị lực thiết huyết mãnh liệt


Quân đội Liên Bang từ trước đến giờ cũng không ai dám phủ nhận loại mị lực này. Ở trong các lần xuất hiện chính thức, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai nhìn thấy Đỗ Thiếu Khanh mỉm cười qua lần nào, chỉ có một sự lãnh khốc vô tình mà thôi. Người ngoài chỉ cảm thấy ông ta chính là một nhân vật khắc nghiệt đến cực điểm, một nhân vật như vậy mới có thể rèn luyện ra một đơn vị bộ đội giống như Sư Đoàn Thiết Giáp 7 vậy. Thế nhưng rất nhiều người không biết, chuyện tình mà vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này thích làm nhất chính là đứng trên phần sân tập của quân doanh mà kéo đàn violon.


Quân doanh chính là một địa phương đặc biệt vô cùng sâm nghiêm, Đỗ Thiếu Khanh thân là một Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng, bất luận là ông ta làm cái gì, nói cái gì, mấy gã quân nhân sĩ quan cấp bậc nhỏ hơn ông ta rất nhiều kia cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà lắng nghe. Mặc dù có người không phục, thì cũng chỉ có thể thần tình đỏ bừng, điều chỉnh cho thân thể của mình càng thêm thẳng, càng thêm nghiêm trang hơn, làm sao có người nào dám lên tiếng nghi ngờ cái gì cơ chứ?


Chính phủ Liên Bang ngày nay đặc biệt phá lệ thưởng thức Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Quân đội Liên Bang cũng nể trọng Đỗ Thiếu Khanh. Sau buỗi thao diễn quân sự ngày hôm nay, đặc biệt để ông ta đến đây phát biểu đánh giá, cũng chính là đã biểu lộ một chút khuynh hướng nào đó. Hiện tại đã đến thời điểm chuẩn bị khai chiến với Đế Quốc, một thanh mã tấu lãnh lệ giống như là Đỗ Thiếu Khanh thế này, tuyệt đối không có khả năng vĩnh viễn bị đút trong vỏ không sử dụng. Cho dù là vị đại nhân vật của Chung Gia Tây Lâm kia có mạnh mẽ áp chế xuống đi chăng nữa, cũng sắp không thể nào đè nén thanh đao này nổi nữa rồi.


Sự biểu hiện tuân thủ kỷ luật nghiêm minh cùng với trầm mặc mà các quân nhân sĩ quan tiếp nhận thụ huấn đang thể hiện cũng không có thể khiến cho vẻ băng lãnh trên mặt Đỗ Thiếu Khanh có thể hòa tan ra được. Ánh mắt sắc bén của ông ta giống như là nhìn xuyên thấu qua khỏi cặp kính râm trên mắt, chậm rãi quét mắt nhìn một vòng, lạnh giọng nói:


- Một cuộc thao diễn quân sự đã sắp đặt trước như thế này, bất luận là thắng hay bại, đối với những quân nhân sĩ quan Liên Bang chúng ta mà nói, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì cả.


Chỉ nói một câu liền đánh giá buổi thao diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’ do Quân đội Liên Bang tổ chức không bằng cứt chó vậy. Đại khái cũng chỉ có vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng được tập trung vô số ánh mắt ngưỡng mộ của hàng vạn người trong Liên Bang mới có thể dám nói ra những lời nói giống như thế này. Chỉ có điều những lời này của ông ta cũng đã đem những công sức khiến cho người khác vô cùng khiếp sợ, gầy dựng trong biết bao nhiêu năm nay của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hoàn toàn một bút quét sạch đi hết. Những người bên ngoài nghe thấy câu nói này, căn bản cũng không thể nào phản đối được cái gì.


Đỗ Thiếu Khanh lẳng lặng nhìn mấy gã quân nhân sĩ quan đang nghiêm túc mà phẫn nộ đứng trước mặt mình. Chỉ có mình hắn mới biết rõ ràng, đó cũng chỉ là lời nói đánh giá của ông ta mà thôi. Sân khấu chân chính của quân nhân cũng chỉ có thể là chiến trường thực tế mà thôi. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 mà hắn đang suất lĩnh cho dù trong một trăm năm tới nữa có thể vĩnh viễn duy trì thắng lợi tuyệt đối trong tất cả các kỳ thao diễn quân sự đi chăng nữa, thế nhưng điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Một ngày không thể đặt chân lên Quân Khu Tây Lâm, đánh tan Quân đội Hoàng Gia Đế Quốc, tạo thành những công huân chân chính không có bất cứ ai có thể chối bỏ được, như vậy cái danh hiệu nhất đại danh tướng của hắn cũng chỉ là một cái danh hiệu hảo mà thôi. Như vậy thì ngay cả cái gã mãnh hổ họ Chung ở Tây Lâm kia cũng không thể nào vượt qua mặt được, chứ đừng nói đến chuyện theo đuổi vị lão nhân ở bên bờ hồ Phí Thành kia.


Nghĩ đến chuyện đó, biểu tình của Đỗ Thiếu Khanh càng thêm vẻ rét lạnh, hắn lạnh giọng khiển trách:


- Liên Bang hiện tại mới lắp ráp được tổng cộng 27 đầu robot MX, lần này đã đưa đến cho các ngươi tám đầu robot, các ngươi cư nhiên còn đánh đấm thành bộ dáng như thế này, thân là một quân nhân của Liên Bang, các người chẳng lẽ không cảm thấy hỗ thẹn hay sao?


Đỗ Thiếu Khanh tựa hồ như còn chưa cảm thấy đủ, hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người, bình tĩnh nói:


- Cùng Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đánh nhau một trận, đạt được hai mục tiêu chiến thuật đề ra, đừng nói là các ngươi quả thật đã cảm thấy thỏa mãn rồi chứ? Chưa bắt đầu chiến đấu, liền nghĩ đến chuyện thất bại rồi. Thân là một quân nhân Liên Bang, chẳng lẽ các người không biết thẹn là gì hay sao?


- Ngay cả hai cái mục tiêu chiến lược lần này, cũng là do thuộc hạ của ta nương tay cho các người chiếm lấy mà thôi.


Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng khiển trách:


- Ta cũng không phải không muốn cấp cho các ngươi mặt mũi. Ta cũng không phải không chịu tuân theo kế hoạch đề ra của Bộ Chỉ Huy. Sa trường đó cũng chỉ là sắp đặt trước mà thôi!


- Hôm nay Sư Đoàn Thiết Giáp 7 không cấp cho các người những thất bại quá mức khó nhìn, cũng chẳng phải là nể mặt các ngươi gì cả. Mà bọn họ chính là đang suy nghĩ cho các binh lính bình thường sau này sẽ bị các ngươi chỉ huy một cách lung tung trên chiến trường. Thân là một gã quân nhân sĩ quan chỉ huy, ta cũng không muốn những gã binh lính thông thường nhất, đối với hệ thống chỉ huy trong tương lai của Quân đội Liên Bang cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng!


- Đánh một trận tập trận, lại còn cần đối thủ phải cố ý lưu tình nương tay, thân là một quân nhân Liên Bang, chẳng lẽ các ngươi không biết mình chỉ là một gã phế vật thôi sao?


Hỗ thẹn, không biết thẹn, phế vật. Mỗi một câu chửi so với câu trước đó càng thêm sắc bén hơn rất nhiều, càng ngày càng nặng. Nhất là cách nói cuối cùng của Đỗ Thiếu Khanh, hôm nay bên phía quân đội liên quân do đám quân nhân sĩ quan tiến hành chỉ huy có thể đạt được hai mục tiêu chiến lược, cư nhiên lại là do Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cố ý nương tay?


Đám quân nhân sĩ quan biết rõ ràng trước khi cuộc thao diễn quân sự diễn ra, bản thân mình cũng biết có rất nhiều khó khăn khách quan, cho nên cũng không có dũng khí để mà nghĩ đến chuyện đánh bại Sư Đoàn Thiết Giáp 7. Lúc này bị vị Đỗ Sư Đoàn Trưởng này chỉ ra điều đó, trong lòng bọn họ cũng không hề còn bất cứ sự đắc ý gì lúc trước nữa, mà ngược lại còn có chút xấu hố. Nhưng khi nghe nói lời cuối cùng của ông ta, bọn họ lại trở nên vô cùng khó chịu. Cái này rõ ràng là thành quả chiến đấu do đích thân bọn họ khổ cực giành được, như thế nào lại biến thành Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cố tình nương tay thả cho?


Thân hình của đám quân nhân sĩ quan kia càng đứng thẳng lên, trong ánh mắt giống như là có lửa đang phun trào vậy. Nhưng mà dưới quân kỷ sâm nghiêm của Quân đội, bọn họ vẫn như cũ không ai dám đứng ra nói gì-


- Biết phẫn nộ, chính là nói vẫn còn có chút liêm sỉ, cũng không tính là những gã phế vật không còn thuốc chữa nữa. Tuy rằng các người cách khoảng cách phế vật cũng là một khoảng không quá xa.


Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn mọi người, hai tay chắp sau lưng, cặp bao tay bằng da màu đen vẫn còn nằm trong bàn tay trái của ông ta, nhàn nhạt nói:


- Chu Ngọc, bước ra khỏi hàng.


Trong lòng Chu Ngọc kinh ngạc, từ trong đội ngũ tiến về phía trước một bước, đánh giày vang lên một tiếng thật nghiêm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, thực hiện một động tác chào theo nghi thức quân đội, động tác nhanh chóng lưu loát đến cực điểm. Hắn vốn là một gã quân tử ôn nhuận, đối mặt với vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng lạnh lùng uy nghiêm như thế này, cũng phải phá lệ đặc biệt cẩn thận, cũng không muốn để cho đối phương nhìn ra bất cứ sai lầm nào của mình dù cho là nhỏ nhất.


- Trong trận diễn tập chiến thuật chống khủng bố lần trước cậu đứng thứ hai?


Đỗ Thiếu Khanh cũng không có đi về phía hắn, mà chỉ tùy ý liếc nhìn một cái mà thôi.


- Phải, Tướng Quân!


Chu Ngọc sắc mặt không chút biểu tình, lớn tiếng trả lời.


- Xếp thứ hai trong thôi diễn chiến thuật...


Đỗ Thiếu Khanh đạm mạc nói:


- Ta chỉ hỏi cậu, trong trường họp doanh trại Cơ Giáp Doanh của cậu đóng dưới Độc Cô Lĩnh, Sư Đoàn Thiết Giáp 7 nếu như từ bỏ phía hậu phương toàn lực xông lên trợ giúp, lấy Lữ Đoàn Thiết Giáp xông qua thông đạo N3, mạnh mẽ công kích doanh địa của cậu, cậu sẽ ứng phó như thế nào đây?


Trong toàn bộ sân tập, từ đầu đến giờ vẫn luôn luôn là một mảnh im lặng, đột nhiên không khí chợt trở nên biến động. Bởi vì tất cả các quân nhân sĩ quan, bao gồm cả những gã quân nhân sĩ quan đang đứng thẳng nghiêm trang ở đó, cũng có thể nghe ra, vị Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh vốn nổi danh với những chiến thuật thôi diễn này, đúng là đang chuẩn bị dùng lời nói và trí não của mình, tranh luận với đám quân nhân sĩ quan ở đây, muốn lấy chuyện này chứng minh với tất cả mọi người, một điều rằng Sư Đoàn Thiết Giáp 7 hôm nay đã nương tay với bọn họ, cấp cho lòng tự tin của bọn họ một sự đả kích vô cùng trầm trọng.


Chu Ngọc ngay một chút cũng không khiếp sợ, đôi mắt hắn chợt sáng ngời, dùng thanh âm vô cùng rõ ràng hồi đáp:


- Giáo quan đã từng nói qua, con robot MX am hiểu nhất chính là đánh đột kích bất ngờ. Quân của tôi có thể nhanh chóng đưa mệnh lệnh tiếp viện cấp tốc xuống. Chấm dứt hồi chiến đấu hiện tại cần phải có 34 phút đồng hồ, quay trở về viện trợ cho doanh trại, thời gian cũng chỉ cần 47 phút đồng hồ. Lữ Đoàn Thiết Giáp của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng không thể nào trong thời gian đó có mặt tại khu vực quân doanh được.


- Vì sao lại không thể?


Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn hắn nói.


- Bởi vì đường tiến quân không dễ đi, báo cáo Tướng Quân.


Khuôn mặt vốn đang nghiêm trang của Chu Ngọc chợt nở một nụ cười khẽ nhàn nhạt. Xem ra cho dù là ôn nhuận thủ lễ như hắn, đối với sự áp bức hiếp người của Đỗ Thiếu Khanh cũng sinh ra một tia phản cảm. Lúc trước khi nghe hắn nhấn mạnh câu ‘Giáo quan đã từng nói qua’, Hứa Nhạc lúc đó đang khẽ cúi đầu mỉm cười, nghe xong câu đó, nụ cười của hắn lại càng không khỏi tăng thêm một chút.


Đỗ Thiếu Khanh lại cũng hoàn toàn không chút xúc động nào, cũng không hề phẫn nộ, không cười, chỉ là tiếp tục lạnh lùng nói:


- Vì sao lại không dễ đi?


Chu Ngọc khẽ rùng mình một chút, trả lời:


- Toàn bộ khu vực xung quanh đều là vùng núi cả, Lữ đoàn Thiết Giáp cũng không thích hợp di chuyển nhanh trong hoàn cảnh địa hình như thế. Hơn nữa... Bộ Chỉ Huy của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cũng không thể nào ở trên địa hình phức tạp như thế này, mạnh mẽ yêu cầu Lữ Đoàn Thiết Giáp xông qua các đơn vị võ trang phòng ngự. Thương tổn tạo ra nhất định là rất lớn.


- Đánh giặc cũng không cần suy nghĩ đến chuyện thương tổn ít hay nhiều.


Đỗ Thiếu Khanh dùng một tiết tấu vô cùng rõ ràng lạnh giọng nói:


- Ở sườn núi khu vực 124, có một cái thông đạo do Căn cứ lắp ráp Tổng trang quân dụng dùng để tiến hành bảo dưỡng cho các thiết bị tầm xa, mặc dù thông đạo đã không được dùng suốt hơn 20 năm rồi, thế nhưng Lữ Đoàn Thiết Giáp vẫn có thể dễ dàng băng qua đó, không có bất cứ vấn đề gì.


Lời ấy vừa nói ra, trong sân đang vô cùng im lặng nhất thời vang lên thanh âm mọi người hít một ngụm lãnh khí. Ai có thể nghĩ đến chuyện Đỗ Thiếu Khanh lại có thể biết đến một cái thông đạo bảo dưỡng đã không được dùng tới hơn 20 năm trời rồi chứ? Chỉ sợ ngay cả những vị Chủ quản hậu cần của căn cứ huấn luyện này cũng không thể nào đơn giản mà nhẹ nhàng nói ra được vị trí của cái thông đạo đó như ông ta vậy.


Đồng tử hai mắt Chu Ngọc thoáng co lại một chút, cảm thấy một tia khẩn trương cùng với không thể nào tin nổi. Hắn khẽ hơi nhíu mày một chút, trầm mặc một lát sau rồi mới nói:


- Trên bản đồ do Bộ Chỉ Huy cuộc thao diễn quân sự cung cấp, cũng không có ghi rõ ở đó có thông đạo.


- Đám quân nhân sĩ quan các người đã lăn lộn trong căn cứ huấn luyện này hơn tám tháng trời rồi.


Đỗ Thiếu Khanh trầm giọng giáo huấn:


- Sư Đoàn Thiết Giáp 7 chỉ là ba ngày trước mới nhận được mệnh lệnh tiến hành buổi diễn tập quân sự. Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đến từ tinh cầu S3, bọn họ chỉ dùng thời gian 3 ngày, cũng đã tìm ra được cái thông đạo bị báo hỏng này. Các người lại hoàn toàn không biết gì, chẳng lẽ đây là cái cớ để các người nói hay sao?


Chu Ngọc cau mày cúi đầu một hồi lâu, xác nhận nếu như Lữ Đoàn Thiết Giáp của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 có thể lợi dụng được cái thông đạo này, như vậy tình thế của cuộc thao diễn quân sự ngày hôm nay quả thật là hoàn toàn nghịch chuyển rồi. Chỉ là ai có thể ngờ nổi, những người của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cư nhiên lại có thể thông hiểu được địa hình diễn ra cuộc thao diễn quân sự còn hơn cả những quân nhân sĩ quan bên mình cơ chứ!


Công tác chuẩn bị trên chiến trường, quả nhiên là công tác quan trọng nhất trong chiến đấu. Chẳng lẽ hôm nay quả thật là do đối phương đã nương tay, chỉ nên đơn vị bộ đội do mình chỉ huy mới có khả năng miễn cưỡng đạt được thành tích đủ tư cách hay sao?


Suy nghĩ đến điểm này, cặp mày Chu Ngọc lại càng nhăn chặt lại hơn. Hắn cực kỳ có hy vọng nói tiếp:


- Cho dù là Lữ Đoàn Thiết Giáp thật sự có thể lợi dụng cái thông đạo mà chúng tôi không biết đi nữa, nhưng mà bọn họ làm thế nào có thế phát hiện ra được nơi đại quân doanh của đội liên quân cơ chứ? Tôi trước đó đã có bố trí ba hệ thống quấy nhiễu tín hiệu điện tử xung quanh. Hệ thống ngụy trang loại bỏ tín hiệu vệ tinh cũng đã hoàn thành rồi.


Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt vô cùng lạnh lùng của Đỗ Thiếu Khanh, nghiêm túc nói:


- Mà dụng cụ phát hiện ngụy trang của Lữ Đoàn Thiết Giáp cũng không có tác dụng trong phạm vi quá lớn. Ngay thời điểm tôi phát hiện ra bọn họ, yêu cầu đội robot MX quay trở về tiếp viện, có thể trước khi bọn họ tấn công vào quân doanh của tôi, trước tiên phối hợp với đơn vị trọng trang bộ binh, hoàn toàn đánh tan bọn họ.


- Vì cái gì lại không thể phát hiện ra doanh địa của các ngươi? Hãy quên hết tất cả những kiến thức mà cậu đã học tại Học Viện Quân Sự I đi... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK