Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại khu vực ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, ở sâu bên trong lòng đất của tòa kiến trúc nằm tại cuối con đường cụt kia, ở trong căn phòng nằm sâu trung ương nhất, giống hệt như là những đường rễ cây của một gốc cổ thụ vạn năm vậy, bên trong khu trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang…

Trên cái màn hình hai chiều rộng lớn nằm trong căn phòng sâu bên dưới lòng đất giống hệt như là một lá cờ lớn treo bên trong không gian, cho dù gió thổi mạnh đến đâu cũng không có một chút cử động, bình tĩnh lạnh nhạt phảng phất như là từ lúc vũ trụ mới sinh ra cho tới lúc vũ trụ bị hủy diệt cũng không có bất cứ biến hóa nào cả. Những dòng số liệu, dữ liệu màu xanh biếc không ngừng bình tĩnh chảy xuôi giống hệt như một cái thác nước, không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên đã xảy ra một khoảnh khắc ngắn ngủi ngưng trệ cực ngắn.

Sau khi cái màn hình kia ngừng trệ khoảng chừng ba giây đồng hồ, bên trong cái tòa kiến trúc vừa ngắn vừa thấp giống hệt như một cái hòm nằm ở trên mặt đất xa xôi kia, đột nhiên vang lên thanh âm cảnh cáo cực kỳ bén nhọn. Bên trong cái thanh âm cảnh báo cực kỳ hỗn loạn kia vẫn có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng thanh âm máy móc điện tử hợp thành, thể hiện rõ ràng đây chính là cánh bảo sự kiện thuộc danh sách cấp độ I cao cấp nhất!

Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông quay sang nhìn đám nhân viên công tác thuộc cấp đang giống như là một đám con kiến lo âu không ngừng chạy đi chạy lại với công tác của chính mình trong đại sảnh, sắc mặt nghiêm túc, hắng giọng trầm trọng hạ mệnh lệnh:

- Bắt đầu từ bây giờ trở đi, nghiêm cấp tất cả các con đường thông tin ra bên ngoài Bộ, đối với tất cả các ban ngành trọng điểm gia tăng mạnh công tác theo dõi chặt chẽ, gia tăng tốc độ sưu tập số liệu thông tin, sau đó trực tiếp bỏ qua quá trình thông thường, báo cáo thẳng lên trên cấp trên!

- Đây chính là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I, cùng cấp bậc với việc Quân đội Đế Quốc xâm lấn Liên Bang!

o0o

Toàn bộ tòa nhà Dinh thự Tổng Thống đều bị bao phủ bên trong gió tuyết phất phơ. Cái bãi cỏ rộng lớn phía trước tòa nhà Dinh thự sớm đã bị tuyết trắng bao phủ toàn bộ. Bất luận là những bụi cây thấp cũng đều không nhìn thấy được sắc thái ban đầu của nó. Thời gian hiện tại chính là vào tháng đầu tiên của năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, hiện tại Chính phủ Liên Bang đang bị vây trong tình trạng áp lực vô cùng lớn, thậm chí có thể dùng bốn chữ phong vũ phiêu diêu để mà hình dung cũng không sai.

Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên các nhân viên công tác bên trong Dinh thự Tổng Thống nhìn thấy biểu tình trên mặt của Chủ nhiệm Bố Lâm lại đông cứng đến như vậy, cũng cực kỳ hiếm có khi nghe thấy bên trong văn phòng bầu dục lại vang lên thanh âm răn dạy các quan viên dưới quyền cực kỳ nghiêm khắc của Tổng thống tiên sinh.

Mạnh mẽ phất phất tay mấy cái, ý bảo gã thuộc hạ trung thành nhất của mình rời khỏi căn văn phòng bầu dục kia, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đưa hai bàn tay lên, dùng sức chà xát hai gò má đã có chút chết lặng của chính mình. So với lúc vừa mới tái đắc nhiệm chức vụ Tổng thống Liên Bang, hiện tại ông ta đã gầy yếu hơn trước rất nhiều. Trên gương mặt ngăm đen của ông ta lần đầu tiên hiện ra dấu vết già nua.

Mạt Bố Nhĩ nhìn xuống cái bức ảnh chụp có chút mơ hồ đang đặt trên mặt bàn làm việc, nhìn chằm chằm chiếc Phi thuyền màu đen rác rưởi khổng lồ giống hệt như là một đống rác kim loại lớn cỡ như một ngọn núi, cặp lông mày có chút khẽ nhíu nhẹ, nhớ tới một màn hình ảnh xảy ra vào ba năm trước đây, chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia đã dùng một loại tốc độ cực kỳ khủng bố mà hoành hành khắp nơi trên tầng không của Tinh cầu S1!

Sau đó ông ta lại chợt nhớ tới một màn cảnh tượng, vào hơn bốn năm trước đây, khi cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí kia từ bên phía Đế Quốc trở về, hàng tỷ tỷ dân chúng Liên Bang đã ở trong nhà, ở trên đường cực kỳ kích động cùng với khẩn trương nhìn chăm chú vào chương trình truyền hình trực tiếp.

Lần đó những dân chúng Liên Bang đã nhiệt tùnh hoan nghênh vị anh hùng chiến đấu của bọn họ quay trở về, còn lần này thì sao?

o0o

- Đúng vậy, Tổng thống tiên sinh!

- Dựa theo chỉ thị của ngài, Hạm đội số IV Liên Bang đã xuất phát khỏi căn cứ, đi đến khu Tinh vực Vẫn Thái, địa phương theo phán định của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương, tiến hành ngăn đón đối phương!

- Tại Đạo tôi hướng ngài mà cam đoan, chuyện tình lần này sẽ giải quyết tốt đẹp! Hệ thống Chủ pháo tầm xa trên Căn cứ Cựu Nguyệt đã hoàn toàn khởi động, sẵn sàng đợi lệnh. Bất luận lần này chiếc Phi thuyền Ba cánh hạm kia có còn tốc độ nhanh chóng giống như năm trước đi chăng nữa, thì Quân đội chúng ta cũng hoàn toàn có đầy đủ tự tin có thể hủy diệt được nó, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn tiến vào được Thủ Đô Tinh Quyển!

Bên trong một tòa kiến trúc đề phòng cực kỳ sâm nghiêm tại khu vực phía Tây của Đặc khu Thủ Đô, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởnh Liên Bang, kiêm nhiệm Tổng Tư lệnh Quân khu I, Tướng quân Lý Tại Đạo sau một cuộc nói chuyện dài với Tổng thống tiên sinh, liền chậm rãi cắt đứt điện thoại.

Ngay sau đó, hắn liền thông qua hệ thống chỉ huy tuyệt mật của riêng mình, bình tĩnh mà lại cực kỳ tinh tường tuyên bố từng đạo mệnh lệnh liên tiếp, trên mặt thì lại căn bản không hề nhìn qua bất cứ một chút cảm xúc khẩn trương nào cả.

Sau khi nhẹ nhàng tắt đi hệ thống thông tin liên lạc nội bộ, Lý Tại Đạo mở ra một tấm hình nào đó, điều lớn lên trên màn hình lớn trên bàn. Ông ta nhìn thấy một chiếc Phi thuyền màu đen khổng lồ, mang theo một cái bóng tối khủng bố giống hệt như là một cái vực sâu không đáy, hoàn toàn che khuất đi ánh sáng Hằng tinh chiếu rọi từ Tinh hệ Liệp Thố cách đó không xa, khóe môi chậm rãi lộ ra một tia nụ cười trào phúng.

- Mang theo một đống rác rưởi quay trở về, thì lại có ý nghĩa gì cơ chứ?

o0o

Vô số đạo mệnh lệnh từ Đặc khu Thủ Đô Liên Bang nháy mắt truyền tải đi khắp nơi bên trong vũ trụ.

Bên trong một không gian vũ trụ tối đen nào đó, Hạm đội Số IV Liên Bang bắt đầu thong thả điều chỉnh phương hướng di chuyển, sau đó nhất thời tăng tốc, mang theo một cái đuôi hỏa diễm màu u lam phun ra từ hệ thống động cơ Tinh hệ cao cấp, hướng về phía Tinh vực Vẫn Thái, trầm mặc dùng tốc độ cao phóng đi.

Hạm đội Số IV này chính là do Thượng tướng Hồng Dư Lương, Tổng Tư lệnh của Hạm đội Liên Bang tự tay mình tổ biên. Bởi vì bọn họ phụ trách nhiệm vụ cực kỳ quan trọng chính là đảm nhiệm phòng ngự an toàn vũ trụ của Thủ Đô Tinh Quyển, cho nên năng lượng phân phối cho chi Hạm đội này cực kỳ sung túc, số lượng Chủ pháo Chiến hạm trong này cũng là phi thường kinh người.

Cơ hồ đồng thời trong lúc đó, trên Tân Nguyệt cùng với Cựu Nguyệt, hai khỏa mặt trăng đã cùng nhau vờn quanh trên bầu khí quyển Tinh cầu S1 vô số ức vạn năm, cực kỳ hiếm khi có thể đồng thời xuất hiện ở cùng một phương bầu trời Tinh cầu S1, ở phần bề mặt tối vĩnh viễn hướng về phía vũ trụ tối tăm kia, hơn mười cái ống dẫn lớn giống hệt như là những cái giếng dầu khoan khổng lồ, thong thả chậm rãi được đẩy lên trên bề mặt. Những cái nắm ống bằng hợp kim nặng nề mang theo những thanh âm điện từ nhỏ bé mà chậm rãi mở ra.

Tất cả các chi bộ đội mặt đất đóng quân bên trên tất cả các Tinh cầu bên trong Liên Bang cũng đều đồng thời tiến nhập vào thời kỳ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Không có bất cứ một chi bộ đội nào biết rõ ràng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Bọn họ chỉ là căn cứ vào mệnh lệnh của thượng cấp, bắt đầu chuẩn bị tác chiến. Vô số những đầu Robot MX quân dụng mang theo ánh sáng kim loại sáng bóng bắt đầu tiến hành những trình tự kiểm tra tổng thể cuối cùng, thanh âm những hệ thống song động cơ mini gầm rú vang vọng khắp nơi bên trong quân doanh.

Trên cái màn hình vi tính hai chiều ở sâu bên trong lòng đất của Cục Hiến Chương trên Tinh cầu S1, cái cặp mắt đã nhắm lại suốt ba năm trời chưa một lần mở ra kia, lại một lần nữa xuất hiện bên trong những dòng thác nước số liệu xanh biếc đang chảy xuôi một cách dày đặc trên màn hình. Bên trong cái cặp mắt thần bí này cũng không hề có bất cứ một tia cảm xúc nào cả, phảng phất như là đang nói:

- Cuối cùng ông cũng đã trở lại!

o0o

Bởi vì chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi kia lại một lần nữa quay trở về, toàn bộ Liên Bang cũng đều bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Một loại tình tự khẩn trương, nghi hoặc, khó hiểu không ngừng xuất hiện tại rất nhiều địa phương bên trong Liên Bang. Mà lúc này, ở bên trong phiến không gian vũ trụ xa xôi kia, bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm màu đen rác rưởi đang tiến hành một hồi hội nghị điểm quân cuối cùng.

Khoảng cách từ phiến Tinh vực nhỏ lân cận Tinh vực Bách Mộ Đại này khoảng cách với bên phía Thượng Lâm vẫn còn cực kỳ xa xôi, thế nhưng khoảng cách với bên phía Tây Lâm thì ngược lại rất gần. Hạm đội Liên Bang căn bản không thể nào nhanh chóng đuổi tới như vậy được. Mà ngoại trừ một chi chỉnh biên Hạm đội Liên Bang đến đây, bằng không rất khó có cái gì có thể uy hiếp được chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này.

Chính vì nguyên nhân này cho nên cảm xúc của đám đội viên bên trong khoang thuyền này quả thật cũng không quá mức khẩn trương. Ánh mắt của Hứa Nhạc chậm rãi đảo quét qua trên gương mặt của các nam nhân trước mặt mình, trong lòng thì yên lặng điểm danh từng người một:

Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Đạt Văn Tây, Sơn Pháo, Châu Tử, Hầu Tử, còn có thêm Đông Phương Ngọc cùng với một gã đội viên của Tiểu đội NTR trực thuộc Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, đây là tất cả những người còn sống sót mà Hứa Nhạc có thể cứu ra trên Tinh cầu Mặc Hoa lúc trước.

- Lần này quay trở về Liên Bang, mục đích chính của chúng ta chính là muốn thay các huynh đệ đã chết đi mà báo thù, để cho Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ Liên Bang vì những việc xấu xa mà bọn họ đã làm phải trả một cái giá tương xứng!

Theo thanh âm của Hứa Nhạc đột nhiên vang lên bên trong khoang thuyền, biểu tình đang vui cười hút thuốc của đám đội viên nhất thời trở nên nghiêm túc một mảnh. Đạt Văn Tây thò tay gỡ lấy cái ba lô hành quân nặng nề luôn luôn treo bên hông chiếc xe lăn của hắn, mạnh tay vỗ vỗ mấy cái. Những tấm thẻ bài kim loại chứng nhận thân phận quân nhân trong cái ba lô phát ra thanh âm rung động thanh thúy, phảng phất như là linh hồn của đám đội viên Tiểu đội 7 đã chết đi kia đang đáp lại lời của Hứa Nhạc: Chúng tôi đã nghe thấy rồi!

- Liền chỉ bằng vào mấy người như thế này liền muốn khiến cho Chính phủ Liên Bang phải sụp đổ hay sao? Mấy tên gia hỏa các người này quả nhiên là có trí tưởng tượng cao quá mức a! Mục tiêu lúc nào cũng luôn luôn to lớn như vậy, mà không thèm để ý một chút thực tế thực lực của chính mình.

Đông Phương Ngọc đang đứng dựa lưng vào góc tường, đột nhiên mở miệng trào phúng nói. Ở tại Chiến khu Tây Nam trên Tinh cầu Mặc Hoa một đường trốn chết, tất cả mọi người cũng đều đã sớm quen với những lời nói trào phúng chanh chua thường xuyên của gã gia hỏa này, cho nên trực tiếp bỏ qua, không thèm để ý đến.

- Nói thế nào thì cũng không thể nói rằng mục tiêu của chúng ta quay về Liên Bang là không có chút thực tế a!

Hứa Nhạc khẽ dang nhẹ hai tay ra, nhún nhún vai, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nói.

Đông Phương Ngọc chống mạnh chân vào vách khoang thuyền phía sau, đứng thẳng thân người lên một chút, ngữ khí đột nhiên biến thành nghiêm túc, nói:

- Thân là người chế định ra kế hoạch chiến đấu trực tiếp cùng với sĩ quan chỉ huy cao nhất của đội ngũ, anh nên minh xác làm thế nào để ít người chết nhất!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới hồi đáp:

- Tôi hiểu được ý tứ của anh. Dù sao tôi cũng là một người Đế Quốc. Tôi đáp ứng với anh, lần này nhất định sẽ tranh thủ khiến cho chúng ta chết ít người nhất có thể. Với lại, vốn dĩ tôi cũng không muốn ở bên trong Liên Bang gây ra một hồi nội chiến làm gì.

o0o

Làm xong một hồi đội viên chiến đấu dù có hay không cũng chẳng quan trọng này, Hứa Nhạc liền một lần nữa quay trở lại bên trong khoang điều khiển chính của Phi thuyền, hai tay đưa lên xoa xoa một chút khuôn mặt có chút mệt mỏi của mình, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống, ngây người ngắm nhìn cảnh vũ trụ bên ngoài cửa sổ.

Lúc này thì Chung Yên Hoa cũng lặng yên đi tới bên cạnh Hứa Nhạc, im lặng ngồi xuống bên người hắn. Không biết vì cái gì, ngày hôm nay trên thái dương của cô nàng đột nhiên cắm thêm một đóa hoa đỏ thẫm cực kỳ tiên diễm cùng với ướt át, phối hợp với khuôn mặt trắng tinh mềm mại thanh khiết của cô nàng, có vẻ đặc biệt thanh nhã động lòng người.

Ngay khi hình ảnh bông hoa hồng lọt vào trong mắt, Hứa Nhạc đột nhiên nhớ tới một màn hình ảnh nào đó mấy năm trước kia vốn dĩ vô cùng quen thuộc, có chút cảm khái cười khẽ một tiếng, nói:

- Ở đâu kiếm được hoa tươi vậy?

- Là do Hứa Phỉ làm ra đó! Trong khoang thuyền nuôi trồng thực vật bên dưới tầng dưới còn có cả một đống lớn các loại hoa trái khác nữa!

Hứa Nhạc khẽ chau nhẹ cặp mày, nói:

- Sau khi quay về Liên Bang, khẳng định là cần phải có sự trợ giúp. Nhưng mà anh cũng không biết hiện tại bọn họ có còn tin tưởng vào một gã người Đế Quốc như anh nữa hay không. Anh chỉ am hiểu chiến đấu, thế nhưng lại không am hiểu lắm mấy chuyện đấu đá chính trị, phân tích tình thế này nọ. Kỳ thật lúc này bản thân anh thật sự có chút ngơ ngẩn.

Ở bên trong Liên Bang, Hứa Nhạc hắn đã từng tiến hành qua vô số tràng chiến đấu lớn có nhỏ có, nhưng mà khi đó bên cạnh hắn cũng còn có những đồng bạn am hiểu chuyện quyền mưu chính trị sâu sắc giống như là Thai Chi Nguyên vậy. Mà quan trọng nhất chính là, bản thân hắn còn có riêng một vị nữ quân sư đáng giá cho hắn đặt niềm tín nhiệm không chút lo lắng nào cả.

Ở bên trong căn nhà trọ tại Vọng Đô, ở bên trong Lâm Viên, mỗi một khi cái đóa hoa hồng tinh diễm hoặc là bộ y phục màu đỏ tươi xuất hiện trước mắt hắn, thì rất nhiều những vấn đề khiến cho hắn cảm thấy phức tạp không chịu nổi đều sẽ trở nên phi thường đơn giản.

Có lẽ đúng là bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên lúc nãy khi nhìn thấy đóa hoa hồng tiên diễm xuất hiện trên thái dương của Chung Yên Hoa, hắn liền nhịn không được nói ra sự hoang mang trong lòng của chính mình. Bản thân hắn cũng không có hy vọng xa vời Tiểu Dưa Hấu có thể đột nhiên xoay người biến thành Trâu Úc, chỉ là muốn thổ lộ một chút sự buồn rầu trong lòng mình mà thôi.

- Sở dĩ hiện tại lúc này anh cảm thấy ngơ ngẩn như vậy, kỳ thật nguyên nhân chính là rất đơn giản.

Chung Yên Hoa nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn hắn, nói:

- Ca ca anh một phen nghĩ đến chính mình cùng với đám người Tiểu đội 7 thật sự là quá mức quan trọng, thế nhưng kết quả lại phát hiện ra sự thật rằng đây là một chuyện giả dối mà thôi. Nếu như muốn thay đổi Liên Bang, em đây nói thật lòng một câu, tất cả mọi người các anh cộng hết lại, cũng không hữu dụng bằng một mình em đâu!

Hứa Nhạc cũng biết lời cô nàng nói chính là sự thật. Tiểu Công chúa Chung Gia quay trở về Tây Lâm, nói vậy hẳn sẽ khiến cho Chính phủ Liên Bang cảm thấy phi thường khó giải quyết.

- Em thế nhưng có thể nói ra cặn kẽ cái kế hoạch mà anh từ đầu đến giờ mãi cũng luôn không chịu nói ra!

Chung Yên Hoa nhìn thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc, thở dài một tiếng, nói:

- Khẳng định chính là muốn quay trở về tiến hành ám sát, một phát bắn chết Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, một phát còn lại bắn chết Lý Tại Đạo luôn phải không?

Hứa Nhạc sờ sờ gáy mình một cái, mở miệng thừa nhận, nói:

- Cái này quả thật chính là kế hoạch của anh!

- Quả nhiên chính là như vậy!

Chung Yên Hoa mở to cặp mắt tròn xoe, đen láy, cảm khái nói:

- Anh có thể nào suy nghĩ trưởng thành chính chắn hơn một chút có được không? Chuyện tình này liên quan đến hơn mười ngàn tỷ dân chúng Liên Bang đó, kế hoạch của anh liền chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Hứa Nhạc cười cười, không cho là đúng, nói:

- Lão Bạch đã từng nói qua, cái ưu điểm hơn người lớn nhất của anh chính là có thể một phen đem những chuyện tình phức tạp tiến hành đơn giản hóa!

Sau khi nói xong câu đó, hắn phát hiện ra sắc mặt của Chung Yên Hoa liền có chút khó coi, liền vội vàng nhanh chóng mở nhẹ hai tay mình ra, ngữ khí nghiêm chỉnh thỉnh giáo, nói:

- Được rồi, nếu như giao chuyện này cho em xử lý, vậy thì em sẽ an bày như thế nào?

Chung Yên Hoa móc từ trong cái ba lô của mình ra mấy cái bánh mì làm theo hương vị gia hương Tây Lâm của mình, đem đặt ở trên bàn, nhưng cũng không có vội ăn, mà là chậm rãi nghiêm túc nói:

- Xã hội nhân loại cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ là một chỉnh thể thật sự cả. Nếu như Liên Bang muốn phân chia ra rõ ràng một chút, thì đại khái có thể phân chia ra làm sáu bộ phận chính: Chính phủ, Nghị Viện, Cục Hiến Chương, Thất Đại Gia Tộc, giới truyền thông cùng với dân chúng!

- Muốn cho người xấu có thể chấp nhận đứng ra chịu sự thẩm vấn của hệ thống Tư pháp, như vậy đầu tiên cần phải khiến cho hắn không có quyền lực nắm trong tay. Đổi một cách nói khác, lần này anh quay về Liên Bang, mục tiêu trực tiếp của anh chính là đem Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lôi xuống đài, hơn nữa còn phải thay đổi toàn bộ nhân viên quan trọng bên trong Chính phủ Liên Bang một cách toàn diện!

- Muốn để cho một vị Tổng thống Liên Bang trong nhiệm kỳ của mình mà xuống đài, ngoại trừ chuyện bị người nào đó, giống như là anh vậy, ám sát ra, chỉ còn có một phương pháp nữa, chính là bị buộc tội!

- Nm trước Ủy ban Quản lý Liên Bang đã từng khởi động một trình tự điều tra buộc tội đối với Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, chỉ có điều là không được bên phía Nghị Viện thông qua.

- Nhớ năm xưa mẫu thân đã từng nói với em rằng, vĩnh viễn không bao giờ được xem nhẹ lực ảnh hưởng của vị phu nhân phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia đối với Liên Bang. Thậm chí có thể nói Nghị Viện của Liên Bang kỳ thật chính là nằm trong tay phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu!

- Một khi đã là như thế, vậy thì em dám khẳng định một điều, cái sự kiện trình tự điều tra năm trước kia khi diễn ra, Thai phu nhân khẳng định là đã không có xuất toàn lực, thậm chí còn là không muốn vào thời điểm đó mà chính thức ra tay. Trong khoảng thời gian này, bà ta mãi vẫn luôn trầm mặc không có làm bất cứ động thái gì, khẳng định cũng không có nghĩa là bà ta đang muốn thoái nhượng, mà là nghĩ thấy chưa có đến thời điểm để cho bà ta phát ra một kích lôi đình trí mạng!

- Vậy thì Thai phu nhân đang chờ đợi cái thời cơ như thế nào? Bà ta đang kiêng kỵ chuyện gì? Rất đơn giản, bà ta chính là đang kiêng kỵ lực ảnh hưởng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đối với dân chúng hạ tầng trong xã hội. Bà ta vẫn luôn một mực yên lặng chờ đợi một ngày nào đó khi mà dân chúng Liên Bang thật sự rời bỏ Mạt Bố Nhĩ!

- Cuộc hành quân trầm mặc kia đã càng ngày càng tạo thành sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn. Nhất là kể từ sau khi sự kiện đổ máu tại Nam Khoa Châu xảy ra. Thế nhưng mặc dù là vậy, nhưng vẫn như cũ không thể đối với danh vọng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tạo thành một đả kích mang tính hủy diệt được. Trong khoảng thời gian nửa năm gần đây đối với Chính phủ Liên Bang mà nói, sự đả kích mạnh mẽ trầm trọng nhất ngược lại chính là bài đặc san chuyên đề của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô kia!

- Nếu như quá trình điều tra đối với sự kiện nổ mạng của Phi thuyền Cổ Chung Hào có thể tiến hành sâu sắc hơn, bên phía báo chí có thể tiếp tục công bố thêm nhiều chân tướng hơn, thì danh dự của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Chính phủ Liên Bang chắc chắn sẽ biến thành một đống rác rưởi, bị người khác vứt bỏ. Chỉ tiếc là hai người duy nhất dám đưa tin ra công chúng kia, hiện tại đã bị Chính phủ Liên Bang tiến hành giam giữ!

- Còn có một thứ cực kỳ quan trọng nhất nữa chính là cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến! Nếu như có thể bãi bỏ được cái dự luật này, thì Chính phủ Liên Bang liền có thể đánh mất tuyệt đại bộ phận lực lượng bí mật mạnh mẽ nhất của chính mình.

- Nhưng mà muốn hủy bỏ đi cái Dự luật Ái quốc thời chiến kia, cần phải tiến hành một hồi tố luận vi hiến trước toàn thể Nghị Viện Liên Bang. Thật sự xảo hợp chính là hồi tố luận vi hiến duy nhất được sắp xếp tổ chức tại Tòa án Tối cao, đương sự lại chính là Chủ biên Bob!

- Một khi dân chúng không còn tiếp tục ủng hộ Mạt Bố Nhĩ nữa, hơn nữa bên phía Chính phủ đã mất đi lực lượng bí mật cần có để thống trị, đây chính là thời cơ tốt nhất mà vị phu nhân kia chờ đợi.

Hứa Nhạc thoáng khẽ cau mày nhẹ một chút, hỏi:

- Nói nãy giờ tựa hồ như toàn bộ cũng đều là vô nghĩa cả, như thế nào có thể hỗ trợ bọn họ được đây?

Chung Yên Hoa nhất thời tức giận, dùng ngữ khí hận rèn sắt không thể thành thép, nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nói:

- Đương nhiên chính là một phen đem Bob cùng với Ngũ Đức cứu ra khỏi sự giam cầm của Chính phủ Liên Bang, sau đó đem họ giao lại cho Thai Chi Nguyên, để cho bọn họ có thể quay trở lại, tiếp tục bắt đầu đưa tin cùng với đi đánh một hồi quan tòa tố luận vi hiến kia.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Hứa Nhạc nghi hoặc nói:

- Cái kế hoạch này tựa hồ như cũng không quá mức phức tạp a!

- Cái này gọi là kế hoạch rõ ràng, chứ không phải là đơn giản!

Chung Yên Hoa ngay lập tức nghiêm túc sửa chữa lại cho đúng.

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại một chút, nói:

- Nếu như hai người kia đi ra liền có thể giải quyết được nhiều vấn đề đến như vậy, thì vì cái gì mà Thai phu nhân bọn họ lại mãi cũng không chịu chủ động ra tay chứ?

- Cái này thì ngay cả em cũng không biết rõ ràng cho lắm…

Chung Yên Hoa khẽ nhíu nhẹ cặp mày một chút, giải thích:

- Chẳng qua em tin tưởng rằng chỉ cần anh có thể một phen đem hai người kia cứu ra, như vậy tuyệt đối sẽ có lợi ích không nhỏ đâu! Chảng phải những bằng chứng, chứng cứ chi tiết của Chuyên án Mạch Đức Lâm, còn có vụ Phi thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, toàn bộ đều là do anh đưa cho hai người bọn họ hay sao?

Lần này thì lại đến phiên Hứa Nhạc sửa chữa lại, nói:

- Sai rồi, là do cái tên lưu manh Thi công tử kia đưa cho họ!

Cái kế hoạch của Chung Yên Hoa kia nghe qua phảng phất như là vô cùng có đạo lý, nhưng mà theo như suy nghĩ của Hứa Nhạc, thì cái hồi chiến đấu này nói thế nào cũng vẫn luôn có tràn ngập những vấn đề chưa thể nào giải thích rõ ràng được. Ví dụ như là vì cái gì mà Bob cùng với Ngũ Đức thủy chung vẫn chưa có người nào chủ động cứu ra? Hắn nghĩ mãi cũng không cách nào tìm ra được đáp án hợp lý cả.

Nhưng mà khi quay sang nhìn thấy cô nàng thiếu nữ đang khẽ nhíu cặp mày thanh tú mà non nớt của chính mình để ngẫm nghĩ cái vấn đề này, lại nhìn thấy đóa hoa hồng đỏ thẫm xinh đẹp gắn trên thái dương của cô nàng, hắn liền không khỏi nhớ tới Trâu Úc. Cái cô nàng nữ quân sư đã từng vô cùng thân thiết với chính mình kia, lại nhớ tới rất nhiều những bằng hữu cùng với những người mà mình từng qua lại trong Liên Bang, trên mặt kềm không được lộ ra nụ cười.

- Anh có biết hay không, cái nụ cười vừa rồi của anh, nhìn qua thật sự là hết sức dâm đãng đó!

Chung Yên Hoa trừng mắt liếc xéo Hứa Nhạc một cái, ngữ khí phẫn nộ nói:

- Có phải là đang nhớ tới Trâu Úc hay không? Em cũng biết rõ ràng là trong lòng anh luôn ẩn chứa một vài ý nghĩ xấu xa không để cho người ta biết mà! Nhưng mà cô nàng kia chính là nữ nhân của gã huynh đệ thân thiết nhất của anh a, suy nghĩ của anh có thể nào đừng có quá mức cầm thú như vậy hay không?

- Còn có cái gì cầm thú hơn so với việc đáp ứng cái yêu cầu kia của em nữa cơ chứ?

Hứa Nhạc có chút căm tức, lớn giọng khiển trách.

Chung Yên Hoa khẽ cúi đầu xuống một chút, thì thào lẩm bẩm, nói:

- Dù sao thì em cũng đâu có thua kém Trâu Úc chỗ nào đâu!

Thoáng trầm mặc một lúc lâu sau, vẻ mặt Hứa Nhạc mới biến thành ngưng trọng, nói:

- Kỳ thật vẫn còn có một cái nguyên nhân càng quan trọng hơn rất nhiều, đó chính là thái độ của Quân đội Liên Bang! Anh nghĩ hai người Bob cùng với Ngũ Đức mãi cho tới bây giờ cũng còn chưa có ai dám trực tiếp cứu ra, nguyên nhân chính là bởi vì Thất Đại Gia Tộc Liên Bang tại thời điểm hiện tại cũng không dám mạnh mẽ trêu chọc đến Quân đội!

- Nếu như đến lúc đó Quân đội Liên Bang đột nhiên thể hiện ra thái độ của chính mình thì phải làm sao bây giờ? Thời điểm khi mà một đám Robot MX chạy tới bao vây Tòa nhà Nghị Viện, thì làm gì còn ai dám thông qua trình tự buộc tội Mạt Bố Nhĩ nữa đây? Nếu như Mạt Bố Nhĩ thật sự bị buộc lâm vào tuyệt cảnh, hắn có thể nào sẽ điên cuồng đến mức điều động Quân đội xử lý toàn bộ Thất Đại Gia Tộc luôn hay không?

Đây chính là một hồi kết cuộc thảm thiết nhất, cũng không ai muốn sẽ xảy ra, nhưng mà cũng là cái kết cuộc cực kỳ có khả năng xảy ra. Bằng không thì cho dù có xuất phát từ loại lo lắng như thế nào đi chăng nữa, thì Chính phủ Liên Bang cũng tuyệt đối không có khả năng tại thời điểm thế cục ở tiền tuyến khẩn trương đến mức như thế này, lại một phen điều động Đỗ Thiếu Khanh cùng với toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7 quay trở về Tinh cầu S1 như vậy.

- Điền thúc thúc ở Tây Lâm vẫn còn nắm trong tay không ít bộ đội, bên phía Lợi Gia cùng với Hứa Phỉ vẫn luôn một mực âm thầm trợ giúp bọn họ, chờ đến khi em quay trở về Tây Lâm, Chung Gia tuyệt đối sẽ không suy sụp. Trừ phi Chính phủ Liên Bang dám đám một hồi nội chiến, nhưng mà các Gia tộc khác trong Thất Đại Gia Tộc thì em cũng không dám nói trước cái gì.

Hứa Nhạc lâm vào trầm mặc. Bản thân hắn thân là một gã cô nhi xuất thân từ dưới tầng chót của xã hội Liên Bang, hắn chưa bao giờ từng thích qua đám Đại Gia tộc này cả, chiến đấu chống lại đám người Thất Đại Gia Tộc Liên Bang chính là một phần tương đối khoái ý trong kiếp sống nhân sinh của hắn. Nhưng mà ngày hôm nay đối diện với sự lãnh khốc cùng với tham vọng của Chính phủ Liên Bang, đối diện với bóng râm lãnh huyết tàn nhẫn của Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo, tựa hồ như hắn cũng không thể không bắt tay nhau cùng chiến đấu a!

- Có biện pháp nào để giải quyết khúc mắc hay không?

Hứa Nhạc quay sang hỏi.

- Vẫn chưa có biện pháp gì cả.

Chung Yên Hoa có chút mất hứng hồi đáp:

- Thử nhìn xem Thai phu nhân có làm ra những động thái gì để ứng đối hay không. Mặt khác, nếu như ca ca anh hiện tại đã là Thái Tử gia của Đế Quốc rồi, mang theo mấy ngàn Chiến thuyền, Chiến hạm mạnh mẽ chạy về đây, có lẽ vẫn còn có thể chống đỡ được thêm một chút nữa a!

Hứa Nhạc trầm mặc một khoản thời gian thật lâu, sau đó mới nói:

- Nếu như dựa theo cái kế hoạch kia của em mà vẫn không giải quyết được tình hình, cuối cùng vẫn bức tới bức lui đến bước cuối cùng này, vậy thì anh cứ việc ấn chứng theo phương pháp của chính mình mà làm thôi!

- Là làm như thế nào?

- Giết chết Mạt Bố Nhĩ cùng với Lý Tại Đạo!

- Đánh một vòng lớn cuối cùng vẫn quay trở về như ban đầu? Ca ca anh như thế nào lại có thể cố chấp như vậy cơ chứ?

- Thì bản thân anh vốn chính là một người cố chấp kia mà!

o0o

Hai hàng lông mi cong vút gắn liền với lớp da thịt mềm mại trắng noãn có chút khẽ rung động. Lúc này Chung Yên Hoa đang nằm dài trên giường, sắc mặt trắng bệch, đôi môi mím lại thật chặt, có vẻ đặc biệt đau đớn. Bàn tay phải bé nhỏ đặt dọc theo bên người không ngừng nắm chặt bàn tay của Hứa Nhạc, một khắc cũng không chịu buông ra.

Một con dao bằng hợp kim sắc bén thong thả từ trong lớp da thịt phía sau gáy của cô nàng chậm rãi rút ra. Bởi vì nguyên nhân miệng vết thương thật sự rất nhỏ, cho nên cũng không hề chảy ra một giọt máu nào cả. Nhưng mà cái loại đả kích mạnh mẽ vào hệ thống thần kinh cảm ứng khi con chíp vi mạch nhân thể phóng thích ra dòng điện lưu sinh thể, khiến cho cô nàng đau đớn đến mức sắp sửa ngất đi.

Cái vòng tay kim loại trên cổ tay Hứa Nhạc, bề ngoài giống hệt như những dòng điện lưu không ngừng chảy quanh co khắp nơi, chậm rãi đóng lại hệ thống mạch lưu trữ bên trong. Vô số những con chíp vi mạch nhân thể giống hệt như những khỏa ngôi sao xinh đẹp bị che khuất tất cả hào quang.

Hứa Nhạc đưa tay ôm cô nàng thiếu nữ vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô nàng, không ngừng an ủi, nói:

- Không đau! Không đau! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK