Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Thần dù sao thì cũng không phải thật sự là Thần. Thời gian thấm thoát trôi qua, vị Quân Thần cao cao tại thượng ngày xưa lúc này cũng đã là một vị lão nhân, đối với cái gã huynh đệ mà hơn mười năm trước ông ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt kia, hận ý cũng dần dần phai nhạt đì, hoài niệm dần dần trở nên sâu sắc, do đó mới có một màn đối thoại cùng với nhớ lại chuyện xưa như thế này.


Đồng thời với việc kể lại quá trình cuộc sống của Phong Dư đại thúc lúc còn ở Đại khu Đông Lâm, Hứa Nhạc cũng khó kềm chế được, không khỏi nhớ về những kỷ niệm thời kỳ thiếu niên của mình.


Có vui có buồn, phần lớn thời thường là bình thản học tập những kỹ năng sửa chữa máy móc, hoặc là đọc sách tại thư viện, đây cũng chính là thời gian mà hắn quý trọng nhất trong cuộc đời của mình.


Từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm, trở thành một gã đào phạm Liên Bang, Hứa Nhạc cũng chưa từng có cơ hội nào ngồi nói chuyện với người khác về quá khứ của bản thân mình. Hôm nay, ngồi trước mặt vị lão nhân gia này, hắn mới lần đầu tiên tâm lý không có bất cứ chướng ngại gì, bình thản kể lại tất cả mọi chuyện, khó tránh khói có chút đắm chìm trong hoài niệm đó.


Đang trong lúc hắn đang chìm đắm trong cái tâm trạng đó, đột nhiên vị lão nhân gia kia lại hỏi một câu vô cùng đột ngột phá tan tâm tình như vậy. Hứa Nhạc theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt vị lào nhân gia kia.


Trong cặp mắt vị lão nhân gia kia, giờ khắc này đây cũng không còn bất cứ cái gì cảm khái, cái gì hoài niệm nữa, càng không nói đến cái gì mà hiền lành, ấm áp. Cặp mắt đó chỉ là bình tĩnh như gương, lạnh lùng như băng, sắc bén như dao, giống như là muốn xuyên thấu không gian trong căn phòng thẩm vấn, thật sâu chui thẳng vào trong mắt của Hứa Nhạc.


Từ xưa tới nay chỉ tùng nghe nói về ánh mắt sắc bén khủng bố kia trong các tác phẩm văn học, tiểu thuyết nào đó... Cho đến hôm nay, Hứa Nhạc mới chính thức biết được, hóa ra loại ánh mắt đó chung quy vẫn là có thật.


Trên thế giới này lại có người thật sụ có cặp mắt lợi hại đến như thế, ánh mắt giống hệt như thực thể... Bởi vì cái vị lão nhân tên là Lý Thất Phu này, chính là người đã từng đứng trên vạn người, đứng trên chín tầng trời nhìn từng vầng mây đen nở rộ trên bề mặt hành tinh.


Từng đứng trên chiến hạm nhìn từng đống xương trắng rải rác khắp nơi trên chiến trường, nhìn những mảnh vụn thi thể cụt tay, cụt chân nằm trên mặt đất như hoa... Ông ta cũng từng ở khoảng cách rất gần, nhìn qua ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của Hoàng Đế bệ hạ của Đế Quốc trước khi chết, cũng như hai tròng mắt u ám của ông ta...


Một con người như vậy, một ánh mắt như vậy, đã ngưng kết trong đó vô số kinh nghiệm vô cùng tận của biết bao nhiêu năm tung hoành ngang dọc, ngưng tụ của trí tuệ, sát ý ngập trời, lạnh thấu xương...


Một người bình thường sao có khả năng thừa nhận nổi cơ chứ? Hứa Nhạc chỉ cảm thấy xung quanh mình giống như là đang trong những ngày tuyết lạnh rét mướt của Lâm Hải Châu, hơn nữa lại còn bị một chậu nước lạnh dội thẳng trên toàn thân, ướt đẫm từ đầu đến chân vậy.


Lại còn có cảm giác giống như là đang có một thanh đao bằng băng giá lạnh, đang đâm thẳng vào giữa hai chân mày thẳng như phi đao của mình, lạnh như băng đâm xuyên vào trong óc của mình, khiến cho xương sống của mình đau đớn đến chết lặng, đông cứng toàn bộ thần kinh của mình lại.


Trong đầu hắn không hề nảy sinh nổi một ý niệm kháng cự chứ đừng nói là dũng khí để chống lại ông ta...


- Cái gì là Tinh đồ?


Hứa Nhạc đang trong tình trạng băng lạnh mãnh liệt theo bản năng hoảng hốt trả lời một câu, sau đó bằng vào thần kinh mạnh mẽ hơn bình thường của mình, cố gắng áp chế đi những uy áp khủng khiếp trên người của hắn, sau đó theo bản năng khẽ cúi nhẹ đầu xuống, chậm rãi khôi phục lại như bình thường. Trong lòng hắn chợt dâng lẻn một nỗi lo lắng khủng khiếp...


Phí Thành Lý Thất Phu, đến tận nơi thăm hỏi, lúc đầu là hoài niệm, cảm khái, tạo cảm giác ấm áp, sau đó trong im lặng đột nhiên đưa ra một câu hỏi giống như là một đạo sấm sét, lạnh thấu xương...


Chỉ một câu hỏi duy nhất đã hoàn toàn thể hiện một cách hoàn mỹ trí tuệ cùng với uy áp khủng bố của một vị thống soái từng trải trên chiến trường. Mục đích duy nhất của ông ta chính là muốn nhận được một đáp án chính xác nhất từ phía Hứa Nhạc.


Lão nhân gia lằng lặng nhìn chăm chú vào hai tròng mắt cua Hứa Nhạc, chút ý tới trong ánh mắt đang nheo lại của gã thanh niên này mơ hồ có một chút khiếp sợ, sau đó đã nhanh chóng chuyển lại thành bình tĩnh, có chút ngơ ngẩn, lập tức chuyển thành nghi hoặc, thế nhưng cũn không có bất cứ một tia dị sắc hoặc là giấu diếm gì. Ông ta liền biết rõ đối phương quả thật là nói ra câu nói đó xuất phát theo bản năng của mình. Hắn quả thật là không biết Tinh đồ là cái gì.


Tìm được đáp án này, biểu tình của lão nhân gia có chút ảm đạm, tựa hồ là có chút thất vọng, thế nhưng trong cặp mắt lại thể hiện ra một thần thái vui mừng.


Đủ loại trạng thái cảm xúc mâu thuẫn cùng lúc xuất hiện trên người vị Quân Thần đại nhân của Liên Bang, vốn nổi tiếng là bất động như sơn này, thật là khiến người khác có chút khó hiểu. Cái gì là Tinh đồ, nó đến tột cùng là thứ gì mà có thể khiến vị Quân Thần đại nhân có thể có biểu tình như vậy?


Những câu chất vấn như sấm vang chớp giật cũng chưa có chấm dứt tại đó. Ngay lúc Hứa Nhạc còn chưa có hoàn toàn thoát khỏi trạng thái cảm xúc ngơ ngẩn sau câu hỏi kia, mí mắt lão nhân gia đã khẽ nâng lên, hào quang trong cặp mắt lại càng sắc bén hơn, đầu lười khẽ nhướng lên, một thanh âm khàn khàn có chút già nua chợt như một đạo sấm sét nhất thời lại vang lên:


- Cậu đã từng đổi con chip vi mạch đúng không?


Quân Thần Lý Thất Phu cùng đã già rồi, thân hình già nua có chút gầy yếu khi ngồi trên chiếc ghế cảm giác quả thật không khác gì một lão già hết sức bình thường. Thế nhưng giờ phút này đây khi ông ta đột nhiên hỏi ra câu hỏi đó, một cỗ khí thế kinh thiên động địa chợt từ trên người của ông ta phun trào ra.


Đáng sợ nhất là thanh âm của ông ta phát ra từ trong cặp môi tựa hồ như khô cạn không còn chút sức sống nào, thế nhưng lại đột ngột trở nên to lớn dị thường. Thanh âm đó vang dội vào bốn vách tường kim loại trong phòng thầm vấn, vang lên ầm ầm, giống như là tia sấm chớp trong mùa xuân vậy, vang vọng giống như không hề chấm dứt.


“Cậu đã từng đổi con chíp vi mạch đúng không?” Vấn đề này nghe qua có chút đơn giản, thế nhưng lại gần như là nói trắng trợn bình thường, giống như là hỏi Hứa Nhạc đã từng sửa chữa đồ điện tử rồi đúng không vậy. Cậu đã từng nấu cơm rồi đúng không? Thậm chí nghe qua còn có chút buồn cười nữa. Nhưng mà từ trong miệng của vị lão nhân già này nói ra, thì liền nghe không có chút buồn cười nào.


Hứa Nhạc cảm thấy màng nhĩ hai bên tai của mình bị chấn động có chút đau đớn, đầu óc cũng đã có chút hồ đồ. Hắn theo bản năng nghĩ cảnh lúc trước khi mình ở trong Lâm Viên lần đầu tiên nhìn thấy Lý Cuồng Nhân, tên gia hỏa này khi nói chuyện thanh âm cũng khiến cho người ta ong ong rung động như thế, giống như là có hàng trăm người cùng lúc hét to lên vậy.


Có thể có dư thừa tâm tư để suy nghĩ đến mấy vấn đề này, chứng minh là Hứa Nhạc cũng không có bị câu hỏi đột ngột kia của vị Quân Thần đại nhân khiến cho tâm thần chấn động.


Nếu như ngay câu hỏi đầu tiên, vị lão nhân gia khí thế ngập trời đang ngồi đối diện kia đột nhiên hỏi ra câu hỏi như thế này, như vậy tâm thần của Hứa Nhạc sẽ lập tức thất thủ ngay.


Cho dù là hắn có thể có gan giấu diếm, chỉ sợ rằng những cảm xúc biến hóa trong đôi mắt cùng với những động tác thừa trong cơ thể của hắn, cũng sẽ khiến đối phương nhìn ra chút vấn đề gì trong đó.


Nhưng mà câu hỏi đầu tiên Lý Thất Phu hỏi lại là Tinh Đồ, mà quả thật Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng Tinh Đồ vốn là cái thứ gì, cho nên cũng không có giả bộ, liền an toàn vượt qua vấn đề đầu tiên của ông ta.


Hứa Nhạc có được thần kinh vững vàng hơn so với người bình thường rất nhiều, hơn nữa ý chí cũng càng kiên cường hơn, cho nên hắn lấy lại tinh thần nhanh hơn người khác. Sau khi vấn đề đầu tiên giống như điện quang hỏa thạch đột ngột xuất hiện, trong lòng hắn liền sinh ra một sự cảnh giác cực kỳ mãnh liệt.


Hai mắt hắn mặc dù vẫn như cũ có chút ngơ ngẩn, bàn tay trái bến dưới cái bàn cũng đã nắm chặt lại, mãnh liệt khống chế mỗi một sợi cơ bắp trong thân thể cua chính mình, khiến cho thần sắc của mình cùng với mỗi một khóe mắt cũng không hề có chút run rẩy nào.


- Ách, đừng nói là các loại chíp vi mạch thông thường, cho dù là các tổ hợp chip ví mạch trên các robot quân dụng, hoặc là các thiết bị điện tử phức hợp khác, tôi cũng tương đối tinh thông. Chỉ là hệ thống chiến hạm thì tôi chưa có cơ hội tiếp xúc qua mà thôi...


Hứa Nhạc khẽ nhăn nhăn trán một chút., bắt đầu trả lơi câu hỏi mà lão nhân gia vừa mới hỏi. Lúc bắt đầu còn mang theo chút cảm xúc ngơ ngẩn sau khi bị chấn động, nhưng về sau dần dần đã có vẻ tự nhiên hơn rất nhiều, cuối cùng hắn mới cau mày nhìn về phía đối diện, có chút nghi hoặc hỏi:


- Ngài rốt cuộc là muốn hỏi về phương diện nào?


Ngay khi thanh âm già nua mà vang dội của Lý Thất Phu giống như là sẩm chớp mùa xuân vang vọng ra, Lý Phong từ đầu đến giờ vẫn mãi đứng khoanh tay ngoan ngoãn đứng sau lưng ông nội liền có chút nhăn mày lại, thoáng cúi đầu cụp mu mắt xuống một chút, cố gắng duy trì sự trấn định của chính mình.


Hắn biết ông nội mình có thể ngạo thị vũ trụ, tung hoành khắp nơi, chính là vì có cái bí mật của Phí Thành Lý Gia kia. Hắn cho đến lúc này mới phát hiện ra, hóa ra ông nội mid\fnh còn có thể đem cái cỗ lực lượng bí ẩn kia trong cơ thể, vận dụng một cách thần kỳ đến như thế. Ông ta không chỉ sử dụng nó cho toàn bộ thân thể mình, mà lại còn thông qua thanh âm để bộc phát ra ngoài nữa.


Trong cặp mắt thoáng cúi xuống của Lý Phong chợt hiện lên một tia ngơ ngẩn. Cha của mình từ trước đến giờ cũng không có gia nhập Tu Thân Quán, bản thân mình đại khái chính là người gần gũi nhất với ông nội từ trước đến nay, nhưng mà tới khi nào mình mới có khả năng đạt tới cái cảnh giới như thế cơ chứ?


Trong vũ trụ này còn có người nào có thể có thực lực cường đại như thế nữa hay không? Vị ông chú mà hắn chưa từng gặp mặt, thế nhưng luôn được cha mình kính sợ vô cùng kia... đến tột cùng là có được năng lực như thế này hay không?


Ngồi đối diện bên kia chiếc bàn, Hứa Nhạc quả thật không biết lúc này trong lòng Lý Cuồng Nhàn đang suy nghĩ cái gỉ, bằng không nhất định sẽ nói cho hắn biết năm xưa Phong Dư đại thúc ở trong khu rừng vùng ngoại thành Hà Tây Châu, đã từng tay không đánh hạ một con robot M52 khủng bố. Cái loại cảnh giới như thế này, tựa hồ như cái vị lão nhàn gia nhìn qua bình thường đang ngồi trong căn phòng này, cũng chưa chắc có khả năng làm được.


Hứa Nhạc chỉ là đang suy nghĩ, phản ứng của bản thân mình khi trả lời câu hỏi kia có xuất hiện vấn đề gì hay không? Nguyên nhân chân chính mà Phong Dư đại thúc bị cục Hiến Chương Liên Bang liệt vào đào phạm danh sách cấp độ I kia, có thể chính là cái bí mật có khả năng phá vỡ quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương. Cái bí mật kia, có lẽ, nếu may mắn, có thể sẽ được bản thân mình tiếp tục lưu giữ lại.


Nhưng mà Lý Thất Phu lại đang nhìn chằm chằm vào hắn, nhàn nhạt nói một câu:


- Cậu đang nói dối!


Bên trong phòng thấm vấn chợt trở thành một mảnh trầm mặc khiến cho người khác hít thở không thông. Lý Thất Phu im lặng nhìn Hứa Nhạc một lúc lâu, sau đó mới cất giọng nói:


- Có thể thay đổi một thân phận hoàn toàn mới như thế, ngoại trừ vị sư phụ kia của cậu, thì cũng chỉ có tự bản thân cậu làm mà thôi. Ta chỉ là muốn biết, là hắn trợ giúp cập làm, hay là do chính bản thân cậu hoàn thành toàn bộ quá trình. Nếu là cái đầu tiên, như vậy cậu cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì đối với quân đội Liên Bang cả. Nếu là cái thứ hai, ta nghĩ quân đội Liên Bang sẽ cần một nhân tài như cậu.


Đây rõ ràng là một sự uy hiếp cùng với chiêu dụ hết sức bình thường, không hề có chút sức thuyết phục nào. Thế nhưng mà do đích thân Quân Thần của Liên Bang chính miệng nói ra, liền nhất thời trở nên cực kỳ có sức hấp dẫn. Bởi vì vị lão nhàn gia này hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra một lời nói như thế, hơn nữa gần như là đích thân nói ra lời hứa hẹn của bản thân mình.


Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu, mới có chút gian nan nói:


- Đại thúc giúp ta thay đổi thân phận mới. Ta cũng không biết rõ hắn ỉàm sao có thể làm được chuyện đó nữa.


Hắn là một người vô cùng thành khấn, trong cuộc sống trước giờ ít khi nào nói dối điều gì. Hắn vốn là một gã cô nhi Đông Lâm, từ thời thơ ấu vì để sinh tồn trong thế giới ngầm nên thường xuyên cần nói dối.


Trên con đường vô thường của nhân sinh, hắn bởi vì cuộc sống hoa sen cùng bùn nhơ đan xen nhau, tôi luyện nên cho hắn một bề ngoài đáng tin tưởng, thành khẩn cực kỳ dễ gần, vừa bề ngoài vừa là tính tình cũng vậy.


Nhưng mà sâu thẳm trong tính tình cùng với bề ngoài của mình, nói thế nào thì hắn vẫn còn giữ lại một chút thủ đoạn cùng với sự giảo hoạt nho nhỏ của một gã từng lăn lộn trong thế giới tầng đáy của xã hội Liên Bang.


Vì để sống sót, nương dưới bóng râm của ánh mặt trời hồn hậu, vậy thì nói dối di thiên hoán nhật giấu diếm được đông đảo chúng sinh, việc đó đối với Hứa Nhạc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.


Quân Thần Lý Thất Phu cũng không phải là một chúng sinh bình thường. Chỉ tiếc là trong khoảng 10 năm vừa qua, hắn và vị Thai phu nhân kia, cùng với cục Hiến Chương Liên Bang, chỉ biết là dùng những thân phận, những bộ mặt khác nhau, mà biết được rằng cái gã phản đồ kia, đã có được loại năng lực đó.


Thế nhưng tất cả bọn họ lại cũng không biết rằng hắn dùng loại thủ pháp nào để có thể làm được chuyện này. Cho nên lúc này nhìn qua vị lão nhân gia kia tựa hồ tin vào lời giải thích củua Hứa Nhạc.


Bên trong căn phòng thẩm vấn lại khôi phục lại vẽ tĩnh mịch ban đầu. Một lúc lâu sau, Lý Phong nãy giờ vẫn đứng phía sau lưng vị lão nhàn gia kia, nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhàng, đem chiếc mũ trên đầu gỡ xuống, xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình.


Trong lòng Lý Phong biết rất rõ ràng, sự sống chết của Hứa Nhạc đã vừa được quyết định trong một khắc ngay vừa rồi. Cuộc đời sau này của hắn cũng hoàn toàn tiến nhập vào một quỹ đạo hoàn toàn khác trước đây.


Lý Cuồng Nhân khẳng định sẽ không để ý đến sự sống chết của Hứa Nhạc, chẳng qua hắn cũng không muốn khoanh tay bỏ mặc nhìn tên gia hỏa xứng đáng làm đối thủ nhất của mình mà cứ như vậy lặng lẽ không một tiếng động chết oan ức trong nhà giam quân sự như thế này.


Càng làm Lý Phong cảm thấy khẩn trương chính là nội dung câu hói lúc trước của ông nội minh, tựa hồ như là ẩn chứa bên trong một cái bí mật vô cùng kinh thiên.


Lý Phong chỉ biết rằng bản thân mình có một vị ông chú thiên tài tuyệt thế, thế nhưng cũng không biết rằng người ông chú đó lại là một kỳ nhân có năng lực có thể lật đổ được Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương.


Hóa ra là trong vũ trụ này lại thật sự có một nhân vật khủng bố đến như thế. Nghĩ đến điều này, ánh mắt mà Lý Phong nhìn Hứa Nhạc liền không khỏi trở nên có chút quái dị hơn một chút. Hắn thầm nghĩ trong lòng, vận khí của tên gia hỏa này không khỏi có chút tốt đến như vậy, cư nhiên có thể được ông chú mình nhận làm đệ tử.


Biểu tình của Hứa Nhạc vẫn hoàn toàn giống như là lúc kể lại chuyện xưa vậy, mang chút bình tĩnh thậm chí là có chút khờ khạo nữa. Thế nhưng tầng mồ hôi lạnh như băng sớm đã làm ướt đẫm sau lưng chiếc áo tù nhân của hắn, có chút dính dấp không thoải mái chút nào.


Hỏi xong hai vấn đề này, Quân Thần Lý Thất Phu liền từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu dưỡng thần. Nhìn qua hoàn toàn giống như là hai câu hỏi như sấm chớp giữa trời lúc nãy cũng không phải là phát ra từ trong miệng ông ta vậy. Cả người ông ta lại một lần nữa biến thành một lão già bình thường, già nua, gầy yếu như lúc mới ban đầu, không hề có bất cứ tia kỳ dị nào cả.


0O0


Nhà giam Quân sự Khuynh Thành đưa tới ba chén trà. Nước trà trong chén đã vơi bớt một chút. Một mảnh trầm mặc đã lâu trong căn phòng thẩm vấn lại một lần nữa vang lên thanh âm già nua cua lão nhân gia:



- Lý Phong chạy đến tìm ta, lúc đó ta mới biết được hóa ra cậu chính là hậu nhân của hắn.


Lào nhân gia buông chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Hứa Nhạc, chậm rãi nói.


Hứa Nhạc có chút không ngờ nổi, liếc mắt nhìn Lý Phong một cái. Hắn không ngờ rằng cục diện mình đã như thế này, không ngờ lại là gã này thỉnh động Quân Thần đại nhân ra mặt như thế.


- Nhưng lần này đây ta đến gặp cậu, cũng không phải là bởi vì cậu là hậu nhân của hắn mà ta thay đổi cách nhìn về cậu. Ta tuy rằng trước đây đã từng làm một ít chuyện cho Liên Bang, thế nhưng sự tôn kính của ta đối với Đệ Nhất Hiến Chương của Liên Bang thủy chung cũng vẫn giống như ngày đầu tiên ta bước chân vào Quân đội Liên Bang ngày đó, chưa từng có bao giờ suy giảm chút nào. Năm xưa khi hắn phản bội Liên Bang, xúc phạm Đệ Nhất Hiến Chương, cho dù hắn là em trai ruột của ta, ta cũng sẽ không hề buông tha cho hắn. Huống chi là cậu?


Hứa Nhạc biết rõ ràng những lời nói tiếp đây của Lý Thất Phu khẳng định là mình chỉ có thể lặng yên tiếp nhận mà thôi, thế nhưng mà khi nghe đến câu nói đánh giá về đại thúc như vậy, ánh mắt của Hứa Nhạc vẫn như trước nhịn không được bất chợt nheo chặt lại, hắn cất tiếng phản bác:


- Đến Thủ Đô Tinh Quyển được hơn hai năm rồi, tôi đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự hắc ám của chính trị Liên Bang... Đại thúc phản quốc? Theo ý kiến của tôi, đây chính là một trò cười.


- Có đôi khi một trò cười cũng không khiến người ta cười nổi. Cậu chính là đệ từ của hắn, đương nhiên là đứng trên lập trường phía bên hắn để nhìn về chuyện xưa rồi.


Lão nhân gia cũng không bởi vì câu phản bác này mà nổi giận, ông ta lại chìm đắm trong những hoài niệm về chuyện xưa, thoáng bình tĩnh nói:


- Hắn là một kẻ vô tình lãnh bạc, nhưng còn cậu thì không giống như hắn. Nếu cậu cũng là một gã đồ đệ lãnh huyết vô tình như hắn, hôm nay ta đương nhiên cũng sẽ không chạy đến đây tìm cậu. Hai ngày hôm nay ta đã xem qua tất cả hồ sơ của cậu trong hai năm gần đây. Chỉ là khi nhìn đến đoạn video ghi hình lúc cậu tấn công vào tòa nhà Cơ Kim Hội kia, ta thật sự có một vấn đề suy nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Trong khi khói lứa ngập tràn trong khu đại sảnh Đông Tam, cậu làm thế nào có thể nhắm bắn chính xác như thế?


Hứa Nhạc Trầm mặc một lúc làu sau, mới ngẩng đầu trả lời:


- Có thể không nói có được không?


- Đương nhiên có thể. Mỗi người đều có thể giữ lại bí mật riêng của mình. Ta cũng vậy, và cả gã đại thúc kia của cậu cũng giống như vậy.


Lý Thất Phu mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, nhàn nhạt nói:


- Cho dù có được cái bí mật nhỏ kia của cậu, bắn giết thẳng vào tòa nhà Cơ Kim Hội, ngoại trừ cái gã thanh niên bắn tỉa vĩ đại trợ thủ bên ngoài kia, cậu không hể có bất cứ hậu chước gì, đối với chuyện giết chết Mạch Đức Lâm, cậu có được bao nhiêu phần nắm chắc?

Lão nhân gia nhàn nhạt nói thêm một câu nữa:


- Ta nghĩ, cái gã tiểu tử Thai Gia bằng hữu của cậu một khi đã chạy đến đây gặp cậu, chắc hẳn cậu cũng biết được thân phận thật sự của Mạch Đức Lâm rồi chứ?


Hứa Nhạc trầm mặc một lát, sau đó mới nghiêm túc nói:


Lúc ban đầu, tôi còn có thêm một gã đồng đội nữa, ẩn núp trên đỉnh núi bên ngoài Cơ Kim Hội Khi đó tôi đối với chuyện giết chết Mạch Đức Lâm có được bốn thành nắm chắc. Sau này hắn lại... bỏ chạy mất. Tuy rằng sau đó lại có thêm được Thi công tử hỗ trợ, nhưng mà trên thực tế, thế cục lúc đó vô cùng nguy hiểm. Tôi một thành nắm chắc cũng không có nữa.


Lão nhàn gia nhìn hắn, chậm rãi nói:


- Một chuyện hành động nguy hiểm mà một thành nắm chắc cùng không có, vào lúc ấy vì sao cậu lại không lập tức bỏ đi? Vì sao lại cứ muốn kiên trì phải giết chết Mạch Đức Lâm mới được cơ chứ?


- Nếu không cố giết thì phải làm gì bây giờ? Sự tình đã bị bức đến mức độ như thế rồi...


Hứa Nhạc cúi đầu thành thật trả lời.


Đã bị bức đến mức độ như thế rồi... Nghe được câu nói đó. lào nhàn gia cảm thấy có chút vó cùng hứng thú. Trong hai tròng mắt đục ngầu nhưng vẫn còn vô cùng anh minh kia, đột nhiên lại dâng lên một tia ngạo ý cùng với ý cười nhàn nhạt...


Mấy mươi năm về trước, trên lãnh thổ của Đế Quốc, Sư Đoàn Thiết Giáp số 17 phụ trách cản hậu, mắt thấy quân đoàn Hoàng Gia Quân của Đế Quốc đột nhiên như từ trên trời rơi xuống, bao vây tất cả lại... Ngay lúc đó cho dù lá gan của mình có lớn đến thế nào đi chăng nữa, nhưng có dám vượt qua thiên sơn vạn thủy đi tấn công thư sát người đó hay không?


Tuy nói rằng ngay lúc đó Lý sư đoàn trưởng vẫn còn che dấu lại một phần thực lực khủng bố mà không ai có thể tưởng tượng nổi, thế nhưng lúc đó là một lần mạo hiểm gần như là lớn nhất trong suốt cả cuộc đời ông ta...


Khi đó làm gì có một phần nào nắm chắc cơ chứ, chẳng lẽ không có chút nắm chắc nào mà mình lại chấp nhận đi làm hay sao? Chẳng qua lúc đó đã là bị bức đến đường cùng rồi, sơn cùng thủy tận, tự nhiên trong lồng ngực chợt sinh ra một cỗ khí tức không cam lòng mãnh liệt... Đã bị bức đến mức độ như thế rồi, liền vứt hết chuyện sinh tử ra khỏi đầu, nhắm mắt phóng thẳng về phía trước.


Lão nhân gia lẳng lặng nhìn chăm chú về phía gã thanh niên đang cúi đầu trầm mặc phía đối diện mình kia, chợt nghĩ đến những hình ảnh bên trong đoạn video ghi hình lúc trước, cứ nghĩ mãi vẫn thấy gã thanh niên trong đoạn video kia hoàn toàn không hề trầm mặc, ngoan ngoan giống như hôm nay vậy.


Mà thật sự rất có vài phần phong thái giống bản thân mình năm xưa. Nghĩ kỹ một chút thì gã thanh niên này cũng coi như là một nhân vật do Phí Thành Lý Gia bồi dưỡng ra. Nghĩ đến điểm này, một tia thưởng thức tràn ngập trong lòng trước đây, rốt cuộc cùng thể hiện một cách rõ ràng trên khuôn mặt già nua Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK