Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Ngọc Lan tay phải vẫn giữ chặt cái ô, tiến lên chắn ngang trước mặt Hứa Nhạc, tay trái từ từ sờ vào túi quần… Chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng khiến cho đám cảnh vệ đang lăm lăm súng ống kia cũng phải dừng lại trong giây lát.


Đám lính đánh thuê này có thể cảm nhận được nguy hiểm từ động tác nhỏ này của Bạch Ngọc Lan. Bởi vì bọn chúng cũng không hiểu nổi, rõ ràng ngài Chủ quản đã ra mệnh lệnh mà Bạch Ngọc Lan - một thành viên của Tịnh Thủy lại vẫn kiên quyết bảo vệ Hứa Nhạc, điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh thường ngày của hắn ta. Nghĩ tới điều đó, thân phận bí ẩn của Hứa Nhạc trong lòng bọn chúng đã trở nên có chút quái dị. Tên gia hỏa này đã làm như thế nào để có thể thu phục con dao thanh tú Bạch Ngọc Lan, thật khiến làm cho người ta khó lòng mà tưởng tượng.


- Cố gắng kéo dài chút thời gian…


Hứa Nhạc hiểu rằng thế cục hiện tại vô cùng rắc rối… Nếu như hắn chấp nhận giơ tay chịu trói, thì với thế lực hùng hậu trong Liên Bang, đối phương chắc chắn sẽ giam lỏng hắn một thời gian không ngắn.


Vị Chủ quản Kỹ thuật nhìn Hứa Nhạc hồi lâu, đôi môi khẽ mấp máy rồi đột nhiên mỉm cười, nói:


- Đừng có mà cố gắng phản kháng. Tuy rằng ta quả thật không thích, thế nhưng chắc chắn ở nơi này có rất nhiều người đang hứng thú đón xem trò bắn giết tàn khốc đấy.


Hứa Nhạc đặt nhẹ tay lên trên vai Bạch Ngọc Lan, ngăn cản trước không cho hắn ta ra tay công kích.


Đúng lúc ấy thì có hai thân ảnh chợt từ Bộ Công Trình vội vàng phóng đến. Chiếc ô trong tay bọn họ dường như đã hoàn toàn bị quên lãng đi tác dụng che mưa. Bọn họ giận dữ phẫn nộ khiển trách mấy gã cảnh vệ bên ngoài mấy câu rồi mới vội vã chạy vào. Ngài Đổng sự Kỹ thuật sa sầm nét mặt, mặc dù hắn biết rõ rằng sự việc xảy ra tối nay không thể nào giấu được mấy lão rắn độc bên trong Bộ Công Trình, thế nhưng hắn không ngờ rằng dù đã cố gắng tìm sự ngụy trang bởi màn đêm thì tên Jose phiền toái này cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn mà phát hiện ra tiểu xảo của Ban Giám Đốc.


Chủ nhiệm Jose toàn thân ướt đẫm, quan sát cục diện căng thẳng trước mắt, cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng, quay đầu lại nhìn ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, nhàn nhạt nói:


- Quyền hạn ra vào của Hứa Nhạc là do đích thân tôi phê chuẩn. Có vấn đề gì không?


- Không có vấn đề gì.


Nét mặt của ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp vẫn không chút giãn ra, bắt đầu lớn tiếng trách móc:


- Quyền hạn phê duyệt của ông đến đâu thì bản thân ông cũng phải rõ ràng hơn ai hết. Ông làm việc có còn chút nguyên tắc nào không? Trong mắt ông có còn Ban Giám Đốc nữa hay không?


Quả Xác là một tổng công ty lớn với rất nhiều cơ quan cấp dưới, và mỗi một cấp lại có một Chủ quản với quyền hạn và địa vị hoàn toàn khác nhau. Nếu như lấy chế độ Hoàng quyền của các Vương triều cổ đại ra để so sánh thì Chủ nhiệm Jose là một Chư hầu còn ngài Đổng sự Kỹ thuật đóng vai trò của một vị khâm sai đại nhân. Trừ phi Bộ Công Trình muốn tạo phản, bằng không, bất luận xét về tư cách hay quyền lực, bọn họ đều không thể nào chống lại thành viên của Ban Giám Đốc. Vì vậy ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp mới dám dùng cái giọng điệu khiển trách cấp dưới đó để phát ngôn, rõ ràng là muốn làm mất mặt Jose. Trên thực tế, kể từ sau khi tình trạng căng thẳng của đêm nay xảy ra, cuộc phân tranh đấu đá trong nội bộ Công ty Cơ khí Quả Xác đã chính thức bắt đầu.


Chu Ngọc giơ cao cái ô trong tay che cho Chủ nhiệm Jose, ân cần liếc nhìn Hứa Nhạc một cái. Hứa Nhạc lắc lắc đầu, tỏ ý chưa có vấn đề gì.


Chủ nhiệm Jose sau một hồi bình tĩnh mới quay sang ngài Chủ quản Kỹ thuật cao cấp, nói:


- Ở đây là Bộ Công Trình, không phải Sở Nghiên Cứu. Dựa theo quy định của Ban Giám Đốc, tôi hoàn toàn có tư cách phê duyệt quyền hạn ra vào cho bất cứ ai trong khu vực quyền hạn của mình. Nếu như ngài có ý kiến gì về tư cách của tôi, xin ngài cứ nêu ý kiến với Ban Giám Đốc, thế nhưng xin đừng làm khó nhân viên của tôi.


- Hứa Nhạc không phải nhân viên của Bộ Công Trình. Từ lúc trước đã không phải, bây giờ cũng không phải và sau này lại càng không phải.


Vị Đổng sự Kỹ thuật sa sầm nét mặt, rít qua kẽ răng mà nói:


- Đúng là ông có quyền hạn phê duyệt, nhưng cái mà Hứa Nhạc tiếp xúc, lại là vấn đề tuyệt mật của Liên Bang. Dựa theo cấp độ bảo mật, những quyền hạn phê duyệt ra vào này là thuộc về Tổng công ty. Ta không nhớ Ban Giám Đốc từ lúc nào đã giao cho ông quyền tự quyết định như vậy.


Câu nói tiếp theo của hắn đã đập tan hoàn toàn ý định bảo vệ Hứa Nhạc của Chủ nhiệm Jose.


- Trong cuộc họp mới đây nhất, Ban Giám Đốc đã tạm thời tước bỏ quyền hạn phê duyệt của ông đối với nhân viên mới trong vòng hai tháng qua. Tất cả những người đã được phê duyệt đều bị đưa về thẩm tra. Đây là quyết định của Ban Giám Đốc. Nếu ông phản đối, ông có thể bảo lưu ý kiến và trình lên Ban Giám Đốc sau này…


Đây quả thật là một câu nói cực kỳ chí mạng. Nếu như đúng là Ban Giám Đốc Công ty Quả Xác đã ra quyết định như vậy, thì không phải quyền hạn ra vào của Hứa Nhạc hiện tại là phạm pháp hay sao. Đối phương có thể lấy danh nghĩa vi phạm điều lệ công ty để tiến hành thẩm tra hắn ta, cũng có thể dùng tội danh tiếp cận số liệu cơ mật của Liên Bang để đưa hắn ra tòa.


Nói xong câu đó, viên Chủ quản chẳng thèm quan tâm đến Chủ nhiệm Jose đang chết sững, tiến hai bước vào giữa khu vực được chiếu sáng bởi ánh đèn pha ô tô, nói với Hứa Nhạc:


- Mau đi với chúng tôi. Cậu cũng biết là tôi sẽ không bao giờ làm khó gì cậu. Chỉ là trong khoảng thời gian này cậu chỉ tạm thời đến nơi khác nghỉ ngơi thôi.


Hứa Nhạc lắc lắc đầu. Sau chuyện xảy ra ở Hổ Sơn Đạo. Những đại nhân vật trong Liên Bang đều đã biết mối quan hệ của hắn với Thai Gia. Bọn họ đương nhiên không dám tùy tiện giết hắn. Nhưng nếu hắn phản kháng, chắc chắn bọn họ sẽ tìm ra được một lý do phù hợp để ra tay. Nếu hắn không phản kháng, bọn họ sẽ đưa hắn đi, sau đó sẽ sử dụng những thủ đoạn đê tiện nào đó, kéo dài công việc chế tạo con robot thế hệ mới của Bộ Công Trình.


Hắn chỉ là không thể nào hiểu nổi. Đối phương đường đường là một Chủ quản Kỹ thuật cao cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác, tại sao lại chấp nhận làm một chuyện tổn hại đến lợi ích của công ty như vậy, đứng về phía đám người ấy.


- Ngài chỉ là Chủ quản Kỹ thuật của Quả Xác, không có quyền ra lệnh cho tôi.


Hứa Nhạc rút từ trong túi ra tờ giấy chứng nhận, đưa cho vị Chủ quản đại nhân, nói:


- Đây là giấy chứng nhận của tôi, trên đó có con dấu xác nhận đặc quyền của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng. Tối nay, trừ phi Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng đích thân đến đây hạ lệnh, không ai có thể ngăn cản được tôi đi vào Bộ Công Trình. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK