Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng của Khổng Thúc, vị Đấu Hải thiếu gia này nếu đem so sánh với vị thiếu gia tài năng xuất chúng đã từng bỏ nhà ra đi kia, thật sự là không có chút ưu điểm gì cả. Cũng giống như cuộc xung đột nhỏ xảy ra trong tiệc rượu buổi tối hôm nay, hoàn toàn là bởi vì một nữ nhân mà làm chuyện không đúng mực, đó hoàn toàn không phải là một việc mà người nối nghiệp của Lâm Gia nên làm.


Nhìn thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt kia múa tít con dao nhỏ như thế, lại lộ ra một cỗ hương vị lãnh khốc như vậy, Khổng Thúc biết rõ ràng gã nam nhân thanh tú này cũng không đơn giản, hẳn là một hảo thủ xuất thân từ Quân đội. Điều quan trọng là, có được một tùy tùng thân thủ tốt như vậy đi theo, cái gã nam nhân mắt hí kia sau lưng hắn, đến tột cùng là có bối cảnh như thế nào?


Thất Đại Gia Tộc chung quy cũng không có khả năng trong Liên Bang một tay che trời, vẫn có những người mà bọn họ không muốn đắc tội tới. Vị Hứa tiên sinh trẻ tuổi này lại có thể một câu nói ra được thân phận thật sự của hai nhân vật con cháu của Lâm Gia và Nam Tương Gia, lại chỉ là một gã Chủ quản Kỹ Thuật nhỏ bé của Công ty Bảo an Tịnh Thủy mà thôi, hắn đến tột cùng là nhân vật nào?


Sầu lo thì cũng chỉ là sầu lo mà thôi. Cũng giống như là câu nói kia của thời đại hoàng triều trước đây của Liên Bang: ‘Ăn lộc của vua thì phải làm việc vua giao’. Khổng Thúc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện cãi lại mệnh lệnh của Lâm Đấu Hải. Nếu như thiếu gia muốn hết giận, vậy thì phải đem hai gã trước mặt này bắt về, để thiếu gia xả phẫn nộ một phen. Sau đó cho dù là có xảy ra phiền toái gì đó, tự nhiên sẽ có các trưởng bối khác của Lâm Gia ra mặt dàn xếp.


Đúng lúc này, Hứa Nhạc bỗng nhiên mở miệng nói:


- Tôi không muốn đắc tội với Lâm Bán Sơn.


Từ khi biết bị Đấu Hải thiếu gia kia là người của Lâm Gia, Hứa Nhạc đã bắt đầu đoán ra được thân phận chân thật của gã trung niên nhân ở trên chiếc xe lửa kia. Một cái tên này cũng đã nói lên được rất nhiều chuyện. Lúc này tình huống tại nơi này giương cung bạt kiếm như vậy, nếu như mình không đáp ứng theo yêu cầu của đối phương, nói như vậy, ngay sau đó liền sẽ xảy ra xung đột. Vấn đề là ở chỗ, hiện tại Hứa Nhạc có thể không để ý đến cái gì mà Thất Đại Gia Tộc trong Liên Bang, nhưng đối với cái tên Lâm Bán Sơn này, hắn vẫn luôn luôn có một chút kiêng kỵ cùng với tôn kính mà không biết rõ ràng nguyên nhân vì sao.


Khổng Thúc trầm mặc một lúc thật lâu, bỗng nhiên lại hạ giọng, nở nụ cười:


- Chuyện này cùng với Bán Sơn thiếu gia cũng không có bất cứ quan hệ gì.


Vị cận vệ của Lâm Lão thái gia này, bởi vì câu hỏi của Hứa Nhạc mà cảm thấy một chút nhục nhã. Cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc kia đúng là căn bản không có lo lắng gì cho mình, mà lại lo lắng vị Bán Sơn thiếu gia kia ra tay, cũng không lo lắng gì về Đấu Hải thiếu gia...


Khổng Thúc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói:


- Xin mời.


Hứa Nhạc đang vội vã muốn lên đường, nhưng lại bị vị cận vệ tên Khổng Thúc này ngăn cản lại, trong lòng cũng đã sinh ra một tia tức giận, nhưng trên mặt hắn cũng không có chút biến hóa nào. Lúc này đột nhiên Khổng Thúc lại cúi đầu, hạ giọng nói:


- Không có súng chứ?


Câu nói này cũng không biết là hỏi ai cả, nhưng vị Bạch Ngọc Lan thanh tú ở trước mặt Hứa Nhạc kia lại khẽ mỉm cười cúi đầu trả lời:


- Không có!


- Tốt!


Một chữ tốt này vừa ra khỏi miệng, một đạo ánh sáng ngay tại khoảnh sân tối đen của Khách sạn Bán Đảo chợt lóe lên, mang theo một tiếng kêu lớn, bổ về phía khuôn mặt chữ điền của vị Khổng Thúc này. Trong nháy mắt đó Khổng Thúc híp mắt lại, tựa hồ như là bị ánh đao uy hiếp, trên lớp da thịt dưới cái cằm thô chắc của hắn cũng bắt đầu nổi gân xanh chằng chịt.


Một đao kia của Bạch Ngọc Lan cũng không có báo trước, góc độ ra tay cũng không thể nói là hiểm hóc, chỉ nói bổ là bổ tới, gọn gàng không nói nên lời. Con dao con thanh tú kia, lúc đầu còn ở bên hông của hắn, chớp mắt cũng đã lên đến trên mặt đối phương.


Khổng Thúc híp mắt lại, giống như căn bản là không có nhìn thấy con dao con sắc bén này vậy, nhưng mà cánh tay phải vẫn khẽ nhếch lên của ông ta, lại sớm co lại thành hổ trảo, xé nát luồng gió lạnh trước ngực, tựa như là một cánh tay máy móc vậy, ngênh đón tất cả mọi thứ. Hai ngón tay của ông ta tách ra, tựa như là hai cây móc câu vậy, hung hăng nắm chặt cổ tay tinh tế của Bạch Ngọc Lan, liền muốn cắt đứt toàn bộ gân mạch trên cổ tay của Bạch Ngọc Lan.


Nếu để cho hai ngón tay của ông ta móc trúng, toàn bộ gân cốt bên trong cổ tay của hắn có thể gãy hay không thì không biết, nhưng ít ra là trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, hắn rốt cuộc cũng đừng hòng mơ tưởng đến chuyện đùa bỡn với con dao con thanh tú kia nữa.


Tính toán một giây sai lầm, sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng. Khổng Thúc thật sự cũng không ngờ gã nam nhân thanh tú cầm dao này, một dao đầu tiên lại quang minh chính đại như vậy, đường đường chính chính. Nhưng ông ta đã lăn lộn trong hung hiểm suốt mấy chục năm rồi, cũng không biết đã từng trải qua bao nhiêu lần ngoài ý muốn, chỉ là hét lên một tiếng, liền sử dụng lực lượng cường hãn của mình, đánh sau mà tới trước, chiếm lấy tiên cơ.


Nhưng mà ngay sau đó, tình hình liền xuất hiện biến hóa. Bởi vì Khổng Thúc đã phát hiện ra hai ngón tay cứng như sắt luyện của mình kia, cư nhiên không thể nắm được cái cổ tay gầy yếu kia. Cổ tay của Bạch Ngọc Lan chỉ trong chớp mắt, đã từ sự căng thẳng mà thả lỏng, trên lớp da giống như là có bôi một lớp dầu vậy, vẽ nên một đường cong cực kỳ nhanh, nháy mắt đã thoát ra khỏi.


Nếu Bạch Ngọc Lan lúc này lại tiếp tục tiến về phía trước, ngón tay cứng như thép nguội của Khổng Thúc hoàn toàn có thể bóp chết cánh tay của hắn. Vấn đề là ngay từ lúc vung đao lên, Bạch Ngọc Lan đã tính toán sẵn hết cả, hắn cũng không phải là muốn tiến lên, mà là lui về phía sau. Trên khuôn mặt thanh tú của hắn toát ra một tia mỉm cười quỷ dị, cước bộ thả lỏng một chút, liền lùi nhanh về phía sau.


Ngoại hiệu của hắn gọi là Hắc Ngọc Lan.


Ánh mắt của Khổng Thúc vẫn như trước híp lại, bỗng nhiên cảm thấy gã nam nhân thanh tú trước mặt mình tựa hồ là đang tính toán cái gì đó. Hắn rõ ràng là cao thủ lãnh huyết trong Quân đội, nhưng lại không có tính toán cầu thắng mà là tự bảo vệ mình, không ngờ là ngay từ một giây đầu tiên ra tay, liền đã tính đến đường lui rồi. Người như thế này thì làm thế nào có thể tu luyện ra một thân thanh tú im lặng mà tràn ngập sát khí được chứ?


Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút không ổn. Cái chân trái tráng kiện đột nhiên bước mạnh một chút về phía trước. Phốc một tiếng, cái quần trên đùi trái của ông ta chợt xuất hiện mấy đạo vết nứt lớn, bàn tay trái giống như cái trảo sắt của ông ta vẫn như trước nhắm về phía cổ tay của Bạch Ngọc Lan, chuẩn bị đột ngột phát lực.


Liền đúng vào trong lúc này, một tiếng phốc rầu rĩ đột nhiên vang lên. Cũng không phải là vang lên trên chân của Khổng Thúc, mà là vang lên trong mảnh sân im lặng kia, ngay trên mặt đất. Hơn nữa thanh âm kia lại rất gần, gần đến mức có một chút kinh tâm động phách. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK