Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi không rõ, vì cái gì lại còn muốn mạo hiểm cái loại phương pháp phiêu lưu này nữa chứ? Cậu hẳn là nên so với bất cứ kẻ nào khác bên trong Liên Bang cũng đều biết rõ ràng hơn là, bất cứ một cái mệnh lệnh từ xa nào đó, cũng đều có khả năng khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang bắt giữ được, hơn nữa còn trở thành bằng chứng hữu lực nhất khiến cho Hứa Nhạc có khả năng phán đoán cục diện hiện tại.

Gã sĩ quan viên chức cao nhất của chi Biệt đội chiến đấu Cặp Mắt Ti Hí khẽ nhíu mày nhìn về phía Bối Đức Mạn, kẻ duy nhất còn lưu lại ở nơi này cùng với chính mình, có chút không hiểu nổi, nói:

- Hiện tại cái chi tiểu đội bắn tỉa sớm bố trí bên trong khu phố nhỏ bên cạnh lối đi của mục tiêu kia, sớm đã bỏ xa khoảng cách mà chúng ta từng tiến hành khống chế định vị rồi. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có khả năng khởi xướng công kích cả. Dựa theo sự phán đoán trước đây của cậu, thì Hứa Nhạc cho dù có thể phát hiện ra tiểu tổ mà chúng ta đang tiến hành khống chế, nhưng nhất định sẽ không thể nào phát hiện ra được bọn họ.

- Điều đó là đương nhiên, ngay cả Chính phủ cùng với chúng ta cũng đều không biết được rõ ràng tiểu tổ bắn tỉa này đang ở nơi nào, thì Máy vi tính Trung ương Liên Bang như thế nào có thể biết được đây? Đám gia hỏa này sử dụng chính là loại súng bắn tỉa không có phát ra bất cứ tín hiệu điện tử nào cả!

Bối Đức Mạn nhún nhún vai trả lời.

- Cho nên chúng ta khẳng định là sẽ có thể đạt được thắng lợi, không phải sao?

Gã sĩ quan chỉ huy nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bối Đức Mạn, nói:

- Thượng tá Hứa Nhạc cũng chỉ là một con người, hắn không có khả năng sau khi bị súng đạn bắn trúng, nổ tung thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại có thể một lần nữa tổ hợp thân thể lại, đứng lên, phóng vọt vào trong hệ thống đường cống thoát nước ngầm!

- Cái này thật sự là một câu nói tự cho là hài hước ngu ngốc nhất mà tôi đã từng nghe qua…

Bối Đức Mạn quay mặt lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào gã sĩ quan chỉ huy, không một chút khách sáo, nói:

- Tiểu tổ bắn tỉa nếu như có thể thành công, đó chính là căn cứ vào những kết quả tính toán của chúng ta mà nôi. Cũng giống như những gì vừa rồi ông mới nói với tôi, tôi hẳn nên so với bất cứ người nào khác thì rõ ràng hơn một chút, thì ông thân là một gã quân nhân sĩ quan chuyên nghiệp, cũng có thể so với bất cứ người nào khác biết rõ ràng hơn một điểm, trên chiến trường luôn luôn có những sự tình thay đổi thiên biến vạn hóa, khiến cho kế hoạch trên giấy hoàn toàn đổ sông đổ biển. Bất cứ những loại sự tình ngoài ý muốn nào cũng có khả năng phát sinh ra cả. Huống chi mục tiêu mà chúng ta cần phải thư sát lại là Thượng tá Hứa Nhạc, kẻ luôn luôn biết tạo ra kỳ tích này!

Gã sĩ quan chỉ huy cao cấp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí này chính là một gã quân nhân sĩ quan đến từ Đại đội Tác chiến Đặc chủng của Quân khu III, năm nay hắn đã bốn mươi tuổi, trên khuôn mặt lạnh như băng toàn bộ thể hiện ra vẻ phong sương cùng thấm nhiễm khói thuốc súng nhiều năm trên chiến trường, vô cùng dày dặn kinh nghiệm trong các việc ám sát phục kích… Hắn nghe những gì Bối Đức Mạn nói, sau đó trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, cuối cùng mới thoáng ngẩng đầu lên, hỏi:

- Trực tiếp nói ra lời đề nghị của anh đi!

- Điền Hành Thiên, chính là cái tên gia hỏa mãi vẫn luôn thổi phồng chính mình là cao thủ thứ ba trong Tu Thân Quán Phí Thành kia, mấy ngày hôm nay mãi vẫn luôn nằm trong đội quân nhân cơ động của Tiểu đội Tác chiến Đặc chủng của Quân khu đóng tại Đặc khu Thủ Đô, chờ đợi cơ hội cận chiến tiến hành tiêu diệt Hứa Nhạc. Một khi ngày hôm nay đã quyết định dốc toàn lực động thủ, vì cái gì không điều toàn bộ Tiểu đội Tác chiến Đặc chủng của hắn chạy đến chặn đường rút lui của Hứa Nhạc?

Ánh mắt Bối Đức Mạn không biết lấy từ nơi nào ra một loại ánh mắt u oán giống hệt như là nữ nhân lâu ngày xa chồng, giương mắt nhìn chằm chằm vào gã sĩ quan chỉ huy của chính mình, cảm khái nói:

- Một đám hảo thủ cận chiến cường đại đến như vậy, nếu như không đem ra sử dụng trong những trường hợp như thế này, thật sự là quá mức lãng phí tài nguyên của Liên Bang cùng với Lệnh đặc xá của Chính phủ a!

Gã sĩ quan chỉ huy cao cấp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đưa tay xoa xoa mi tâm một chút, trầm giọng nói:

- Không phải anh đã nói, nếu như hướng các chi bộ đội chiến đấu phát ra mệnh lệnh từ xa, như vậy lập tức sẽ bị cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang phát hiện ra ngay, sau đó lại thông báo cho Hứa Nhạc biết hay sao?

- Chênh lệch thời gian! Cái mà chúng ta cần phải lợi dụng chính là sự chênh lệch thời gian! Trước tiên để cho chi Tiểu đội Tác chiến Đặc chủng này nằm trong trạng thái chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào, chờ sau khi cái chi Tiểu tổ bắn tỉa thư sát xinh đẹp mà chúng ta không biết đang ẩn nấp ở chỗ nào này phát hiện ra mục tiêu, khu động cò súng hành động, lúc đó chúng ta liền thông báo cho Tiểu đội Tác chiến ngay lập tức đến chỗ phương vị định vị cụ thể của Thượng tá Hứa Nhạc…

Bối Đức Mạn đưa hai tay lên vò loạn mái tóc hỗn loạn trên đầu mình, nói:

- Không có biện pháp, tuy rằng tôi thật sự rất tín nhiệm vào những tay súng bắn tỉa kia, nhưng mà tôi nghĩ nếu như có thể mặt đối mặt xác nhận, hoặc là bổ sung khả năng tử vong của Thượng tá Hứa Nhạc cao hơn một chút, thì càng có thể thêm khẳng định hơn một chút.

o0o

- Tôi đã sớm nói qua với cậu rồi, tranh thủ đoạn thời gian rảnh rỗi này, cậu nên một phen đem những giáo trình huấn luyện Đặc công có liên quan của Cục Điều Tra Liên Bang mà tôi đã đưa cho cậu, hảo hảo học qua một lần đi. Ít nhất cậu cũng sẽ không phạm phải cái loại sai lầm ngu xuẩn, bởi vì thích ăn cá mà bị người ta thăm dò ra hành tung của mình như thế này nữa.

Gã quản gia trên người mặt một bộ lễ phục màu đen thẳng thớm không một nếp nhăn, ngày hôm nay nhìn qua tinh thần có vẻ vô cùng phấn chấn, gương mặt cũng trẻ trung, mặt mày thanh tú, sớm đã không còn cái hình dáng của một ông lão già nua ít giao tiếp, thường xuyên cúi đầu cung kính nói chuyện như năm đó nữa. Nhưng mà hắn vẫn như cũ chính là cỗ máy móc trí tuệ có năng lực phân tích cường đại nhất trong toàn thể vũ trụ này. Cực kỳ hiếm có cơ hội được phép mở miệng giáo huấn Hứa Nhạc như thế này, hắn ta tự nhiên liền không có chút khách sáo nào.

- Tôi thật sự không thích cảnh ông trực tiếp hướng vào trong đầu tôi nhét hết thứ này đến thứ khác… Hơn nữa, cho dù tôi có học hết các giáo trình Đặc công này đi chăng nữa, liệu có thể cam đoan rằng sẽ không bị bất cứ người nào theo dõi hay không? Tôi không thích cái cuộc sống mỗi ngày đều phải giấu mình bên trong hệ thống đường cống ngầm dưới lòng đất như thế… Tôi cũng không phải là loại tạp chủng do sư tử cùng với nhân loại giao phối sinh ra a!

Tay Hứa Nhạc vẫn cầm chắc những cái túi xốp chứa món cá Hồng Phúc Ba Văn khoái khẩu, theo những bóng râm bên dưới các chái nhà dọc theo con phố không ngừng vội vội vàng vàng hành tẩu. Trong lúc nhanh chóng di chuyển, hắn vẫn hướng về phía tên gia hỏa trong đồng tử mắt phải của mình tức giận nói:

- Còn nữa, những chuyện tình gì mà ông cần phải làm, thì nên làm cho tốt một chút đi. Vừa rồi tôi đã bước ra ngoài đến mấy bước, ông mới phát hiện ra được sự tồn tại của hai cái tiểu tổ bắn tỉa kia. Nếu như ông thông báo cho tôi biết chậm thêm nửa giây nữa thôi, thì tôi khẳng định đã bị mấy tay súng bắn tỉa kia trực tiếp biến thành một đống thịt vụn rồi!

Thoáng dừng lại một chút, hắn hướng về phía lão già kia, nói:

- Đường đường ở dưới sự bảo vệ của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương, không ngờ lại còn suýt chút nữa đã bị người ta giữa ban ngày ban mặt bắn chết… Nếu như thật sự cái ngày đó xảy ra, ông còn dùng được vào chỗ nào nữa chứ?

- Có cái gì mà không thể chịu nổi cơ chứ? Ở bên trong cái phiến thành thị này, những tiểu tổ bắn tỉa có xác định thân phận đại khái có tổng cộng mười bảy cái, còn có thêm càng nhiều những tiểu tổ bắn tỉa không được đánh số thân phận khác nữa. Cậu bảo tôi chạy đi đâu mà phát hiện ra bọn họ đây? Vừa rồi nếu như không phải hai cái tiểu tổ bắn tỉa kia tiến hành tiếp nhận số liệu định vị phương vị cụ thể của cậu khiến cho tôi chú ý, nếu không tôi vốn dĩ không có biện pháp nào phát hiện ra bọn họ cả.

Lão già kia ở bên trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc khẽ nhún nhún vai, nói.

Hứa Nhạc đột nhiên dừng lại cước bộ, đứng ở bên dưới mái hiên nhà, khẽ nheo mắt nhìn về phía quảng trường rộng lớn ở trước mặt cùng với chỗ trạm xe điện ngầm xa hơn phía trước, hạ thấp giọng nói:

- Kể từ sau khi từ Đại khu Tây Lâm trở về Đặc khu Thủ Đô, Tướng quân Lý Tại Đạo mãi vẫn luôn có ý đồ muốn ám sát giết chết tôi, hiện tại xem ra, hóa ra lúc đó các tay súng bắn tỉa tiến hành ám sát, chủ yếu là muốn thử hạn mức cao nhất trong năng lực cực hạn của tôi, chuẩn bị cho công tác bắn tỉa ám sát hiện tại…

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên mở miệng nhắc nhở:

- Nếu như cậu vẫn còn muốn thông qua cái trạm điện ngầm kia quay trở lại hệ thống cống thoát nước ngầm, vậy thì động tác có thể cần nhanh thêm một chút. Một chi tiểu tổ chiến đấu cận chiến do hơn hai mươi mất gã quân nhân đặc chủng cận chiến, lúc này đang cưỡi xe rất nhanh chạy tới chỗ này. Nếu như để cho bọn họ kịp thời ngăn chặn lối vào thông đạo bên trong trạm xe, cộng với mớ bộ đội cùng với cảnh sát rất nhanh sẽ tới nữa, có lẽ có thể thành công lưu cậu lại trên mặt đất đó!

- Như vậy thì còn do dự cái gì nữa? Để cho chúng ta nhanh chóng quay trở lại căn nhà bên dưới lòng đất kia đi nào!

Hứa Nhạc cười mỉm, khẽ liếm liếm môi một chút, liếc mắt nhìn về phía hai chiếc xe đang dùng tốc độ cao phóng nhanh đến ở hai phía đầu đường. Thừa dịp ánh đèn của hai chiếc xe chiếu rọi sáng lên, hắn ôm theo mớ túi xốp to tướng trên tay, rất nhanh hướng về phía trạm xe điện ngầm phía đối diện quảng trường mà phóng tới.

Ngay tại thời điểm hắn phóng tới chính giữa của cái quảng trường rộng lớn kia, không biết vì cái gì, Hứa Nhạc đột nhiên mạnh mẽ dừng lại cước bộ, đế giày cùng với mặt đất xi măng ma sát với nhau, phát ra thanh âm ma sát vô cùng bén nhọn.

Dư quang khóe mắt của hắn liếc nhìn về phía một cái sân thượng lớn ở phía xa xa nào đó, cái túi xốp lớn nắm trong tay rất nhanh đẩy mạnh về phía trước, mấy đầu ngón tay cầm cái túi đựng cá Hồng Phúc Ba Văn đột nhiên căng thẳng lên một chút. Một tia máu màu đỏ nhặt chợt từ trong túi xốp kia văng bắn ra.

o0o

Trên một đường kẻ ngang như đường chân trời ở phía xa xa, trên thực tế chính là một mảnh sân thượng của một tòa nhà kiến trúc cao ba mươi tầng ở đằng xa xa, có một chi tiểu tổ bắn tỉa do năm gã quân nhân Liên Bang ngụy trang thành dân chúng bình thường đang bình tĩnh núp ở trên đài cao trên đó. Bọn họ đang dùng một khẩu súng bắn tỉa màu đen lạnh như băng, nhắm về phía cái gã nam nhân trẻ tuổi đang đứng ở trên một quảng trường rộng lớn phía phương xa. Cái gã nam nhân kia đang ôm trong tay mấy cái túi xốp chứa nhu yếu phẩm cùng với cá tươi, nhìn qua giống hệt như là một tên gia hỏa của một gia đình bình thường nào đó, đi ra ngoài mua thức ăn mới về vậy.

Cái gã nam nhân kia hiện đang đứng ở giữa một cái quảng trường lớn vô cùng trống trải, trước sau là ánh đèn xe đang chiếu rọi. Ngoài hai chiếc xe đang dùng tốc độ cao phóng lại ra, cũng không còn bất cứ xe cộ hay là người đi đường nào khác nữa. Trên mặt đất của quảng trường cũng không có bất cứ nơi nào khả dĩ có thể ẩn nấp thân thể đi được cả.

Chỉ cần những tay súng bắn tỉa tinh nhuệ của Quân đội Liên Bang đang nấp trên sân thượng kiến trúc cao tầng này khu động ngón tay đang đặt trên cò súng của bọn họ, như vậy thì những viên đạn nhắm bắn hợp kim có đuôi cánh kia sẽ xoay chuyển liên hồi, dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng về phía mục tiêu. Ngay sau đó sẽ là một thanh âm sấm động nặng nề vang lên, một mảnh khói lửa ảm đạm bốc lên, cắt qua mớ không khí vô hình trước mặt, cùng với một vài đám mây trắng hiếm có, trực tiếp một phen đem gã nam nhân trẻ tuổi kia nổ tung thành vô số mảnh hút nhục nhầy nhụa ngã xuống giữa quảng trường…

Không có bất cứ sự ngoài ý muốn nào xảy ra, cũng không có bất cứ sự do dự nào cả. Những tay hảo thủ bắn tỉa ưu tú nhất đến từ các Đại khu khác nhau của Liên Bang này, đã vô cùng hoàn mỹ duy trì sự bình tĩnh hoặc là lãnh huyết tuyệt đối, bình tĩnh khu động cò súng trong tay mình. Những viên đạn liền dùng tốc độ cực cao bắn ra khỏi nòng súng, xoay chuyển với tốc độ nhanh vô cùng bắn thẳng về phía mục tiêu, thế nhưng lại gây ra cho người ta một loại cảm giác vẫn là vô cùng bình tĩnh như thế này.

Không có bất cứ ánh mắt của một người nào có thể bắt giữ được một màn hình ảnh viên đạn phun bắn ra khỏi họng súng của khẩu súng bắn tỉa xinh đẹp như mây khói trong nháy mắt kia, cho nên theo như đạo lý mà nói, tự nhiên cũng sẽ không có bất luận kẻ nào có thể cảm nhận được sự mỹ cảm của một màn hình ảnh như mây khói trong chớp mắt kia được.

Nhưng mà cũng giống như một câu ngạn ngữ Liên Bang nào đó đã từng nói như vậy, chỉ cần có một hình ảnh nào đó từng phát sinh ra trên đời này, cuối cùng cũng sẽ bị người khác nhìn thấy. Mà cái đối tượng người ở trong câu nói này, mãi vẫn luôn được những nhà ngôn ngữ học nào đó cho rằng, nó chính là chỉ cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia!

Đúng vậy, ngay trong khoảnh khắc khi mà một viên đạn bắn tỉa vừa mới phun trào ra khỏi họng súng trường bắn tỉa đã được một tấm vải bạt ngụy trang phủ lên, ở trên sân thượng của tòa nhà kiến trúc cao tầng kia, liền có một thiết bị thăm dò hình ảnh vô cùng linh mẫn, được lắp đặt chìm bên dưới một ngọn đèn cao áp nào đó trên sân thượng của một tòa kiến trúc cách đó hơn ba mươi thước bắt giữ lại một màn hình ảnh này.

Hơn hai trăm thước gần đó, trên sân thượng của một tòa kiến trúc cao tầng khác, có một thiết bị thu nhận hình ảnh toàn phương vị không gian cũng đã bắt giữa được một màn hình ảnh này.

Cách đó khoảng hơn bốn km, có một thiết bị thu thập hình ảnh hồng ngoại quân dụng của Quân đội Liên Bang đồng dạng cũng đã bắt giữ được một màn hình ảnh này.

Hơn bốn mươi km bên trong không gian vũ trụ, một khỏa vệ tinh thu nhận tín hiệu địa tĩnh lặng lẽ trôi nổi phiêu phù bên trên tầng quỹ đạo của Tinh cầu S1 cũng đã bắt được một màn hình ảnh này…

o0o

Lúc đó khoảng cách không gian từ chỗ phiến sân thượng của tòa kiến trúc ba mươi tầng kia cho đến chỗ cái quảng trường mà Hứa Nhạc đang đứng cách xa khoảng 2.414 km theo đường thẳng. Dựa theo tốc độ di chuyển của viên đạn bắn tỉa bắn ra từ họng súng của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 mà tiểu đội bắn tỉa đã sử dụng kia, từ lúc khu động cò súng cho đến lúc viên đạn bắn trúng mục tiêu, cần tổng cộng là 0.771 giây đồng hồ.

Bởi vì khoảng cách nhắm bắn này tương đối hơi xa một chút, cho nên từ trước đó bọn họ sớm đã làm tốt công tác điều chỉnh cùng với tính toán đường đạn đi vô cùng cẩn thận rồi. Nếu như không thể trong phát súng đầu tiên liền bắn trúng mục tiêu đang di chuyển bên dưới phiến quảng trường rộng lớn kia, như vậy thì viên đạn ngay kế tiếp sau đó, khả năng có thể bắn trúng được đối phương liền trở nên nhỏ bé hơn không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua bọn họ cũng không quá mức lo lắng, bởi vì trên toàn bộ vũ trụ này, một người có thể ở dưới tình huống như thế này, có thể né tránh cùng lúc năm viên đạn bắn tỉa do năm tay súng tinh nhuệ nhắm bắn, tuyệt đối còn chưa có sinh ra trên đời.

Từ sau khi lấy được bản kế hoạch phỏng đoán lộ trình di chuyển của mục tiêu, do Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia tiến hành tính toán, rồi dùng phương pháp bản viết tay chuyển xuống cho bọn họ, tiểu tổ bắn tỉa năm người này đã ở trên phiến sân thượng này trầm mặc chờ đợi suốt bảy ngày thời gian rồi. Cái mà bọn họ đang chờ đợi chính là khoảng thời gian 0.771 giây ngắn ngủi quý giá này.

Một khoảng thời gian ngắn ngủi đến như thế đủ cho mọi người làm được cái gì? Đại khái là chỉ một cái động tác hắt xì hơi một cái, hoặc là khẽ vươn vai nhẹ một cái, hoặc là một khoảnh khắc nhìn thấy cảnh đàn trâu rừng giật mình phóng chạy bên trong TV, hoặc là nhìn thấy cảnh một đám dân chúng hưng phấn khi nhận được giải thưởng lớn nào đó bên trong TV chẳng hạn… Nói tóm lại một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế, đối với bất luận kẻ nào mà nói, cũng chính là một khoảnh khắc vô cùng nhỏ bé, xa xa không đủ để làm được bất cứ những chuyện tình hữu hiệu gì cả, càng không thể nói đến chuyện có thể tránh né được những viên đạn bắn tỉa đang di chuyển với tốc độ cực kỳ cao được!

Nhưng mà một khoảng thời gian ngắn ngủi 0.771 giây này lại đủ để cho lão già kia làm ra rất nhiều những sự tình…

o0o

Thiết bị thu phát hình ảnh ẩn giấu bên dưới ngọn đèn trên sân thượng bên cạnh, một cái thiết bị thu thập hình ảnh toàn phương vị trên một tòa kiến trúc cao tầng cách đó hơn bốn km, dụng cụ thu thập hình ảnh hồng ngoại quân dụng cách đó hơn bốn mươi km còn có những thiết bị vệ tinh thu thập hình ảnh bên trên tầng khí quyển của Tinh cầu S1 nữa… ngay trong khoảnh khắc khi mà viên đạn bắn tỉa phun ra khỏi họng súng của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 kia, liền đã đem một màn hình ảnh này bắt lấy. Ngay sau đó bọn chúng đều dùng tốc độ nhanh chóng đáng sợ còn hơn cả tốc độ ánh sáng, đem hình ảnh này chuyển thẳng vào khu vực trung tâm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đang nằm sâu bên dưới lòng đất của tòa nhà đại lâu Cục Hiến Chương Liên Bang cách đó khoảng mấy trăm Km…

Ngay sau đó, bằng vào tốc độ tính toán vẫn như cũ nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng của mình, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang liền bằng vào trình tự phân biệt hình ảnh, tiến hành so sánh hình ảnh ở nhiều góc độ khác nhau, dùng đến năng lực tính toán loại trừ diện rộng vô cùng khủng bố, trong khoảng thời gian 0.00001 giây liền làm ra phản ứng chính xác nhất, phán đoán ra được vị trí chính xác của tiểu tổ bắn tỉa ở trên sân thượng của tòa kiến trúc này, thậm chí còn hoàn thành xong cả quá trình phân tích quỹ đạo phóng đi của năm viên đạn bắn tỉa vừa mới phun ra khỏi họng súng kia nữa!

Sau đó lão già kia liền dùng tốc độ phản ứng nhanh nhất, một phen đem kết quả vừa mới tính toán ra được của mình, chuyển hóa thành các phương thức tin tức hữu hiệu có khả năng dễ dàng thấu hiểu, thông qua những điểm chuyển tiếp tín hiệu điện tử phân bố rậm rạp khắp toàn bộ vũ trụ kia, dùng phương thức xung mạch nhịp sóng phản ứng sinh vật, tiến vào con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của Hứa Nhạc, trực tiếp tiến thẳng về phía đại não của hắn, phát ra chỉ lệnh động tác tránh né khẩn cấp!

o0o

Mãi cho đến khi tin tức dữ liệu đã truyền thẳng vào trong đại não của Hứa Nhạc, thì cái viên đạn bắn tỉa khủng bố kia chỉ vừa mới phun ra khỏi nòng súng của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 kia chỉ hơn mười thước mà thôi, vẫn còn đang bay múa rít gào bên trong không khí…

Hứa Nhạc lúc này đang cầm theo một đống túi xốp đựng cá tươi cùng với rau quả, trái cây, tuân thủ theo quy tắc giao thông mà băng qua quảng trường lớn cách đó hơn hai km, ở bên trong đồng tử mắt phải của chính mình, nhìn thấy được một màn những viên đạn bắn ra mà hắn tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy được bằng mắt thường…

Hắn liền ngay lập tức mạnh mẽ dừng lại cước bộ, tùy tiện để cho đế giày của mình cùng với mặt đường phát ra thanh âm ma sát bén nhọn, sau đó thân thể mạnh mẽ hướng về phía sau ngã xuốn, hướng về phía mặt đất mà ngà sấp xuống!

Lúc đó ở tại Đặc khu Thủ Đô là một buổi trưa trời nắng gắt, thời tiết nằm trong khoảng giữa cuối xuân cùng với đầu hạ, ánh nắng mặt trời nóng bỏng chiếu rọi, cả quảng trường là một mảnh yên tĩnh, trên toàn bộ quảng trường cũng không có bất cứ xe cộ hay là người đi đường nào cả, càng không có bất cứ sự kiện ngoài ý muốn nào phát sinh cả…

Một mình Hứa Nhạc đang đứng giữa quảng trường cứ như vậy mà khoa trương ngã rạp xuống. Một màn hình ảnh này nhìn qua đặc biệt khá buồn cười, giống hệt như là một con rối gỗ vừa bị người ta cắt đứt những sợi dây điều khiển trên đầu vậy!

0.771 giây sau đó trôi qua!

Cái khỏa viên đạn bắn tỉa của khẩu súng trường bắn tỉa 2126 kia bay sát rạt qua phần nách của Hứa Nhạc, hung hăng nện thẳng xuống mặt đường bằng xi măng, chấn lên một đóa hoa xi măng vô cùng cứng rắn…

Nhưng mà… không có máu chảy!

Phàm là con người, mỗi một lần ngã xuống đương nhiên cũng sẽ có lúc đứng lên, trừ phi chính là cái lần ngã xuống cuối cùng trong chuỗi ngày sinh mệnh của một con người kia.

Khoảng thời gian ở giữa lúc ngã xuống cho đến lúc đứng lên, có thể sẽ cần cả một buổi tối không ngừng nằm mơ nào đó, lại có lẽ cũng chỉ cần khoảng thời gian đủ để thốt ra một vài câu mắng chửi khó nghe nào đó mà thôi. Nói tóm lại, một lần đứng lên cũng chỉ cần một cái động tác nho nhỏ, bộ phận thân thể từ thắt lưng, cho đến phía dưới chân thoáng co rút lại một chút, sau đó thả lỏng ra, các đốt ngón tay cùng với các đầu khớp xương trong cơ thể chỉ cần dựa theo những động tác do đại não chỉ huy hành động là có thể hoàn thành một lần đứng lên…

Nhưng mà đối với cái đám gia hỏa bắn tỉa đang núp trên sân thượng của tòa kiến trúc cao tầng kia, dùng ống nhòm hồng ngoại quân dụng quan sát cái tên gia hỏa đang ngã xuống ở giữa quảng trường xa xa kia mà nói, khiến cho bọn họ cực kỳ khó tin mà nuốt nước miếng một cái, tin tưởng rằng trên thế giới này tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể ngã xuống rồi đứng lên nhanh hơn cái tên gia hỏa kia được. Bởi vì cái tên gia hỏa kia tựa hồ như phảng phất không cần những cái động tác thân thể phiền toái kia, cũng có thể vững vàng đứng thẳng người dậy được!

o0o

Tình huống ngay lúc đó có thể hình dung như thế này. Khi mà đám gia hỏa bắn tỉa nấp trên sân thượng cao ốc kia phát hiện ra hắn, ngay trong khoảnh khắc mà bọn chúng ra tay giết chết hắn, thì Hứa Nhạc đã phát hiện ra hết thảy những chi tiết kia, sau đó bắt đầu hành động tránh né khó tin của chính mình.

Một cỗ cảm giác nóng rực di chuyển cực nhanh trong cơ thể đè ép kịch liệt những sợi dây thần kinh phản ứng dưới các sợi cơ bắp. Thân thể hắn đang ngã xuống phía mặt đất nhưng vẫn không ngừng run rẩy kịch liệt, giống hệt như là một con cá nhỏ đang bị một luồng điện lưu đánh trúng vậy. Thân thể hắn cực kỳ nhanh chóng ngã xuống, tránh được viên đạn đầu tiên, sau đó lại mạnh mẽ bật thẳng người lên, liền tránh được ngay viên đạn thứ hai trong khoảnh khắc lao đến, rồi xoay chuyển thân thể liên tục tránh được viên đạn thứ ba, thứ tư, mãi cho đến viên đạn thứ năm chấm dứt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK