Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tục lặp đi lặp lại, những âm mưu đen tối của xã hội thượng lưu Liên Bang cứ như những nhát chùy lạnh lùng, tàn ác giáng liên tục xuống đầu hắn, thực sự khiến hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Lần trước hắn có quân lệnh của Bộ Quốc Phòng hộ thân, lần này đối diện với Cục Hiến Chương, còn có ai từ trên trời rơi xuống cứu hắn, cứu Bạch Ngọc Lan nữa không?


Ngày kia là Chính phủ Liên Bang sẽ bí mật tiến hành cuộc robot đối chiến thử nghiệm. Trong lúc này, Hứa Nhạc tin rằng đối phương sẽ không dám tùy tiện sử dụng thủ đoạn bạo lực mạnh mẽ. Hắn cũng không thể nào cho phép đám binh lính này bắt giam Bạch Ngọc Lan được. Nếu như viên phi công chủ chốt mà hắn đã ngầm chuẩn bị suốt mấy tháng nay lại bị bắt đi vào đúng thời điểm này thì ngày kia lấy ai mà đối kháng với Lý Cuồng Nhân?


Bạch Ngọc Lan nãy giờ vẫn cúi đầu im lặng đứng sau lưng hắn, không hề tiến lên phía trước chặn những họng súng như những lần trước. Có lẽ bởi vì sự đường đột lần này của đối phương trực tiếp liên quan đến bản thân hắn, cho nên hắn lại càng im lặng hơn so với bình thường. Chỉ đến lúc nhìn thấy Hứa Nhạc phẫn nộ gạt đi mớ nòng súng, khóe mắt hắn mới chợt giật giật nhẹ. Những hình ảnh về những ngày còn ở trong quân doanh được anh em đồng đội che chở, bảo vệ lại chợt hiện về.


Những thành viên Tổ Kỹ Thuật đã đi qua máy quét bảo mật, phát hiện ra những biến động dị thường bên ngoài cửa thì đều chạy ra. Sau khi đã nghe được sự tình câu chuyện, ai nấy đều mặt mày biến sắc, vứt bỏ ngay cái phong độ học giả nho nhã thường ngày, chửi bới kịch liệt tên quan chức của Cục Hiến Chương, lại còn uy hiếp sẽ báo lại việc này với Bộ Quốc Phòng.


Nhưng rất rõ ràng, Bộ Quốc Phòng không đủ để uy hiếp tên quan chức của Cục Hiến Chương kia. Trên thực tế, tên quan chức đó chỉ cần cầm theo một văn kiện của Cục Hiến Chương mà đã có thể yêu cầu những quân nhân đóng tại căn cứ Cựu Nguyệt làm theo ý của mình. Loại quyền hạn này quả thực là cao đến mức đáng sợ.


Hứa Nhạc đang gọi điện cho ngài Tổng Giám Đốc. Đối phương đã dùng đến chiêu số vô lại đáng xấu hổ này thì ngoài ngài Tổng Giám Đốc đích thân xuất hiện ra, những Nhân viên Kỹ thuật như bọn hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào khác. Nhưng đầu dây bên kia vẫn không thông được. Bất luận là điện thoại di động của ngài Tổng Giám Đốc hay của viên thư ký đều đang trong tình trạng tắt máy.


Hai mắt hắn lại híp chặt lại. Hắn biết lần này đối phương ra tay là đã chuẩn bị hết cả rồi. Nói không chừng việc Tổng Giám Đốc lúc này lại đột ngột rời đi cũng là nằm trong sự sắp xếp của đối phương.


Bạch Ngọc Lan hai tay từ nãy đến giờ vẫn đút trong tay áo, lúc này đột nhiên thở dài, hai tay cũng từ từ rút ra.


Hứa Nhạc nghe được trong tiếng thở dài đó rất nhiều cảm xúc. Có một chút ấm ức, và cũng có một chút thất vọng, bất lực.


Bạch Ngọc Lan năm mười lăm tuổi đã bắt đầu gia nhập Quân đội Liên Bang, không có bất cứ chỗ dựa hay ảnh hưởng thế lực bối cảnh nào hết, cứ thế tiến thẳng vào Sư đoàn Đặc chủng Bọc thép số 17, Doanh đoàn Robot đặc chủng. Một con dao nhỏ thanh tú và một kỹ thuật điều kiển robot siêu hạng mới chính là bản lĩnh thật của hắn. Cũng chính vì những công trạng mà hắn đã lập được ở tiền tuyến mới khiến hắn sau khi vi phạm quân lệnh, cũng chỉ bị khai trừ quân tịch chứ không bị đưa ra Tòa án Quân sự Liên Bang.


Cho dù tên quân nhân mạnh mẽ đã xuất ngũ này sau khi biết được phi công của đối thủ là Lý Cuồng Nhân, hắn cũng đã từng nảy sinh ra suy nghĩ muốn tránh né. Trong suốt chuyến đi này, không biết Bạch Ngọc Lan đã trải qua bao nhiêu lần đấu tranh tâm lý mạnh mẽ, kích thích vào bộ phận chai lì nhất trong hệ thần kinh mới có thể thốt ra được câu nói lúc nãy với Hứa Nhạc bên bàn trà.


Bạch Ngọc Lan đã quyết định dốc hết sức lực, không hề hối tiếc để xem cháu nội của vị lão nhân gia cựu Sư Đoàn Trưởng kia lợi hại đến mức nào. Thế nhưng chỉ vừa mới kịp điều chỉnh lại khí thế thì lại bị đám sài lang khốn kiếp này nhảy ra chặn lại, không cho hắn tiếp tục bước trên con đường đi lên một tòa hổ sơn khác.


Anh hùng cần phải có đất để dụng võ. Những kẻ này đã chọn đúng thời điểm tinh thần của Bạch Ngọc Lan đang lên cao nhất mà tước đoạt đi cơ hội của hắn một cách vô liêm sỉ nhất. Tiếng thở dài ấy tự thân còn bao hàm cả cái cảm giác lãnh đạm không cam lòng trong đó.


Khóe mắt Hứa Nhạc bắt đầu chú ý đến hai bàn tay Bạch Ngọc Lan vừa rút ra khỏi túi quần, thế nhưng cũng không hề có con dao nhỏ thanh tú nào hết. Bạch Ngọc Lan mi mắt hơi cụp xuống, nói:


- Tôi đi theo các người.


Hắn không thể không đi. Tình huống lúc này không giống với cái đêm mưa hôm nào. Với biểu hiện tận dụng hết tất cả những thế lực của Viện Khoa Học Liên Bang, thậm chí còn không ngại chuyện vận dụng những mối quan hệ nội bộ Cục Hiến Chương nữa, điều đó chứng minh đối phương đã quyết tâm muốn lấy cho bằng được tiêu chuẩn của robot đời mới trong Liên Bang bằng bất cứ giá nào.


Ngọc thạch thiêu đốt nóng lên còn có thể vỡ tan. Vấn đề là đối phương chỉ gom góp được một đống tro tàn còn đối với Hứa Nhạc mà, nói trận thí nghiệm robot đối chiến lần này là một viên bảo ngọc ngàn năm thật sự. Bạch Ngọc Lan không thể trơ mắt đứng nhìn Hứa Nhạc vì quá phẫn nộ mà rơi vào mưu kế của đối phương.


- Anh đi rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?


Hứa Nhạc giận dữ quát lên.


- Bọn họ chỉ là không muốn tôi tham gia vào trận robot đối chiến lần này.


Bạch Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói.


- Cùng lắm thì cũng chỉ nhốt tôi mấy ngày mà thôi. Còn về trận chiến robot ngày mốt… Anh tự mình điều khiển đi.


Mấy chữ cuối cùng, Bạch thư ký nói với thanh âm cực khẽ, chỉ đủ cho mình Hứa Nhạc đang đứng trước mặt hắn nghe thấy mà thôi. Ánh mắt Hứa Nhạc lóe lên một tia dị sắc, không ngờ Bạch Ngọc Lan lại có thể đưa ra lời đề nghị này.


Nói xong câu này, Bạch Ngọc Lan tự giơ hai tay mình ra. Hắn hiểu rằng lúc này bản thân đang phải trả nợ cho những sai lầm ngày xưa trong Quân Đội, mà cụ thể là tại mùa thu năm ngoái ở Bách Mộ Đại. Cục Hiến Chương đã ra mặt rồi thì đương nhiên sẽ tránh được sự phong tỏa của Quân đội, trực tiếp lấy ra những chứng cứ phạm tội xác thực nhất. Không biết lần này mình sẽ bị tòa án Liên Bang phán tội mấy năm nữa.


- Không cần.


Tên quan chức Cục Hiến Chương mỉm cười nói. Hắn cũng hiểu rất rõ ràng ý nghĩa quan trọng của trận robot đối chiến sẽ diễn ra vào hai ngày tới. Trong lòng hắn kỳ thực cũng không phải cứng cỏi như ngoài miệng, vì vậy hắn chỉ nói là yêu cầu Bạch Ngọc Lan phối hợp tiến hành điều tra, chứ không có thể hiện ý muốn trực tiếp bắt giữ. Dù sao thì cũng phải để ý một chút đến cảm xúc của bên phía Công ty Quả Xác.


Bạch Ngọc Lan nhìn thấy nụ cười của ông ta, tuyệt cũng không hề có cảm giác đang được chăm sóc, chiếu cố. Hắn cũng dịu dàng cười lại, rồi rất đột ngột, không một tiếng động, chân hắn giơ lên, trực tiếp đạp thẳng vào bụng tên quan chức kia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK