Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hùng Lâm Tuyền lúc này đang ẩn núp tại một chỗ nào đó trên phiến đồi núi xa xa, trầm mặc mà khu động cò súng một chút. Bên trong hệ thống ống nhắm kính chồng quang học tầm xa có thể rõ ràng nhìn thấy được, ở tại một góc khá khuất nào đó bên trên mái nhà của căn chung cư sáu tầng xa xa đằng kia đột nhiên nổi lên một đám bụi mù, nhưng cũng không nhìn thấy được bất cứ động tĩnh nào của người kia cả. Nhưng mà hắn cũng biết rõ ràng rằng chính mình đã đắc thủ rồi. Hắn rất nhanh kéo đi lớp ngụy trang trên người mình xuống, hướng về phía chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục đang đậu ở bên dưới đường biên của triền núi mà chạy đi.

Trên tầng thượng của căn chung cư sáu tầng đằng kia, gã hảo thủ bắn tỉa của Quân đội, trên người mặc một bộ áo khoác tiềm hành màu xanh lam sẫm màu, đang mạnh mẽ ngồi dựa lên vách tường phía sau, tay trái ôm chặt lấy phần tay phải đã bị đạn bắn thủng, biến thành một mảnh huyết nhục thê thảm, miệng há lớn không ngừng hô hấp dồn dập. áu tươi càng không ngừng theo những kẽ ngón tay của hắn mà trào ra. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía cái điểm đạn rơi vô cùng xinh đẹp trên phần vách tường đối diện, sắc mặt đã là một mảnh tái nhợt.

Cánh cửa gỗ ngay phía trước gian phòng tầng đỉnh nhất thời bị người khác dùng một cước đá văng đi mất. Ba gã đội viên của Tiểu đội 7 dùng tốc độ cực nhanh đột nhập vào trong phòng. Đội hình tam giác đột tiến không có bất cứ một lỗ hổng nào không một chút chậm trễ tấn công, ở trong thời gian ngắn nhất đã tìm được mục tiêu, hơn nữa dùng những họng súng tối om tuyên cáo lần phản phục kích này đã chấm dứt thắng lợi.

Một gã đội viên của Tiểu đội 7 tên gọi Sử Hàng, nhìn về phía cái tay súng bắn tỉa đang ngồi bệch ở một góc khuất trong phòng, đang ý đồ móc ra một thanh dao găm, ngón tay rất nhanh bấm nhẹ xuống cái nút đánh lửa của khẩu súng đen ngòm, thấp giọng khuyên bảo một câu:

- Huynh đệ, hiện tại hai bên chúng ta cũng đều chưa có người nào chết đi cả, không cần phải một phen đem sự tình làm ra quyết tuyệt đến mức không thể giải quyết được nữa.

Tay súng bắn tỉa kia nhất thời lâm vào một mảnh im lặng. Hắn đưa tay lên ôm chặt cánh tay trái đã bị thương của mình, giương mắt nhìn xuống cái áo khoác quân dụng màu xanh sẫm đã bị máu tươi thấm đẫm càng ngày càng đỏ hồng lên, cực kỳ gian nan chống người đứng thẳng dậy, sau đó vô cùng quyết tuyệt làm ra một cái quyết định.

Hắn nhìn ba gã đội viên Tiểu đội 7, miệng nở nụ cười thật có lỗi, thân thể mạnh mẽ ngã ngửa về phía sau, cứ như vậy mà bay thẳng qua ngoài bức tường ngăn, nhảy thẳng xuống dưới.

Chiều cao sáu tầng lầu chỉ trong khoảnh khắc liền rơi xuống tới nơi. Thân thể của hắn nặng nề đập thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề. Toàn bộ phần thân thể bị bao phủ bên trong chiếc áo khoác quân dụng màu xanh lam sẫm tất cả đều tươm máu tươi. Máu tươi đỏ hồng trong khoảnh khắc ngay sau đó tuôn trào ra, tô vẽ lên trên phiến xi măng lạnh lẽo như băng dưới đất biến thành một bức tranh thê lương. Ngay chính giữa bức tranh là một đóa hoa hồng đỏ rực, nhìn qua vẫn tươi đẹp như thế…

o0o

Ngồi trên hàng ghế phía sau của chiếc ô tô màu đen, Cố Tích Phong giương mắt nhìn chằm chằm vào cái bản đồ điện tử theo dõi chi tiết trên màn hình máy tính xách tay trước mặt mình, nghe các tiểu tổ không ngừng hồi báo về các tình huống đột kích. Mười đầu ngón tay mập mạp không ngừng ở trên màn hình lướt qua, hoặc là điểm nhẹ vào các số liệu gì đó đang truyền về, cặp mày hơi khẽ nhíu lại, biểu hiện sự lo lắng cùng với bất an ở sâu bên trong nội tâm của hắn.

- Không thể nào bắt được bất cứ người nào còn sống cả.

Hắn gỡ xuống cái ống nghe điện thoại trên tai mình, nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh mình, hạ giọng nói:

- Đã tiến hành kiểm tra cái thi thể của gã vừa mới nhảy lầu tự sát kia rồi. Trên người hắn được trang bị rất tiên tiến, hơn nữa được tiến hành loại trừ thân phận rất cao. Tôi đã xâm nhập vào kho số liệu của Quân khu, tiến hành so sánh hình dạng… Tay súng bắn tỉa ám sát này là người của bộ đội đặc chủng Hải Lang…

Hứa Nhạc cũng không cảm thấy giật mình hay không thể ngờ tới được. Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn xuyên thấu qua đóa hoa thủy tinh do hai vết đạn lưu lại trên tấm kính thủy tinh chống đạn trên cửa sổ, nhìn về phía phiền rừng rậm một màu xanh lục đang không ngừng xẹt qua bên cạnh đường, trong lòng thì đang nghiêm túc tự hỏi cùng với phân tích cái cục diện mà hiện tại chính mình đang gặp phải.

Thi công tử liều chết bắn giết thẳng vào bên trong Tòa nhà Nghị Viện, những người bên trên cái danh sách kia đã chết đi không ít người. Vốn dĩ hắn tưởng rằng những chuyện chính mình cần đi làm cũng không còn nhiều nữa, nhưng mà hiện tại khi hắn phát hiện ra hóa ra thực tế vị Tướng quân kia mới chính là bàn tay đen ẩn giấu sâu nhất cũng như là mạnh mẽ nhất ở đầu bên kia của tấm màn đen, hắn mới biết được chính mìnhnhư trước đã quá mức xem nhẹ thực lực của đối phương rồi.

Bởi vì sự tồn tại của vị Tướng quân kia, khiến cho Quân đội Liên Bang đã tự nhiên xuất hiện một bức tường vô cùng cao dày. Cái bức tường này ý đồ muốn khiến cho hắn không thể nào hô hấp nổi, trực tiếp đem hắn quẳng ném vào bên trong đống phế tích của lịch sử. Mặc dù hiện tại bọn họ tạm thời còn chưa thể làm được điểm này, nhưng cũng đã thành công ngăn chặn hắn cùng với bên phía Dinh thự Tổng Thống liên hệ với nhau.

Trừ phi là chính Tổng thống Mạt Bố Nhĩ không muốn gặp mặt chính mình, bằng không rất khó có thể giải thích được những vấn đề đã phát sinh trong mấy ngày hôm nay. Mà loại tình huống này là tuyệt đối không có khả năng!

- Bên phía tòa đại lâu của Bộ Quốc Phòng có mấy vị trí cần phải đặc biệt chú ý một chút. Tôi cũng không nghĩ muốn trở thành cái gã Thượng tá Liên Bang đầu tiên vừa mới đi ra khỏi đại lâu Bộ Quốc Phòng đã bị bắn vỡ đầu đâu!

Sau khi trải qua một lúc trầm mặc khá lâu, Hứa Nhạc mới khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ chỉ vào một số địa điểm cùng với một vài tòa kiến trúc nào đó trên bản đồ điện tử, quay sang phía Cố Tích Phong, cười nói:

- Những vị trí này cũng không cần phải xử lý, đó là những địa điểm theo dõi ngắm bắn canh gác bình thường của Bộ Quốc Phòng. Mặt khác, nhắc nhở đám người Đại Hùng phải đặc biệt chú ý một chút, không cần phải khiến cho bọn họ hiểu lầm cái gì.

o0o

Viên thư ký Bộ trưởng sau khi pha xong một ấm trà, liền vô cùng thức thời xoay người rời khỏi văn phòng Bộ trưởng. Từ sau khi Tiêu thư ký là nghi phạm phản quốc sợ tội mà từ sát trở đi, hiện tại những người đảm nhiệm chức vụ thư ký bên trong Bộ Quốc Phòng cũng đều phi thường chú ý đến những cái phương diện như thế này.

Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Trâu Ứng Tinh gỡ xuống cặp kính mắt gọng vàng của mình, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm một chút. Ông ra cũng không có ý muốn che giấu đi sự mỏi mệt của chính mình trước mặt Hứa Nhạc, chỉ là khẽ thấp giọng, nói:

- Bất cứ những hành vi gì cũng đều có mục đích của chính nó. Cậu đã vi phạm kỷ luật của Quân đội cùng với mệnh lệnh trực tiếp của thượng cấp, mạnh mẽ chạy từ Đại khu Tây Lâm quay về Thủ Đô Tinh Quyển, mục đích phía sau chuyện đó là cái gì? Tự nhiên sẽ không có khả năng chỉ đơn giản là quay về để nhặt xác thay cho Thi Thanh Hải như vậy được. Tôi vừa mới nhận được một bản báo cáo, ở trong khu dân cư tại Đại lộ 13 Nam Giao Châu mới vừa xảy ra một hồi sự kiện đấu súng… Bên trong sự kiện này đã từng xuất hiện qua súng ống hỏa lực cao của Quân đội Liên Bang nữa… Chuyện tình này có quan hệ gì đến cậu hay không?

- Bên trong Quân đội đang có người nghĩ muốn giết chết tôi. Thời điểm khi mà tôi từ Đại khu Tây Lâm quay trở về đây, đã từng gặp qua ba chiếc Phi thuyền Chiến hạm. Bọn họ đến từ khu căn cứ vũ trụ 335. Vì để giết chết tôi, bọn họ đã không tiếc cả việc để cho toàn bộ chiếc Phi thuyền mà tôi đang đi cùng với một chiếc Chiến hạm Liên Bang chôn cùng… Cho nên, cái sự kiện đấu súng mà ngài vừa mới nhắc này, tôi cũng không biết là nói nên xem như dư ba của chuyện đó hay là màn dạo đầu của một câu chuyện xưa mới nữa… Hiện tại chúng tôi chỉ có thể điều tra ra được chính là, tay súng bắn tỉa kia xuất thân từ bộ đội đặc chủng của Hải quân.

Ở trước mặt Trâu Bộ trưởng, vị đại lão Bộ Quốc Phòng này, Hứa Nhạc cũng sẽ không che giấu bất cứ sự tình gì cả. Một phần là bởi vì hắn tuyệt đối tín nhiệm vị Tướng quân Liên Bang rất ít giao tiếp mà vô cùng chân thành này, mặt khác cũng là bởi vì gút mắt lợi ích của song phương hiện tại đã ảnh hưởng lẫn nhau quá sâu rồi, cho dù đối phương có bán đứng chính mình cũng không có bất cứ ưu đãi gì cả.

- Khu căn cứ vũ trụ 335 nằm ở vị trí phi thường hẻo lánh trong Tinh vực, Hạm đội Liên Bang bình thường sẽ không bao giờ thuyên chuyển những Chiến hạm của nó cả…

Trâu Ứng Tinh bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Còn về phần cái ban ngành Hải quân, gần như đã nằm trong trạng thái sắp sửa bị xóa bỏ bất cứ lúc nào này, sự quản lý của bộ đội đặc chủng của nó tương đối rời rạc, rất khó có thể điều tra ra bất cứ thứ gì. Hơn nữa cậu cũng có thể hiểu được, cho dù có thể điều tra, nhưng tôi cũng không thể nào điều tra được.

Có thể điều tra cũng không thể nào điều ra được, cùng với cái gì gọi là cân bằng đại cục này cũng chẳng có chút quan hệ gì cả, mà đây chính là sự miêu tả vô cùng trực tiếp của Trâu Ứng Tinh.

Ở bên trong hệ thống Quân đội Liên Bang, ở trên phương diện Tổng thống tiên sinh về vấn đề phòng ngự bảo an của Liên Bang, những người có được quyền hạn tương quan cao nhất có tổng cộng ba người, phân biệt chính là Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu trưởng, Cố vấn An toàn Quốc gia cùng với Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng. Nhất là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng thân là thành viên Nội các của Chính phủ, đối với sự điều động bộ đội liền có được quyền lực trực tiếp nhất cùng với mạnh mẽ nhất.

Nhưng mà đây chính là ở trong cục diện bình thường mà thôi. Nếu như bên trong lẫn bên ngoài của Chính phủ Liên Bang cũng đều xuất hiện những vấn đề vô cùng nghiêm trọng, thì bộ đội bắt đầu không phục theo những mệnh lệnh của bên phía Chính phủ Liên Bang. Như vậy cái vị thủ lĩnh Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng theo cơ cấu văn chức đứng đầu Quân đội này, bởi vì không giống như những vị Tổng Tư lệnh ở các Quân khu kia, có thể có được quyền chỉ huy trực tiếp đối với quân đội, hơn nữa lực ảnh hưởng cực kỳ sâu xa đối với các bộ đội dã chiến, cho nên liền sẽ trở nên hư vô cùng với không chút sức ảnh hưởng.

- Tổng thống tiên sinh đã từng hạ mệnh lệnh cho cậu điều tra rõ án tình của sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào. Mà tất cả những vấn đề xảy ra từ sau thời điểm đó, toàn bộ cũng đều là bởi vì cái công tác điều tra kia mà phát sinh. Tuy rằng mệnh lệnh trực tiếp của Tổng thống tiên sinh cũng đã bị áp lực mà phải thu hồi trở lại, nhưng mà tôi nghĩ dựa theo tính cách xưa nay của cậu, khẳng định là vẫn còn có thể tiếp tục điều tra, có phải không?

- Đúng vậy, tôi và Thi Thanh Hải cũng đã điều tra ra được rất nhiều những chứng cứ xác thực, có thể trực tiếp chỉ chứng Phó Tổng thống Bái Luân cùng với một vài vị Nghị viên tiên sinh, Cục trưởng đương nhiệm Cục Hiến Chương, cùng với một vài vị Tướng quân bên trong Quân đội khác cũng đã tham gia vào cái sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào lần đó.

- Bên kia tìm mọi cách ngăn cản tôi quay trở về, chính là đang lo lắng nếu như tôi tiếp tục điều tra đi xuống, hoặc là nói lo lắng tôi sẽ sử dụng những bằng chứng xác thực đã điều tra ra được kia, một phen đem bọn họ đưa lên trước Tòa án Tối cao.

Hứa Nhạc khẽ xoay xoay nhẹ tách trà trước mặt chính mình, trầm mặc một lát sau, mới tiếp tục trầm ngâm nói:

- Vấn đề hiện tại chính là, nếu như muốn có được tư cách pháp lý để tiến hành điều ra tiếp tục, tôi cần phải có sự trao quyền của Tổng thống tiên sinh, hoặc là trực tiếp ký tên lên mệnh lệnh, để cho Bộ Tư Pháp tiếp nhận tiến hành điều tra.

- Một khi cậu đã có thể có được cái ý tưởng này, như vật tôi thật sự rất vui mừng rồi. Chúng ta đều là những quân nhân sĩ quan của Liên Bang, bộ đội cũng không phải là công cụ để mà một cá nhân nào đó dùng để phát tiết sự tức giận của chính mình. Nhưng mà nói đến sự trao quyền đặc biệt cho bên phía Bộ Tư Pháp, Tổng thống Tiên sinh bên kia…

Trâu Bộ trưởng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những ánh sao trời dày đặc trên bầu trời tối đen, ngữ khí ung dung bình thản, nói:

- Từ sau khi xảy ra sự kiện tại Tòa nhà Nghị Viện bên kia, tôi cũng chưa từng gặp qua Tổng thống tiên sinh nữa…

- Buổi lễ kỷ niệm nghi thức tưởng niệm tại Tòa nhà Nghị Viện tôi cũng không có tham gia, các buổi họp Nội các tôi cũng không có tham gia, có đôi khi ngồi ở bên trong gian văn phòng làm việc này, nhìn xuống vô số những con người giống hệt như những con kiến di chuyển khắp nơi trong các đường ngang ngỏ tắt trên Đặc khu Thủ Đô bên dưới, tôi đều luôn nghĩ thấy cái ghế dựa này ngồi phi thường không thoải mái chút nào. Bởi vì hiện tại bên trong Quân đội… đại bộ phận mọi người tựa hồ như đã không muốn tôi tiếp tục ngồi trên cái ghế Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng này nữa rồi.

Hứa Nhạc nhìn vào dung nhan mỏi mệt mà không màng chút danh lợi của Trâu Bộ trưởng, nhàn nhạt nói:

- Ngài là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng do đích thân Tổng thống tiên sinh ký tên nhâm mệnh, trải qua Nghị Viện đầu phiếu tuyển chọn. Quân đội Liên Bang tiến công lãnh thổ Đế Quốc không ngừng giành được thắng lợi. Những binh lính bình thường không hiểu nổi, chẳng lẽ đám Tướng quân này còn không hiểu rõ ràng tác dụng quan trọng của ngài trong những chuyện này hay sao? Bọn họ dựa vào cái gì mà buộc ngài phải lui xuống chứ?

- Lý do vĩnh viễn là thứ không bao giờ thiếu khuyết nhất trong toàn bộ vũ trụ này!

Trâu Bộ trưởng chậm rãi hớp lấy một ngụm trà, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Thư ký riêng của tôi có dính líu đến sự kiện Phi thuyền Cổ Chung Hào, là nghi phạm phản quốc, mưu sát Tổng Tư lệnh Quân khu Tây Lâm… Chỉ vẻn vẹn một cái việc này thôi cũng đã đầy đủ lý do khiến cho tôi phải xuống đài rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK