Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì nguyên nhân bọn họ đứng cách chiến trường một khoảng quá mức xa xôi, cho nên những tiếng nổ mạnh kịch liệt kia đến lúc rơi vào trong màng tai của bọn họ, lại trở nên có chút nhỏ bé, nhưng vẫn như cũ vô cùng nặng nề. Thế nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được một loại cảm giác khí thế như là lay động thiên địa vậy. Bọn càng không thể nghe thấy được vô số những tiếng kêu rên thảm thiết trên chiến trường, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đang có bao nhiêu vị chiến hữu đang vô cùng thảm thiết kêu rên, sau đó ngã xuống chết đi.

Ngay tại thời điểm khi mà bọn họ vẫn còn đang cảm khái hoặc là còn chưa kịp sinh ra cảm khái trong lòng, thì đám bộ đội Robot của Liên Bang cùng với Đế Quốc ở trên chiến trường đã bắt đầu xung phong lao tới. Mấy trăm đầu Robot quân dụng tiên tiến nhất trên toàn bộ phiến vũ trụ này, hai chân mạnh mẽ giẫm thẳng lên trên mặt đất, những cánh tay máy móc phun ra những đường lửa đạn khủng bố, giống hệt như là hai thanh Khai Sơn Cự Phủ không gì không thể phá hủy được, mạnh mẽ va chạm mãnh liệt với nhau.

Từ sau khi bên phía Liên Bang nghiên cứu chế tạo thành công được đầu Robot MX thế hệ mới này, bên phía Đế Quốc cũng đồng thời nghiên cứu chế tạo thành công đầu Robot Lang Nha, thì Robot quân dụng không bao giờ còn là loại danh từ đại biểu cho thứ phế thải nặng nề vô dụng trên chiến trường nữa, mà là một loại máy móc chiến tranh khủng bố có tính cơ động cùng với lực phá hoại khủng bố, kết hợp có thể nói là cực kỳ hoàn mỹ, trở thành thực lực tác chiến chính diện chủ yếu trong những tràng chiến tranh.

Trong tràng chiến tranh vũ trụ kéo dài liên miên suốt mấy năm trời này, đã có vô số đầu Robot MX cùng với Robot Lang Nha ở trên bề mặt của hơn mười khỏa Tinh cầu này triển khai qua vô số tràng chiến đấu kịch liệt. Một màn hình ảnh những dòng nước lũ hợp kim màu xanh cùng với màu đen lạnh như băng không ngừng va chạm với nhau, thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Nhưng mà ngày hôm nay tận mắt chứng kiến được hình ảnh mấy trăm đầu Robot quân dụng dùng tốc độ cao va chạm với nhau, lừng lẫy chém giết điên cuồng, khiến cho tất cả mọi người ở dưới chân ngọn núi vô danh kia vẫn như cũ cảm giác được một cỗ cảm giác nhiệt huyết dâng trào từ trước đến giờ chưa từng có, phảng phất như là rõ ràng nghe thấy được những phần hộ giáp hợp kim chắc chắn, dưới sự va chạm mạnh mẽ tốc độ cao mà biến hình khủng bố cùng với phát ra tiếng vang chói tai mãnh liệt. Bọn họ phảng phất như là chính tai nghe thấy được thanh âm rào rào như mưa rơi của những viên đạn cơ pháo Đạt Lâm bắn thẳng ra khỏi nòng súng vậy…

Tất cả những tiếng vang, tiến đạn bắn, tiếng hợp kim gãy rời, tiếng nổ mạnh…

Toàn bộ đều là những tiếng trống…

Thanh âm của tiếng trống trận…

o0o

Đám bộ đội chủ lực của hai phe Liên Bang cùng với Đế Quốc triển khai quyết chiến ở trên phiến bình nguyên ven bờ hồ, đã đầu nhập vào trong đây biên chế binh lính tuyệt đối vượt qau hơn bốn Chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp bình thường. Cuộc quyết chiến giữa hai phe tại eo biển hiện tại đã tiến vào cục diện kết thúc không thể nào nghịch chuyển được nữa rồi, bên phía Chiến khu Tây Nam đã chiến đấu thảm thiết suốt hai tháng thời gian, hiện tại cũng đã sắp sửa nghênh đón một hồi chiến đấu thắng bại cuối cùng rồi.

Đám bộ đội hỗ trợ của Quân đội Liên Bang hướng về phía Chiến khu Tây Nam vào thời điểm này đã kịp thời chạy tới đây, mà hai chi Đại đội Robot Đặc chiến dự bị từ đầu đến giờ vẫn luôn giữ lại lưu thủ của Đế Quốc hiện tại cũng đã quẳng ném luôn vào khu vực này.

Chỉnh thể chiến cuộc hiện tại đã lâm vào một hoàn cảnh phi thường xấu. Lúc này đám Quân đội Đế Quốc hiện tại đã phải co rút lại, bảo trì trạng thái co cụm phòng ngự, khẳng định là sẽ không tiếc hết thảy mọi hậu quả, cũng muốn phải bảo trụ vững một khu vực mỏ chiến lược quan trọng nhất trên khỏa Tinh cầu này, hơn nữa còn dùng nó để mà trấn giữ lộ tuyến của Chiến khu Tây Nam, ngăn không cho địch nhân tiến công liên phía Bắc.

Điều càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khó hiểu hơn nữa chính là, Quân đội Liên Bang trong tràng chiến dịch này không ngờ lại thể hiện ra một loại tư thái quyết chiến cực kỳ quyết tiệt, tuyệt đối cũng không chỉ đơn giản là vì muốn tiếp ứng cho các chi bộ đội tại tiền tuyến rút lui về phía sau như vậy.

Đám đội viên Tiểu đội NTR hiện tại đang đứng ở ngay chân con đường sơn đạo của ngọn núi vô danh. Với vị trí hiện tại của hắn, tự nhiên cũng không biết rằng trận quyết chiến này đối với mặt chiến lược của Liên Bang là có ý nghĩa quan trọng như thế nào.

Cái bọn họ nhìn thấy chính là một phiến chiến trường chính diện phi thường khủng bố, trong lòng chợt nhớ tới tràng chiến đấu nhỏ bọn họ gặp phải ngày hôm qua, nghĩ lại cảm thấy cực kỳ may mắn. Nếu như lúc ấy bọn họ triệt thoái khỏi nơi đó chậm chạp hơn một chút mà nói, khi mà Doanh đoàn Tiên phong của Đế Quốc toàn bộ ập mặt mà đến, như vậy thì bọn họ tuyệt đối sẽ không có khả năng có biện pháp sống sót được.

Tình tự của đám đội viên kia nhất thời có chút trầm thấp, trầm thấp một cách cực kỳ quỷ dị. Giờ phút này trong lòng bọn họ vốn dĩ là nên có một cỗ nhiệt huyết cực kỳ nóng bỏng, gia nhập vào chi bộ đội của chính mình, hướng về phía đám địch nhân kia mà khởi xướng công kích bằng hết khả năng của chính mình, nhưng mà hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở phiến địa phương cực kỳ xa xôi kia mà trầm mặc quan khán, giống như những người đứng xem bình thường bên cạnh mà thôi.

- Thừa dịp còn chưa bị bên nào phát hiện ra tung tích, chúng ta nên sớm rời đi trước đi.

Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt của mình lại, hướng về phía đám đội viên, nhàn nhạt nói:

- Điều chỉnh lại một chút lộ trình định sẵn của chúng ta, hướng về phía đám sương mù kia mà đi. Nơi nào có sương mù, chúng ta cứ việc hướng về nơi đó mà phóng chạy, tận hết khả năng xâm nhập vào càng sâu một chút thì càng tốt.

Chi bộ đội cô độc có chút bàng quan, một mình lặng lẽ rời khỏi ngọn núi vô danh kia, vừa quay đầu lại, liền chui vào bên trong phiến sương mù dày đặc còn sót lại ở khu chân núi phía Nam bên kia. Bọn họ không ngừng hành tẩu bên trong phiến sương mù dày đặc, trầm mặc mà hành tẩu, không biết cuối cùng nên chạy đi đâu, chỉ biết là cần phải rời xa phiến chiến trường kia càng xa càng tốt.

Nhưng mà trên mặt đất rộng lớn vô cùng của khỏa Tinh cầu Mặc Hoa này, bắt đầu từ ba năm trước đây, thanh sơn thủy biếc ở nơi này, chỗ nào cũng đều là chiến trường cả rồi, bọn họ lại như thế nào có thể chạy trốn được đây?

o0o

- Phiên hiệu?

- Doanh đoàn Trinh sát Sư đoàn Thiết giáp 11!

- Doanh trưởng là ai?

Hùng Lâm Tuyền quay đầu lại nhìn thẳng về phía Đông Phương Ngọc đang nằm trên băng cứu thương. Đông Phương Ngọc dùng khẩu hình trên miệng mình nói ra một cái tên. Hùng Lâm Tuyền khẽ nhíu nhíu mày, có chút không dám tin tưởng lắm vào những gì mình nhìn thấy, do dự một lát mới hồi đáp:

- Nam Sơn Tặc…

Đông Phương Ngọc có chút vô lực hút mạnh một ngụm khẩu khí, thầm nghĩ nhãn lực của gã tiểu tử này thật sự là quá kém, như thế nào lại có thể một phen nhìn Nam Sơn Thực biến thành Nam Sơn Tặc chứ?

Bên kia lớp sương mù dày đặc mơ hồ có thể nhìn thấy được ở giữa hai tảng đá cực lớn dọc trên đường có một con đường nhỏ có chút hẹp dài. Ở bên kia con đường nhỏ, phía sau một tảng đá lớn đang có một gã binh lính Liên Bang đang trầm giọng hỏi:

- Vì cái gì trên người không có dấu hiệu điện tử chứng thực thân phận?

Ở bên trong phiến sương mù dày đặc như thế này mà hành tẩu khắp nơi, rất khó có thể rõ ràng nhìn thấy được những vật thể nào cách mình chừng mười thước. Vì để phòng ngừa bị các vệ tinh quân sự của Quân đội Liên Bang cùng với của Cục Hiến Chương phát hiện ra, cho nên Hùng Lâm Tuyền đã ra mệnh lệnh cho đám đội viên một phen đem tất cả các thiết bị phát tín hiệu chứng thực thân phận tắt hết đi, căn bản không thể biết trước được trên đường đi sẽ gặp phải những tình huống như thế nào, cho nên bọn họ mới cực kỳ không may mắn, đụng phải một gã binh lính Liên Bang, cũng không biết là bị lạc đội ngũ hay là một trạm quan sát tiền tiêu của chi bộ đội nào.

May mắn là lúc trước trên đường hành tẩu, Đông Phương Ngọc bởi vì nhất thời hứng chí, muốn cất giọng trào phúng trêu chọc Hứa Nhạc không để ý đến kỷ luật quân đội, nên đã dùng ngôn ngữ Liên Bang nói một câu trêu đùa đáng chê cười gì đó, bằng không thì chi đội ngũ cô độc này khẳng định là có thể bị đối phương nhắm bắn lén mất rồi.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Hùng Lâm Tuyền liền cảm thấy có chút sợ hãi. Hắn căn bản cũng không thể nào trả lời cho đối phương biết nguyên nhân vì sao mà đội ngũ của mình lại không có thiết bị điện tử chứng thực địch ta như vậy. Lúc này tâm tình của hắn cũng trở nên càng thêm trầm trọng hơn rất nhiều.

Hai bàn tay hắn khẽ nắm chặt một chút khẩu súng nặng nề trong tay mình, quay đầu lại nghiêm khắc liếc mắt nhìn một vòng đám đội viên đã sớm tiến vào trong vị trí chiến đấu, tay phải chậm rãi mở ra, vươn lên hai đầu ngón tay, sau đó xòe bàn tay ra quơ nhanh một vòng trong không trung.

Sơn Pháo cùng với Châu Tử giống hệt như hai đầu quỷ mị, quanh co biến mất bên trong phiến sương mù dày đặc phía sau. Khiến cho Hùng Lâm Tuyền cảm thấy hơi có chút thả lỏng tâm tình chính là, Hứa Nhạc sớm đã biến mất không thấy đâu nữa rồi.

Tại một cái hẻm nhỏ phía sau tảng đá lớn cuối con đường trong đám sương mù bên kia, chợt truyền đến một vài thanh âm trầm đục nào đó.

Hứa Nhạc thu hồi bàn tay của mình lại, ngồi xổm xuống bên cạnh hai gã binh lính Liên Bang đã bị hắn đánh xỉu, gỡ ra cái mũ giáp trên đầu của hai gã binh sĩ, gỡ xuống hệ thống liên lạc nội bộ gắn bên trong mũ giáp, đem kết nối vào thiết bị bên trong cái ba lô hành quân của chính mình, sau khi trầm mặc lắng nghe một lúc, sau đó mới nói:

- Vận khí thật sự cũng không tệ, chỉ là hai trạm canh gác mà thôi, hẳn là hai gã binh lính bọc hậu do một chi bộ đội nào đó lưu lại trước khi rút lui. Bọn họ vẫn còn chưa một phen đem những tình huống mới nhất của chúng ta báo cáo lại lên trên, chúng ta vẫn còn có cơ hội trốn thoát.

Nương theo phiến sương mù dày đặc, bọn họ lại tiếp tục khởi hành. Bởi vì nguyên nhân do cùng với chi bộ đội trinh sát Liên Bang kia cách một khoảng cách quá gần, cho nên đám đội viên kia thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng, chỉ là yên lặng nhìn thấy bên kia phiến sương mù dày đặc mơ hồ có những bóng người mà thôi, biểu tình trên mặt bọn họ nhất thời có chút khác thường.

Bên kia chính là bộ đội của chính mình a, chỉ là gần người ngay trong gang tấc, thế nhưng đi bên cạnh lại không thể chính thức gặp lại, cái này thật sự rất giống như là một gã con hoang xa nhà bao nhiêu năm, lại nhìn thấy cổng nhà mình, nhưng mà cũng không có biện pháp nào mà đi vào, chỉ có thể như vậy lặng lẽ không một tiếng động đi ngang qua…

Hoặc là nói đi lướt qua mà thôi!

o0o

Cũng không biết từ lúc nào trở đi, chi đội ngũ cô độc giữa lòng địch này đã đi ra khỏi khu vực sương mù dày đặc nhất. Sơn Pháo khẽ quay đầu lại, hướng về phía sau liếc mắt nhìn một chút, nghĩ đến chi bộ đội Liên Bang mà vừa rồi chính mình vừa mới đi lướt ngang mà qua kia, biểu tình trên mặt nhất thời có chút trầm xuống. Mà Hầu Tử Kim Như Thiết ở bên cạnh hắn thì lại cúi đầu xuống, hung hăng lau nhanh mấy giọt nước mắt trên mặt mình.

Biểu tình trên mặt của Hùng Lâm Tuyền cũng phi thường khó nhìn, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là, lượng cấp dưỡng của đội ngũ mình hiện tại sớm đã thiếu hụt vô cùng nghiêm trọng, đạn dược lại cũng không còn nhiều lắm nữa. Sau khi đi ra khỏi khu vực sương mù dày đặc này, thoát ra khỏi tầng mây đen có sóng điện từ loạn lưu che chắn, chi đội ngũ khẳng định sẽ nghênh đón phải những nguy hiểm càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nên phải làm sao bây giờ?

Điều duy nhất khiến hắn có thể an ủi chính mình, chính là ở trong này cách khu Doanh địa I cũng không còn xa nữa, nếu như cái gã Lão Cố kia, kẻ đã dùng thời gian ba năm một phen đem chính mình vỗ béo thành một con heo mập kia, chỉ cần còn sống sót, khẳng định sẽ còn cất giấu rất nhiều thứ tốt a.

Hứa Nhạc nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Hùng Lâm Tuyền, mở miệng an ủi nói:

- Tất cả chúng ta đều biết rõ ràng tính cách của cái gã Lão Cố kia mà, cho dù tất cả mọi người đều chết hết đi chăng nữa, thì hắn ta cũng còn chưa có chết đâu.

- Đúng vậy!

Hùng Lâm Tuyền lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, nói:

- Năm đó lúc theo cậu giết tiến vào trong Quảng trường Hiến Chương, trong đám người cũ chúng ta năm đó, cũng chỉ liền có mỗi một mình hắn là không có chạy trốn, chẳng qua hắn cũng chính là người đầu tiên trong số chúng ta đầu hàng!

o0o

- Tiểu tử cậu đã giết chết quan viên của tiểu tổ điều tra rồi, cho dù là có đầu hàng thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi. Ta đây dựa vào cái gì mà phải đầu hàng chứ? Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta chính là, tiểu tử cậu con mẹ nó như thế nào lại nặng đến như vậy cơ chứ? Rõ ràng đã chảy nhiều máu như vậy rồi, như thế nào mà còn con mẹ nó nặng đến như vậy chứ?

Ở bên trong Ban bXúc của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ngây người suốt ba năm thời gia, Cố Tích Phong rõ ràng nhìn qua là béo hơn năm xưa rất nhiều, lúc này hắn đang ở bên trong khu rừng rậm này phóng chạy như điên.

Chỉ tiếc rằng việc hắn phóng chạy như điên thì cũng chỉ là có thái độ, thế nhưng lại chẳng có tốc độ được bao nhiêu. Hai cái chân đã sớm tròn lẳng thô to của hắn sớm không thể nhấc lên quá mặt đất được bao nhiêu nữa. Những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tương thường xuyên chảy dài xuống dưới mặt, lại thủy chung không có cách nào vứt bỏ được đám truy binh cùng với những tiếng súng ở sau lưng hắn.

Tiểu tử Đạt Văn Tây sắc mặt tái nhợt đang nằm dài trên lưng của hắn, bộ dáng phi thường suy yếu, nói:

- Con mẹ nó, phế vật cũng chính là phế vật, lão tử làm sao mà nặng bằng Lão Cố ông được? Ông đấy nha, mỗi ngày trốn trong xó bếp của Ban bếp núc, không biết ăn vụn bao nhiêu cái chân giò heo rừng sấy. Hiện tại đang ở bên trong địa giới của Đế Quốc, ông cũng không sợ đám người Cục HTD đến tìm phiền toái mà. Bảo ông chia cho lão tử vài cái chân giò heo rừng, ông sống chết cũng không chịu cấp cho!

Cố Tích Phong không ngừng hự hự hào hển thở dốc, có chút căm tức run giọng nói:

- Rốt cuộc thì ai mới là phế vật đây? Tiểu tử cậu cứ trực tiếp chạy đi tìm chết là tốt rồi, thế nào lại băng bó cái bụng trọng thương đổ ruột mà chạy đến tìm lão tử, kết quả một phen lại mang đến một đống phiền phức, hại chết lão tử phải dốc sức mà giúp đỡ tiểu tử cậu.

- Ông đó nha, còn có được nhàn tình dật chí dồn sức mắng chửi, không biết một phen đem đống khí lực kia dùng trên hai cái chân mà chạy đi?

Đạt Văn Tây lo lắng mắng lớn:

- Trước kia đã từng nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng có chơi đùa cái trò giả vờ mạnh mẽ lên mặt, cũng nên luyện tập một chút thể dục thể thao cho khỏe mạnh. Ông nhìn xem trong đám đội viên cũ kia, có kẻ nào con mẹ nó giống như ông vừa mập vừa yếu như heo vậy chứ?

Trong cánh rừng phía sau lưng hai người lại một lần nữa vang lên tiếng súng, một thân cây màu trắng ngay bên cạnh liền tróc da rơi ra một mảng lớn. Đạt Văn Tây lại tựa hồ như là không hề nhìn thấy vậy, tiếp tục phẫn nộ lớn tiếng chỉ trích không ngừng:

- Cũng là do Lão đại cùng với Lão Bạch quá mức cưng chiều ông rồi, mới khiến cho chúng ta hiện tại rơi xuống nông nỗi như thế này đây…

- Nói lời vô nghĩa…

Cố Tích Phong vừa không ngừng thở hào hển, vừa lớn tiếng phản bác, thế nhưng mà hắn còn chưa kịp nói cho trọn vẹn câu nói phía sau, liền đã bị Đạt Văn Tây từ trên lưng nhấn mạnh xuống một cái, dùng sức đẩy ngã hắn xuống, nặng nề ập thẳng mặt xuống bãi cỏ bên dưới.

Một đầu tên lửa đạn đạo mini từ trong cánh rừng phía sau đánh úp thẳng tới chỗ của hai người. Sau khi một hồi nổ mạnh xảy ra, bụi cỏ nhất thời dính đầy máu, màu sắc đẹp như ánh hoàng hôn… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK