Mục lục
[Dịch] Gian Khách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng vỗ tay vang rền, tiếng hò hét đầy phấn khởi và những tiếng huýt gió vui vẻ, tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ dắt theo phu nhân, bên cạnh còn có sự hộ tống tuyệt đẹp của vị cựu Tổng Thống Tịch Cách, chậm rãi bước lên những bậc đá đầu tiên tòa nhà Nghị Viện.


Đây là lần đầu tiên Mạt Bố Nhĩ được đứng trên địa vị cao nhất Liên Bang, nhưng vị chính trị gia xuất thân từ một luật sư này lại chẳng hề cảm thấy bối rối. Ông nắm chặt tay Tổng Thống Tịch Cách, mỉm cười nói vài điều gì đó rồi bước lên trước bục tuyên thệ.


Biển người bên dưới quảng trường Nghị Viện càng trở nên kích động. Ngay cả những vị khách quý trên đài quan sát cũng phải lịch sự vỗ tay.


Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ xuất thân từ một gia đình thợ mỏ ở Đông Lâm. Tuổi thơ khổ cực và những tháng ngày lăn lội trong Quân đội đã khắc lên khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của ông vô số dấu vết. Nhưng suốt 10 năm làm luật sư công ích lại giúp ông có thể thốt ra những lời nói rung động lòng người.


Nhưng hôm nay, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ chẳng nói gì. Ông chỉ giơ cao hai cánh tay trước những con người đã nhiệt tình ủng hộ cho ông.


Cả khu quảng trường dần chìm trong im lặng.


Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nheo mắt nhìn đám đông đen nghịt phía dưới, nhìn người vợ đang nhỏ lệ vui mừng rồi lại quay đầu nhìn người đồng đội: Phó Tổng Thống Bái Luân rồi mới nở một nụ cười.


Từ sau khi Hoàng triều sụp đổ, xã hội cũng bước vào một giai đoạn chính trị mới. Cho dù xã hội có gọi như thế nào, Cộng Hòa hay Liên Bang thì từng ấy năm qua đây là cuộc bầu cử đầu tiên mang đến cho nhân dân Liên Bang nhiều cảm xúc đến như vậy.


Cuộc bầu cử lần này xuất hiện hai nhân vật đặc biệt là Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ và Nghị Viên Mạch Đức Lâm. Lịch sử Liên Bang từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện một nhân vật xuất thân bần hàn, gia đình chẳng có địa vị xã hội nào lại được đứng trên bục chính trị vinh quang, thế mà lần này lại xuất hiện một lúc hai người.


Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ im lặng nhìn đoàn người bên dưới, mỉm cười khe khẽ. Hai đường nhăn bên mép càng hằn sâu hơn tựa như hai vết dao khắc vừa kiên nghị lại vừa khiến cho người đối diện cảm thấy tin tưởng. Người ủng hộ ông trong nhân dân cũng không ít, chẳng thua kém gì Mạch Đức Lâm nhưng trong kỳ bầu cử lần này, vị chính trị gia này vì muốn khống chế cảm xúc của những người ủng hộ để tránh xảy ra biến động trong Liên Bang đã phải đổ ra không biết bao nhiêu mồ hôi và công sức.


Và sự thật đã chứng minh, ông chính là người chiến thắng cuối cùng.


- Chiến thắng của tôi hôm nay cũng chính là chiến thắng của các bạn.


Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhìn biển người bên dưới rồi đột nhiên phá ra cười, nụ cười vô cùng sảng khoái. Sau đó, ông mới giơ ra ngón tay trỏ trên bàn tay phải của mình, chỉ về phía những khuôn mặt đang tràn đầy niềm vui sướng phấn khởi.


Bàn tay ông vừa rộng vừa dày, ngón tay thanh mảnh nhưng đầy sức mạnh. Ông hét lớn:


- Là chiến thắng của các bạn!


Chiến thắng của dân chúng, chiến thắng của các bạn! Từ mọi ngả đường Liên Bang, từ những khu hầm mỏ trên các tinh cầu tài nguyên cho đến tiền tuyến Tây Lâm, ký túc xá sinh viên, mọi người đều cảm thấy nức lòng bởi câu nói này.


Tiếng hò reo vang rền như sấm, đập hùm thụp vào hai bên màng nhĩ, khiến cho Vị thủ tịch Pháp luật của Tòa án Tối cao, người chủ trì buổi tuyên thệ hôm nay cũng phải mở choàng mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.


Hàng thứ hai phía sau đài quan sát, tại một vị trí kín đáo vừa đủ, Thai phu nhân khoác trên mình chiếc áo da đen bóng, mắt hướng về ngài tân Tổng Thống Liên Bang ở tít phía xa, thỉnh thoảng lại lấy tay che miệng khẽ ho húng hắng mấy tiếng rồi kín đáo chau mày.



o0o


- Đây là chiến thắng của dân chúng, là chiến thắng của các bạn!


Tiếng hô của tân Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng tiếng reo hò của hàng ngàn hàng vạn người vang vọng khắp căn văn phòng nhỏ.


Ngồi trước TV, Nghị Viên Mạch Đức Lâm mái tóc hoa râm, nét mặt tiều tụy nhưng nhìn thấy những hình ảnh này hắn cũng không khỏi bật cười chế giễu:


- Nhà hùng biện lấy dân chúng ra làm lá chắn…


Là kẻ thất bại trong cuộc Tổng tuyển cử mà vẫn có thể rút lui một cách hoàn hảo như hắn cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Sự tiều tụy mà hắn đang có là bởi vì những chuyện xảy ra trong buổi sáng ngày hôm nay. Ngài Nghị Viên khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng với những chấm tròn nhuộm vàng li ti, từ người ông ta tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc mà không gì có thể át được.


Bản tin thời sự vẫn tiếp tục truyền phát diễn biến buổi nhậm chức. Bên ngoài tiếng súng vẫn vang lên từng hồi không dứt. Nét mặt Mạch Đức Lâm dần trở nên trắng bệch, cầm chiếc khăn ướt trên tay, ông ta ra sức chùi đi những vết bụi bẩn bám trên người. Mặc dù phía sau văn phòng chính là nhà ông ta. Nơi đó có một nhà tắm rộng rãi xa hoa và một bể bơi nhân tạo có khả năng tạo sóng nhưng thân là đối tượng đang bị ám sát, ông ta làm gì còn tâm trạng để mà hưởng thụ những cái đó cơ chứ.


- Thưa ngài Nghị Viên. Chúng ta cần phải rời khỏi nơi đây ngay lập tức.


Viên thư ký thân cận của Mạch Đức Lâm khuôn mặt trắng bệnh, run run nói:


- Đối phương đã đánh sập cả đường hầm bí mật, chứng tỏ đằng sau chúng là cả một tổ chức. Nói không chừng bọn chúng chính là những người trên núi… Không biết Chính phủ Liên Bang có cho người đến ứng cứu hay không, chứ nếu chỉ dựa vào lực lượng bảo vệ của tòa nhà thì e rằng không chống đỡ nổi.


Ngay từ lúc chuông cảnh báo vừa kêu, những nhân viên trong văn phòng đã nhanh chóng dìu ngài Nghị Viên vừa mới tỉnh dậy xuống hầm chuẩn bị tiến thẳng đến bãi đỗ xe. Ai mà ngờ được đúng lúc bọn chúng chuẩn bị ra khỏi đường hầm thì bên trên bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, đất đá trên đầu bỗng nhiên đổ sụp xuống chôn vùi tất cả bảy mạng người trong văn phòng Nghị Viên. May mà Mạch Đức Lâm chạy cuối cùng nên mới kịp quay lại, giữ được cái mạng già này.


Chỉ có điều trộn trong lớp đất đá sụp xuống còn có cả nước tiểu dơ bẩn nên bây giờ trên người nhân vật vừa may mắn thoát chết mới có cái mùi đặc trưng như thế này.


Nghị Viên Mạch Đức Lâm chau chau mày nhìn viên thư ký của mình, trong lòng không khỏi ngầm so sánh với thư ký Hải Lâm dạo trước. Chỉ tiếc là hắn đành phải ra tay bịt miệng Hải Lâm sau vụ tấn công khủng bố. Bây giờ có ngồi đây so sánh thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì.


Ngài Nghị Viên lau lau mái tóc hoa râm rồi nhăn mặt ném cái khăn đầy mùi hôi thối xuống đất. Quay người lại nhìn viên quân nhân lực lưỡng bên cạnh, hắn trầm giọng hỏi:


- Máy bay trực thăng bao lâu nữa mới tới?


- Động tác của kẻ đột nhập rất nhanh. Cho dù bên Quân Khu II có nhận được tin tức cầu viện của chúng ta thì cũng phải mất ít nhất 20 phút nữa.


Tên quân nhân này chẳng thuộc vào bất cứ bộ phận nào của Chính phủ Liên Bang. Hắn là thủ hạ tin cậy nhất của Mạch Đức Lâm. Mấy năm trước hắn vẫn còn là lính hậu cần, bây giờ là thống lĩnh của lực lượng vũ trang bên trong khu nhà, là người bảo vệ sự an nguy của Mạch Đức Lâm trong cả vũ trụ này.


- Cậu có nhận xét nào không?


Mặc dù rất mệt mỏi nhưng Mạch Đức Lâm vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh của mình. Tiếng súng và những tiếng nổ ngoài kia dù có đáng sợ thật nhưng vẫn chưa đủ làm cho một người đã từng trải qua vô số phong sương như ông ta phải bối rối.


- Số lượng đối phương thực hư bao nhiêu thì vẫn chưa xác nhận được, nhưng đột nhập vào tòa nhà thì chỉ có một tên.


Tên quân nhân trầm giọng nói.


- Một người? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK