“Nãy tớ đang suy nghĩ chuyện gì, không phải là cậu cố ý…” Vương Giai Tuệ càng giải thích càng xấu hổ, vì thế liền ngậm miệng.
“Anh hai Cố?” Ninh Hạo quan tâm cười hỏi.
“A?” Vương Giai Tuệ xấu hổ sửng sốt.
Mối quan hệ của cô và Cố Nhiên chính cô còn không rõ, đám người xung quanh lại đương nhiên coi bọn họ là một cặp.
Người khác thì không nói, đến Ninh Hạo cũng nghĩ vậy, cái này làm cô rất khó nghĩ.
“Anh ấy là một người đàn ông tốt.” Ninh Hạo chân thành ca ngợi nói.
“Đúng vậy! Tất cả mọi người đều nói vậy.” Vương Giai Tuệ ra vẻ cười nói.
Tiếu Nhiễm đứng đằng xa, nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm, liền lớn tiếng hỏi:”Hai người không chơi sao?”
“Tới đây!” Vương Giai Tuệ đưa khăn tay cho Ninh Hạo, “Lớp trưởng, buộc lên giúp tớ.”
Ninh Hạo cầm lấy khăn tay, nhẹ nhàng giúp cô bịt mắt, rồi nhanh chóng lùi lại.
Lúc Ninh Hạo đếm đến ba, Vương Giai Tuệ cũng không có hành động. Cô lắng nghe âm thanh xung quanh.
“Giai Tuệ, tớ ở trong này! Ở trong này!” Tiếu Nhiễm lại lặp lại chiêu cũ, gây tiếng động ở nơi này còn mình chạy sang bên kia.
Vương Giai Tuệ nghe thấy tiếng bước chân vòng quanh mình chạy về phía bên trái, cô liền cười túm lây đối phương.
“Chơi xấu!” Tiếu Nhiễm cười ngồi phịch xuống đất.
“Ai bảo cậu lần nào chơi cũng dùng chiêu này?” Vương Giai Tuệ cở bỏ khăn tay, đắc ý cười nói.
“Vậy mà vẫn có người trúng kế đó.” Tiếu Nhiễm cười nhìn thoáng qua Ninh Hạo.
Vương Giai Tuệ ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm cười nói:”Cậu tưởng ai cũng giống như Ninh Hạo sao? Với lại đó là lớp trưởng thương cậu đó.”
Ninh Hạo không nói gì, ngồi đối diện hai cô:”Mệt rồi. Nghỉ ngươi lát nữa rồi về lớp.”
Ba người ngửa đầu nhìn lên trời, bông nhiên có vài con chim bay qua.
Tự do phóng khoáng như vậy, vô lo vô ưu, e là chẳng còn được bao nhiêu ngày nữa rồi.
Kỳ thi càng ngày càng gần kề, ba tháng tới này không làm bọn họ phát điên là tốt lắm rồi.
………………
Tan học về nhà, Vương Giai Tuệ nói với Lý Á Lệ đang nấu cơm nói:”Mẹ, anh Cố đi công tác, Tiếu Nhiễm muốn con đến ở với bạn ấy vài ngày. Có được không ạ?”
“Chúng là chỉ là người bình thường, nếu con đến ở nhà họ Cố, e sẽ có người nói chúng ta muốn leo lên quyền quý.” Lý Á Lệ trả lời ngay.
“Vâng.”Vương Giai Tuệ đặt cặp sách lên sô pha, bắt đầu làm bài tập.
“Giai Tuệ, con muốn đến ở với Tiếu Nhiễm sao?” Lý Á Lệ quan tâm hỏi.
“Con chỉ là muốn trở thành bạn tốt của bạn ấy, hơn nữa chúng ta đã đồng ý với anh Cố phải bảo vệ Tiếu Nhiễm, con nói được làm được, sẽ không quá phận. Ngày mai con sẽ nói với Tiếu Nhiễm một tiếng.” Vương Giai Tuệ cắn môi có chút tự ti.
“Mẹ không phản đối các con. Chỉ là miệng lưỡi người đời rất đáng sợ. Thời điểm các con làm bạn cũng nên chú ý một chút. Chúng ta tuy nghèo nhưng không hèn. Con gái của mẹ vẫn là ưu tú nhất!” Lý Á Lệ yêu thương nhìn con gái.
“Vẫn là mẹ hiểu con nhất.” Vương Giai Tuệ bắt đầu tự tin trở lại, vui vẻ tươi cười.
“Mẹ có đang làm món súp mà con thích nhất, sắp chín rồi.” Lý Á Lệ cười nói xong, liền quay về phòng bếp.
“Sao mẹ biết con thích ăn súp nhất?” Vương Giai Tuệ vui vẻ hỏi.
“Mẹ con tâm ý tương thông. Chỉ cần một ánh mắt thôi mẹ cũng biết con đang nghĩ gì.” Lý Á Lệ kiêu ngạo nói.
Vương Giai Tuệ xì ra một tiếng cười:”Mẹ giống như giun đũa trong bụng con.”
“Mẹ biết hay ngày nay con chỉ nghĩ đến Cố Nhiên. Thần kỳ chưa?” Lý Á Lệ ló ra, cười nói.
Vương Giai Tuệ xấu hổ cười hai tiếng.
“Hôm nay Cố Nhiên gọi điện thoại cho mẹ.” Lý Á Lệ đột nhiên mở miệng.
A?
Cố Nhiên gọi điện thoại cho mẹ?
“Hỏi mẹ ha ngày nay con có ăn được ngủ được hay không. Nhìn người ta quan tâm đến con như vậy! Nếu con dám cự tuyệt người ta, mẹ sẽ đánh cho con đến không biết đông tây nam bắc luôn.” Lý Á Lệ tràn ngập uy hiếp nói.